"Em cho rằng tôi cho không em sao?"

Khi Tuyên Mạt nghe thấy lời này, cô nhìn anh với đôi mắt tròn xoe.

Hai tay Hoắc Vân Chính đặt ở trên đầu gối, hợp đồng cũng đã bày ở trước mặt của Tuyên Mạt, anh nhàn nhã nói: "Chỉ là đưa cho em phần thưởng và an ủi mà thôi. Hay em cảm thấy giữa chúng ta ngoại trừ tiền bạc, còn cần cái khác ràng buộc sao?"

Tuyên Mạt bỗng có chút sửng sốt, lập tức hiểu được ý tứ bên trong lời nói của Hoắc Vân Chính.

"Yên tâm, một phần cũng sẽ không thiếu đâu. Đây chỉ là nhất thời tôi cao hứng đưa em mà thôi."

Tuyên Mạt bất chợt muốn giơ ngón cái lên với vị Tam gia này, một cái biệt thự trị giá 18 tỷ, mà anh bảo chỉ là nhất thời cao hứng nên cho cô.

Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, dù sao căn nhà này là đồ miễn phí.

Theo như ý của ông chủ Cố, 18 tỷ này đối với anh cũng chẳng là gì.

"Cần tôi nói lại lần thứ ba sao?"

Tuyên Mạt mím môi, thấy vẻ mặt người đàn ông hơi mất kiên nhẫn, cô chỉ đành ký tên.

Đây thật sự là lần đầu tiên cô gặp phải có người tặng đồ mà lại mất kiên nhẫn như thế.

Cô đối với Hoắc Vân Chính, quả thực sự càng ngày càng tò mò.

Chuyện xảy ra ở câu lạc bộ đua xe tối nay rất nhanh đã được lan truyền trong giới, nhất là căn biệt thự đắt giá mà Hoắc Vân Thừa từng thích nhất đã rơi vào tay Hoắc Vân Chính một cách uổng phí.

Điều này không chỉ khiến Hoắc Vân Thừa như bị tát vào mặt ở trong giới, vả lại còn khiến Hoắc Vân Chính vì thế mà càng nổi tiếng hơn.

Bọn họ đều nhất trí cho rằng, trước đây Hoắc Vân Chính chắc hẳn đang che giấu thực lực của mình.

Luật sư Phương Tử Sơ do Hoắc Vân Chính sắp xếp cuối cùng cũng đến.

Lúc này đang ngồi cùng Tuyên Mạt trong phòng riêng tại quán cà phê, Phương Tử Sơ xem qua tài liệudo Tuyên Mạt cung cấp.

Mà Tuyên Mạt lúc bấy giờ cũng điều tra tin tức liên quan đến Phương Tử Sơ trên điện thoại di động, luật sư kim bài đại danh lừng lẫy ở giới luật sư, thậm chí còn vang danh quốc tế, những vụ án do hắn thụ lý hầu như đều là những vụ án kinh thiên động địa, gây chấn động trên thế giới.

Tuyên Mạt cảm thấy mình có chút đại tài tiểu dụng cảm thụ.

Ngoài ra, làm sao bên cạnh Hoắc Vân Chính lại có người lợi hại như vậy?

"Tuyên tiểu thư, tôi đã xem qua đại khái tài liệu mà cô đưa, cô có thể nói ra yêu cầu của mình.” Phương Tử Sơ mặc một bộ âu phục được cắt may thủ công, tôn lên vóc dáng của hắn, dáng vẻ đẹp trai, đeo một chiếc kính gọng vàng, tạo vài phần cảm giác như sói đội lốt cừu.

Cô ngẩn người tưởng tượng, nếu Hoắc Vân Chính đeo cặp mắt kính này, e rằng có thể đẹp trai ngất trời.

"Tôi muốn toàn bộ nhà họ Tuyên."

Khóe miệng Phương Tử Sơ hơi cong lên.

Tuyên Mạt bình tĩnh nhìn hắn: “Luật sư Phương nắm chắc được bao nhiêu phần?”

Phương Tử Sơ mỉm cười nói: "Sự nắm chắc của tôi nằm ở quyết tâm và yêu cầu của Tuyên tiểu thư. Những lời cô Tuyên vừa nói, là thật lòng sao?"



Tuyên Mạt nhìn thẳng vào hắn, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Luật sư Phương từ đâu nhìn ra lời tôi nói là nói đùa vậy?"

Phương Tử Sơ giải thích: "Tuyên tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn xác nhận lại thôi."

Tuyên Mạt cũng rất thẳng thắn nói: “Cho dù để tôi lặp lại lần nữa, thì tôi vẫn nói như vậy, luật sư Phương là người do chồng tôi giới thiệu, tôi cũng có hiểu biết sơ bộ về luật sư Phương, tôi tin vụ án nhỏ này đối với luật sư Phương không phải là vấn đề nan giải gì.

Về phần thù lao, tôi cũng không cần luật sư Phương lấy giá hữu nghị. Nên có giá bao nhiêu thì là giá nấy. Cho dù tôi và Vân Chính là vợ chồng, nhưng đây là chuyện riêng của tôi."

Sở dĩ Tuyên Mạt nói rõ ràng như thế, chính là mong Phương Tử Sơ có thể xóa bỏ thân phận cô là vợ của Hoắc Vân Chính, bởi vì chỉ có quan hệ thuê trực tiếp, mới có thể làm việc tốt hơn.

Sau khi nghe được lời Tuyên Mạt nói, Phương Tử Sơ đối với cô không khỏi có chút đổi mới .

"Không thành vấn đề."

"Vậy coi như luật sư Phương đã nhận vụ án của tôi rồi sao?"

"Đúng vậy !”.

"Nếu đã nhận, vậy tôi sẽ không vì luật sư Phương đã từng thành công những vụ án trước đây, mà khẳng định tin tưởng luật sư Phương có thể nắm chắc hoàn toàn vụ án của tôi, nhưng yêu cầu của tôi chính là toàn bộ, hy vọng luật sư Phương có thể cố hết sức."

"Đương nhiên, thế thì tôi cũng cần nói rõ, nếu muốn nắm chắc hoàn toàn, vậy tất cả chứng cứ trước đó đều chưa hoàn hảo. Chúng ta vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, tốt nhất là chỉ một lần liền thừa thắng xông lên."

Tuyên Mạt mỉm cười, gật đầu: "Mọi chuyện đều nghe theo luật sư Phương. Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Sau khi bàn xong chuyện này, trong lòng Tuyên Mạt tựa hồ thả lỏng hơn phân nửa.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng đổ chuông.

Quay đầu nhìn kỹ, Tuyên Mạt vui vẻ bắt máy: "Ôi tác giả lớn, cuối cùng cũng chịu gọi điện thoại cho tớ."

"Đừng nhắc đến nữa, khoảng thời gian này suýt chút bị bản thảo mới bức đến phát điên, bên phía cậu tiến triển thế nào rồi?"

"Đã gặp luật sư rồi, cũng vừa đàm phán xong xuôi."

"Hả? Là luật sư nào vậy? Có nắm chắc không?"

"Là Phương Tử Sơ."

“Trời đất!” - Giọng nói vốn có chút khàn khàn đột nhiên cao thêm mấy phần, Tuyên Mạt hoàn toàn có thể tưởng tượng được Đinh Vãn Vãn ở bên kia kích động từ trên giường nhảy dựng lên.

"Tuyên Mạt Mạt, ý cậu là Phương Tử Sơ, luật sư nổi tiếng quốc tế kia sao?"

"Đúng, chính là hắn."

"Cậu, cậu, cậu lấy bản lĩnh ở đâu vậy? Trời ơi, là Từ Bắc Chỉ giới thiệu à?"

"Không phải, Hoắc Vân Chính."

"Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!"



Tuyên Mạt sắp bị tiếng hét chói tai của Đinh Vãn Vãn làm thủng màng nhĩ: "Nhà văn Đinh à, cậu chú ý dùng từ đi. Cậu là người của công chúng đấy."

"Tuyên Mạt Mạt, chị đây lập tức về nước, lập tức! Lập tức! Cậu không biết sách mới của tớ viết về luật sư à, nhưng tớ thật sự không nghĩ ra. Chờ tớ về, chờ tớ nhé!"

Tuyên Mạt nhìn điện thoại đã bị cúp, đối với tính tình thất thường* của Đinh Vãn Vãn, cô đã rất quen thuộc.

(*):nguyên văn” nhất kinh nhất sạ” : chỉ tinh thần của một người đang quá lo lắng hay phấn khích, hành vi thường hay phóng đại, làm mọi người sợ hãi.

Về phần Đinh Vãn Vãn có thực sự muốn trở về nước hay không.

Cô cũng tin.

Đêm nay.

Buổi đấu giá tại Vân Thượng Cung sắp bắt đầu.

Tuyên Mạt đi theo bên cạnh Cao Từ, tự mình trải nghiệm quá trình đấu giá trong nước trước.

Buổi đấu giá tối nay sẽ diễn ra dưới hình thức tiệc rượu, hơn nữa còn là tiệc rượu đeo mặt nạ.

Mặc dù Tuyên Mạt chỉ là đi theo, nhưng cũng muốn chỉnh tề để tham dự.

Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, bên trên đính kim cương nhân tạo, làm nổi bật làn da trắng sáng như tuyết của cô, dáng người xinh đẹp và tinh tế. Đeo chiếc mặt nạ lông vũ màu đen cùng đôi môi đỏ kia quả thật quyến rũ.

Cô chỉ đứng đó thôi cũng đủ thu hút sự chú ý.( truyện dịch bởi Đại Mao, cập nhật chương tại đêm buồn/ truyện hd/ dtruyen).

Nhưng may thay, cô sẽ không xuất hiện tại tiệc rượu, mà ở hậu trường.

Vinh Kinh không nhịn được lén chụp một tấm ảnh, trực tiếp gửi cho Hoắc Vân Chính, đồng thời kèm theo một dòng chữ: [anh ba, không thể nhìn thấy tận mắt chẳng lẽ không cảm thấy rất đáng tiếc sao?]

Giờ phút này, Hoắc Vân Chính đang ở trong tiệc rượu.

Anh cụp mắt nhìn bức ảnh do Vinh Kinh gửi đến, chỉ là một bức ảnh ngẫu nhiên giữa đám đông. Nhưng Tuyên Mạt lại vô cùng chói mắt, giống như một con thiên nga đen cao quý, khiến người ta khao khát.

Hoắc Vân Chính híp mắt.

Anh bất chợt nảy ra một loại suy nghĩ.

Muốn đem con thiên nga đen này giấu đi.

Một giây sau, Hoắc Vân Chính trực tiếp gọi điện thoại cho Tuyên Mạt.

Tuy Tuyên Mạt ở bên kia không cần làm bất cứ việc gì, trong suốt quá trình Cao Từ sẽ giảng giải một số chuyện cho cô. Buổi đấu giá sắp bắt đầu, Tuyên Mạt chăm chú lắng nghe, không ngờ điện thoại rung lên.

Nhìn xuống.

Là Hoắc Vân Chính.

Cô khó hiểu bắt máy: "Hoắc tiên sinh, có chuyện gì sao?"

"Lần trước em nói nếu tôi thích vật phẩm đấu giá nào, thì em có cách bán giá nội bộ cho tôi đúng không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương