Sau Khi Xuyên Đến Tôi Dựa Vào Vợ Kiếm Ăn
-
Chương 48
Tuy rằng lúc ấy hắn cảm thấy chết thì chết, nhưng sau khi tìm được “Tô Vũ”, hắn thấy chiếm thì cũng chiếm rồi. Hắn lại không cố ý cướp đoạt, cũng không có đối xử khắt khe với người nhà của đối phương, vậy tại sao hắn phải chết chứ. Rồi hắn lập tức cảm thấy yên tâm thoải mái, lại thấy mình thật dối trá.
“Có chút việc trì hoãn.” Tô Vũ cười ha hả, nói một câu cho qua chuyện này.
“Trở về là tốt rồi, ta để phần cơm cho chàng.”
Ngưu Thúy Hoa hiền lành đến hơi kỳ quái. Cả ngày nay, Tô Vũ mới ăn được bữa sáng, lúc này đã sớm đói đến bụng dán vào lưng rồi, ăn hết sạch đồ ăn mà Ngưu Thúy Hoa mang đến, lần đầu tiên cảm thấy món hầm loạn xì ngầu cũng rất ngon....
Bị ép học vài chữ với Đại Nữu, trời đã tối hẳn.
Tô Vũ không buồn ngủ chút nào, Đại Nữu một ngày một đêm không gặp Tô Vũ, buồn ngủ đến không mở mắt ra nổi, đầu cứ gật gà gật gù mà vẫn muốn Tô Vũ ôm mình.
“Đại Nữu, mau đi ngủ đi.”
Ngưu Thúy Hoa trực tiếp ôm Đại Nữu, mang cô bé lên giường ngủ.
Căn nhà lều tạm chất đầy đồ của cả gia đình ba người họ, chật chội đến mức họ chỉ kê được một cái bàn và một cái giường.
Trên bàn thắp một ngọn đèn dầu, Tô Vũ chống cằm nhìn bấc đèn đang cháy.
“Nhị Cẩu, có phải chàng thấy tủi thân khi trông thấy Tô Hàm đưa một nữ nhân về không?” Ngưu Thúy Hoa ngồi vào cái ghế đối diện với Tô Vũ, khuôn mặt trắng mịn dưới ánh đèn chập chờn tranh sáng tranh tối.
“Trước kia chàng bị bệnh, ta chỉ nghĩ sẽ nuôi thêm một đứa con trai. Hai nam nhân ở bên nhau không có chuyện gì tốt cả...” Ngưu Thuý Hoa đột nhiên nghẹn ngào, giọng nói lớn thường ngày bị đè nén đến không thể nghe được: “Hiện tại chàng khỏe rồi, vẫn cùng đệ ấy... “
“Lúc trước Tô Hàm đã từng đến nhà chúng ta uống rượu chưa?”
Tô Vũ hỏi một câu không đầu không đuôi, Ngưu Thuý Hoa ngẩn người.
“Chưa từng tới, trước kia đều là chàng đến nhà hắn.”
“Vậy tại sao nàng lại mời hắn đến cùng ta uống hai chén vào ngày chúng ta từ trên núi trở về.”
“Có chút việc trì hoãn.” Tô Vũ cười ha hả, nói một câu cho qua chuyện này.
“Trở về là tốt rồi, ta để phần cơm cho chàng.”
Ngưu Thúy Hoa hiền lành đến hơi kỳ quái. Cả ngày nay, Tô Vũ mới ăn được bữa sáng, lúc này đã sớm đói đến bụng dán vào lưng rồi, ăn hết sạch đồ ăn mà Ngưu Thúy Hoa mang đến, lần đầu tiên cảm thấy món hầm loạn xì ngầu cũng rất ngon....
Bị ép học vài chữ với Đại Nữu, trời đã tối hẳn.
Tô Vũ không buồn ngủ chút nào, Đại Nữu một ngày một đêm không gặp Tô Vũ, buồn ngủ đến không mở mắt ra nổi, đầu cứ gật gà gật gù mà vẫn muốn Tô Vũ ôm mình.
“Đại Nữu, mau đi ngủ đi.”
Ngưu Thúy Hoa trực tiếp ôm Đại Nữu, mang cô bé lên giường ngủ.
Căn nhà lều tạm chất đầy đồ của cả gia đình ba người họ, chật chội đến mức họ chỉ kê được một cái bàn và một cái giường.
Trên bàn thắp một ngọn đèn dầu, Tô Vũ chống cằm nhìn bấc đèn đang cháy.
“Nhị Cẩu, có phải chàng thấy tủi thân khi trông thấy Tô Hàm đưa một nữ nhân về không?” Ngưu Thúy Hoa ngồi vào cái ghế đối diện với Tô Vũ, khuôn mặt trắng mịn dưới ánh đèn chập chờn tranh sáng tranh tối.
“Trước kia chàng bị bệnh, ta chỉ nghĩ sẽ nuôi thêm một đứa con trai. Hai nam nhân ở bên nhau không có chuyện gì tốt cả...” Ngưu Thuý Hoa đột nhiên nghẹn ngào, giọng nói lớn thường ngày bị đè nén đến không thể nghe được: “Hiện tại chàng khỏe rồi, vẫn cùng đệ ấy... “
“Lúc trước Tô Hàm đã từng đến nhà chúng ta uống rượu chưa?”
Tô Vũ hỏi một câu không đầu không đuôi, Ngưu Thuý Hoa ngẩn người.
“Chưa từng tới, trước kia đều là chàng đến nhà hắn.”
“Vậy tại sao nàng lại mời hắn đến cùng ta uống hai chén vào ngày chúng ta từ trên núi trở về.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook