Sau Khi Về Nướctôi Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Người Giàu Nhất Thế Giới
-
Chương 42: Tưởng Nắm Được Thóp
Vừa nói, Tuyên Mạt vừa tha thiết khẩn cầu: “Cho nên”
Hoắc Vân Chính nghiên mặt nhìn cô: “Là ý của Tuyên Viễn đúng không?”
Tuyên Mạt gật đầu lia lịa. Hoắc Vân Chính hỏi lại: “Em có chắc chắn chiếc vòng tay đó là của mẹ em không?”
Tuyên Mạt giải thích: “Tôi có thể chứng minh nó chắc chắn là của mẹ tôi.”
Hoắc Vân Chính nghĩ tới việc hôm nay Tuyên Mạt đi gặp Đoàn Tố Mai chắc hẳn là để chứng thực việc này.
Anh nói: “Vậy em cảm thấy Tuyên Viễn sẽ để em lấy lại chiếc vòng sau khi em làm xong việc này không?”.
Cô không dám khẳng định. Nếu Tuyên Viễn đã dùng chiếc vòng này để yêu cầu cô, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt này. Nói không chừng sau này sẽ còn viện cớ hoặc giấu chiếc vòng đi , sẽ liên tục bắt cô làm việc cho ông ta. Nghĩ tới đây, Tuyên Mạt lặng lẽ nắm chặt tay. Cái cảm giác bị nắm thóp khiến cô rất khó chịu.
“Việc này tôi có thể đồng ý với em, về chiếc vòng tôi sẽ lấy lại giúp em.” Tuyên Mạt vô cùng ngạc nhiên, nhìn anh, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Hoắc Vân Chính bình thản nói: “Trên hợp đồng đã nói rõ, em giúp tôi, tất nhiên tôi sẽ giúp lại em.”
“Cám ơn anh nhiều!”
“Không có gì.”
“Vậy tôi không làm phiền công việc của anh Hoắc nữa”.
Niềm vui không thể kìm nén được của Tuyên Mạt hiện trên khóe môi. Hoắc Vân Chính thấy cô nghe lời rời đi liền gọi điện cho Trình Chu bảo anh ta lên chỗ anh: “Làm rõ chiếc vòng trong tay Tuyên Viễn có phải là của mẹ Tuyên Mạt không, đến lúc đó gửi ngay cho người ở Kinh đô, điều tra xem chiếc vòng này có mối liên hệ nào không.”
“Vâng.”
“Báo với Hưởng Duyệt, tạm thời chưa cần chấm dứt hợp đồng với Tuyên Dao.”
Trình Chu ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Gia, Tuyên Dao vẫn ở lại Hưởng Duyệt ư?”
“Giữ lại, không công chấm dứt hợp đồng, vậy thì quá dễ dàng cho cô ta rồi.”
Trình Chu thấy sắc mặt tối sầm của Hoắc Vân Chính , thầm nghĩ lâu lắm rồi không thấy Tam Gia có vẻ mặt, có thù tất báo như vậy.
Tuyên Viễn nghe được tin Tuyên Dao không bị chấm dứt hợp đồng vô cùng vui mừng.
Tô Tương ngồi bên cạnh ông ta tò mò, vội vàng hỏi: “Chồng, ông làm cách nào mà khiến con ranh đó nghe lời vậy?”
Tuyên Viễn cười ha ha: “Nó bản lĩnh được đến cỡ nào, trên người nó mang dòng máu của tôi, mang họ Tuyên, tôi chính là cha của nó.”
Tô Tương biết là Tuyên Viễn đang bốc phét bởi bà ta không tin rằng Tuyên Viễn có thể có bản lĩnh đó. Từ sau khi Tuyên Mạt về nước, tính khí thay đổi hoàn toàn, không có việc gì lọt qua được mắt bà ta.
Cụ bà Tuyên được Tuyên Dao dìu xuống tầng dưới đương nhiên cũng nghe thấy lời của con trai mình nói, bà ta rất đồng tình: “A Viễn nói rất đúng, dù thế nào đi nữa thì Tuyên Mạt vẫn mang họ Tuyên, gọi Tuyên Viễn một tiếng ba, nó có thể chống đối được chắc.”
Tô Tương nhếch mép, bà ta vẫn không tin. Bà ta biết chắc rằng Tuyên Viễn đã dùng thủ đoạn nào đó, ông ta càng không nói thì bà lại càng tò mò. Mấy ngày nay bà cụ Tuyên vì việc của Tuyên Mạt mà vô cùng khó chịu. Biết được rằng cuối cùng con trai đã khuất phục được con ranh kia, đương nhiên bà rất vui.( dịch bởi Đại Mao, cập nhật chương tại đêm buồn/ truyện hd).
“A Viễn, chưa nói tới việc bây giờ Tuyên Mạt đã gả cho Hoắc Vân Chính. Với tình hình hiện tại của Hoắc Vân Chính, con đừng có mà bỏ lỡ cơ hội hợp tác với nhà họ Hoắc, suy cho cùng nó cũng phải gọi con một tiếng ba vợ.”
Câu nói này Tuyên Viễn nghe rất lọt tai. Cho dù bên ngoài nói thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được sự thật Hoắc Vân Chính phải gọi ông ta là ba vợ.
“Mẹ, ý của con cũng là như thế.”
“Lấy tư cách làm cha của con ra, sao lại để con cái cưỡi lên đầu mình thế được.”
“Vâng vâng vâng, mẹ nói đúng ạ.”
Tuyên Dao ngồi bên cạnh bà cụ Tuyên: “Bà nội, cho dù bây giờ cháu chưa bị chấm dứt hợp đồng, nhưng con tiện nhân đó ở bên trong chắc chắn sẽ gây khó dễ.”
Tuyên Viễn nghe thấy vậy liền nói: “Sợ cái gì, ba nói với nó rồi, không những không được chấm dứt hợp đồng mà còn phải đưa nhiều tài nguyên tốt cho con nữa”
Tuyên Dao nghe vậy sung sướng: “Thật ạ?”
Vừa nói dứt lời, điện thoại của Tuyên Dao liền vang lên, là quản lý gọi tới: “Tuyên Dao, bây giờ cô về công ty ngay, bộ phim đang quay trước đây phải quay tiếp, ngoài ra công ty đã sắp xếp cho cô một buổi casting, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
“Được, tôi đến ngay đây.”
Sau khi tắt điện thoại Tuyên Mạt hoàn toàn tin tưởng lời nói của ba mình, vui vẻ chào tạm biệt, đi thẳng tới Hưởng Duyệt.
Cứ như thế, trong lòng Tuyên Viễn càng thêm chắc chắn, chiếc vòng này quả thực có ảnh hưởng lớn với Tuyền Mạt. Ông ta phải suy nghĩ kỹ xem phải làm gì tiếp với Tuyên Mạt.
Tuyên Mạt đang ở kho hàng của công ty. Từ sau vụ bắt được Triệu Thông, hiện tại cô đã một trận thành danh, mỗi khi có công ty nào mang đồ đến đấu giá thì cô đều bị gọi đến kho trước tiên, để hỗ trợ kiểm định. Lúc đầu mọi người cũng có ý kiến nhưng đây là mệnh lệnh mà Vinh Tổng đích thân đưa ra , hơn nữa mấy lần bàn tán sau lưng bị Cao Từ bắt tại trận, dần dà không ai dám nói gì nữa. Làm sao họ có thể ngờ rằng Tuyên Mạt vừa mới đến công ty không lâu, đã có Vinh Tổng thiên vị, lại có Cao Từ bảo vệ. Tuyên Mạt không biết rằng mình đã trở thành con hồ ly tinh chỉ biết dựa vào vẻ bề ngoài của mình mà câu dẫn đàn ông.
Vừa kiểm định xong, Tuyên Mạt còn chưa ra khỏi nhà kho, Hà Tuyết Nhi đã cầm điện thoại chạy tới. Tuyên Mạt nhìn qua màn hình điện thoại, khẽ nhíu mày nghe máy.
“Sao mãi mới nghe điện thoại thế?”
Tuyên Mạt lạnh lùng nói: “Chiếc vòng đâu?”
“Việc của Dao Dao quả là làm rất tốt. Nếu mà trước đây con chịu nghe lời như vậy thì ba con chúng ta cũng không đến nỗi cứng nhắc như bây giờ rồi không.”
Tuyên Mạt nghe thấy những lời này không khỏi cười khẩy: “Tuyên Tổng bây giờ lại muốn thân thiết với tôi sao?”
“Mày không muốn lấy lại chiếc vòng của mẹ mày nữa à?”
Tuyên Mạt nắm chặt tay lại, cô thực sự muốn đánh người: “Việc ông yêu cầu tôi đã làm xong rồi, bao giờ thì đưa cho tôi chiếc vòng?!”
“Vội như thế làm gì, Tuyên Mạt, dù gì ta cũng là ba của con, con tưởng là bây giờ con gả cho người khác rồi thì không còn quan hệ gì với nhà họ Tuyên nữa hay sao?”
Tuyên Mạt hiểu rõ những gì Tuyên Viễn muốn nói. Cô phóng xa tầm mắt, sẽ có người đến nhà kho vào bất cứ lúc nào, cô liền vội vàng chạy ra, vừa kịp một mình một thang máy.
Cô âm u nói: “Ông muốn dùng vòng tay của mẹ tôi để buộc tôi làm việc cho ông sao? Ông tính toán tốt đấy, ông nghĩ cũng rất đúng. Đúng là tôi rất muốn vòng tay của mẹ. Nhưng mà!”
Ting! thang máy đã mở. Tuyên Mạt nhìn thấy có người muốn vào thang máy, cô tránh đi và mau chóng trở về công ty. Người phụ nữ vào thang máy có thâm ý nhìn theo Tuyên Mạt đang vội vàng rời đi, cho tới khi cửa thang máy đóng lại. Sau khi đóng cửa văn phòng, Tuyên Mạt mới tiếp tục lớn tiếng: “Tôi thà để ông phá hủy chiếc vòng của mẹ tôi còn hơn là để ông dắt mũi.”
“Haha, lời lẽ đe dọa này mày nghĩ là tao sẽ tin sao? Đây là đồ vật duy nhất mà mẹ mày để lại cho mày đấy.”
“Tôi nghĩ rằng mẹ tôi ở dưới cửu tuyền chắc chắn cũng không muốn thấy tôi bị ông lợi dụng như thế này.”
Tuyên Mạt nắm chặt tay chống lên bàn: “Chiếc vòng quả là rất quý giá, nhưng ông đã giữ nó đến tận bây giờ thì chắc ông cũng chẳng dám bán nó đâu nhỉ.”
Hoắc Vân Chính nghiên mặt nhìn cô: “Là ý của Tuyên Viễn đúng không?”
Tuyên Mạt gật đầu lia lịa. Hoắc Vân Chính hỏi lại: “Em có chắc chắn chiếc vòng tay đó là của mẹ em không?”
Tuyên Mạt giải thích: “Tôi có thể chứng minh nó chắc chắn là của mẹ tôi.”
Hoắc Vân Chính nghĩ tới việc hôm nay Tuyên Mạt đi gặp Đoàn Tố Mai chắc hẳn là để chứng thực việc này.
Anh nói: “Vậy em cảm thấy Tuyên Viễn sẽ để em lấy lại chiếc vòng sau khi em làm xong việc này không?”.
Cô không dám khẳng định. Nếu Tuyên Viễn đã dùng chiếc vòng này để yêu cầu cô, tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt này. Nói không chừng sau này sẽ còn viện cớ hoặc giấu chiếc vòng đi , sẽ liên tục bắt cô làm việc cho ông ta. Nghĩ tới đây, Tuyên Mạt lặng lẽ nắm chặt tay. Cái cảm giác bị nắm thóp khiến cô rất khó chịu.
“Việc này tôi có thể đồng ý với em, về chiếc vòng tôi sẽ lấy lại giúp em.” Tuyên Mạt vô cùng ngạc nhiên, nhìn anh, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Hoắc Vân Chính bình thản nói: “Trên hợp đồng đã nói rõ, em giúp tôi, tất nhiên tôi sẽ giúp lại em.”
“Cám ơn anh nhiều!”
“Không có gì.”
“Vậy tôi không làm phiền công việc của anh Hoắc nữa”.
Niềm vui không thể kìm nén được của Tuyên Mạt hiện trên khóe môi. Hoắc Vân Chính thấy cô nghe lời rời đi liền gọi điện cho Trình Chu bảo anh ta lên chỗ anh: “Làm rõ chiếc vòng trong tay Tuyên Viễn có phải là của mẹ Tuyên Mạt không, đến lúc đó gửi ngay cho người ở Kinh đô, điều tra xem chiếc vòng này có mối liên hệ nào không.”
“Vâng.”
“Báo với Hưởng Duyệt, tạm thời chưa cần chấm dứt hợp đồng với Tuyên Dao.”
Trình Chu ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên: “Gia, Tuyên Dao vẫn ở lại Hưởng Duyệt ư?”
“Giữ lại, không công chấm dứt hợp đồng, vậy thì quá dễ dàng cho cô ta rồi.”
Trình Chu thấy sắc mặt tối sầm của Hoắc Vân Chính , thầm nghĩ lâu lắm rồi không thấy Tam Gia có vẻ mặt, có thù tất báo như vậy.
Tuyên Viễn nghe được tin Tuyên Dao không bị chấm dứt hợp đồng vô cùng vui mừng.
Tô Tương ngồi bên cạnh ông ta tò mò, vội vàng hỏi: “Chồng, ông làm cách nào mà khiến con ranh đó nghe lời vậy?”
Tuyên Viễn cười ha ha: “Nó bản lĩnh được đến cỡ nào, trên người nó mang dòng máu của tôi, mang họ Tuyên, tôi chính là cha của nó.”
Tô Tương biết là Tuyên Viễn đang bốc phét bởi bà ta không tin rằng Tuyên Viễn có thể có bản lĩnh đó. Từ sau khi Tuyên Mạt về nước, tính khí thay đổi hoàn toàn, không có việc gì lọt qua được mắt bà ta.
Cụ bà Tuyên được Tuyên Dao dìu xuống tầng dưới đương nhiên cũng nghe thấy lời của con trai mình nói, bà ta rất đồng tình: “A Viễn nói rất đúng, dù thế nào đi nữa thì Tuyên Mạt vẫn mang họ Tuyên, gọi Tuyên Viễn một tiếng ba, nó có thể chống đối được chắc.”
Tô Tương nhếch mép, bà ta vẫn không tin. Bà ta biết chắc rằng Tuyên Viễn đã dùng thủ đoạn nào đó, ông ta càng không nói thì bà lại càng tò mò. Mấy ngày nay bà cụ Tuyên vì việc của Tuyên Mạt mà vô cùng khó chịu. Biết được rằng cuối cùng con trai đã khuất phục được con ranh kia, đương nhiên bà rất vui.( dịch bởi Đại Mao, cập nhật chương tại đêm buồn/ truyện hd).
“A Viễn, chưa nói tới việc bây giờ Tuyên Mạt đã gả cho Hoắc Vân Chính. Với tình hình hiện tại của Hoắc Vân Chính, con đừng có mà bỏ lỡ cơ hội hợp tác với nhà họ Hoắc, suy cho cùng nó cũng phải gọi con một tiếng ba vợ.”
Câu nói này Tuyên Viễn nghe rất lọt tai. Cho dù bên ngoài nói thế nào đi chăng nữa cũng không thay đổi được sự thật Hoắc Vân Chính phải gọi ông ta là ba vợ.
“Mẹ, ý của con cũng là như thế.”
“Lấy tư cách làm cha của con ra, sao lại để con cái cưỡi lên đầu mình thế được.”
“Vâng vâng vâng, mẹ nói đúng ạ.”
Tuyên Dao ngồi bên cạnh bà cụ Tuyên: “Bà nội, cho dù bây giờ cháu chưa bị chấm dứt hợp đồng, nhưng con tiện nhân đó ở bên trong chắc chắn sẽ gây khó dễ.”
Tuyên Viễn nghe thấy vậy liền nói: “Sợ cái gì, ba nói với nó rồi, không những không được chấm dứt hợp đồng mà còn phải đưa nhiều tài nguyên tốt cho con nữa”
Tuyên Dao nghe vậy sung sướng: “Thật ạ?”
Vừa nói dứt lời, điện thoại của Tuyên Dao liền vang lên, là quản lý gọi tới: “Tuyên Dao, bây giờ cô về công ty ngay, bộ phim đang quay trước đây phải quay tiếp, ngoài ra công ty đã sắp xếp cho cô một buổi casting, chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”
“Được, tôi đến ngay đây.”
Sau khi tắt điện thoại Tuyên Mạt hoàn toàn tin tưởng lời nói của ba mình, vui vẻ chào tạm biệt, đi thẳng tới Hưởng Duyệt.
Cứ như thế, trong lòng Tuyên Viễn càng thêm chắc chắn, chiếc vòng này quả thực có ảnh hưởng lớn với Tuyền Mạt. Ông ta phải suy nghĩ kỹ xem phải làm gì tiếp với Tuyên Mạt.
Tuyên Mạt đang ở kho hàng của công ty. Từ sau vụ bắt được Triệu Thông, hiện tại cô đã một trận thành danh, mỗi khi có công ty nào mang đồ đến đấu giá thì cô đều bị gọi đến kho trước tiên, để hỗ trợ kiểm định. Lúc đầu mọi người cũng có ý kiến nhưng đây là mệnh lệnh mà Vinh Tổng đích thân đưa ra , hơn nữa mấy lần bàn tán sau lưng bị Cao Từ bắt tại trận, dần dà không ai dám nói gì nữa. Làm sao họ có thể ngờ rằng Tuyên Mạt vừa mới đến công ty không lâu, đã có Vinh Tổng thiên vị, lại có Cao Từ bảo vệ. Tuyên Mạt không biết rằng mình đã trở thành con hồ ly tinh chỉ biết dựa vào vẻ bề ngoài của mình mà câu dẫn đàn ông.
Vừa kiểm định xong, Tuyên Mạt còn chưa ra khỏi nhà kho, Hà Tuyết Nhi đã cầm điện thoại chạy tới. Tuyên Mạt nhìn qua màn hình điện thoại, khẽ nhíu mày nghe máy.
“Sao mãi mới nghe điện thoại thế?”
Tuyên Mạt lạnh lùng nói: “Chiếc vòng đâu?”
“Việc của Dao Dao quả là làm rất tốt. Nếu mà trước đây con chịu nghe lời như vậy thì ba con chúng ta cũng không đến nỗi cứng nhắc như bây giờ rồi không.”
Tuyên Mạt nghe thấy những lời này không khỏi cười khẩy: “Tuyên Tổng bây giờ lại muốn thân thiết với tôi sao?”
“Mày không muốn lấy lại chiếc vòng của mẹ mày nữa à?”
Tuyên Mạt nắm chặt tay lại, cô thực sự muốn đánh người: “Việc ông yêu cầu tôi đã làm xong rồi, bao giờ thì đưa cho tôi chiếc vòng?!”
“Vội như thế làm gì, Tuyên Mạt, dù gì ta cũng là ba của con, con tưởng là bây giờ con gả cho người khác rồi thì không còn quan hệ gì với nhà họ Tuyên nữa hay sao?”
Tuyên Mạt hiểu rõ những gì Tuyên Viễn muốn nói. Cô phóng xa tầm mắt, sẽ có người đến nhà kho vào bất cứ lúc nào, cô liền vội vàng chạy ra, vừa kịp một mình một thang máy.
Cô âm u nói: “Ông muốn dùng vòng tay của mẹ tôi để buộc tôi làm việc cho ông sao? Ông tính toán tốt đấy, ông nghĩ cũng rất đúng. Đúng là tôi rất muốn vòng tay của mẹ. Nhưng mà!”
Ting! thang máy đã mở. Tuyên Mạt nhìn thấy có người muốn vào thang máy, cô tránh đi và mau chóng trở về công ty. Người phụ nữ vào thang máy có thâm ý nhìn theo Tuyên Mạt đang vội vàng rời đi, cho tới khi cửa thang máy đóng lại. Sau khi đóng cửa văn phòng, Tuyên Mạt mới tiếp tục lớn tiếng: “Tôi thà để ông phá hủy chiếc vòng của mẹ tôi còn hơn là để ông dắt mũi.”
“Haha, lời lẽ đe dọa này mày nghĩ là tao sẽ tin sao? Đây là đồ vật duy nhất mà mẹ mày để lại cho mày đấy.”
“Tôi nghĩ rằng mẹ tôi ở dưới cửu tuyền chắc chắn cũng không muốn thấy tôi bị ông lợi dụng như thế này.”
Tuyên Mạt nắm chặt tay chống lên bàn: “Chiếc vòng quả là rất quý giá, nhưng ông đã giữ nó đến tận bây giờ thì chắc ông cũng chẳng dám bán nó đâu nhỉ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook