Thiên Nhận Hề nghe tiếng cười sắp chấn điếc cả tai, trong lòng càng cảm thấy không kiên nhẫn.

Nàng nhịn lại nhịn, tiếng cười bên tai lại một mực không ngừng.

Không thể nhịn được nữa vậy không cần lại nhịn?

Nàng vỗ mạnh một cái vào bàn tiếng vang mãnh liệt làm cho mọi người đứng hình .

"Ồn ào!"

Thiên Nhận Hề ánh mắt rét căm căm quét qua trên thân mọi người, cuối cùng thu hồi ánh mắt tiếp tục xem sách trên tay.

Các đệ tử trong học đường nhao nhao liếc nhau, sau đó thành thành thật thật một lần nữa xem sách.

Vị sư thúc tổ này tuổi còn nhỏ, tính tình lại thật không tốt.

Mấy ngày hôm trước hình ảnh bọn hắn trải qua bị đè đánh còn quanh quẩn trong đầu, trong chốc lát cũng không dám quên.

Nguyên Anh tu sĩ thấy mọi người im lặng xuống, không khỏi cười đến càng vui vẻ hơn.

Thật sự là một đám đầu củ cải đáng yêu.

Thời gian một ngày học tập lại trôi qua đi.

Thiên Nhận Hề thu hồi ngọc giản, dự định mang về phòng tiếp tục nghiên cứu.

"Sư thúc tổ."

"Sư thúc tổ!"

Trong học đường các đệ tử nhìn thấy Thiên Nhận Hề, vội vàng ngoan ngoãn vấn an, nhường ra một con đường.

Thiên Nhận Hề mặt không đổi sắc, bình tĩnh thong dong từ trong con đường đi ra ngoài.

Thân phận "đức cao vọng trọng" như vậy, thật đúng là hợp tâm ý nàng.

Sư thúc tổ, nghe nói hôm nay thiện đường có linh thịt hổ nhất giai, ngài muốn hay không cùng chúng ta đi nha?"

Một vị đệ tử khoẻ mạnh kháu khỉnh tiến đến bên người Thiên Nhận Hề, trông mong nhìn nàng.

Tiểu hài tử luôn có một loại tâm tính hâm mộ kẻ mạnh, từ khi biết được công phu quyền cước của Thiên Nhận Hề, liền đã sùng bái lên.

Thiên Nhận Hề nghe được linh thịt hổ, bước chân dừng lại, bụng phảng phất đều muốn ồn ào lên.

Sau khi sống lại, nàng liền chưa ăn qua đồ tốt, bái nhập sư môn cũng là ngày ngày ăn Tích Cốc đan, nàng đều sắp quên vị thịt là gì.

"Ừm."

Thiên Nhận Hề gật gật đầu, bước chân chuyển hướng, đi tới phương hướng thiện đường.

Đệ tử khác thấy Thiên Nhận Hề đồng ý, đều trở nên hưng phấn, một đường ồn ào nhốn nháo hướng về phía thiện đường mà đi.

Ôn Nam Hạng bị một đám người bỏ rơi ở đằng sau, ủy khuất hít mũi một cái.

Hắn nhìn qua Thiên Nhận Hề đi ở phía trước đám người, tay móc lỗ mũi để xuống dưới, nắm chặt pháp bào của mình.

Rõ ràng bọn hắn là cùng nhau tiến vào, tại sao Thiên Nhận Hề lại không thích hắn?

......

"Đó là ai?"

Hoa Tử Hi ôm lấy đầu, hướng Thiên Nhận Hề đang đi tới chép miệng.

Mạc Thủy Hàn thuận theo ánh mắt Hoa Tử Hi nhìn sang, lập tức liền bị tiểu nữ oa dẫn đầu hấp dẫn ánh mắt.

Tiểu nữ oa mặc một bộ pháp bào màu trắng, trên đầu ghim hai cái búi tóc, cái đầu so người đồng lứa càng nhỏ hơn, ăn mặc đến vô cùng đáng yêu.

Thế nhưng nét mặt của nàng lại cực kì lãnh đạm, lưng thẳng tắp đi ở trước đám người, rất có khí thế của người dẫn đầu.

Cuối cùng, Mạc Thủy Hàn ánh mắt dừng lại lại trước 2 chữ thêu trên ngực của pháp bào tiểu nữ oa "Trích Thiên", sửng sốt một chút.

"Nàng chính là đệ tử mà Ngôn Hoàng sư thúc mới thu."

Mạc Thủy Hàn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía một bên rõ ràng đã không quá cao hứng Hoa Tử Hi.

"Ta vậy mà bại bởi cái đầu củ cải này?"

Hoa tử Hi nghiêm mặt, thịt trong miệng cũng không thơm nữa.

"Các ngươi chưa hề so tài qua, sao nói thắng thua được?"

Mạc Thủy Hàn khẽ cười một tiếng, bưng lên linh trà nhấp một miếng nhỏ, sau đó mặc niệm khẩu quyết hóa đi linh khí trong đó.

"Thế nhưng mà Ngôn Hoàng sư thúc thu nàng, lại không thu ta."

Hoa Tử Hi phiền muộn nằm lên trên mặt bàn, miệng chu lên cao cao, đều có thể treo được cái bình dầu.

Mạc Thủy Hàn nhìn Hoan Tử Hi một cái, không còn mở miệng nói chuyện.

Hắn cũng không thể nói thẳng, sư thúc chướng mắt tư chất của ngươi đi?

Vậy sẽ bị đánh!

"Không được, ta muốn đi nhìn xem tiểu nha đầu kia!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương