Sau Khi Xào CP Với Ảnh Đế, Chúng Tôi Làm Giả Hóa Thật Rồi
-
Chương 29: Sợ hãi
Sự bảo vệ của Giản Văn
—
Tô Dư Phong tò mò đánh giá xung quanh một lượt, tự hỏi ở bể bơi này còn có cái gì có thể làm mà không phải dính nước.
Đạo diễn phất tay, nhân viên công tác bắt đầu làm việc.
Đám khách mời bị đưa tới bên cạnh bể bơi, còn bị nhét vào một quả cầu to bự trong suốt.
Đạo diễn đi sang phía bên kia bể bơi, cầm loa lên bắt đầu lải nhải.
“Hôm nay là thử thách cá nhân, ba hạng đầu có thưởng, ba hạng sau có nước chanh.”
Đạo diễn đúng là có tình yêu đặc biệt với chanh, mỗi lần đều dùng chanh để phạt. Có lẽ là do làm nhiệm vụ vất vả cả một ngày nên muốn dùng trừng phạt bổ sung một ít vitamin trái cây.
“Sau tiếng còi, mọi người dẫm lên quả bóng, tự lăn qua nước tới chỗ tôi ở bên này. Sau đó tôi sẽ lần lượt xếp hạng, hạng nhất được 6 điểm, hạng nhì 5 điểm, cứ vậy mà giảm dần.”
“Chú ý, nhất định phải lăn trêи mặt nước. Nếu mọi người lướt qua mặt nước leo lên bờ, nhân viên sẽ dùng một phương thức “dịu dàng” đưa mọi người quay trở lại vị trí xuất phát.”
Đứng trong quả bóng trong suốt, Tô Dư Phong siết chặt nắm tay, nỗ lực suy nghĩ, muốn thắng thì phải làm thế nào bây giờ?
“Hoét!!!”
Tiếng còi vang lên, Giản Văn là đầu tàu gương mẫu, trực tiếp lao lên trước.
Thảm trạng như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, cho dù đang ở trong một quả bóng tròn vo trong suốt trêи mặt nước, dáng người Giản Văn vẫn mạnh mẽ như cũ, uyển chuyển chạy như bay.
Hắn một thân phiêu lãng, đi trêи nước như đi trêи đất bằng, rất nhanh đã sang tới bờ bên kia.
5 người kia còn đang tính xem nên xuất phát như thế nào, giờ chỉ yên lặng nhìn Giản Văn, ánh mắt dại ra. Loa trong tay đạo diễn cũng mém chút nữa rơi xuống.
Giản Văn chạy vèo một cái sang bờ bên kia, nhân viên đi tới hỗ trợ, giúp hắn mở quả bóng ra.
Hắn quay đầu lại nhìn Tô Dư Phong ở phía xa, mỉm cười với cậu, giống một ảo thuật gia vừa hoàn thành một buổi biểu diễn xuất sắc, chờ mong được nhìn ánh mắt sùng bái của khán giả dưới sân khấu.
Khoảng cách xa như vậy, Tô Dư Phong căn bản không nhìn rõ biểu cảm trêи mặt Giản Văn. Cậu lấy lại tinh thần, cũng bắt đầu chạy, nhưng mà rất nhanh đã bị mất thăng bằng, lăn qua lăn lại.
Tình trạng của những người khác cũng tương tự, đặc biệt là Hồng Đạt Lực và Tô Minh Minh, trọng lượng cơ thể càng nặng càng khó chơi. Nhưng mà cũng may Hồng Đạt Lực thường tập thể hình, khả năng khống chế thân thể vẫn khá mạnh. Gã ngồi xổm xuống để quả bóng ổn định lại.
Bên phải gã là quả bóng Tô Dư Phong, cậu đang cong người, gập đầu gối, đầu cúi xuống gác lên đầu gối, nhìn bộ dạng có vẻ giống nhau là đang muốn tự biến bản thân mình thành một quả cầu, lăn tới điểm đích.
Mắt Hồng Đạt Lực híp lại, hung hăng nhào qua lấy bóng của mình đập vào bóng của Tô Dư Phong một cái.
Tô Dư Phong đang cúi mặt nên tầm nhìn bị hạn chế, không phát hiện được nguy hiểm cận kề. Cậu lăn thử hai vòng, mọi thứ khá thuận lợi, bỗng nhiên… trời đất quay cuồng!
Tô Dư Phong choáng váng lăn lộn tứ tung, suýt chút nữa lăn ra khỏi bể bơi. Cậu dùng hết sức lấy lại thăng bằng, ra một thân mồ hôi mới trở về trạng thái bình thường.
Còn Hồng Đạt Lực, sau khi giải quyết một đối thủ mạnh, gã cuộn người học theo cách của Tô Dư Phong lăn về phía trước.
Tô Minh Minh và Vưu Khả ở đằng sau chứng kiến hết toàn bộ, không biết phải nói gì. Không thể không nói, sách lược của Hồng Đạt Lực dùng khá tốt.
Sau khi hạ gục đối thủ, chỉ cần chạy về phía vạch đích nữa là xong.
Tô Minh Minh chậc lưỡi, “Cách này không tồi, tiếc là quả bóng này quá phiền, tôi khống chế không nổi.”
Tô Dư Phong vỗ đầu mình mấy cái, tự điều chỉnh lại trạng thái. Sau đó cậu lại ôm đầu gối, cuộn mình lại, lần thứ hai biến thành con nhím. Nhưng mà lông của con nhím này không cứng lắm, chỉ có thể bị nhốt trong một quả bóng.
Hồng Đạt Lực thuận lợi cập bờ, Tô Dư Phong làm con nhím cũng gấp rút đuổi theo, trở thành người thứ ba cập bờ.
Nhưng mà lăn kiểu này tuy hữu dụng nhưng cũng để lại di chứng rất rõ ràng. Hồng Đạt Lực là một tráng hán mà cũng không dám nhúc nhích gì, ngồi yên ở chỗ sát bể bơi.
Sau khi Tô Dư Phong được “giải thoát” ra khỏi quả bóng, hai chân cậu nhũn ra, tầm mắt mơ hồ, não vẫn đang quay mòng mòng, đứng không nổi.
Giản Văn đã sớm chờ ở bên cạnh, nhanh chóng đỡ cậu ra chỗ ghế ngồi. Hắn đặt Tô Dư Phong ngồi xuống, để cậu ghé dựa vào đùi mình.
Hai mắt Tô Dư Phong nhắm chặt, không rêи tiếng nào. Cậu cau mày, lông mi run rẩy, không hề còn chút sức chống cự nào, nhìn rất đáng thương.
Giản Văn vuốt ve lưng của Tô Dư Phong, giúp cậu thoải mái hơn một chút.
Một hồi sau Tô Dư Phong mới dễ chịu hơn, ngồi ngay ngắn trở lại.
“Em muốn uống nước không?” Giản Văn với lấy chai nước khoáng đưa qua.
Tô Dư Phong nhận chai, “Cảm ơn anh, em đỡ hơn nhiều rồi, vừa rồi lăn nhiều vòng quá, tự làm não mình phế luôn, em còn tưởng mình sắp ngất rồi.”
“Không sao là tốt rồi, nghỉ ngơi một lát, không vội.” Tảng đá trong lòng Giản Văn cuối cùng cũng buông được xuống.
Tô Dư Phong nghiêng đầu, “Giản Văn, vừa rồi anh thật sự rất lợi hại!”
“Lúc trước bị đám hồ bằng cẩu hữu kéo theo, lúc đi theo bọn họ đã học được một chút kỹ xảo. Loại trò chơi này tương đối hiếm thấy, nếu không phải do mấy tên nhóc đó quá nhàm chán, dựng lên một câu lạc bộ chuyên kiếm mấy trò cổ quái để chơi thì lần này tám phần là anh cũng chịu xấu mặt rồi…” Giản Văn giải thích.
Tô Dư Phong kinh ngạc, “Mấy người bạn có tiền đó của anh thích chơi những trò như thế này? Chúng ta vì công việc nên mới phải chạy tới đây chịu tội, bọn họ thế mà lại chủ động…”
“Bởi vì quá nhàm chán, mấy tên nhóc đó không thích học tập, từ nhỏ đã luôn chơi bời, trò gì có thể chơi đều muốn chơi thử qua, thậm chí còn tiêu tiền nhờ người thiết kế thêm trò chơi mới.”
Giản Văn và Tô Dư Phong ngồi tán gẫu, mặc dù vài khách mời khác cũng ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh nhưng xung quanh hai người như có một tấm kết giới mơ hồ, bên này khanh khanh ta ta, bên kia toàn quần chúng ăn dưa, khung cảnh vô cùng quỷ dị.
Vưu Khả siết chặt nắm tay, tâm tình kϊƈɦ động nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, đáng tiếc là chẳng có ai đớp đường high chung với cô cả…
—
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đã hết, cửa thứ hai được khởi động.
Trong bể bơi có thêm các bệ nổi hình tròn, các bệ nổi này được xếp thành một hàng và gắn kết với nhau bằng dây thừng, nhìn từ xa trông khá giống một cây cầu bắc qua mặt nước.
“Thử thách thứ hai, mọi người phải vượt qua cầu, sang tới bờ bên kia, nếu giữa đường bị rơi xuống nước thì phải đi lại từ đầu, căn cứ vào thời gian mọi người hoàn thành thử thách để phân cao thấp, hạng cao nhất được 6 điểm, hạng thấp nhất được 1 điểm.”
Đạo diễn tuyên bố quy tắc xong, trò chơi bắt đầu.
Vì để tranh thủ thời gian lên hình, Tô Dư Phong thường sẽ xung phong lên trước, lần này Hồng Đạt Lực sợ lại bị Tô Dư Phong giành trước nên nhanh chóng giơ tay lên.
“Tôi xung phong!”
Gã không biết, lần này Tô Dư Phong hoàn toàn chẳng muốn tranh, thậm chí còn vô thức lui về sau một bước nhỏ.
Dưới bể bơi có nhân viên mặc áo phao cứu sinh chờ sẵn, một khi khách mời bị ngã xuống nước lập tức sẽ có người đến hỗ trợ. Đương nhiên, chẳng phải ai cũng biết bơi như Hồng Đạt Lực, đã tự nói trước với tổ chương trình, gã ngã cũng không cần giúp, để gã tự bơi về cũng được.
Tô Dư Phong chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh bể bơi. Cậu nhìn chằm chằm xuống làn nước sâu hút, trong mắt toàn là sợ hãi.
Người không biết bơi, lần đầu tiên tới bể bơi lại phải đối mặt với bể bơi nhảy cầu sâu hơn bình thường, áp lực tâm lý dĩ nhiên không nhỏ. Tô Dư Phong hít sâu một hơi, để giảm bớt căng thẳng, cậu ngâm hai chân vào nước.
Chỉ là nước thôi mà, không cần phải sợ…
Nước mát lạnh, rất phù hợp với mùa hè, rất thoải mái, có gì đáng sợ đâu?
Lòng bàn tay Tô Dư Phong đã sớm thấm một tầng mồ hôi mỏng, nhưng trong đầu vẫn tự niệm an ủi chính mình.
Giản Văn ngồi xuống bên cạnh cậu, choàng tay ôm vai cậu, “Căng thẳng lắm hả?”
“Vâng.”
Tô Dư Phong rầu rĩ trả lời, đôi chân vẫn thon dài thẳng tắp vẫn đung đưa trong nước, có hiệu quả làm hoa mắt người xem.
Giản Văn hít sâu một hơi khắc chế, mạnh mẽ dời ánh mắt khỏi cặp chân dụ người kia, “Đừng lo lắng, dưới nước có đầy đủ nhân viên cứu hộ, họ sẽ giúp em. Nếu lát nữa không cẩn thận bị ngã xuống nước thì em lập tức nín thở, nếu không thì lúc ngã xuống sẽ…”
Giản Văn nói cho Tô Dư Phong một số điều cần lưu ý, cậu nghiêm túc lắng nghe, giống hệt một học sinh ngoan chăm chỉ học tập.
Bỗng nhiên, một âm thanh từ dưới nước truyền đến, trêи mặt nước nổi lên gợn sóng và bọt nước dữ dội.
Cơ thể Hồng Đạt Lực to lớn, vừa cao vừa nặng, giữ thăng bằng trêи mấy cái phao đó không phải là chuyện dễ. Gã khoa chân múa tay một phen, mò mẫm bơi vào bờ.
Hồng Đạt Lực liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tô Dư Phong đang nhìn mặt nước sợ hãi, gã cười nhạo một tiếng: “Nam tử hán đại trượng phu thấy nước mà cũng sợ.”
Giản Văn lạnh lùng quét mắt về phía gã.
Tô Dư Phong âm thầm siết chặt nắm tay.
“Thật vinh dự khi khí khái nam tử hán của tôi được anh quan tâm, tôi còn tưởng anh bận nghĩ cách làm sao để qua được cây cầu phao kia chứ.”
Hồng Đạt Lực vốn muốn “dạy dỗ” Tô Dư Phong một hồi, nhưng đạo diễn lại không muốn thời gian ghi hình bị kéo dài, chen ngang thúc giục, “Hồng Đạt Lực, cậu muốn tiếp tục khiêu chiến hay là tạm nghỉ, đổi người khác lên khiêu chiến trước?”
“Tôi tiếp tục!”
Còn lâu Hồng Đạt Lực mới nhường cơ hội này cho người khác, gã nhanh chóng lên bờ, sau khi rơi thêm xuống nước vài lần nữa mới qua được cầu.
Tô Dư Phong trong những lần ghi hình trước đều đặc biệt tích cực làm nhiệm vụ, bây giờ lại tay chân bất động.
“Tiểu Phong, anh đi thực hiện thử thách trước.”
“Vâng.”
Giản Văn không vội vàng đứng lên mà duỗi tay vớt đôi chân thon dài của Tô Dư Phong ra khỏi nước trước, “Đừng ngâm nữa, ngâm lâu da sẽ bị nhăn.”
Giản Văn bảo trợ lý sinh hoạt mang khăn lông tới, Tô Dư Phong nhận lấy khăn lông, lau khô chân mình đi.
Ánh mắt của Giản Văn vẫn lưu luyến trêи đôi chân thon dài của cậu, hai phút sau mới đứng dậy đi ra nơi thực hiện thử thách.
Đạo diễn giơ đồng hồ bấm giây lên, “Chuẩn bị, bắt đầu!”
Vừa rồi chơi lăn quả bóng kia còn không làm khó được hắn, cái này thì tính là gì?
Giản Văn đạp từng bước vững vàng lên “cây cầu”, chạy như bay xông qua, thân ảnh như chớp, tư thế oai hùng mạnh mẽ.
Người đàn ông này… đúng là sinh ra để đả kϊƈɦ người khác!
Giản Văn qua bờ bên kia, nhưng hắn lại không ngồi nghỉ ngơi mà tìm nhân viên mượn một cái áo phao. Mặc áo xong, hắn trực tiếp nhảy xuống nước, vẫy tay với Tô Dư Phong, “Tiểu Phong, đừng sợ, đến đây đi.”
Tô Dư Phong ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hắn.
Giản Văn…
*** Hết chương 29
—
Tô Dư Phong tò mò đánh giá xung quanh một lượt, tự hỏi ở bể bơi này còn có cái gì có thể làm mà không phải dính nước.
Đạo diễn phất tay, nhân viên công tác bắt đầu làm việc.
Đám khách mời bị đưa tới bên cạnh bể bơi, còn bị nhét vào một quả cầu to bự trong suốt.
Đạo diễn đi sang phía bên kia bể bơi, cầm loa lên bắt đầu lải nhải.
“Hôm nay là thử thách cá nhân, ba hạng đầu có thưởng, ba hạng sau có nước chanh.”
Đạo diễn đúng là có tình yêu đặc biệt với chanh, mỗi lần đều dùng chanh để phạt. Có lẽ là do làm nhiệm vụ vất vả cả một ngày nên muốn dùng trừng phạt bổ sung một ít vitamin trái cây.
“Sau tiếng còi, mọi người dẫm lên quả bóng, tự lăn qua nước tới chỗ tôi ở bên này. Sau đó tôi sẽ lần lượt xếp hạng, hạng nhất được 6 điểm, hạng nhì 5 điểm, cứ vậy mà giảm dần.”
“Chú ý, nhất định phải lăn trêи mặt nước. Nếu mọi người lướt qua mặt nước leo lên bờ, nhân viên sẽ dùng một phương thức “dịu dàng” đưa mọi người quay trở lại vị trí xuất phát.”
Đứng trong quả bóng trong suốt, Tô Dư Phong siết chặt nắm tay, nỗ lực suy nghĩ, muốn thắng thì phải làm thế nào bây giờ?
“Hoét!!!”
Tiếng còi vang lên, Giản Văn là đầu tàu gương mẫu, trực tiếp lao lên trước.
Thảm trạng như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, cho dù đang ở trong một quả bóng tròn vo trong suốt trêи mặt nước, dáng người Giản Văn vẫn mạnh mẽ như cũ, uyển chuyển chạy như bay.
Hắn một thân phiêu lãng, đi trêи nước như đi trêи đất bằng, rất nhanh đã sang tới bờ bên kia.
5 người kia còn đang tính xem nên xuất phát như thế nào, giờ chỉ yên lặng nhìn Giản Văn, ánh mắt dại ra. Loa trong tay đạo diễn cũng mém chút nữa rơi xuống.
Giản Văn chạy vèo một cái sang bờ bên kia, nhân viên đi tới hỗ trợ, giúp hắn mở quả bóng ra.
Hắn quay đầu lại nhìn Tô Dư Phong ở phía xa, mỉm cười với cậu, giống một ảo thuật gia vừa hoàn thành một buổi biểu diễn xuất sắc, chờ mong được nhìn ánh mắt sùng bái của khán giả dưới sân khấu.
Khoảng cách xa như vậy, Tô Dư Phong căn bản không nhìn rõ biểu cảm trêи mặt Giản Văn. Cậu lấy lại tinh thần, cũng bắt đầu chạy, nhưng mà rất nhanh đã bị mất thăng bằng, lăn qua lăn lại.
Tình trạng của những người khác cũng tương tự, đặc biệt là Hồng Đạt Lực và Tô Minh Minh, trọng lượng cơ thể càng nặng càng khó chơi. Nhưng mà cũng may Hồng Đạt Lực thường tập thể hình, khả năng khống chế thân thể vẫn khá mạnh. Gã ngồi xổm xuống để quả bóng ổn định lại.
Bên phải gã là quả bóng Tô Dư Phong, cậu đang cong người, gập đầu gối, đầu cúi xuống gác lên đầu gối, nhìn bộ dạng có vẻ giống nhau là đang muốn tự biến bản thân mình thành một quả cầu, lăn tới điểm đích.
Mắt Hồng Đạt Lực híp lại, hung hăng nhào qua lấy bóng của mình đập vào bóng của Tô Dư Phong một cái.
Tô Dư Phong đang cúi mặt nên tầm nhìn bị hạn chế, không phát hiện được nguy hiểm cận kề. Cậu lăn thử hai vòng, mọi thứ khá thuận lợi, bỗng nhiên… trời đất quay cuồng!
Tô Dư Phong choáng váng lăn lộn tứ tung, suýt chút nữa lăn ra khỏi bể bơi. Cậu dùng hết sức lấy lại thăng bằng, ra một thân mồ hôi mới trở về trạng thái bình thường.
Còn Hồng Đạt Lực, sau khi giải quyết một đối thủ mạnh, gã cuộn người học theo cách của Tô Dư Phong lăn về phía trước.
Tô Minh Minh và Vưu Khả ở đằng sau chứng kiến hết toàn bộ, không biết phải nói gì. Không thể không nói, sách lược của Hồng Đạt Lực dùng khá tốt.
Sau khi hạ gục đối thủ, chỉ cần chạy về phía vạch đích nữa là xong.
Tô Minh Minh chậc lưỡi, “Cách này không tồi, tiếc là quả bóng này quá phiền, tôi khống chế không nổi.”
Tô Dư Phong vỗ đầu mình mấy cái, tự điều chỉnh lại trạng thái. Sau đó cậu lại ôm đầu gối, cuộn mình lại, lần thứ hai biến thành con nhím. Nhưng mà lông của con nhím này không cứng lắm, chỉ có thể bị nhốt trong một quả bóng.
Hồng Đạt Lực thuận lợi cập bờ, Tô Dư Phong làm con nhím cũng gấp rút đuổi theo, trở thành người thứ ba cập bờ.
Nhưng mà lăn kiểu này tuy hữu dụng nhưng cũng để lại di chứng rất rõ ràng. Hồng Đạt Lực là một tráng hán mà cũng không dám nhúc nhích gì, ngồi yên ở chỗ sát bể bơi.
Sau khi Tô Dư Phong được “giải thoát” ra khỏi quả bóng, hai chân cậu nhũn ra, tầm mắt mơ hồ, não vẫn đang quay mòng mòng, đứng không nổi.
Giản Văn đã sớm chờ ở bên cạnh, nhanh chóng đỡ cậu ra chỗ ghế ngồi. Hắn đặt Tô Dư Phong ngồi xuống, để cậu ghé dựa vào đùi mình.
Hai mắt Tô Dư Phong nhắm chặt, không rêи tiếng nào. Cậu cau mày, lông mi run rẩy, không hề còn chút sức chống cự nào, nhìn rất đáng thương.
Giản Văn vuốt ve lưng của Tô Dư Phong, giúp cậu thoải mái hơn một chút.
Một hồi sau Tô Dư Phong mới dễ chịu hơn, ngồi ngay ngắn trở lại.
“Em muốn uống nước không?” Giản Văn với lấy chai nước khoáng đưa qua.
Tô Dư Phong nhận chai, “Cảm ơn anh, em đỡ hơn nhiều rồi, vừa rồi lăn nhiều vòng quá, tự làm não mình phế luôn, em còn tưởng mình sắp ngất rồi.”
“Không sao là tốt rồi, nghỉ ngơi một lát, không vội.” Tảng đá trong lòng Giản Văn cuối cùng cũng buông được xuống.
Tô Dư Phong nghiêng đầu, “Giản Văn, vừa rồi anh thật sự rất lợi hại!”
“Lúc trước bị đám hồ bằng cẩu hữu kéo theo, lúc đi theo bọn họ đã học được một chút kỹ xảo. Loại trò chơi này tương đối hiếm thấy, nếu không phải do mấy tên nhóc đó quá nhàm chán, dựng lên một câu lạc bộ chuyên kiếm mấy trò cổ quái để chơi thì lần này tám phần là anh cũng chịu xấu mặt rồi…” Giản Văn giải thích.
Tô Dư Phong kinh ngạc, “Mấy người bạn có tiền đó của anh thích chơi những trò như thế này? Chúng ta vì công việc nên mới phải chạy tới đây chịu tội, bọn họ thế mà lại chủ động…”
“Bởi vì quá nhàm chán, mấy tên nhóc đó không thích học tập, từ nhỏ đã luôn chơi bời, trò gì có thể chơi đều muốn chơi thử qua, thậm chí còn tiêu tiền nhờ người thiết kế thêm trò chơi mới.”
Giản Văn và Tô Dư Phong ngồi tán gẫu, mặc dù vài khách mời khác cũng ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh nhưng xung quanh hai người như có một tấm kết giới mơ hồ, bên này khanh khanh ta ta, bên kia toàn quần chúng ăn dưa, khung cảnh vô cùng quỷ dị.
Vưu Khả siết chặt nắm tay, tâm tình kϊƈɦ động nhưng vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, đáng tiếc là chẳng có ai đớp đường high chung với cô cả…
—
Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi đã hết, cửa thứ hai được khởi động.
Trong bể bơi có thêm các bệ nổi hình tròn, các bệ nổi này được xếp thành một hàng và gắn kết với nhau bằng dây thừng, nhìn từ xa trông khá giống một cây cầu bắc qua mặt nước.
“Thử thách thứ hai, mọi người phải vượt qua cầu, sang tới bờ bên kia, nếu giữa đường bị rơi xuống nước thì phải đi lại từ đầu, căn cứ vào thời gian mọi người hoàn thành thử thách để phân cao thấp, hạng cao nhất được 6 điểm, hạng thấp nhất được 1 điểm.”
Đạo diễn tuyên bố quy tắc xong, trò chơi bắt đầu.
Vì để tranh thủ thời gian lên hình, Tô Dư Phong thường sẽ xung phong lên trước, lần này Hồng Đạt Lực sợ lại bị Tô Dư Phong giành trước nên nhanh chóng giơ tay lên.
“Tôi xung phong!”
Gã không biết, lần này Tô Dư Phong hoàn toàn chẳng muốn tranh, thậm chí còn vô thức lui về sau một bước nhỏ.
Dưới bể bơi có nhân viên mặc áo phao cứu sinh chờ sẵn, một khi khách mời bị ngã xuống nước lập tức sẽ có người đến hỗ trợ. Đương nhiên, chẳng phải ai cũng biết bơi như Hồng Đạt Lực, đã tự nói trước với tổ chương trình, gã ngã cũng không cần giúp, để gã tự bơi về cũng được.
Tô Dư Phong chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh bể bơi. Cậu nhìn chằm chằm xuống làn nước sâu hút, trong mắt toàn là sợ hãi.
Người không biết bơi, lần đầu tiên tới bể bơi lại phải đối mặt với bể bơi nhảy cầu sâu hơn bình thường, áp lực tâm lý dĩ nhiên không nhỏ. Tô Dư Phong hít sâu một hơi, để giảm bớt căng thẳng, cậu ngâm hai chân vào nước.
Chỉ là nước thôi mà, không cần phải sợ…
Nước mát lạnh, rất phù hợp với mùa hè, rất thoải mái, có gì đáng sợ đâu?
Lòng bàn tay Tô Dư Phong đã sớm thấm một tầng mồ hôi mỏng, nhưng trong đầu vẫn tự niệm an ủi chính mình.
Giản Văn ngồi xuống bên cạnh cậu, choàng tay ôm vai cậu, “Căng thẳng lắm hả?”
“Vâng.”
Tô Dư Phong rầu rĩ trả lời, đôi chân vẫn thon dài thẳng tắp vẫn đung đưa trong nước, có hiệu quả làm hoa mắt người xem.
Giản Văn hít sâu một hơi khắc chế, mạnh mẽ dời ánh mắt khỏi cặp chân dụ người kia, “Đừng lo lắng, dưới nước có đầy đủ nhân viên cứu hộ, họ sẽ giúp em. Nếu lát nữa không cẩn thận bị ngã xuống nước thì em lập tức nín thở, nếu không thì lúc ngã xuống sẽ…”
Giản Văn nói cho Tô Dư Phong một số điều cần lưu ý, cậu nghiêm túc lắng nghe, giống hệt một học sinh ngoan chăm chỉ học tập.
Bỗng nhiên, một âm thanh từ dưới nước truyền đến, trêи mặt nước nổi lên gợn sóng và bọt nước dữ dội.
Cơ thể Hồng Đạt Lực to lớn, vừa cao vừa nặng, giữ thăng bằng trêи mấy cái phao đó không phải là chuyện dễ. Gã khoa chân múa tay một phen, mò mẫm bơi vào bờ.
Hồng Đạt Lực liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tô Dư Phong đang nhìn mặt nước sợ hãi, gã cười nhạo một tiếng: “Nam tử hán đại trượng phu thấy nước mà cũng sợ.”
Giản Văn lạnh lùng quét mắt về phía gã.
Tô Dư Phong âm thầm siết chặt nắm tay.
“Thật vinh dự khi khí khái nam tử hán của tôi được anh quan tâm, tôi còn tưởng anh bận nghĩ cách làm sao để qua được cây cầu phao kia chứ.”
Hồng Đạt Lực vốn muốn “dạy dỗ” Tô Dư Phong một hồi, nhưng đạo diễn lại không muốn thời gian ghi hình bị kéo dài, chen ngang thúc giục, “Hồng Đạt Lực, cậu muốn tiếp tục khiêu chiến hay là tạm nghỉ, đổi người khác lên khiêu chiến trước?”
“Tôi tiếp tục!”
Còn lâu Hồng Đạt Lực mới nhường cơ hội này cho người khác, gã nhanh chóng lên bờ, sau khi rơi thêm xuống nước vài lần nữa mới qua được cầu.
Tô Dư Phong trong những lần ghi hình trước đều đặc biệt tích cực làm nhiệm vụ, bây giờ lại tay chân bất động.
“Tiểu Phong, anh đi thực hiện thử thách trước.”
“Vâng.”
Giản Văn không vội vàng đứng lên mà duỗi tay vớt đôi chân thon dài của Tô Dư Phong ra khỏi nước trước, “Đừng ngâm nữa, ngâm lâu da sẽ bị nhăn.”
Giản Văn bảo trợ lý sinh hoạt mang khăn lông tới, Tô Dư Phong nhận lấy khăn lông, lau khô chân mình đi.
Ánh mắt của Giản Văn vẫn lưu luyến trêи đôi chân thon dài của cậu, hai phút sau mới đứng dậy đi ra nơi thực hiện thử thách.
Đạo diễn giơ đồng hồ bấm giây lên, “Chuẩn bị, bắt đầu!”
Vừa rồi chơi lăn quả bóng kia còn không làm khó được hắn, cái này thì tính là gì?
Giản Văn đạp từng bước vững vàng lên “cây cầu”, chạy như bay xông qua, thân ảnh như chớp, tư thế oai hùng mạnh mẽ.
Người đàn ông này… đúng là sinh ra để đả kϊƈɦ người khác!
Giản Văn qua bờ bên kia, nhưng hắn lại không ngồi nghỉ ngơi mà tìm nhân viên mượn một cái áo phao. Mặc áo xong, hắn trực tiếp nhảy xuống nước, vẫy tay với Tô Dư Phong, “Tiểu Phong, đừng sợ, đến đây đi.”
Tô Dư Phong ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn hắn.
Giản Văn…
*** Hết chương 29
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook