Tô Dư Phong: “… mình đang có ý đồ xấu với huynh đệ tốt!”



Tô Dư Phong yên lặng nhìn Giản Văn, thần sắc có chút vi diệu.

Là một minh tinh theo hình tượng dương quang tươi sáng, cậu đương nhiên không được phép rèn luyện ra mấy thứ như là cơ bụng. Nhìn quá cường tráng sẽ mang theo một ít tính công kϊƈɦ, không hợp với khuôn mặt thanh tú đáng yêu vô hại của bản thân.

Tô Dư Phong lẳng lặng nhìn chằm chằm cơ bụng của người nào đó, vừa lẩm nhẩm vừa tính đầu ngón tay.

“Một hai ba…”

Sáu khối cơ bụng, quào!

Cậu vô thức sờ sờ cái bụng nước lèo mềm xèo của mình.

“Em cũng muốn có cơ bụng sáu múi.”

Giản Văn bật cười, “Đừng để người đại diện của em nghe được câu này, nếu không anh ta sẽ thuyết giáo cho em nghe một bài.”

“Em biết, chưa đến lúc em được phép chuyển hình…” Tô Dư Phong chống cằm, ánh mắt buồn hiu.

Giản Văn kiếm một cái khăn lông, bắt đầu lau mồ hôi.

Trêи mặt hắn toàn là mồ hôi, có vài giọt còn lăn xuống, lướt qua hầu kết, tiếp tục chạy xuống cơ bụng gợi cảm…

Tô Dư Phong: “…..”

Cậu yên lặng dời ánh mắt sang hướng khác, vành tai ửng đỏ.

Rõ ràng chỉ là xem nhiều thêm một chút, tại sao suy nghĩ trong đầu càng ngày càng “đen tối”?

Giản Văn thực sự rất đẹp trai tuấn tú, rất có mị lực, nhưng bọn họ chỉ là đang xào cp, cậu không nên có suy nghĩ bậy bạ với huynh đệ tốt của mình!

Tô Dư Phong âm thầm phỉ nhổ bản thân, nhưng lại nhịn không được, ngẩng đầu lên nhìn tiếp…

Nhìn chằm chằm…

Giản Văn vẫn luôn trộm quan sát Tô Dư Phong, một biểu cảm nhỏ xíu của cậu cũng không thoát khỏi tầm mắt hắn.

“Làm sao vậy?” Giản Văn mỉm cười, biết rõ còn cố hỏi.

Tô Dư Phong lại quay mặt đi, vô tình làm bại lộ vành tai đỏ chót.

“Không, không có gì.”

Cậu nằm xuống nhắm mắt lại, muốn ngủ một lúc, nhưng mà trong đầu lại hiện lên bộ dạng gợi cảm kia của Giản Văn. Cơ bụng dính một giọt nước, đường cong tuyệt đẹp, dẻo dai ẩn chứa sức mạnh…

Tô Dư Phong vuốt mặt, tuổi này rồi còn bị sắc đẹp mê hoặc!

Tại sao mình lại nông cạn như vậy? Còn lấy bạn tốt ra để não bổ…

Tô Dư Phong áy náy vì có những tư tưởng “quấy rối” với đối tượng xào cp với mình, hoàn toàn không biết cố tình câu dẫn, cố tình dụ hoặc là mục đích của Giản cầm thú kia…



Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, thử thách thứ hai đang chờ bọn họ.

Tô Dư Phong và Giản Văn không có bệnh sát giờ mới xuất hiện thường gặp ở minh tinh, hai người ra trước 10 phút, đứng ở hiên nhà chờ đợi.

Cậu còn tiện tay lấy cái cào, cào qua cào lại vài đường.

“Đạo diễn, làm vậy có tính là phạm quy không?” Hồng Đạt Lực biến sắc.

Đạo diễn lắc đầu, “Không tính. Tôi chỉ hạn chế mọi người 2 tiếng phơi thóc ra mà thôi, thời gian còn lại muốn làm gì cũng được, dù sao kết quả cũng phải đợi cuối ngày mới có.”

Hồng Đạt Lực cũng vội vàng đi cào thóc, không chịu thua kém.

Ba bao thóc, phạm vi phơi lại nhỏ, rất nhanh Tô Dư Phong đã làm xong. Nếu phạm vi được phơi lớn hơn một chút thì cậu muốn cào thật thưa ra, dàn thật mỏng, như vậy thì sẽ không phải lấy cào cào lại nữa.

“Mệt không? Uống nước đi.” Giản Văn mở nắp chai nước đưa qua.

Tô Dư Phong: “Em không sao.”

Thời gian giao nhiệm vụ đã tới, mọi người tụ tập đông đủ, đạo diễn cầm loa lên.

“Bây giờ sẽ là thử thách tiếp theo. Mọi người cần phải đi tới chợ mua hạt giống bắp cải và hạt giống cà rốt, mỗi loại một gói mang về.”

Nhân viên đưa ảnh chụp để bọn họ nhận dạng.

Hồng Đạt Lực có chút hoang mang, “Chúng tôi cũng đâu phải là chưa bao giờ nhìn thấy bắp cải và cà rốt, còn cần ảnh chụp nữa à?”

“Có nhiều loại khác nhau, nếu không có ảnh chụp thì làm sao chúng ta biết phải mua loại nào?” Tô Dư Phong hỗ trợ giải thích.

Vưu Khả hơi bất ngờ, “Dư Phong ca, anh còn biết mấy cái này?”

MC Tô chính là một người dẫn chương trình kim bài, thu nhập mỗi năm cao như vậy, chẳng lẽ Tiểu Phong còn phải đi làm ruộng?

“Trước kia đi tới nông thôn có từng thấy qua.” Tô Dư Phong qua loa trả lời.

Rất nhiều người đều cho rằng mẹ của Tô Dư Phong xuất thân không tốt cho nên Tô Tụng mới không kết hôn, có rất ít người biết thực ra Tô Dư Phong chỉ là con nuôi.

Giản Văn sợ chuyện xưa sẽ làm Tô Dư Phong buồn lòng, lên tiếng thay đổi chủ đề.

“Đạo diễn, chợ ở đâu?”

Đạo diễn mỉm cười, biểu cảm đầy vẻ âm hiểm xảo trá.

“Trong thử thách này, nhiệm vụ của mọi người chính là đi tìm chợ, thuận lợi mang hạt giống về. Đội nào mang được đủ hạt về trước sẽ là đội chiến thắng. Thua cũng đừng sợ, chúng ta có một ly nước chanh giúp bổ sung vitamin C.”

Tô Dư Phong nuốt nước bọt, đột nhiên có cảm giác bất an.

“Giản Văn, chúng ta phải cố lên, không thể để thua.”

“Ừ.” Giản Văn vỗ vai cậu, “Đi thôi.”

“Từ từ!” Đạo diễn gọi lại, “Không phải gian hàng nào bán hạt giống cũng được mua, phải mua ở gian hàng của tổ chương trình chuẩn bị sẵn!”

“OK!” Tô Dư Phong đáp, không quay đầu lại.

Hồng Đạt Lực trực tiếp xông thẳng một mạch ra ngoài, tốc độ chạy cực kỳ nhanh, ném hết đồng đội lại phía sau.

Tô Dư Phong và Giản Văn liếc nhìn nhau, lập tức hiểu ý, cũng chạy như bay đuổi theo.

Vưu Khả ngơ ngác nhìn bọn họ, không biết bây giờ mình phải làm gì. Tô Minh Minh và Lâm Tuyết Diễm đi tới cười với cô.

“Chúng ta đều là những người chạy không nhanh, cô có muốn nhập hội không?”

“Được.” Vưu Khả vui vẻ đồng ý, “Đạo diễn, tập này có gián điệp không? Chúng tôi có thể làm một đội gián điệp!”

Đạo diễn để lại một bóng lưng, cũng không thèm quay đầu lại.

Vưu Khả: “…..”

“Nếu làm gián điệp thì chúng ta cũng thua, tôi thấy hay là thôi bỏ đi.” Lâm Tuyết Diễm cười.

Ở phía bên kia, sau khi chạy ra ngoài được một đoạn, Giản Văn và Tô Dư Phong gặp một bà cụ. Bà đang ngồi trước cửa nhà, chậm chạp đan áo len.

“Bà ơi, bà có biết chợ ở hướng nào không ạ?” Tô Dư Phong dừng lại hỏi.

Bà cụ khoa tay múa chân, vừa chỉ chỉ đường cần đi, vừa nói liên tục.

Nhưng mà bọn họ nghe một chữ cũng không hiểu!

Rất nhiều người già ở nông thôn chính là như vậy. Bình thường họ xem nhiều phim truyền hình nên có thể nghe hiểu chữ phổ thông nhưng lại không biết nói. Bà cụ nói toàn tiếng địa phương, chỉ có một hai chữ là tiếng phổ thông.

“Vâng ạ, chúng cháu cảm ơn bà.”

Bà cụ chỉ về hướng bên phải, Tô Dư Phong và Giản Văn dứt khoát chạy theo hướng đó trước, sau đó lại gặp được một người qua đường.

Hai người thuận lợi tìm được chợ, đến lúc chạy tới nơi thì phát hiện Hồng Đạt Lực đã ở đó rồi.

Hồng Đạt Lực vừa cảnh giác nhìn bọn họ, vừa mải miết tìm kiếm gian hàng của tổ chương trình.

Gian hàng của tổ chương trình có lắp camera, bày một đống đồ uống của nhà tài trợ, nhìn khá bắt mắt. Vì vậy, ba người nhanh chóng tìm ra.

“Chúng tôi tới mua hạt giống cải bắp và cà rốt.”

Nhân viên mỉm cười, “Đưa ảnh chụp cho tôi là có thể mua.”

Ba người hoàn toàn không nghi ngờ gì, trực tiếp đưa ảnh chụp.

Nhân viên thu lại ảnh chụp, ngồi xổm xuống, kéo từ dưới bàn ra một cài hòm to.

“Hạt giống hai người cần ở trong này, tìm xong thì nói với tôi, nhưng nếu chọn không đúng thì hai người phải quay về phía nhà bên kia, tìm đạo diễn lấy một cái thẻ mua hàng mới có thể quay lại mua tiếp.”

“Mỗi người được chọn hai gói, bắt đầu đi.”

Tô Dư Phong: “…..”

Bảo sao đạo diễn nói muốn thắng phải dựa vào trí tuệ và vận khí… vừa rồi ai cũng ỷ có ảnh chụp trong tay, có thèm ghi nhớ gì đâu.

Tình cảnh bây giờ chính là có mắt như mù!

“Giản Văn, vừa rồi anh có nhớ loại cần mua là loại nào không?”

“Anh không.”

Giản Văn xoa đầu Tô Dư Phong một phen, “Chọn không đúng thì chúng ta lại quay về tìm đạo diễn. Chạy vài lần kiểu gì cũng xong nhiệm vụ.”

“Em đi cùng anh.” Tô Dư Phong cười.

Đội của bọn họ có hai người chạy nhanh, có ưu thế hơn.

Tô Dư Phong cầm mấy gói hạt giống lên xem xét, phát hiện âm mưu hiểm ác của đạo diễn.

Ưu thế thể lực gần như chẳng còn tác dụng gì, trí nhớ và vận khí mới là nhân tố quan trọng nhất. Mặc dù tổng thể không tính là nhiều loại nhưng lại bị tổ chương trình động tay động chân qua.

Có vài loại giống nhau nhưng trêи bao bì vẫn có sự khác biệt cực kỳ nhỏ, thành ra có tới hàng trăm sự lựa chọn, có khi phải chạy tới lúc tắt thở mất, chỉ có thể trông chờ vào vận khí thôi.

Tô Dư Phong buồn rầu cắn môi, “Làm sao bây giờ? Vận khí của em lúc nào cũng không tốt.”

Lần trước tìm giấy bút cũng vậy, tìm nửa ngày không ra một tờ giấy nào, lại là người đầu tiên bị đọc tên.

“Vận khí của anh cũng giống em.” Giản Văn trấn an, “Nhưng mà anh có thể lực tốt. Khi nào em không chạy nổi nữa thì ở đây chờ anh chạy. Có anh ở đây, em đừng lo lắng, kiểu gì cũng sẽ tìm ra.”

Tô Dư Phong là người tương đối tự lập, nhưng được hứa hẹn như vậy vẫn yên tâm hơn nhiều, dù trời có sập xuống cậu cũng không còn sợ nữa…

“Giản Văn, có anh thật tốt.”

Hoàn toàn không phải tranh thủ xào cp mà là sự cảm động từ tận sâu đáy lòng…

Hai người ở bên cạnh mắt đi mày lại, Hồng Đạt Lực lười nhìn, cố gắng không để phí thời gian, hy vọng có thể giành được ưu thế.

Nhưng mà thực sự có quá nhiều loại, Hồng Đạt Lực đau hết cả đầu, không biết phải xuống tay thế nào.

“Rốt cuộc là gói nào trời ơi…” Tô Dư Phong cau mày lựa chọn.

Giản Văn dựa vào chút ký ức mơ hồ, tùy tiện lấy hai gói.

“Rất tiếc, bốn gói này đều sai.” Nhân viên bỏ sang một cái hộp khác.

Hai người thở dài nhìn nhau, đành quay trở về.

Hồng Đạt Lực cũng chọn bừa hai gói, cũng sai.

Không có cách nào. Hàng trăm sự lựa chọn, xác suất một phát trúng luôn quá thấp.

Đội ba người vừa buôn dưa vừa đi dạo còn tưởng rằng không cần tới mình làm, kết quả phát hiện bị tổ chương trình chỉnh cho một màn, bọn họ cũng chỉ có thể xốc lại tinh thần cổ vũ cho đồng đội…

Một giờ sau, đội Hồng Đạt Lực tìm được ba gói, còn Giản Văn và Tô Dư Phong mới chỉ tìm hai gói, chưa kể đội của bọn họ có hai người chạy được, sàng lọc được nhiều hơn.

Tô Dư Phong mệt muốn chết, ngồi xuống nền cỏ.

“Không được rồi, em phải nghỉ một lát.”

Giản Văn nhìn cậu, đi đến gian hàng bán đồ ăn vặt bên cạnh mua hai cây kem.

“Cho em, ăn giải khát.”

“Oa, em thích nhất loại kem sữa này đó.”

Tô Dư Phong xé bao ngoài và bắt đầu ăn.

“Sướиɠ quá ~” Rất nhanh cậu đã ăn xong một cây kem sữa, trêи khóe môi dính một ít nước màu trắng.

Ánh mắt Giản Văn thâm trầm, quên cả ăn kem. Kem bị chảy rơi đầy xuống nền hắn cũng không phát hiện.

“Giản Văn, anh ngẩn người làm gì thế? Kem của anh chảy rồi kìa!”

Tô Dư Phong huơ tay trước mặt Giản Văn.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng lau qua khóe môi cho cậu, “Dính ít nước, để anh giúp em lau.”

Tới lượt Tô Dư Phong ngẩn người, không ngăn được phản ứng của cơ thể, mặt đỏ lên, tim đập nhanh… Cậu có thể cảm nhận rõ ràng lực độ của đầu ngón tay vuốt ve qua môi mình…

Giống hệt hành động ái muội của những cặp đôi yêu nhau, biết rõ mình chỉ là đang xào cp nhưng trái tim của cậu lại…

*** Hết chương 25

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương