Sau khi tu tiên mãn cấp ta liền trọng sinh.
-
Chương 24
Nửa tháng sau, linh thuyền rốt cục ngừng tại một cái địa phương hoang vắng.
"Xuống thôi, khúc sau này không thích hợp dùng linh thuyền di chuyển."
Ngôn Hoàng đem Thiên Nhận Hề gọi xuống, sau đó thu hồi linh thuyền, tiện tay đưa cho nàng một đôi giày cao cấp thần hành.
Thiên Nhận Hề đưa tay nhận lấy mang lên chân hiểu rằng tiếp theo cần phải dùng đôi chân đi đường.
"Thứ này, thời điểm chạy trốn dễ sử dụng, ngươi giữ đi."
Ngôn Hoàng nhìn thoáng qua bộ dáng tiểu đồ đệ xụ mặt, đã nghĩ đến cảnh tượng trong tương lai nàng gây thù hằn tứ phía.
Xem ra, hắn vẫn là phải chuẩn bị thêm một ít đồ vật bảo mệnh cho nàng.
"Đa tạ sư tôn."
Thiên Nhận Hề lạnh lùng gật đầu, thứ này đối với nàng mà nói, xác thực rất thực dụng, nhưng là cực kỳ hao tổn linh lực.
Lấy tu vi của nàng hiện tại, sợ là chạy không được bao lâu liền muốn dùng hồi linh đan.
"Đi thôi."
Ngôn Hoàng hai tay đặt ở phía sau, bước nhẹ một bước về phía trước, lập tức chạy ra hơn trăm mét.
Thiên Nhận Hề mím mím môi, giẫm lên giày thần hành nhanh chóng đuổi theo.
Lần này vừa chạy, chính là chạy đủ hai ngày, các nàng rốt cục đi tới bên ngoài một tòa thành trì của phàm nhân.
Nàng nhìn tòa thành trì bị trận pháp bao vây lại nhíu nhíu mày, xem ra, nơi này cũng là có cao nhân, mới có người cố ý thiết lập trận pháp.
Ngôn Hoàng lấy ra hai mảnh bạc vụn giao lệ phí vào thành, sau đó mang theo Thiên Nhận Hề đi vào trong nội thành.
"Mua bánh bao nào, bánh bao thịt mới ra lò đây ~"
"Cá này bán rẻ hơn một chút đi!"
"Đây đã là giá rẻ nhất, nếu rẻ hơn nữa ta không có lời !"
"Nương, đừng bán con, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đừng để con đi làm nha hoàn cho người khác."
"Nương!"
Thiên Nhận Hề vừa đi vào trong thành, đủ loại thanh âm liền vọt vào lỗ tai, làm nàng có chút không thích ứng.
Tầm mắt của nàng rơi xuống trên người mẹ mìn đang kéo lấy tiểu cô nương, sau đó nhìn thoáng qua Ngôn Hoàng bên cạnh.
Quả nhiên, Ngôn Hoàng đi nhanh mấy bước, đi đến bên người tiểu cô nương ngăn cản lại .
Hắn nói mấy câu, sau đó lấy ra một bút bạc đưa cho tiểu cô nương, giải vây cho nàng.
Tiểu cô nương cùng mẫu thân nàng đều quỳ xuống nói lời cảm tạ với Ngôn Hoàng, quần chúng vây xem cũng nhao nhao giơ ngón tay cái lên.
Ngôn Hoàng không thèm để ý khoát khoát tay, sau đó đi tới bên cạnh Thiên Nhận Hề.
"Chúng ta đi tìm một chỗ ăn chút gì trước đã, vi sư đã mấy trăm năm chưa ăn qua đồ ăn phàm tục."
Hắn tùy ý tìm một nhà khách sạn có sinh ý thịnh vượng, bước đi vào.
Thiên Nhận Hề không nói chuyện, quay đầu nhìn thoáng qua hai mẹ con rời đi, cũng bước vào khách sạn.
Hai người tìm 1 gian bao sương ở lầu hai, ngồi xuống.
"Loại tình huống vừa rồi, vì sao ngươi không đi hỗ trợ?"
Ngôn Hoàng tựa lưng vào ghế, đối tính cách của tiểu đồ đệ nhà mình cảm thấy vô cùng hứng thú.
Hai ngày này linh lực hao hết, hắn đều không tháy tiểu đồ đệ kêu mệt mỏi, ngược lại kiên trì đi theo hắn chạy tới nơi này.
"Bất lực."
Thiên Nhận Hề lạnh lùng phun ra bốn chữ, trong mắt có một tia chán ghét xẹt qua.
"Có ý tứ gì?"
Ngôn Hoàng nhíu nhíu mày, có chút hiếu kỳ mà hỏi.
"Nếu con đoán không sai, ba người kia đều là lừa đảo."
Thiên Nhận Hề nghiêm mặt, rõ ràng tuổi còn nhỏ, nhưng cũng khiến cho người ta xem nhẹ tuổi của nàng.
"A?"
Ngôn Hoàng khóe môi cong lên, đối tiểu đồ đệ nhà mình thay đổi cách nhìn một cách triệt để.
Hắn nhớ tới đại đệ tử ngu ngốc nhà mình, tính tình hai người quả đúng là ngày đêm khác biệt.
"Con đã từng thấy qua, có người sẽ lợi dụng tâm đồng tình của người khác, trình diễn loại tiết mục đáng thương này, lừa gạt tiền tài!"
Kiếp trước thời điểm nàng về phàm tục cũng bị lừa qua, đem tất cả tiền bạc phàm tục trên người đều cho các nàng.
Ai biết, không bao lâu sau, nàng lại ngẫu nhiên gặp được các nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook