Lâm Ngộ An vốn là lúng túng không biết làm thế nào mới co lại ở trong góc, nhưng không nghĩ rằng ăn uống no đủ, cộng thêm buổi sáng thức dậy thật sớm để đi học, xe lúc này chạy thật vững vàng, vậy là cậu càng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Bùi Yến Chu thấy cậu lúng túng, tri kỉ mười phần mà không nói gì nữa.

Mãi đến khá lâu không nghe thấy động tĩnh của câu, hắn mới quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đầu cậu từng chút từng chút sau đó "bịch" một tiếng đụng vào cửa sổ xe.

Khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên nhất thời nhăn lại, đôi môi non mềm vô ý thức chu ra, đầu lại cà cà trên cửa sổ xe, lông mày lúc này mới thoáng giãn ra.
Bùi Yến Chu vừa bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, dịch người lại gần cậu, nhẹ nhàng đưa tay ôm bờ vai cậu làm cho cậu hướng về phía hắn.

Mãi đến lúc đầu cậu đụng vào vai hắn, Bùi Yến Chu mới lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, rất tự giác lái xe chậm lại, đồng thời thấp giọng hỏi: "Giám đốc, bây giờ đi đâu?"
Vốn nên đưa Lâm Ngộ An về trường học, nhưng một cơ hội hiếm có thế này, Bùi Yến Chu không muốn cứ như vậy mà buông tha, tài xế cũng nhìn không nổi hắn.
Bùi Yến Chu liếc nhìn phía trước, nhỏ giọng nói: "Tới công ty đi."
Xe chậm rãi quay đầu, hướng về phía trung tâm thành phố chạy tới.
Đã quá trưa nhưng mặt trời vẫn chói chang, người đi lại trên đường cũng không bao nhiêu.
Lúc xe vào tới gara, Lâm Ngộ An vẫn đang dựa vào vai Bùi Yến Chu ngủ say, miệng vô ý thức hơi mở ra, hô hấp đều đều, như con mèo đang ngáy nho nhỏ.
Tài xế xuống xe mở cửa cho Bùi Yến Chu, trước tiên Bùi Yến Chu cẩn thận đỡ Lâm Ngộ An tựa lưng vào ghế, lại thấy lông mày cậu vô ý thưc giật giật như có chút bất mãn, Bùi Yến Chu liền vỗ vỗ cậu nhẹ nhàng.

Đầu Lâm Ngộ An trong vô thức cà cà vào tay Bùi Yến Chu, lúc này lông mày mới giãn ra.
Bùi Yến Chu cẩn thận nhẹ nhàng xuống xe, rồi đi tới bên kia, mở cửa xe phía Lâm Ngộ An ra.

Nửa người chui vào trong xe, một tay đặt sau đầu Lâm Ngộ An, một tay để dưới hai đầu gối của cậu, hơi dùng lực một tí bế người lên.

Lông mày Bùi Yến Chu hơi nhíu một cái.

Trọng lượng này..

này là quá nhẹ rồi.

Dù biết đứa trẻ không được quan tâm nhưng nhìn đến cậu, nhẹ như vậy thật không giống với những đứa trẻ khác cùng tuổi.

Môi mỏng của Bùi Yến Chu khẽ mím, ôm người trong lồng ngực thật chặt, cất bước đi tới thang máy.

Lúc đi sẽ khó tránh khỏi giao động, gò má Lâm Ngộ An kề sát ở lồng ngực Bùi Yến Chu, tóc rối ngổn ngang lay lay, gãi cằm Bùi Yến Chu làm hắn có cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

Bùi Yến Chu không nhịn được ngửa đầu ra sau, cố tình lúc này, người trong lòng lại vô ý cà cà hắn, thân thể Bùi Yến Chu cứng đờ, càng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Tài xế đã sớm ấn mở thang máy tầng trệt, thang máy chậm rãi khép lại, cùng lúc đó, thang máy di chuyển, tiếng thông báo vang lên trong không giân chật hẹp.

Lông milna run rẩy, muốn mở mắt ra.

Đập vào mắt cậu là khuôn mặt tuấn mĩ của nam nhân, cậu mơ màng gọi: "Bùi tiên sinh?"
Bùi Yến Chu bình tĩnh, đưa tay vỗ vỗ lưng Lâm Ngộ An: "Ừ."
"Ngủ đi." Bùi Yến Chu thấp giọng nói.
Lâm Ngộ An mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng nhưng vẫn không khống chế được buồn ngủ, đoi mắt giãy dụa chốc lát cuối cùng chậm rãi nhắm lại, lần thứ hai tiến vào mộng đẹp.
Thang máy đi lên vững vàng, mãi đến tầng cao nhất, Bùi Yến Chu lấy một tay che ở tai Lâm Ngộ An.

Ở trên tầng cao nhất, thư ký Lý đã sớm đợi ở bên ngoài, cửa thang máy mở ra liền muốn nghênh đón, nhưng nhìn thấy giám đốc đang ôm thiếu niên hình dáng gầy gò trong lồng ngực, cả người hắn đều đơ luôn tại chỗ.
Ánh mắt Bùi Yến Chu hơi đảo qua, thư ký Lý vội vã lấy lại tinh thần, nhớ đến vừa thấy gò má kia..

Hình như là đứa bé đó? Hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, vội vã bước lên trước, rất có ánh mắt màmở cửa phòng nghỉ trong phòng làm việc.
Bùi Yến Chu đặt Lâm Ngộ An lên giường trong phòng nghỉ, rồi khom người kéo chăn đắp trên bụng cho cậu để khỏi lạnh.

Bùi Yến Chu đang muốn đứng dậy nhưng không được.

Hắn cụp mắt nhìn thì thấy tay thiếu niên không biết từ lúc nào đã lặng yên mà nắm vạt áo trước ngực hắn.

Hắn kéo nhẹ nhưng thiếu niên không những không buông tay mà lông mày còn nhíu lại, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.

Bùi Yến Chu cảm thấy có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể cẩn thận cởi áo khoác ra để cho Lâm Ngộ An cầm trong tay.

Lâm Ngộ An vô ý thức ôm lấy áo, nằm nghiêng, hô hấp dần bằng phẳng.

Bùi Yến Chu nhìn cậu, sau đó đứng dậy khép hờ cửa phòng nghỉ rồi mới trở về chỗ ngồi của mình.
Thư ký Lý không dám gõ cửa, chỉ đi nhẹ nhàng vào văn phòng, đưa giấy tờ trên tay ra: "Giám đốc, đây là toàn bộ giấy tờ cần xử lý."
Bùi Yến Chu liếc mắt nhìn, thuận miệng hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Thư ký Lý lắc đầu, nhìn cửa phòng nghỉ đang mở, trong đầu linh quang chợt lóe, nhỏ giọng hỏi: "Giám đốc..

Có cần mua thức ăn hay không?"
Người đầu đã tới, dù sao cũng nên có trà chiều đi? Đây lại còn là người đang mang thai nữa..
Bùi Yến Chu chậm rãi ngước mắt nhìn thư ký Lý từ trên xuống dưới, cời khẽ nói: "Không nghĩ tới cậu hiểu cũng thật nhiều."
Thư ký Lý nở nụ cười ngượng ngùng: "Đây không phải là..

Vợ tôi mới sinh bảo bảo xong mà, dù sao cũng biết chút chút."
Bùi Yến Chu phất tay: "Được rồi, có cái gì ăn thì đều chuẩn bị một phần đi."

Trong lòng thư ký Lý khẽ buông lỏng, nhỏ giọng lùi ra.

Hắn ở trước cửa văn phòng suy nghĩ một lúc vẫn không yên lòng liền gửi tin nhắn cho mọi người trong nhóm bảo mọi người lúc tới đây báo cáo thì động tác nên nhẹ nhàng một chút.

Về việc bọn họ nghĩ như thế nào thì đó không phải là việc hắn nên bận tâm.
Trong phòng làm việc ngoại trừ âm thanh "loạch xoạch" của bút khi viết trên giấy thì không còn tiếng động gì khác.

Cửa phòng nghỉ ngơi bán mở, Bùi Yến Chu thỉnh thoảng ngẩng đầu, vừa vặn có thể thấy thiếu niên như mèo nhỏ làm ổ trên giường của hắn.
Liên quan, hiệu suất làm việc của Bùi Yến Chu đều thấp đi không ít.
Bùi Yến Chu thấy trên bàn vẫn còn hơn một nửa giấy tờ chưa xem xong, trầm mặc nửa ngày cuối cùng bất đắc dĩ nở nụ cười.
Đồng hồ tí ta tí tích chạy theo đúng quỹ đạo của mình, trong phòng làm việc lại yên tĩnh lạ thường, cho đến khi âm thanh giày cao gót giẫm lên sàn nhà sắc nhọn vang lên ở bên ngoài, Bùi Yến Chu mới nhíu mày.
"ĐẠi tiểu thư, Quý đại tiểu thư, không được, thật sự là không được." Thanh âm bất đắc dĩ của thư ký Lý vang lên.
Cô gái trước mặt mặc bộ váy màu đỏ, chân đi đôi giày cao gót cùng màu, tóc uốn sóng dài tới ngang hông, trên mặt trang điểm tinh xảo, khóe mặt hơi nhướng mang theo xem thường, kiêu ngạo cùng rực rỡ.
Cô đứng ôm ngực, ưỡn người mang theo cảm giác bễ nghễ thiên hạ, nói: "Anh nói cái gì? Có cái gì mà không được?"
Thư ký Lý bất đắc dĩ, cười khổ: "Quý đại tiểu thư, giám đốc đang làm việc, cô đi quấy rầy giám đốc lúc này, chắc chắn giám đốc sẽ không cao hứng."
Quý Lăng Hạ xì một tiếng: "Bây giờ, nhà tôi cũng Bùi thị đang có hợp tác, tôi vẫn không thể tới xem một chút sao?"
Thư ký Lý không thể làm gì, chỉ thầm nghĩ Quý đại tiểu thư cái gì cũng không hiểu thì đi nhìn làm gì cơ chứ.
"Cô còn biết là hai nhà có hợp tác?"
Cửa "cùm cụp" một tiếng bị mở ra, mắt Quý Lăng Hạ sáng lên, theo tiếng nói nhìn lại thì thấy thân hình nam nhân mặc áo sơ mi đứng trước cửa phòng làm việc, trên mặt cô chứa đầy ý cười: "Yến Chu.."
Cô đạp trên giày cao gót nhanh chóng đi đến trước mặt Bùi Yến Chu, cười xán lạn: "Yến Chu, anh đến đón tôi.."
"Mong Quý tiểu thư tự trọng." Bùi Yến Chu nhàn nhạt nói.
Nụ cười trên mặt Quý Lăng Hạ phai nhạt một chút, cô dịu dàng nói: "Yến Chu, cho tôi đi vào đi a, tôi đi thật xa mới tới đấy."
Bùi Yến Chu ngẩng đầu ra hiệu chỉ vể chiếc sofa bên ngoài: "Ngồi đi."
Quý Lăng Hạ có chút không thích: "Bùi Yến Chu, công ty các anh chính là đãi khách như vậy sao?"
"Nhập gia tùy tục.." Bùi Yến Chu: "Không muốn thì liền đi."
Quý Lăng Hạ "chậc" một tiếng, sự điệu đà giả vờ nãy giờ cũng biến mất, vẻ mặt đầy ngông cuồng, tự đại, lúc nói chuyện cũng không khách khí:
"Bùi Yến Chu, anh đã trốn tôi hai tháng rồi, bây giờ để xem tính trốn thế nào đây?"
Bùi Yến Chu không tỏ rõ ý kiến, tự mình ngồi xuống ghế salon ở bên ngoài, bình thản nói: "Có chuyện gì?"
Quý Lăng Hạ tức giận: "Bùi Yến Chu, tốt xấu gì chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, quan hệ hai nhà cũng không tồi, sao anh lại đối xử lãnh đạm với tôi như vậy chứ?"
Bùi Yến Chu nhìn cô: "Cô nên vui mừng vì hai nhà chúng ta quan hệ không tệ."
Quý Lăng Hạ ý thức được Bùi Yến Chu đang nói cái gì, khóe miệng không để ý hơi nhấc lên, sau đó lại đầy hứng thú, áp sát tới: "Bùi Yến Chu, ngược lại tôi rất tò mò, buổi tối ngày hôm đấy anh giải quyết như thế nào?"
Mặt Bùi Yến Chu tối sầm lại.
Quý Lăng Hạ nghiêng đầu, mắt hồ ly hẹp dài mê hoặc hơi nheo lại, nhìn Bùi Yến Chu từ trên xuống dưới, trong giọng nói mang theo ám muội: "Tôi lớn lên đẹp mắt thế này, dáng người cũng tốt, báu vật như thế này anh cũng không muốn..


Bùi Yến Chu, anh có phải là không được không?"
Cô cười hì hì: "Nếu anh không được thì nên nói sớm một chút, tôi tuyệt đối không dây dưa với anh."
Bùi Yến Chu lạnh mặt, kêu một tiếng: "Lý Nhuệ."
Thư ký Lý sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại, trong ánh mắt nhìn Quý Lăng Hạ mang theo chút đồng tình.
Ngón tay Bùi Yến Chu dừng lại trên điện thoại, Quý Lăng Hạ còn không biết sắp phát sinh chuyện gì vẫn cứ trêu đùa hắn, Bùi Yến Chu trầm giọng nói: "Xem như quy củ trong vòng là chuyện con cháu không quấy rầy đến trưởng bối.

Tôi xem như cho Quý gia đủ mặt mũi, nhưng là cô lại không biết hối cải.." Bùi Yến Chu dừng một chút, ánh mặt nặng nề mà nhìn cô, vừa nói tiếp câu sau vừa đứng dậy đi về hướng phòng làm việc..
"Nếu cô muốn xuất ngoại vài ba năm thì tôi sẵn lòng mà tác thành cho cô vậy."
Ngón tay đẹp đẽ múa thật nhanh trên màn hình, sắc mặt Quý Lăng Hạ ngày càng khó coi, mãi đến khi cô không nhịn được nữa đứng lên, tức giận nói: "Bùi Yến Chu!"
Cô cầm điện thoại nổi giận đùng đùng: "Anh từ chối thì từ chối đi, làm sao lại không chừa mặt mũi cho tôi như thế chứ?"
Bùi Yến Chu dò xét nhìn cô: "Tôi không cho cô mặt mũi, nếu không cho thì hai tháng trước cô đã rời khỏi A thị rồi."
"Bùi gia đối với sự hợp tác của hai nhà rất có thành ý nhưng nếu Quý gia vẫn luôn quấy nhiều thì Bùi gia cũng không ngại cân nhắc thêm một chút."
"Đây là lần cuối cùng.." Bùi Yến Chu liếc mắt nhìn điện thoại, lạnh lùng nói: "Tôi nghĩ, chắc Quý gia gia cũng không hi vọng nhìn thấy những thứ đồ này."
Một Omega, còn là Omega của nhà người quen, vốn Bùi Yến Chu cũng không để trong lòng.

Tuy nói bình thường thì Bùi Yến Chu thân là một Alpha cũng không tiện tính toán với cô.

Mãi đến tận hai tháng trước, cô bỏ thuốc vào rượu của hắn, lúc đó mới xem như là chạm đến giới hạn của Bùi Yến Chu.
Uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn! Quý Lăng Hạ tức giận đến mức thở gấp nói không nên lời.
Ở bên ngoài Quý Lăng Hạ chơi được thật cởi mở, trong vòng rất là nổi danh, thanh danh bên trong người trẻ tuổi cũng xác thực không tốt.

Nhưng quy củ trong vòng từ trước đến giờ thì sự tình của con cháu thì do con cháu tự mình giải quyết, tận lực sẽ không để người lớn nhúng tay.

Hơn nữa, trước mặt trưởng bối, cô xưa nay luôn rất ngoan ngoãn, hào phóng, rực rỡ, không ít trưởng bối đều có hảo cảm với cô, hơn nữa chuyện cô làm loạn trước mặt Bùi Yến Chu, những người khác trong vòng dù có chế giễu thì cũng không có ai nói nên lời trước mặt các trưởng bối.
Suy nghĩ của Quý lão gia tử luôn rộng rãi, đối với chuyện của vãn bối đều không bận tâm, nhưng không có nghĩa là con cháu trong nhà có thể tùy ý mà làm việc hoang đường như vậy.

Nếu Bùi Yến Chu thật sự nói cho ông nội cô những chuyện này, cô chắc chắn sẽ phải xuất ngoại hai ba năm.
Quý Lăng Hạ đầu tiên là phẫn nộ, sau đó cô nhìn thân ảnh Bùi Yến Chu, nhưng con mắt nhắm lại, âm thanh khá là sung sướng: "Bùi Yến Chu."
Bùi Yến Chu nhìn cô.
Quý Lăng Hạ dương dương tự đắc cười: "Tôi ngử thấy được mùi vị trên người anh."
Bùi Yến Chu hơi nhướng mày.
Quý Lăng Hạ nói chậm rãi từng chữ một: "Mùi vị tin tức tố của Omega."
Cô nhìn phòng nghỉ ngơi, thản nhiên nói: "Ai đang ở trong phòng nghỉ thế? Omega của anh sao? Kim ốc tàng kiều? Vì thế mới không cho tôi đi vào?"
Bùi Yến Chu bình tĩnh nhìn cô, sau lại nhìn về phía Thư ký Lý: "Văn kiện gửi cho tôi một bản."
Quý Lăng Hạ biến sắc, tức giận đếm giậm chân một cái: "Việc gì anh phải đuổi tận giết tuyệt vậy chứ?"
Bùi Yến Chu mẳ điếc tai ngơ, cúi đầu tiếp tục soạn tin nhắn: "Lý Nhuệ, tiễn khách."
"Còn có, sau này ai còn cho cô ấy tiến vào thì trực tiếp đên phòng nhân sự lãnh tiền lương luôn đi."
Đây vẫn là lần đầu Quý Lăng Hạ phải chịu loại đãi ngộ này, tức đến nổ phổi, lúc này điện thoại chợt vang lên, cúi đầu nhìn, là anh cả.

Mắt Quý Lăng Hạ nhanh chóng tối sầm lại.
Thanh âm lạnh như băng từ ống nghe truyền đến: "Mau trở về nhà đi, đừng tiếp tục ở đó làm mất mặt, xấu hổ nữa."
"Em không biết xấu hổ nhưng Quý gia còn muốn thể diện."

Quý Lăng Hạ tức giận cắn răng, trừng mắt với Bùi Yến Chu xong liền xoay người rời đi.
Thư ký Lý đứng tại chỗ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

May mà đã đem cô nãi nãi này đuổi đi.

Nhưng mà..

Giám đốc của bọn họ cũng thật là ác độc.

Thư ký Lý lau mồ hôi rồi trở về chỗ của mình làm việc.
Bên trong phòng làm việc, Bùi Yến Chu vừa mở cửa ra liền dừng lại.
Lâm Ngộ An đứng trước cửa phòng nghỉ ngơi, ôm một cái áo khoác, vừa mới tỉnh ngủ nên tóc tai ngổn ngang, hơi ngượng ngùng mà cười cười: "Bùi tiên sinh."
Mặt mày ác liệt của Bùi Yến Chu chậm rãi nhu hòa: "Tỉnh rồi?"
Lâm Ngộ An ừ một tiếng, đi tới ghế salon bên cạnh ngồi xuống, gãi đầu một cái nói: "Gần đây tôi cũng không biết làm sao, cứ thấy mệt rã rời."
Bùi Yến Chu rót cho cậu một cốc nước ấm, ngữ khí tự nhiên nói: "Cậu không nghỉ ngơi tốt à?"
Nước ấm áp dính vào đôi môi khô khốc, Lâm Ngộ An suy nghĩ rồi chần chờ nói: "Vẫn tốt ạ..

Nhưng vẫn cảm giác ngủ không đủ.

Cậu liếc nhìn bốn phía, sau đó tò mò nhìn về phía Bùi Yến Chu:" Bùi tiên sinh, đây là đang ở chỗ nào thế ạ? "
" Công ty của tôi.

"Bùi Yến Chu nói:" Cậu ngủ ở trên xe nên tôi mang cậu đến phòng làm việc trước.

"
Lâm Ngộ An mím môi:" Đã làm phiền ngài rồi ạ! ".

Cậu nắm cốc nước trong tay, lúc này mới chợt hiểu, sắc mặt lại có chút hồng:" Áo của ngài..

"Cậu muốn đưa cho hắn nhưng lại dừng một chút:" Hay là..

tôi giặt giúp ngài nhé? "
Lâm Ngộ An nghĩ đến lúc mình vừa tỉnh đã ôm thật chặt cái áo này trong ngực, sắc mặt liền đỏ chót.
Bùi Yến Chu bật cười:" Bẩn chỗ nào chứ? "
Bùi Yến Chu cầm lấy quần áo, vốn định tiện tay thả trên ghế, trong đầu lại bỗng nhiên nhớ tới lời Quý Lăng Hạ nói vừa nãy.
Omega..

Mùi vị của tin tức tố.
Ánh mắt Bùi Yến Chu run lên, thiếu niên ở trước mặt cười đến ngại ngùng, tâm trạng hắn hơi động, cầm quần áo đặt dưới mũi ngửi một cái, sau đó ngước mắt, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm thiếu niên, âm thanh mềm nhẹ như đàn cello trầm thấp du dương, kích thích tâm lý nói:
" Ngọt.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương