Thẩm Dạ Nguyệt dịu dàng cười nhìn Trương Hạ Vũ, giọng nói đầy sủng nịnh vang lên.

“Tiểu Vũ, tôi về rồi.”
“Thẩm Dạ Nguyệt, em ngồi dưới Sở Tiêu nhé?”
Giọng cô giáo vang lên phá vỡ bầu không khí kì lạ giữ ba người, Thẩm Dạ Nguyệt đáp lại một câu rồi đi lại chỗ mình ngồi xuống.

Anh ngoan ngoãn lấy sách vở ra, như không có chuyện gì lật xem.

Mặc dù Trương Hạ Vũ có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh nhưng cuối cùng cậu vẫn cố nhịn xuống đưa mắt nhìn lên bảng, ở một nơi không ai nhìn thấy, khoé miệng Thẩm Dạ Nguyệt khẽ cong lên thành hình vòng cung đẹp đẽ.

Từ đầu đến cuối Sở Tiêu không nói thêm bất kì câu nào, hắn ngồi im lặng nhìn xuống trang sách giống như đang học bài, nhưng lại chẳng có một chữ nào vào đầu.

Trái tim Sở Tiêu như bị bóp nghẹt khiến hắn hít thở trở nên nặng nhọc, tin tức tố không theo khống chế phát ra một cách điên cuồng.


Người đầu tiên phát hiện là Thẩm Dạ Nguyệt, bởi vì anh ngồi gần Sở Tiêu nhất, anh đứng bật dậy lùi ra đứng xuống tận cuối lớp.

Trương Hạ Vũ lúc này cũng cảm nhận được tin tức tố của Sở Tiêu bất thường, cậu hoảng hốt đụng vào vai Sở Tiêu.

“Tiêu… Tiêu”
“Hả?”
Sở Tiêu lúc này mới bừng tỉnh, hắn ngơ ngác nhìn sang Trương Hạ Vũ, những người khác trong lớp cũng hoảng sợ đứng dậy tránh xa Sở Tiêu.

Sở Tiêu như ý thức được tin tức tố của mình bị mất kiểm soát, hắn cố gắng kiềm chế lại sự xao động của tin tức tố.

Giáo viên trên bục giảng cũng nhanh chóng gọi học sinh ra ngoài cửa lớp, cách ly Sở Tiêu.

“Tiểu Vũ, đừng quá lo lắng, không sao đâu”
Đứng bên ngoài Thẩm Dạ Nguyệt ôm lấy bả vai Trương Hạ Vũ kéo cậu vào vòng ôm của mình.

Do cửa sổ là cửa kính, nên hành động này của Thẩm Dạ Nguyệt đều được thu hết vào đáy mắt Sở Tiêu, nhất là nụ cười khiêu khích không chút che dấu trên mặt anh khiến tin tức tố của Sở Tiêu càng trở nên điên cuồng, trên cái trán anh khí nổi đầy mạch máu, bàn tay siết chặt cố gắng chịu đựng.

Chỉ một lúc sau mẹ Sở Tiêu đã đến, đi cùng còn có bác sĩ riêng của nhà bọn họ.

Ông bảo đám học sinh tản ra rồi đi vào xem xét cho Sở Tiêu, ngay sau đó ông liền đứng lên đi ra ngoài nói:
“Cô giáo, cô giúp chúng tôi dẫn học sinh lui ra ngoài một chút, chúng tôi sẽ dẫn Sở Tiêu đi ngay”
Nhìn các bạn học khác đã bắt đầu tản đi tránh xa vị trí cửa lớp nhưng Trương Hạ Vũ vẫn đứng im không nhúc nhích, Thẩm Dạ Nguyệt cúi xuống nhìn cậu khuyên nhủ:
“Sở Tiêu không sao đâu, chúng ta rời đi để Sở Tiêu có thể ra ngoài nhé?”

Trương Hạ Vũ đẩy tay Thẩm Dạ Nguyệt trên vai mình xuống, cậu lắc đầu nói: “Không, tôi là Omega của Sở Tiêu, tôi sẽ ở đây với cậu ấy”
Nghe thấy lời nói của Trương Hạ Vũ Thẩm Dạ Nguyệt đứng đơ như trời trồng, ngay cả nụ cười dịu dàng luôn thường trực trên môi cũng biến mất.

“Hai đứa còn làm gì? Không mau nhanh lên?”
Cô giáo thấy hai người mãi không chịu đi theo cùng các bạn liền quay lại thúc giục.

Trương Hạ Vũ nhìn về phía cô giáo nói:
“Thưa cô, em sẽ ở lại với Sở Tiêu”
Cô giáo hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng nhớ ra mối quan hệ của cậu với Sở Tiêu liền giục Thẩm Dạ Nguyệt đi theo mình.

Mẹ Sở nghe thấy câu nói của Trương Hạ Vũ với cô giáo lại càng yêu thích cậu nhiều hơn, bởi vì triệu chứng của Sở Tiêu rất dễ nhận ra, hắn đến kì dịch cảm, mà thời kì này của Alpha lại rất cần Omega bên cạnh.

Đợi Sở Tiêu đi ra Trương Hạ Vũ liền chạy đến ôm lấy hắn, thả tin tức tố ra vuốt ve cảm xúc cho Sở Tiêu.

Sở Tiêu kinh ngạc nhìn người nhỏ bé đang đứng trước mặt mình này, hắn không ngờ Trương Hạ Vũ sẽ vẫn ở lại đây với hắn khiến cho sự xao động tin tức tố của Sở Tiêu từ từ dịu lại.

Đợi hai người cùng lên xe, bác sĩ xịt thuốc khử mùi tin tức tố vào lớp dặn dò giáo viên 10 phút nữa mới để học sinh vào lớp, xong xuôi ông liền nhanh chóng rời đi.


Trên xe, Sở Tiêu ngồi dựa vào người Trương Hạ Vũ, mùi tin tức tố toả ra bao bọc lấy cậu đầy chiếm hữu, Sở Tiêu rúc đầu vào hõm cổ của Trương Hạ Vũ nỉ non:
“Vũ, tôi khó chịu quá!”
“Không sao, không sao”
Trương Hạ Vũ từ từ thả tin tức tố ra xoa dịu cảm xúc cho Sở Tiêu, cậu nhịp nhàng vỗ về lưng của hắn an ủi.

Sở Tiêu được an ủi, dựa vào người Trương Hạ Vũ chầm chầm thiếp đi, trước khi chìm vào giấc ngủ hắn đột nhiên cảm thấy may mắn, may mắn vì hắn đến kì dịch cảm, may mắn vì Trương Hạ Vũ không chọn bỏ rơi hắn vào lúc này, nếu không, Sở Tiêu không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Thấy Sở Tiêu không còn cọ vào cổ mình nữa, hỏi thở cũng trở nên chầm hơn lúc này Trương Hạ Vũ mới thở ra nhẹ nhõm, cậu cầm lấy điện thoại nhắn tin thông báo cho bố mẹ và xin lỗi Thẩm Dạ Nguyệt vì anh mới về nước mà vẫn chưa thể trò chuyện gì đã phải rời đi cùng Sở Tiêu.

Thẩm Dạ Nguyệt nhìn dòng tin nhắn chỉ biết cười khổ cất điện thoại vào túi, anh khẽ thở dài nhìn lên bảng chăm chú nghe giảng.

Có lẽ, Tiểu Vũ đã tìm được đúng người rồi, anh không còn phải lo lắng nữa, nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương