Hiện tại là năm một ngàn chín trăm bảy mươi hai.

Nhật Bản vào những năm bảy mươi là một trong ba trung tâm kinh tế tài chính thế giới.
Nguyên nhân giúp họ có được sự thành công như vậy là nhờ hệ thống quản lí có hiệu quả của các xí nghiệp, công ty, áp dụng tốt yếu tố bên ngoài để phát triển..

Quan trọng nhất chính là con người Nhật Bản được đào tạo chu đáo, có ý chí vươn lên, cần cù lao động, đề cao kỉ luật và coi trọng tiết kiệm.
Thành phố Tokyo, quận Nerima, phường Kutsukimi, khu phố Susukigahara.
Nơi đây là một khu phố rất sống động và nhộn nhịp, nếu bảo nơi đây có điểm đặc biệt nào để người ta ghi nhớ thì có lẽ là một ngọn núi được bao quanh khu phố này.
Một cửa tiệm nhỏ tại gần trường học tiểu học của khu phố.
"Hạnh phúc."
Đây là tên của cửa tiệm này, được viết bằng tiếng Việt.
Cửa hàng này bên trong bày bán các đồ dùng học tập cho các em học sinh tiểu học tại gần trường.
Chủ tiệm là một thanh niên, hắn có mái tóc dài được buộc lại đơn giản bằng một chiếc dây thun.
Ngũ quan sáng sủa, dung mạo anh tuấn như một bức tượng được tạo ra từ một bậc thầy.
Chính vì vậy vẻ ngoài của mình mà hắn rất được các học sinh yêu thích.
"Phù phù."
Lúc này hắn đang nhàn nhã ngồi uống trà, dáng vẻ lười biếng, rất hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt hiện tại.
"Cạch."
Cảnh cửa tiệm được mở ra, một bé trai đeo cặp sách chạy vào.
Trang phục đơn giản bao gồm áo thun màu vàng với cổ trắng và quần short đen, đeo một cái kính cận rất dày đủ để biết được cậu bé này cận rất nặng.
"Bác Hikari-san.

Cháu đến để trả mấy cuốn truyện tranh lần trước mượn bác ạ."
Bé trai nở một nụ cười rạng rỡ mà chào.
"Nha, là Nobita sao? Cháu cứ để lại giá sách ở trong phòng ta, nếu muốn đọc tiếp thì có mấy quyển truyện mới đó."
Thanh niên cười hiền hòa đáp lại cậu bé tên Nobita, tiện thể uống lấy một hớp trà.
"Thật sao? Cháu cảm ơn bác."
Nobita lộ ra sự phấn khích.
Cuối cùng cậu bé chạy lên phòng của thanh niên mà tìm mấy cuốn truyện tranh mới.

Thấy vậy thanh niên nở một nụ cười nhẹ.
Đột nhiên hắn ngẩng mặt lên nhìn.
Người ngoài không thể biết được trong mắt hắn đang có cái gì.
Một giao diện group chat đang hiện ra trước mặt người đang được gọi là Hikari này
Kirigaya Kazuto (Kirito): "Cứu! Chủ nhóm mau cứu ta!"
Tiêu Viêm: "Có việc vậy người anh em?".

Biểu tượng tức cười.
Isagi Yoichi: "Cậu gặp vấn đề gì sao Kirigaya-kun?".

Biểu tượng lo lắng cùng với thắc mắc.
Dương Xuân Minh (Hikari): "Nha, chào mọi người.

Có chuyện gì sao Kirigaya-kun?" Biểu tượng cười tràn đầy nắng ấm.
Văn Đức: "Xem ra bị ta nói trúng rồi đúng không thiếu niên Kirigaya?" Biểu tượng cười sảng khoái.
Dưới lời kêu cứu của người tên Kirigaya Kazuto, trong group chat có vài người ngoi lên.
Cái tên Hikari được Nobita gọi chính là Dương Xuân Minh.
Cái group chat này được hắn tạo ra trong lúc nhàm chán mấy năm trước.
Khi vừa chế tạo xong thì hắn ném vào Hỗn Độn hải, mặc cho nó trôi dạt tùy ý, khi nào có người kích hoạt hệ thống nói chuyện phiếm này thì hắn tự động trở thành một thành viên.
Mục đích chủ yếu là để xem người nhận được đồ chơi này sẽ làm gì với nó.
* * *
Văn Đức, một sinh viên đại học, một ngày tình cờ kích hoạt được hệ thống nói chuyện phiếm.
Hắn phát hiện vài vị thành viên trong nhóm mình chính là các nhân vật trong manga, tiểu thuyết, anime mà bản thân từng xem qua.
Thế là hắn liền dựa vào ưu thế biết trước chuyện tương lai của mình mà đi spoil từng người một.
Hắn rất thích nói cho người khác biết chuyện mà họ không biết.
Ví dụ cái năm mà Avengers Endgame được công chiếu, hắn giành được một chiếc vé để đi xem, còn bạn thân của hắn thì thất bại.
Khi trở về Văn Đức liền tìm đến bạn mình, nói cho người chuẩn bị đi xem bộ phim biết trước cái kết.

Nghĩ đến biểu tình trên mặt bạn mình lúc đó hắn liền không nhịn được tức cười, cảm giác vô cùng sảng khoái.

Khi Kirigaya Kazuto vừa gia nhập group chat, Văn Đức đã nói rằng hắn sẽ bị nhốt trong trò chơi thực tế ảo hai năm, thậm chí đã có người chết trên tay hắn, hội trưởng Heathcliff của hội Knights of Blood chính là Kayaba Akihiko.
Thiếu niên mới mười bốn tuổi Kirigaya Kazuto hiển nhiên không tin, thề thốt rằng nếu thật bị nhốt sẽ gọi Văn Đức là bố.
Văn Đức: "Thế nào con trai? Tin papa của ngươi chưa?".

Biểu tượng trêu tức.
Kirigaya Kazuto (Kirito): "Ta tin, bây giờ ta tin.

Chủ nhóm papa, mau cứu ta a.".

Biểu tượng gào khóc cầu xin.
Nhìn mấy dòng tin nhắn, khóe miệng Dương Xuân Minh không khỏi giật giật mấy cái.
"Tiểu tử Văn Đức này đúng là thú vị.

Kirito trong cốt truyện tuy không nói là lạnh lùng nhưng hắn cũng rất điềm tĩnh, ít khi có chuyện để hắn lo lắng.

Không ngờ mới một thời gian nói chuyện, tán gẫu mà đã bị biến thành dáng vẻ như thằng ngốc thế này."
Dương Xuân Minh không khỏi bội phục tốc độ đồng hóa của Văn Đức.
"Chẳng lẽ Tiêu Viêm cùng Isagi Yoichi cũng.."
Hắn không nhịn được nghĩ đến hai người này.
Văn Đức để cho Dương Xuân Minh nhớ đến vị cục trưởng họ Lãnh trong tiểu thuyết nào đó.

Cả hai cùng là sa điêu (1), hơn nữa tốc độ đồng hóa người khác đều không phải dạng vừa.
Nói đến thì bộ tiểu thuyết này đọc không hề có chút bi thương nào, hoàn toàn đem đến tiếng cười cho hắn thời còn trẻ, các nhân vật trong đó được cục trưởng họ Lãnh dẫn đi thay đổi kết cục tiếc nuối, những khúc hết tiền đi giương cao chính nghĩa (cướp) của mấy nhân vật phản diện hay khi chỉ cần thấy chán liền sẽ lôi một vị thành viên ra đánh để hắn cười không ngậm được mồm.

Bộ tiểu thuyết hoàn toàn là âm thanh của tiếng cười, nhờ nó mà Dương Xuân Minh mới hướng đến việc thay đổi các tiếc nuối của nhân vật.
Tiêu Viêm: "Khi ta biết được nguyên nhân đấu khí của mình đi nơi nào trong ba năm, lúc đó ta cũng thật sự rất sốc.".

Biểu tượng đồng cảm.

Isagi Yoichi: "Ta..

Thật giống như chuyện ta gặp phải cũng khá bình thưởng."
[Thành viên Dương Xuân Minh (Hikari) đăng lên quyền GM của trò chơi thực tế ảo SAO]
[Thành viên Kirigaya Kazuto (Kirito) đã nhận lấy quyền GM của trò chơi thực tế ảo SAO]
[Thành viên Tiêu Viêm..]
[Thành viên Isagi Yoichi..]
[Chủ nhóm Văn Đức..]
Kirigaya Kazuto (Kirito): "..."
Biểu tượng không còn gì để nói.
Kirigaya Kazuto (Kirito): "Này, tại sao các ngươi cũng nhận lấy."
Tiêu Viêm: "Người anh em, sớm muộn gì chúng ta cũng có thể đến được thế giới của ngươi.

Lúc đó mấy người đều mang trên mình quyền GM, thử hỏi biểu tình của Kayaba Akihiko lúc đó như thế nào?".

Biểu tượng nham hiểm.
Kirigaya Kazuto lúc này đang đứng ở quảng trường trong game, nơi tập trung mười ngàn người chơi.
Nhìn thấy dòng tin nhắn của Tiêu Viêm, Kirigaya Kazuto bất giác nhìn lên kẻ khổng lồ đang nói về vấn đề không thoát ra được của trò chơi SAO.
"Hê hê."
Đột nhiên hắn lộ ra nụ cười nham hiểm, tràn đầy bộ dạng của lưu manh.
Kayaba Akihiko không tự chủ run lên một cái.
"Làm sao cảm giác có chuyện không hay xảy ra nhỉ?"
Kayaba Akihiko tự hỏi trong lòng.
Trong group chat.
Isagi Yoichi: "Tôi chỉ muốn xem thử trò chơi thực tế ảo của thế giới khác như thế nào thôi, nghe chủ nhóm nói trò chơi thực tế ảo của thế giới cậu rất phát đạt.

Hiện tại là SAO, sau này là ALO, GGO thậm trí còn phát triển ra trí tuệ nhân tạo sống động, y hệt như con người.".

Biểu tượng mong đợi.
Văn Đức: "Ta cũng muốn đến chơi thử a."
Dương Xuân Minh (Hikari): "Đây là ta chế ra quyền GM, nó thậm chí có quyền hạn cao hơn quyền hạn của Kayaba Akihiko."
Mọi người: "Cảm ơn bác Minh."
Những thành viên trong group chat không ai biết được Dương Xuân Minh là ai, thậm chí là cả Văn Đức cũng chưa từng nghe qua.
Mọi người chỉ biết Dương Xuân Minh là chủ tiệm bán đồ dùng học tập cho học sinh tiểu học, rất giỏi mô phỏng, tạo ra bản sao.

Hơn nữa trong group có chức năng hiện tuổi của thành viên nếu họ không muốn che giấu, mọi người nhìn thấy tuổi được hiển thị của Dương Xuân Minh là bốn mươi bốn tuổi, lên gọi hắn là bác Minh.
Dương Xuân Minh (Hikari): "Không có gì, trò vặt mà thôi.

Tạm biệt."
Mọi người: "Bác Minh trâu bò a.".

Biểu tượng nhấn like.
Dương Xuân Minh phất tay một cái, group chat liền biến mất.
"Này bác Hikari-san, pháp thuật có tồn tại không ạ? Trong cuốn truyện tranh Fairy Tail, pháp thuật thật có thể đánh bại rồng sao? Natsu thật là con trai của rồng lửa sao? Anh ta liệu có thể đánh bại Bora không?"
Lúc này Nobita liền chạy xuống, hưng phấn hỏi hắn một đống câu hỏi.
Nhìn dáng vẻ phấn khích vì truyện tranh Nobita, Dương Xuân Minh không nhịn được mỉm cười.
Đứa trẻ này tuy có chút ngốc nghếch nhưng lại rất tốt bụng.
"Đương nhiên rồi, người tốt luôn chiến thắng mà đúng không Nobita?"
Hắn đặt tay lên đầu Nobita.
"Đúng vậy.

Vậy cháu về đây."
Nobita chào tạm biệt hắn.
"Này nhớ cầm theo túi hoa quả mang về cho ba mẹ này."
Dương Xuân Minh có trồng một ít linh quả muốn cho ba mẹ Nobita bồi bổ.
"Cháu biết rồi."
Nobita cầm theo túi hoa quả được Dương Xuân Minh để trên kệ rồi chạy về.
"Đến thế giới này chắc cũng tầm hơn hai mươi năm rồi nhỉ?"
Trong lòng hắn tự nhủ.
Năm đó khi hắn vừa đến đây, vừa hay thời điểm đó gặp được ba của Nobita, lúc này đang gặp vấn đề trong tình yêu.

Hắn liền đưa ra vài lời khuyên, mặc dù bản thân cũng là người độc thân.
Không ngờ lại giúp ba Nobita tiến đến được hôn nhân, lúc vợ chồng gặp khó khăn về tài chính thì hắn cũng trợ giúp.
Thành ra quan hệ giữa hai nhà rất tốt, Nobita cũng thường đến chỗ hắn chơi sau khi tan học, dù mục đích chủ yếu là đọc đống truyện tranh do hắn in ra lúc rảnh rỗi.
Không suy nghĩ nữa, hắn liền đóng cửa tiệm, ăn bữa tối rồi đi ngủ.
Chú thích truyện
(1) Sa điêu: Từ này tôi mới học được khi đọc truyện, nghĩa là thằng ngốc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương