14
“Cậu khóc sao?
Những giọt nước mắt trên gương mặt của Trần Ngôn Thanh khiến trái tim của Đàm Chính bỗng chốc như bị ai bóp chặt.
Hắn lo lắng lau đi nước mắt cho Trần Ngôn Thanh, nhưng đôi mắt của Trần Ngôn Thanh tựa như dòng suối, dù lau thế nào cũng không xong.
“bé cưng, đừng khóc được không, ông xã đau lòng.”.
Hắn không biết bây giờ phải làm sao, chỉ có thể vừa hôn vừa dỗ dành người trước mắt, hoàn toàn không có ý thức được bản thân vừa nói cái gì.
“Anh nói cái gì?” Giọng nói của Trần Ngôn Thanh cực kỳ bén nhọn.
“Anh vừa nói gì?” Trần Ngôn Thanh lặp lại cậu hỏi một lần nữa, giọng điệu tràn đây không dám tin, giọng nói prun rẩy.
Mà nước mắt của cậu so với lúc nãy thì càng thêm dữ dội, cậu trực tiếp bật khóc thành tiếng.
“Anh nói gì? Nói lại lần nữa.”
Đàm Chính chỉ cảm thấy trái tim đặc biệt rất đau, đau đến mức hắn hoài nghi bản thân sẽ không thể thở nữa.
Hắn ôm người vào lòng, nhưng cảm giác vẫn còn chưa đủ, xoay mình đè người ở dưới thân.
Hắn cẩn thận liếm đi nước mắt giàn giụa trên mặt cậu, giọng nói ăn ủi đặc biệt dịu dàng “Bé cưng, đừng khóc.
Ông xã sai rồi.
Em đánh anh được không.
Em đánh anh đi.
Bé cưng đừng khóc nữa, em khóc làm anh rất khó chịu.”
“Anh là ai? Cuối cùng anh là ai?” Trong giọng nói của Trần Ngôn Thanh kèm theo tiếng nức nở, cậu hết sức đẩy Đàm Chính ra, né tránh nụ hôn của hắn.
Cậu không thể tin được, dường như mình đang nằm mơ.
Sẽ gọi cậu là bé cưng, sẽ tự xưng là ông xã, chỉ có Đàm Chính của cậu, là Đàm Chính yêu cậu, chứ không phải kẻ đã thờ ơ với câu lại còn tình nồng ý thắm với người khác trong suốt gần một tháng qua.
“Anh nói đi, anh rốt cuộc là ai?’
Đàm Chính phảng phất như bị người đánh một gậy, ngay lập tức tỉnh táo lại, trái tim vẫn còn đau nhói, hắn không biết vừa rồi mình bị làm sao nữa, cứ giống như là bị ma nhập.
Hắn chỉ biết là hắn không muốn làm Trần Ngôn Thanh phải rơi nước mắt.
Trần Ngôn Thanh đang định mở miệng thì đôi môi đã bị lấp kín, người này giống như một con thú hoang điên cuồng cắn môi của cậu, cái này không giống như một nụ hôn, mà là một cuộc chiến đấu.
Chờ đến khi cơn đau truyền đến, ý thức của Trần Ngôn mới lập tức bị đánh thức.
“Cậu cho rằng là ai? Cậu nghĩ là Đàm Chính của cậu đã trở lại?”
Trần Ngôn Thanh vừa định mở miệng miệng đã bị lấp kín, người này giống một đầu hung thú điên cuồng lại hung ác mà cắn hắn môi.
Này không giống một hồi hôn môi, càng giống một hồi dài dòng lẫn nhau bác.
Chờ đến đau đớn truyền đến, Trần Ngôn Thanh ý thức mới trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Cậu cố chấp hỏi hắn rốt cuộc là ai.
Nhưng người này chỉ hằn học trừng cậu một cái, sau đó một lần nữa khoá môi của cậu, không cho cậu nói ra những lời hắn không muốn nghe.
15.
Buổi sáng 10 giờ hơn, Trần Ngôn Thanh từ trong mộng tỉnh lại, nhất thời không biết bản thân có phải còn đang nằm mơ hay không.
Cậu bị Đàm Chính ôm chặt vào lòng.
Đã bao lâu, cái ôm này đã cách biệt bao lâu rồi, đã rất lâu rất lâu.
Cậu sát lại gần hơn một chút, chôn đầu vào cổ của Đàm Chính, môi áp lên da thịt ấm áp, là cái cảm giác quen thuộc từ linh hồn đến thể xác.
Truyện Quan Trường
Câu hít hơi thở của Đàm Chính một hơi thật sâu, lại bỗng chốc cứng đờ.
Mùi hương này….
Cố tình quên đi, cố tình bỏ qua, đến giờ khắc này lại không thể giả vờ nữa, không thể tự lừa mình dối người nữa rồi.
Khách sạn, căn phòng lộn xộn ấy, cùng chung mùi hương, cùng màu áo tắm trắng, vết đỏ…..
Phản ứng tối hôm qua của Đàm Chính, thật sự.
Nếu….
Nếu là…..
như vậy, thật sự quá buồn nôn.
Cậu đột nhiên rút ra khỏi vòng ngực ấm áp này, lại đá ta một chân, thu lại sức lực, đạp Đàm Chính bay thẳng xuống giường.
Vừa rồi vẫn còn nằm trong chăn êm nệm ấm, trời đất quay cuồng một cái, Đàm Chính liền thân mật tiếp xúc với sàn nhà lạnh lẽo.
“Á…… chân của tôi! Cậu nổi điên cái gì thế Trần Ngôn Thanh!”
Trần Ngôn Thanh quỳ gối ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống Đàm Chính không thể động đậy dưới mặt đất, buồn nôn trong mắt của cậu vẫn còn chưa tản đi, bị Đàm Chính nhìn hết sạch sẽ
Đàm Chính chính chống tay xuống đất, đứng dậy, trong ánh mắt ẩn chứa tức giận.
“Cho nên người tối qua chịch cậu…..
là tôi, mà không phải là Đàm Chính của cậu, khiến cậu cảm thấy ghê tởm lắm đúng không?”
Hắn từ từ đứng dậy, cùng quỳ trên giường, nhéo lấy cằm của Trần Ngôn Thanh.
Mặt của Trần Ngôn Thanh rất nhỏ, đôi mắt mở to, một chút cảm xúc cũng không thể che giấu.
“Tối hôm qua cậu nói cậu không đợi nữa, cậu nói xem như hắn đã chết ở vụ tai nạn xe cộ đó, cậu có thể đúng, hắn chính là đã chết, ầm, tai nạn giao thông đã giết chết hắn rồi.
Người sống sót là tôi, cho dù cậu không chịu thừa nhận tôi là Đàm Chính của cậu, thì cậu còn có thể làm gì đây?”
Hắn căn bản là không cho Trần Ngôn Thanh có cơ hội mở miệng, bông nhiên cúi đầu sát lại gần, ngậm lấy môi dưới của cậu, ngấu nghiến hôn môi.
Hắn căn bản không cho Trần Ngôn Thanh nói chuyện cơ hội, bỗng nhiên để sát vào, ngậm lấy hắn môi dưới, ngấu nghiến từng chút một.
“Ghê tởm sao? Trần Ngôn Thanh, nói cho tôi biết, cảm thấy ghê tởm sao? Tối hôm qua có phải cậu đã coi tôi là hắn ta không, nếu là hắn thì có phải cậu đã mừng rỡ khóc lóc như điên rồi phải không, mà không phải là giống thế này, vẻ mặt…..
như bị cưỡng hiếp.
Nhưng tôi nói cho cậu biết, dù cậu có cảm thấy ghê tởm muốn đi chăng nữa, cũng không được coi tôi trở thành hắn.
Người tối hôm qua, là tôi!”
Luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt không có tính tình gì như Trần Ngôn Thanh lại tức giận tát Đàm Chính một cái.
Cậu nói: ” Anh nói đúng, thật sự rất kinh tởm.
Em chỉ hỏi anh một câu, Đàm Chính, tối qua, anh và Tiểu Cố đã làm đến bước nào rồi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook