Sau Khi Xuyên Qua Tôi Có Mùi Siêu Ngọt
-
Chương 6: Tiệc đính hôn
Tại một khách sạn 5 sao, mọi người đều đang rất bận rộn chạy tới chạy lui, có hai cô bé nọ chạy va vào nhau ngã ra đất, nhưng họ chỉ mau chóng thu dọn đồ của mình bị rơi vãi rồi lại chạy đi.
Ở một căn phòng lớn, một cậu thiếu niên ngồi trên ghế, mắt nhìn đăm đăm vào cái gương trước mặt. Để ý thì đây là một căn phòng được lắp gương toàn bộ trên tường, bàn cũng chải dài, gắn sát tường, trên đó lộn xộn một đống dụng cụ trang điểm. Tiếng gõ cửa vang lên khiến cậu thanh niên thoáng giật mình, đi vào là một người đàn ông ăn mặc rất sặc sỡ, mái tóc vàng được tạo kiểu nhìn kì lạ, cái áo vải lụa màu da báo phiêu phiêu, quần jean trắng ống loe cùng đôi giày da đen trắng, đi sau người này còn có 3 cô bé nữa ăn mặc hết sức bình thường. Cậu thiếu niên nhìn tổ hợp không ăn khớp nhíu nhíu mày rồi lại nhìn vào gương.
“Cậu chủ, tôi sẽ khiến cậu trở thành người đẹp nhất đêm nay”
Theo tiếng nói của anh ta, tay anh bắt đầu mân mê gương mặt cậu thiếu niên.
“Nhờ anh”
Cậu thiếu niên nhàn nhạt nói ra một rồi lại tiếp tục im lặng. Người đàn ông cười vui vẻ bắt đầu múa may trên mặt cậu, những cô bé phía sau có vẻ là phụ tá.
“Nhìn xem, cậu xinh đẹp biết bao nhiêu, chỉ tô điểm một chút đã trở nên mê hoặc như vậy”
Người đàn ông quay người cậu thiếu niên về phía gương, cậu ngơ ngác nhìn gương mặt yêu diễm trong gương, đôi mắt to tròn điểm thêm đường eyeliner mỏng cùng các loại phấn mắt nhìn vừa ngây thơ vừa câu nhân, cái mũi thẳng nhỏ xinh được tạo khối và highlight nhẹ nhàng, đôi môi nhỏ nhỏ được son một lớp son bóng nhẹ nhìn căng mọng khiến người nhìn chỉ muốn cắn, gương mặt nhỏ nhắn trắng nộn hơi ửng hồng. Cậu thiếu niên không tin được đưa tay chạm lên mặt. Người đàn ông hoảng hốt nói:
“Ai da, cậu chủ, chỉ có thể chạm nhẹ nhàng, nếu động quá mạnh lớp nền sẽ trôi, kiệt tác của tôi sẽ mất hết”
Cậu thiếu niên nghe vậy đành bỏ tay xuống, nhưng cậu vẫn ngồi ngơ ngác nhìn mình trong gương. Mái tóc được tạo kiểu xong càng hợp với gương mặt, không nhịn được cậu thiếu niên khẽ mỉm cười. Tiếng mở cửa làm cậu bừng tỉnh, nhìn qua gương cậu thấy một chàng thiếu niên cao lớn, đẹp đẽ đứng im tư thế mở cửa nhìn cậu.
“Cậu chủ Sở Tiêu, có phải thấy cậu chủ của tôi đẹp lắm không?”
Thì ra người đứng ngoài cửa chính là Sở Tiêu mà cậu thiếu niên ngồi nơi đây chính là Tiểu Vũ của chúng ta, hôm nay là ngày đính hôn của hai người. Sở Tiểu phẩy tay để những người kia đi ra, hắn chậm chậm đi lại gần cậu, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào gương như sợ người đang ngồi trước gương sẽ biến mất vậy.
“Trương Hạ Vũ, cậu đẹp quá “
Sở Tiêu vùi mặt vào hõm cổ Trương Hạ Vũ, hắn cảm nhận mùi tin tức tố thoang thoảng của cậu. Trái tim hắn đang đập điên cuồng, phổi căng tràn, lỗ chân lông như đang nở ra, cơ thể hắn tràn đầy sự vui sướng, hạnh phúc.
Trương Hạ Vũ nhàn nhạt nhìn người đang vùi đầu trong cổ, cậu không hiểu, cậu với Sở Tiêu chỉ mới gặp nhau 1 ngày vậy thì vì sao Sở Tiêu lại hạnh phúc như vậy, tỏ vẻ cho người khác thấy để hai nhà không bị mất mặt ư, nhưng ở đây không có người ngoài, vậy hắn diễn cái gì.
Thấy cậu vẫn im lặng không nói, Sở Tiêu nhìn cậu qua gương, mắt hai người lại chạm nhau, Sở Tiêu si mê ngắm nhìn cậu, đột nhiên hắn quay ghế khiến Trương Hạ Vũ đối diện với hắn, Sở Tiêu quỳ một chân xuống, đặt tay lên đầu gối cậu, hắn nhìn lên, mỉm cười.
“Đừng lo lắng, tôi ở đây”
Trương Hạ Vũ cúi đầu, mân mê hai tay, cậu dù đã đã quyết định kết hôn với Sở Tiêu, tự thuyết phục bản thân lấy người một người đẹp trai như hắn dù không có tình yêu thì mỗi ngày cũng sẽ không buồn chán, nhưng đến ngày hôm nay, cậu mới chính thức cảm nhận được sự lạc lõng.
“Trương Hạ Vũ, chúng ta ra ngoài thôi, khách khứa đã đến đông đủ rồi”
Cửa chính được mở ra, hai chàng thanh niên đứng ở cửa chính từ từ đi vào, cả hai cùng mặc bộ vest đen, kết hợp với sơ mi trắng cùng kiểu. Vì nay là lễ đính hôn nên chỉ mời hai bên gia đình, mọi người đều vỗ tay chúc mừng cho cặp đôi hạnh phúc nhất ngày hôm nay, tuy nhiên trong đầu họ có thật sự vui vẻ hay chúc phúc không thì chỉ có họ mới biết. Dù sao, hôm nay cũng là một ngày tốt đẹp.
Sau màn giới thiệu dài đằng đẵng người dẫn chương trình yêu cầu Alpha trao nhẫn đính cho Omega của mình. Bây giờ chính là thời gian mở tiệc, thời điểm mà mọi người tạo mối quan hệ làm ăn, những lời chúc giả dối, những nụ cười giả tạo, mọi thứ khiến Trương Hạ Vũ cảm thấy ngộp thở, cậu không hợp với nơi này. Sống ở đây 16 năm cậu vẫn giống kiếp trước, thích chơi game đến quên ăn quên ngủ, thích phá phách nghịch ngợm nhưng cậu kìm bản thân lại, dù bố mẹ yêu thương cậu nhưng cậu không muốn vì mình khiến bố mẹ phải khó xử.
Trương ba và Sở ba dẫn Trương Hạ Vũ cùng Sở Tiêu đi chúc rượu họ hàng cùng khách khứa, mục đích chính của họ là chiêu cáo thiên hạ hai gia đình bọn họ giờ đã đứng trên một chiếc thuyền. Nghe những lời nịnh hót cùng tâng bốc của người khác Trương Hạ Vũ chỉ có thể giữ nguyên một nụ cười cứng ngắc. Nhìn sắc mặt cậu không được tốt, Sở Tiêu xin phép đưa cậu ra ghế nghỉ.
Đĩa dâu tây phủ một lớp socola xinh xắn được đặt xuống bàn trước mặt Trương Hạ Vũ, cậu quay sang nhìn người ngồi bên cạnh mình.
“Sở Tiêu, ngày kết hôn sẽ mệt mỏi như này à?”
“Có thể sẽ mệt hơn đó”
Sơ Tiêu mỉm cười vuốt ve gương mặt Trương Hạ Vũ, gương mặt xinh đẹp này hắn đã nhớ nhung bao nhiêu năm rồi chứ, cứ lặng lẽ chờ đợi từ tháng này qua tháng nọ, từ năm này qua năm khác cuối cùng hắn đã có thể quang minh chính đại mà chạm vào.
Buổi tiệc kết thúc trong sự mệt mỏi, sau khi tiễn hết khách Trương Hạ Vũ cuối cùng cũng được về nhà. Đặt lưng nằm lên chiếc giường êm ái của bản thân, Trương Hạ Vũ trầm trầm chìm vào giấc ngủ.
Ở một căn phòng lớn, một cậu thiếu niên ngồi trên ghế, mắt nhìn đăm đăm vào cái gương trước mặt. Để ý thì đây là một căn phòng được lắp gương toàn bộ trên tường, bàn cũng chải dài, gắn sát tường, trên đó lộn xộn một đống dụng cụ trang điểm. Tiếng gõ cửa vang lên khiến cậu thanh niên thoáng giật mình, đi vào là một người đàn ông ăn mặc rất sặc sỡ, mái tóc vàng được tạo kiểu nhìn kì lạ, cái áo vải lụa màu da báo phiêu phiêu, quần jean trắng ống loe cùng đôi giày da đen trắng, đi sau người này còn có 3 cô bé nữa ăn mặc hết sức bình thường. Cậu thiếu niên nhìn tổ hợp không ăn khớp nhíu nhíu mày rồi lại nhìn vào gương.
“Cậu chủ, tôi sẽ khiến cậu trở thành người đẹp nhất đêm nay”
Theo tiếng nói của anh ta, tay anh bắt đầu mân mê gương mặt cậu thiếu niên.
“Nhờ anh”
Cậu thiếu niên nhàn nhạt nói ra một rồi lại tiếp tục im lặng. Người đàn ông cười vui vẻ bắt đầu múa may trên mặt cậu, những cô bé phía sau có vẻ là phụ tá.
“Nhìn xem, cậu xinh đẹp biết bao nhiêu, chỉ tô điểm một chút đã trở nên mê hoặc như vậy”
Người đàn ông quay người cậu thiếu niên về phía gương, cậu ngơ ngác nhìn gương mặt yêu diễm trong gương, đôi mắt to tròn điểm thêm đường eyeliner mỏng cùng các loại phấn mắt nhìn vừa ngây thơ vừa câu nhân, cái mũi thẳng nhỏ xinh được tạo khối và highlight nhẹ nhàng, đôi môi nhỏ nhỏ được son một lớp son bóng nhẹ nhìn căng mọng khiến người nhìn chỉ muốn cắn, gương mặt nhỏ nhắn trắng nộn hơi ửng hồng. Cậu thiếu niên không tin được đưa tay chạm lên mặt. Người đàn ông hoảng hốt nói:
“Ai da, cậu chủ, chỉ có thể chạm nhẹ nhàng, nếu động quá mạnh lớp nền sẽ trôi, kiệt tác của tôi sẽ mất hết”
Cậu thiếu niên nghe vậy đành bỏ tay xuống, nhưng cậu vẫn ngồi ngơ ngác nhìn mình trong gương. Mái tóc được tạo kiểu xong càng hợp với gương mặt, không nhịn được cậu thiếu niên khẽ mỉm cười. Tiếng mở cửa làm cậu bừng tỉnh, nhìn qua gương cậu thấy một chàng thiếu niên cao lớn, đẹp đẽ đứng im tư thế mở cửa nhìn cậu.
“Cậu chủ Sở Tiêu, có phải thấy cậu chủ của tôi đẹp lắm không?”
Thì ra người đứng ngoài cửa chính là Sở Tiêu mà cậu thiếu niên ngồi nơi đây chính là Tiểu Vũ của chúng ta, hôm nay là ngày đính hôn của hai người. Sở Tiểu phẩy tay để những người kia đi ra, hắn chậm chậm đi lại gần cậu, mắt vẫn nhìn đăm đăm vào gương như sợ người đang ngồi trước gương sẽ biến mất vậy.
“Trương Hạ Vũ, cậu đẹp quá “
Sở Tiêu vùi mặt vào hõm cổ Trương Hạ Vũ, hắn cảm nhận mùi tin tức tố thoang thoảng của cậu. Trái tim hắn đang đập điên cuồng, phổi căng tràn, lỗ chân lông như đang nở ra, cơ thể hắn tràn đầy sự vui sướng, hạnh phúc.
Trương Hạ Vũ nhàn nhạt nhìn người đang vùi đầu trong cổ, cậu không hiểu, cậu với Sở Tiêu chỉ mới gặp nhau 1 ngày vậy thì vì sao Sở Tiêu lại hạnh phúc như vậy, tỏ vẻ cho người khác thấy để hai nhà không bị mất mặt ư, nhưng ở đây không có người ngoài, vậy hắn diễn cái gì.
Thấy cậu vẫn im lặng không nói, Sở Tiêu nhìn cậu qua gương, mắt hai người lại chạm nhau, Sở Tiêu si mê ngắm nhìn cậu, đột nhiên hắn quay ghế khiến Trương Hạ Vũ đối diện với hắn, Sở Tiêu quỳ một chân xuống, đặt tay lên đầu gối cậu, hắn nhìn lên, mỉm cười.
“Đừng lo lắng, tôi ở đây”
Trương Hạ Vũ cúi đầu, mân mê hai tay, cậu dù đã đã quyết định kết hôn với Sở Tiêu, tự thuyết phục bản thân lấy người một người đẹp trai như hắn dù không có tình yêu thì mỗi ngày cũng sẽ không buồn chán, nhưng đến ngày hôm nay, cậu mới chính thức cảm nhận được sự lạc lõng.
“Trương Hạ Vũ, chúng ta ra ngoài thôi, khách khứa đã đến đông đủ rồi”
Cửa chính được mở ra, hai chàng thanh niên đứng ở cửa chính từ từ đi vào, cả hai cùng mặc bộ vest đen, kết hợp với sơ mi trắng cùng kiểu. Vì nay là lễ đính hôn nên chỉ mời hai bên gia đình, mọi người đều vỗ tay chúc mừng cho cặp đôi hạnh phúc nhất ngày hôm nay, tuy nhiên trong đầu họ có thật sự vui vẻ hay chúc phúc không thì chỉ có họ mới biết. Dù sao, hôm nay cũng là một ngày tốt đẹp.
Sau màn giới thiệu dài đằng đẵng người dẫn chương trình yêu cầu Alpha trao nhẫn đính cho Omega của mình. Bây giờ chính là thời gian mở tiệc, thời điểm mà mọi người tạo mối quan hệ làm ăn, những lời chúc giả dối, những nụ cười giả tạo, mọi thứ khiến Trương Hạ Vũ cảm thấy ngộp thở, cậu không hợp với nơi này. Sống ở đây 16 năm cậu vẫn giống kiếp trước, thích chơi game đến quên ăn quên ngủ, thích phá phách nghịch ngợm nhưng cậu kìm bản thân lại, dù bố mẹ yêu thương cậu nhưng cậu không muốn vì mình khiến bố mẹ phải khó xử.
Trương ba và Sở ba dẫn Trương Hạ Vũ cùng Sở Tiêu đi chúc rượu họ hàng cùng khách khứa, mục đích chính của họ là chiêu cáo thiên hạ hai gia đình bọn họ giờ đã đứng trên một chiếc thuyền. Nghe những lời nịnh hót cùng tâng bốc của người khác Trương Hạ Vũ chỉ có thể giữ nguyên một nụ cười cứng ngắc. Nhìn sắc mặt cậu không được tốt, Sở Tiêu xin phép đưa cậu ra ghế nghỉ.
Đĩa dâu tây phủ một lớp socola xinh xắn được đặt xuống bàn trước mặt Trương Hạ Vũ, cậu quay sang nhìn người ngồi bên cạnh mình.
“Sở Tiêu, ngày kết hôn sẽ mệt mỏi như này à?”
“Có thể sẽ mệt hơn đó”
Sơ Tiêu mỉm cười vuốt ve gương mặt Trương Hạ Vũ, gương mặt xinh đẹp này hắn đã nhớ nhung bao nhiêu năm rồi chứ, cứ lặng lẽ chờ đợi từ tháng này qua tháng nọ, từ năm này qua năm khác cuối cùng hắn đã có thể quang minh chính đại mà chạm vào.
Buổi tiệc kết thúc trong sự mệt mỏi, sau khi tiễn hết khách Trương Hạ Vũ cuối cùng cũng được về nhà. Đặt lưng nằm lên chiếc giường êm ái của bản thân, Trương Hạ Vũ trầm trầm chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook