Sở An Nhan tất nhiên tin lời Bất Ngữ thúc, vì thế nàng thả những người khác ra, lại đi tìm hành lý cùng xe ngựa của mình, sau đó tìm một chỗ chờ Bất Ngữ thúc.

“ An An, người nọ thật sự tin được sao, ta cứ cảm thấy người này không đáng tin cậy, có thể thấy được là ông ta cố ý ở lại đây, lại còn lấy cớ dẫn dụ chúng ta rời đi ”

“ Chờ một chút nữa đi, ta tin ông ấy, vất vả lắm mới tìm được người chữa bệnh cho huynh, dù chỉ là một chút hy vọng thì ta cũng muốn thử ”

“ Tham kiến công chúa, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin công chúa trách phạt! ”

Sở An Nhan nhìn mấy người này, Hành Nhất thì nàng biết, còn những người khác chắc là ám vệ mà phụ hoàng mới đưa tới cho nàng.

“ Không có việc gì, đều đứng lên đi, đúng rồi Hành Nhất, ngươi đi vào bên trong thăm dò tình hình với tìm một người cho ta ”

“ Công chúa không được, vừa rồi chúng ta thấy dưới chân núi tụ tập không ít cao thủ, cho nên mới chạy nhanh đi điều tra tình hình. Hiện tại công chúa nhanh chóng đi theo thuộc hạ, nơi này không thể ở lại được nữa ”

“ Ta đã đồng ý với ông ấy rồi, chờ một chút nữa đã. Chúng ta tìm một chỗ ẩn náu, người kia rất nhanh sẽ tới đây ”

Sở An Nhan cẩn thận nhớ lại một chút, trong sách nói trên đường Lăng Giang về Đại Lăng quốc đã cứu Bất Ngữ thúc, hình nh không nhắc tới việc Bất Ngữ thúc vì sao lại bị thương, chỉ nhắc tới ông ấy có một kẻ thù, kẻ thù giết thê tử.

Rồi sau đó Lăng Giang giúp ông ấy báo thù, hình như là vị vương gia nào đó, lúc ấy hình như trực tiếp nhổ cỏ cả nhà người nọ.

“ Công chúa, chuyện của đám người kia cứ để thuộc hạ đi làm, vì an toàn của ngài, mong ngài rời đi trước ”

Advertisement

“ Hành Nhất, ngươi biết những kẻ đó là ai không? ”

“ Không biết, nhưng nhìn quần áo trên người bọn họ thì hình như là người của Chu quốc. Tuy không biết bọn họ tới đây có mục đích gì, nhưng chúng ta cũng đã đem việc này truyền tin cho hoàng thượng, đợi tầm một lát nữa sẽ có người tới đây ”

Chu quốc, cách Sở quốc không xa, chỉ là một tiểu quốc, nghe nói có rất nhiều tiền.


Với lại, kẻ thù của Bất Ngữ thúc hình như là vương gia của Chu quốc, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Nếu tiểu tử kia là thật, vậy cũng quá hợp tình hợp lý.

Xem ra cũng chính là lần này, Bất Ngữ thúc gặp phải nguy hiểm.

“ An An, nàng đi với ta trước ”. Lăng Giang vừa mới thấy Vân Nhất ra ám hiệu, nếu bọn họ đều cho rằng là nguy hiểm, vậy việc này quả thật có chút khó giải quyết.

“ Lăng Giang, huynh sẽ đứng về phía ta chứ? ”. Sở An Nhan tránh khỏi tay Lăng Giang.

Lăng Giang hiểu ý của Sở An Nhan, hắn cũng chỉ lo lắng cho an nguy của nàng, nhưng chỉ cần nàng nguyện ý, hắn sẽ luôn ở phía sau bảo vệ nàng, vô điều kiện đáp ứng nàng.

Thấy Lăng Giang gật đầu, Sở An Nhan càng có thêm dũng khí.

Nàng là công chúa Sở quốc, vì quan hệ giao bang giữa hai nước, bọn họ sẽ không dám làm gì nàng, nếu thật sự muốn diệt khẩu, phụ hoàng cũng đã sớm biết được việc này, đang trên đường cho người tới đây.

Không có gì đáng sợ cả.

Đầu tiên, Sở An Nhan để người đưa đám người đang hôn mê rời đi, nhưng nhìn một vòng, lại không thấy Bất Ngữ thúc cùng đại đương gia.

Cũng không biết bọn họ đã đi đâu rồi.

Sở An Nhan chỉnh đốn lại bản thân, đoan trang đứng ở cổng lớn, mắt nhìn vào đám người đang chạy tới.

Bọn họ đều mặc đồ màu tím đen, vào ban đêm rất khó phát hiện, có một người mặc khác một chút, nhìn qua giống kẻ cầm đầu.

Cũng chỉ khoảng hơn mười người, nhưng nhìn không hề có ý tốt chút nào.

Lúc trước trong sách nói, vị thân vương này có một đám thuộc hạ võ công cao cường, về sau đã giúp hắn ta soán ngôi đoạt vị.

Nhỡ đâu bọn họ nghĩ quẩn trong lòng muốn giết người diệt khẩu thì sao?

“ Công chúa sợ sao? ”

Lăng Giang thấp giọng bên tai Sở An Nhan.

“ Ai, ai sợ? ” Nàng chẳng qua chỉ là có chút khẩn trương thôi.

Chân run cũng là vì khẩn trương thôi.

“ Các ngươi là người từ đâu đến nào? ”. Kẻ cầm đầu tiến lên hỏi.

“ Ta là công chúa Sở quốc, Sở An Nhan. Các ngươi tới nơi này có chuyện gì? ”

Những người đó nghe thấy tên Sở An Nhan, đầu tiên là hành lễ nghi.

“ Không biết công chúa điện hạ lại ở đây nên vô tình mạo phạm, chỉ là chúng ta phụng mệnh tới đây tìm tiểu vương gia. Phiền công chúa nhường đường để chúng ta vào trong ”

Nàng không biết phải nói gì nữa, đám người này không giống tới đây gây sự, ngược lại bọn họ lại giống lũ người xấu. Nhìn dáng vẻ sốt ruột của đám người kia kìa.

Nhưng không phải rất lâu rồi không có người tới tìm tiểu tử kia sao, sao hôm nay lại tới đây trùng hợp như vậy


Chẳng lẽ….. Bất Ngữ thúc muốn bắt tiểu tử kia để báo thù!?

Không thể nào, hài tử là vô tội, Bất Ngữ thúc sao có thể làm như vậy?

Nàng còn tưởng Bất Ngữ thúc chỉ muốn lấy đồ quan trọng gì.

“ Công chúa, không thể để bọn họ đi vào ”

Lăng Giang nhắc nhở Sở An Nhan.

Vừa rồi người của hắn tìm hiểu được vài chuyện, lão nhân kia… Còn phải đợi thêm chút nữa.

“ Nghĩ cách kéo dài thời gian, ta đi một chút rồi về ”

“ Ấy! ”. Đừng đi.

Lăng Giang đi quá nhanh, Sở An Nhan còn chưa kịp nói hai chữ kia.

Xem ra Lăng Giang phát hiện ra điều gì đó, nàng phải nghĩ cách kéo dài thời gian mới được.

“ Các ngươi tìm tiểu vương gia thì sao lại đi tới chỗ ta? Không biết đây là địa bàn của Sở quốc sao? ”

Sở An Nhan cố gắng làm ra dáng vẻ kiêu ngạo ương bướng của nguyên chủ.

“ Nửa đêm các ngươi còn mang theo vũ khí chạy tới đây, rất khó để ta tin tưởng các ngươi chỉ đơn giản là tới tìm người ”

Phía sau Sở An Nhan còn có mấy tên ám vệ của Sở Quảng Văn, nàng mới không thèm sợ.

“ Công chúa, xin người cho chúng ta vào ”

Giọng tên cầm đầu có chút thiếu kiên nhẫn, hắn chưa gặp qua công chúa Sở quốc, nhưng danh xưng của Sở An Nhan hắn đã nghe nói qua, chỉ là không biết người trước mặt có phải là thật không.

Nếu nàng là đồng lõa của đám bên trong thì làm sao bây giờ.

Tiểu vương gia cùng đồ trên người hắn không thể có chuyện gì, đây là phân phó của vương gia.


“ Muốn đi vào? Chẳng lẽ các ngươi không biết lãnh thổ nước khác không thể dễ dàng xâm phạm sao? Các ngươi tự ý vào đây, phụ hoàng ta đã biết, Chu quốc sợ là không có năng lực gánh chịu được lửa giận của Sở quốc nhỉ? ”

“ Nhưng ta cũng không biết ngươi có phải là công chúa hay không, xông vào tìm người! ”

“ Từ từ, người phụ hoàng phái tới sắp đến, ngươi chắc chắn muốn đối đầu với ta sao? ”

Tên thủ lĩnh có chút do dự, vừa lúc Lăng Giang đã trở về.

“ Để bọn họ vào đi ”

Sở An Nhan nhìn về phía Lăng Giang, cho rằng chuyện đã giải quyết xong, lại phát hiện sắc mặt hắn có chút không ổn.

“ Thôi vậy, các ngươi vào đi, tìm được tiểu vương gia thì phải lập tức rời đi ”

Chờ người cuối cùng đi vào, Lăng Giang vội vàng kéo Sở An Nhan: “ Đi mau, giải thích sau! ”

Hành Nhất dẫn đầu, những ám vệ khác đi theo sau.

“ Xảy ra chuyện gì? Bất Ngữ thúc sao còn chưa ra? ”

“ Có người tới ám sát tiểu vương gia, hẳn là muốn hãm hại chúng ta, Bất Ngữ thúc sẽ tìm chúng ta sau ”

Sở An Nhan chấn động, tiểu hài tử kia…… Đã chết?

Sở An Nhan không thể tin được, nàng rõ ràng mới nhìn thấy hắn chưa được bao lâu.

Thậm chí dáng vẻ của hắn nàng còn nhớ rõ trong đầu, sao đã chết rồi?

“ Bất Ngữ thúc không giết hắn, ngược lại vào thời khắc cuối cùng lại bảo vệ hắn ”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương