Sau Khi Xuyên Sách: Ta Gả Cho Bạo Quân Tàn Tật
Chương 131: Ngoại Truyện 3: Nếu Sinh Mệnh Có Luân Hồi (Cuối)

Kiều Kiều cẩn thận ôm cái trứng phượng hoàng không nhỏ, đã sớm mất đi hơi thở sinh mệnh, không rảnh lo mặt đất lạnh như băng, nghiêng ngả lảo đảo bước chân ngắn ngủn, một đường lao vào trong ngực Long tiên sinh còn máu đen đầy người.

"Cha, cha."

Mất đi vảy che chở, làn da trắng nõn của Kiều Kiều dính máu dơ hề hề, nhưng nó lại không làm nũng kêu đau như trước, chỉ là dùng ánh mắt tín nhiệm nhìn Long tiên sinh, dùng sức muốn nâng quả trứng trong lòng ngực nâng lên trên.

"Cứu...... Ô...... Ca ca."

Nước mắt nó ràn rụa, trên cổ còn có một đường xanh xanh tím tím khắc sâu, thoạt nhìn rất chật vật.

Long tiên sinh trầm mặc duỗi tay, đầu ngón tay chứa một chút ánh sáng, nhẹ nhàng điểm điểm trên cái trán của thằng bé rồng.

"Ô......" Kiều Kiều chỉ cảm thấy một cổ năng lượng bình thản theo trán nó, giảm bớt đau đớn trên người nó, nhưng lại làm Kiều Kiều đặc biệt đặc biệt mệt mỏi, nó gục mí mắt xuống.

Cho dù lúc nãy thiếu chút nữa bị Long tiên sinh bóp ch3t, nó cũng vẫn toàn tâm toàn ý tin cậy hắn.

Bởi vì......

Hắn không phải ai xa lạ.

Là cha mà Kiều Kiều rất yêu nha.

Thằng nhóc rồng con ngủ rồi, thân thể nhỏ bé ấm áp mềm mại dựa vào trong lòng ngực Long tiên sinh, hai cánh tay nhỏ trắng nõn vẫn gắt gao ôm "Ca ca", cái mũi vừa nhíu lại vừa nhíu, hiển nhiên không quá thích ứng với mùi vị hủ bại trên người Long tiên sinh hiện tại.

Long tiên sinh hơi rũ mắt, nhìn chằm chằm dòng khí thời gian đang nhẹ nhẹ từng đợt quay chung quanh thân thể nhỏ bé mềm mại của thằng nhóc rồng, con ngươi màu vàng kim dần ảm đạm hạ xuống, ẩn sâu trong đó là mê mang cùng giãy giụa.

Hắn thực trông mong.

Thật muốn biết, muốn biết kiếp đó hắn đã trải qua như thế nào.

Nhưng mà......

Hắn lại không muốn biết.

Hắn sợ hắn sẽ ghen ghét, sẽ nhịn không được muốn gi ết chết nhóc rồng con vào nhầm này, cướp đoạt đi hạnh phúc của "Hắn".

Đoạn sừng tản ra ánh sáng mềm mại, Long tiên sinh rốt cuộc cũng không nhịn được, cúi đầu, đem đoạn sừng nhẹ nhàng chạm vào cái sừng rồng vẫn còn yếu ớt của Kiều Kiều ——

Cơ hồ trong nháy mắt, căn phòng vốn dĩ đen tối liền rực sáng.

Do quan hệ huyết thống, hơn nữa Kiều Kiều hoàn toàn tin cậy không chút phòng vệ nào với hắn, Long tiên sinh phảng phất cảm nhận được toàn bộ cảm xúc của Kiều Kiều, thấy nó là một con rồng phá xác không đến một năm ——

Ký ức bắt đầu, là sau khi trứng rồng được sinh ra.

Kiều Kiều được đặt trong một cái phòng thực ấm áp, cách lớp vỏ trứng có thể miễn cưỡng cảm giác được thế giới bên ngoài.

Tuy rằng nhìn không thấy, nhưng bởi vì huyết mạch tương liên, có thể biết được bên cạnh mình còn có một cái trứng nữa, là một cái trứng rồng lớn hơn hắn không bao nhiêu.

Mỗi ngày đều sẽ có ba người tới thăm nó cùng một cái trứng rồng khác.

Một là con rồng có hơi thở rất cường đại, làm Kiều Kiều có chút sợ hãi đồng thời lại sẽ cảm thấy ở bên cạnh hắn sẽ rất an toàn.

Một người là nữ nhân có giọng nói ôn nhu, lòng bàn tay của nàng thực ấm áp, Kiều Kiều thích nhất nàng.

Còn có một người nữa, là gì đó mà ngẫu nhiên sẽ trở thành một sinh vật lông xù xù, tự xưng là ca ca nó, Kiều Kiều rất lấy làm kỳ quái.

Dần dần, trứng rồng càng lúc càng lớn, Kiều Kiều cảm giác tứ chi đều giãn ra không được, nó thật là khó chịu, muốn ra ngoài.

"Rắc"

Thanh âm phá xác vang lên, Kiều Kiều nghe được tiếng kêu thảm thảm của "Ca ca" kia, cũng chịu đựng không được, dùng đầu nhỏ đi ủi ủi, thực mau, trước mắt liền một mảnh ánh sáng.

Tuy rằng vẫn chưa có biện pháp mở mắt ra, nhưng nó nghe thấy được hương vị thứ gì đó ăn rất ngon.

Theo bản năng, Kiều Kiều dùng sức cắn một ngụm vào cổ của con chim béo phì, nghe được một tiếng kêu thê thảm.

Chờ Kiều Kiều lớn chút, nó mới biết rõ mối quan hệ trong nhà.

Kiều Kiều là một con rồng con phi thường phi thường hạnh phúc.

Nó có một người cha mạnh nhất đại lục, có một mẫu thân ôn nhu nhất trên thế giới, có một ca ca lông xù ăn rất ngon (?), còn có một tỷ tỷ phi thường phi thường che chở nó lại rất đáng yêu.

Tuy rằng Kiều Kiều ngay từ đầu cho rằng mình cũng giống như bọn họ, đều là có tay có chân có khuôn mặt xinh đẹp!

Nhưng ở một hôm sau giờ ngọ, nó ngẫu nhiên bò đến trong phòng, thoáng nhìn mình trong gương của mẫu thân.

Nhóc rồng vẫn không nhịn được khóc.

Nó thật xấu!

Nhìn thấy một đoạn này ký ức, Long tiên sinh nhịn không được cười.

Con rồng con trong gương còn không phải là thực xấu sao?

Diện mạo cơ hồ giống hắn như đúc khi còn nhỏ, vảy thì loang loang lổ lổ, sừng rồng thì nho nhỏ cùng lỗ tai lông xù màu trắng, tất cả trộn vào bên nhau, hơn nữa còn giấu đi móng vuốt thứ năm nho nhỏ, thật sự rất khó coi.

Ừ......

Khóc lên càng khó coi.

Trong căn phòng chỉ có ánh sáng nhàn nhạt, bỗng nhiên vang lên tiếng cười khàn khàn của Long tiên sinh mà lâu lắm rồi không nghe, nghe vào tai thập phần thấm người.

Hắn a, đi vào cái "phần mộ" này bao nhiêu lâu rồi? Hắn không nhớ rõ, đã bao lâu không cười đâu? Hắn...... cũng không quá nhớ rõ.

Chỉ là, mấy người kia trong trí nhớ của Kiều Kiều, lại không chê cười nó.

Bọn họ ôn nhu lại kiên nhẫn hôn lên vảy xấu hề hề của nó, dùng phương thức thẳng thừng nhất nói cho nó, nó rất đẹp, bọn họ rất yêu nó.

"Kiều Kiều." Thanh âm Mục Loan Loan dừng ở trên đỉnh đầu thằng nhóc rồng, Kiều Kiều đang thương tâm, không muốn ngẩng đầu nhìn nàng.

Phu nhân "Hắn", giống như có chút bất đắc dĩ, duỗi tay xoa xoa lỗ tai của thằng nhóc rồng, Long tiên sinh cảm thấy, hình như lỗ tai mình cũng có chút ngứa, tựa như gió xuân thổi qua.

"Con xem cha con hiện tại anh tuấn chưa kìa? Cha con trước kia, cũng rất xấu mà." Mục Loan Loan nói, trong thanh âm là một ít tình tố lưu luyến, "Mẫu thân lần đầu tiên nhìn thấy cha con, cha con nha......"

Thanh âm của nữ nhân này dừng một chút, tựa hồ như đang nhớ lại, nàng nói rất chậm, rất chậm, "Trên mặt cha con toàn là những vết sẹo dữ tợn, sừng thì gãy, đuôi thì đứt một đoạn, bộ dáng còn xấu hơn Kiều Kiều rất nhiều."

"Hơn nữa mẫu thân nói cho Kiều Kiều nghe thôi nha, cha con khi còn nhỏ, còn lén đem linh trứng gà coi như trứng rồng mà ấp nữa ~ cha con còn ăn trộm ca ca của con từ trong tay Yêu tộc, so với con cha con còn thích khóc hơn."

Thanh âm của nàng thực nhẹ, lại xuyên qua thời gian, dừng trên sườn tai của hắn.

"Nhưng vậy thì sao."

"Mẫu thân vẫn rất yêu cha con, cho dù cha con vẫn luôn là bộ dáng đó, mẫu thân cũng sẽ không ghét bỏ cha con." Nữ nhân khom lưng hôn xuống sừng nhỏ của Kiều Kiều một cái, Long tiên sinh có thể thấy được mái tóc đen của nàng rũ ở bên má, "Mẫu thân cũng rất yêu Kiều Kiều."

Long tiên sinh đột nhiên cảm thấy hốc mắt mình hơi chua xót, dựa vào một góc lạnh băng âm u, hình ảnh trong tầm mắt Kiều Kiều ở trong trí nhớ là một buổi chiều vô cùng vô cùng hạnh phúc vẩy đầy ánh mặt trời.

Bên môi chậm rãi tràn ra máu đen, Long tiên sinh vươn ngón tay ra sờ sờ gò má mình.

Gập ghềnh sần sùi, nơi nơi đều là ấn ký khó coi.

Hắn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, khóe môi không chịu khống chế hơi hơi cong lên.

Ở cuối đoạn sinh mệnh đã không thể nghịch chuyển, trong cơ thể sớm đã hủ bại, hắn lại cười giống như có chút trút được gánh nặng, chính hắn cũng không biết hắn đang cười cái gì.

Ký ức của Kiều Kiều thật ngắn ngủi, nhưng cũng đã đủ ấm áp.

Chờ đến khi nhóc rồng con ngủ mê man rồi tỉnh lại, nó lại phát hiện phòng đã thay đổi.

Ủa, giống như biến thành sạch sẽ, sáng lạn.

Nó ngồi dậy, thấy cha lúc nãy bốc mùi thối thối cũng đã biến thành sạch sẽ.

Cha ngồi ở bên cạnh nó, vươn tay về phía nó, "Kiều Kiều, lại đây."

Hắn vừa nói, Kiều Kiều liền sử dụng cả tứ chi nhanh chóng bò đến bên người cha, dùng tay nhỏ mập mạp đi chạm vào bàn tay lớn của Long tiên sinh, "Cha, cha."

"Hô hô ~" Kiều Kiều dùng sức thổi thổi bàn tay Long tiên sinh lúc nãy dính đầy máu, "Không, không đau."

Mẫu thân nói, bị ngã đau, hô hô liền sẽ không đau.

Kiều Kiều còn nhớ rõ cha lúc nãy còn bị đổ máu, hiện tại tốt hơn chưa?

Long tiên sinh mặt vô biểu tình chọc chọc cái bụng nhỏ mềm mại như bánh bao của nó, sau đó lại nhéo nhéo cái mặt phúng phính của Kiều Kiều.

Kiều Kiều vùi đầu vào trong lòng ngực hắn, không muốn bị véo.

Long tiên sinh nhẹ nhàng cười một tiếng, lại nhéo nhéo cái sừng rồng nhỏ của nó, nhìn dòng khí thời gian ngưng tụ ở chung quanh nó đang loãng dần ra, hơi hơi nhíu chặt mày.

Nhiều nhất là qua hai ngày, cái con rồng con đột nhiên xuất hiện này sẽ rốt cuộc không có biện pháp trở lại thế giới của nó.

Kiều Kiều vì thời không thác loạn, ngoài ý muốn đi tới bên cạnh hắn, nếu hắn không đem nó đưa trở về, như vậy, vận mệnh chờ đợi Kiều Kiều chính là chấp nhận ở bên thân thể hủ bại của hắn.

Cho dù hắn còn có một ít đan dược cùng đồ ăn, cũng nhiều nhất sống không quá 5 năm.

Chờ đến sau khi hắn chết, cho dù hắn để lại rất nhiều bảo vật, thì Kiều Kiều cũng sẽ giống như hắn khi còn bé, có lẽ cũng sẽ không hạnh phúc.

Nhưng mà hắn......

Hắn không muốn đưa nó đi.

"Kiều Kiều thích cha không?" Long tiên sinh cúi đầu, trán chống trán với thằng nhãi con, không biết vì sao lại hỏi như vậy.

"Dạ!"

Không hề nghi ngờ đây là một câu khẳng định, Kiều Kiều còn tặng kèm cha một nụ hôn to tướng bằng mồm, trét cho hắn một mặt nước miếng.

Ngực Long tiên sinh chua xót, xiết chặt cánh tay, đem nhóc rồng con trong lòng ngực ôm thật chặt.

Kiều Kiều không rõ nguyên do, nhưng vẫn vui vẻ ôm chặt cổ lão phụ thân ^v^~

Chờ sau khi chơi trò dẫm lên vai cha mới lạ đủ rồi, Kiều Kiều liền bắt đầu tìm ca ca tìm tỷ tỷ, cái trứng phượng hoàng chết lúc nãy đã bị Long tiên sinh giấu đi, Kiều Kiều không tìm được, nhưng nó giống như thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiếp theo lại đi tìm tỷ tỷ và mẫu thân.

Lần này không tìm được, hắn liền bắt đầu khóc, Long tiên sinh dỗ như thế nào cũng không được, quần áo cả người đều bị khóc ướt, cuối cùng Long tiên sinh không thể không nói dối là mẫu thân mang theo tỷ tỷ cùng ca ca đi đến một chỗ khác, chuẩn bị cho Kiều Kiều một cái kinh hỉ, rất mau sẽ trở về, Kiều Kiều mới không tiếp tục khóc.

Chờ đến buổi tối, cảm xúc của Kiều Kiều có hơi hạ xuống, cùng Long tiên sinh ăn một bữa cơm chiều không thể nói là ngon, Kiều Kiều có hơi ghét bỏ.

Sau cơm chiều, Kiều Kiều rốt cuộc tìm được viên châu rồi, nó cắn lớp vỏ bên ngoài, đem đan dược nhàn nhạt bên trong đưa tới bên miệng Long tiên sinh, "Ăn, ăn!"

Ánh mắt Long tiên sinh lóe lóe, theo ý thằng bé, đem đan dược nuốt xuống.

Trong cơ thể hủ bại cảm giác được một tia năng lượng thuần túy, làm ấm áp ngực hắn.

Đây là đan dược do phu nhân ở kiếp khác của hắn luyện chế sao?

Thật sự ấm áp.

Chờ Long tiên sinh phục hồi tinh thần lại, Kiều Kiều đã ghé vào trong lòng ngực hắn ngủ rồi, trên người nó dòng khí thời gian càng thêm loãng, tựa như tan đi trong cơ thể Long tiên sinh, giống như đan dược dần dần mất đi công hiệu.

Đáy mắt tràn đầy giãy giụa, Long tiên sinh ôm Kiều Kiều ngồi trên quan tài băng, phòng lại ảm đạm xuống, yên tĩnh trong đêm tối. Chỉ có một đôi con ngươi vàng kim kịch liệt chấn động, không biết qua bao lâu, Long tiên sinh rốt cuộc vẫn hạ quyết định.

Hắn cong lưng, nhẹ nhàng hôn hôn trán Kiều Kiều, "Kiều Kiều."

Nhóc rồng con lẩm bẩm một tiếng, bị thứ ánh sáng càng thêm mãnh liệt làm cho chậm rãi mở mắt, nó vốn định oán giận cha nó, lại phát hiện thứ sáng lên hình như là mình.

Kiều Kiều há to miệng muốn nói chuyện, lại phát hiện mình không có cách nào phát ra âm thanh, trong tầm mắt nó, cha thoạt nhìn có chút đáng sợ, nhưng ánh mắt cha nhìn về phía nó lại là ôn nhu.

Kiều Kiều thấy có chất lỏng gì trong suốt theo hốc mắt cha rơi vào trên mặt Kiều Kiều, nó nghe thấy cha nói, "Hẹn gặp lại."

Không, Kiều Kiều không muốn rời ra cha.

Kiều Kiều dùng sức giãy giụa, vươn tay nhỏ muốn bắt lấy Long tiên sinh, lại vẫn là cách hắn càng ngày càng xa.

Chậm rãi, biến mất trong tầm mắt Long tiên sinh.

Nhà ở lại rơi vào tĩnh mịch như thường lệ, thân thể Long tiên sinh hoàn toàn không chịu nổi, bắt đầu sụp đổ, hắn ngã ngồi vào quan tài băng, trong mắt lại rốt cuộc không thể khắc chế chật vật trào ra nước mắt.

Hắn thật hâm mộ, mình của kiếp khác sau.

Sinh mệnh dần dần trôi đi, Long tiên sinh nằm trong quan tài băng, ưng thuận với kết cục của đời này, duy nhất còn một nguyện vọng ——

Hắn rất muốn, rất muốn gặp được nàng.

Rất muốn......

Hơi thở sinh mệnh trong phòng cũng biến mất, nhưng lại có thứ gì giống như một ngôi sao, bay vùn vụt qua các thời gian cùng thế giới, dừng ở trong cô nhi viện, rơi trên người Mục Loan Loan đang cuộn tròn phát ra sốt nhẹ, giống như vận mệnh chú định.

......

"Cha!"

Khi Kiều Kiều rốt cuộc có thể nói lời nói, Long tiên sinh tựa hồ như sớm có cảm ứng, mang theo Mục Loan Loan đã trở lại.

Long tiên sinh một tay đem con rồng nhãi con đang kêu khóc ôm ở trong lòng ngực, hôn hôn gò má nó, "Kiều Kiều."

"Kiều, Kiều Kiều!" Tiểu Cam cùng Manh Manh cũng đi ra tới, lạ lẫm nhìn đệ đệ đã hoá hình người.

Mục Loan Loan lau nước mắt sau khi phát hiện nhi tử biến mất, đi lên phía trước, nhéo nhéo khuôn mặt phúng phính của nó, "Kiều Kiều, đi đâu vậy, tại sao trở về liền hóa hình được rồi?"

"Ô ô ô mẫu thân!!"

Mục Loan Loan vỗ vỗ Kiều Kiều dỗ dỗ, "Sao lại giống y hệt cha con khi còn nhỏ như thế này chứ,"

Nàng nói xong liền cảm thấy hình như nói lỡ miệng, liếc liếc mắt nhìn Long tiên sinh một cái, đối diện ánh mắt hắn mỉm cười, yên lặng dời tầm mắt đi, tiếp tục xoa xoa lỗ tai lông xù trên đầu nhi tử.

Long tiên sinh ôm thật chặt nhóc rồng con trong lòng ngực, hơi hơi rũ mắt xuống ——

Nơi nhận truyền thừa 300 năm, hắn sớm đã chứng kiến qua, bản thân mình ở đời trước không có gặp được phu nhân, một con rồng cả đời thất bại, yên lặng chờ đợi tử vong, ở giờ phút cuối cùng của sinh mệnh, chờ được bảo bối của bọn họ.

*******THE END********

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương