Ngữ điệu của nam nhân hờ hững, vẻ lười nhác giấu đi sự lãnh đạm ngày thường, đường nét gò má rõ ràng, caravat được nới lỏng ra mang theo vài phần tùy ý.

Lâm Ngộ An nhìn, bất giác mặt đỏ tới tận mang tai.

Cậu có chút bối rối liếc nhìn xung quanh, trong lòng lại vì phản ứng của mình mà âm thầm phỉ nhổ.

Không, không phải chỉ là có chút đẹp trai thôi sao? Cậu, chính cậu lớn lên cũng không tồi.

Làm sao lại có bộ dáng háo sắc thế chứ? Cậu âm thầm xì một tiếng, cưỡng ép bản thân trấn định, chỉ là màu hồng nơi tai lại khó có thể che chắn.

Bùi Yến Chu ngồi đối diện nhìn, trong con ngươi lóe lên một nụ cười khó mà phát giác được.
Tốc độ lên món rất nhanh, sau mười phút, đồ ăn đã lên đủ.

Lâm Ngộ An còn có chút lúng túng, chôn đầu ăn, Bùi Yến Chu ngồi đối diện thật sự lo lắng cậu bị nghẹn, bất đắc dĩ múc một chén canh đặt bên cạnh tay cậu: "Ăn chậm một chút, buổi chiều chắc là được nghỉ phải không?"
Lâm Ngộ An lắc lắc đầu.

Trải qua tiết học buổi sáng, buổi chiều quả thật được nghỉ, buổi tối cũng không phải tự học.

Như vậy lại thoải mái rất nhiều.
"Vậy thì không cần gấp." Bùi Yến Chu cầm thìa chậm rãi khuấy canh, thỉnh thoảng liếc cậu một cái, thấy bộ dạng của cậu giống như chuột đồng, mặt Bùi Yến Chu không khỏi lộ ra ý cười.
"Sẽ không làm phiền ngài chứ?" Lâm Ngộ An ngẩng đầu hỏi hắn, đôi môi cậu đo mọng càng khiến người ta thèm ăn nhỏ dãi.
Bùi Yến Chu gõ ngón tay lên bàn, mở mắt nói mò: "Không sao, gần đây tôi khá rảnh."
Lời này nếu như để thư ký của hắn nghe thấy chác là sẽ tức giận đến khóc mất.

Lúc này, Lâm Ngộ An mới thoáng thả lỏng.

Thái độ của Bùi Yến Chu quá tự nhiên, cậu không tự chủ được mà bắt đầu chậm rãi thưởng thức đồ ăn của nhà hàng muốn ăn phải hẹn trước này.
Một bữa cơm ăn được xem như cả chủ và khách đều vui vẻ, Bùi Yến Chu kiên trì cẩn thận, lời nói và hành động giống như xem cậu là đứa trẻ mà chăm sóc.

Lâm Ngộ An vừa có chút khó chịu không biết làm thế nào, vừa có chút lòng tham đối với sự quan tâm tỉ mỉ, chu đáo xưa nay chưa từng có..

Cậu nghĩ mình có thể phóng túng một chút.
Đợi đến lúc ăn cơm no, Lâm Ngộ An liền sờ sờ bụng nhỏ đang có chút nhô ra, trên mặt có hơi không dễ chịu.

Đây đâu phải là bảo bảo, bảo bảo còn chưa lớn như vậy đâu.
Bùi Yến Chu có chút câm nín, chỉ làm bộ như không thấy nói: "Cậu ăn xong rồi sao?"
Lâm Ngộ An gật đầu.
Bùi Yến Chu lại nói: "Vậy thì đi thôi."
Lâm Ngộ An đang muốn đứng dậy, lại nghe Bùi Yến Chu nói: "Chờ đã."
Cậu nghi hoặc nhìn sang đã thấy khuôn mặt hắn bỗng nhiên khuếch đại, ngay sau đó cảm thấy khóe môi cậu lành lạnh..

Đầu óc Lâm Ngộ An trống rỗng, kinh ngạc nhìn Bùi Yến Chu.
Một tay Bùi Yến Chu chống trên bàn trườn nửa người qua, một tay nhẹ nhàng sát qua khóe môi Lâm Ngộ An, lúc ngón tay mang theo vết chai xẹt qua đôi môi mềm, cả người cậu đều run lên.
Bùi Yến Chu giơ tay, trên mặt thong dong hờ hững: "Khóe miệng cậu có dính đồ ăn rồi."
Lâm Ngộ An vô ý thức duỗi đầu lưỡi ra liếm chỗ vừa nãy hắn sờ qua, chờ một lát sau mới ý thức được chính mình đang làm cái gì, cả người cứng đờ, khuôn mặt trắng mịn dần đỏ lên.
"Cảm ơn, Bùi tiên sinh!" Cậu hoang mang, rối loạn cầm giấy ăn lau khóe miệng, lông mi run nhẹ nhàng, biểu hiện ra bộ dạng dễ ăn hiếp.


Cậu nói: "Còn, còn không ạ?"
Mí mắt Bùi Yến Chu hơi rủ xuống, che giấu đồng tử thâm trầm, nghe vậy chỉ nói: "Không có."
"Hả? À." Lâm Ngộ An lúng túng gật đầu, Bùi Yến Chu bình phục lại nỗi lòng: "Đi thôi.."
Hắn quay người muốn đi, bỗng dưng Lâm Ngộ An lại gọi: "Bùi tiên sinh."
Bùi Yến Chu quay người, nghi hoặc nhíu mày.
"Tay của ngài.." Lâm Ngộ An lúng túng, không biết nên nói như thế nào.
"Hả?" Bùi Yến Chu đưa tay tới trước mặt Lâm Ngộ An: "Làm sao vậy?"
Lâm Ngộ An cụp mắt nhìn, khớp xương ngón tay Bùi Yến Chu rõ ràng, nhìn thon dài mạnh mẽ; ngón tay có một lớp vết chai, Lâm Ngộ An tự nhiên nhớ đến xúc cảm khi ngón tay Bùi Yến Chu sờ khóe miệng mình..

Mềm mại, mang theo cảm giác hơi lạnh, sờ trên môi mơ hồ có chút ngứa..
Lâm Ngộ An liều mạng bỏ đi ý nghĩ đó, ngước mắt nhìn khuôn mặt đàng hoàng, trịnh trọng của nam nhân, càng cảm thấy mình có tư tưởng xấu xa.

Cậu thấp giọng nói: "Tay..

Lau một chút ạ!"
Bùi Yến Chu cụp mắt nhìn thấy đầu ngón tay mơ hồ một lớp bóng nhẫy, thoạt nhìn đặc biệt dễ thấy.
"Vậy làm phiền cậu rồi." Thanh âm Bùi Yến Chu bình tĩnh tụ như cũng nên như vậy.
Nhất thời Lâm Ngộ An cảm thấy có chút không đúng nhưng lại nghĩ người ta vì mình tay mới bẩn, cậu tiện tay..

chắc không có gì là không đúng đâu?
Lâm Ngộ An cầm tay Bùi Yến Chu, lấy một tờ giấy ăn sạch cẩn thận lau cho hắn, lau xong cậu ngước mắt nhìn, khẽ thở ra một hơi: "Được rồi."
Thiếu niên chỉ cao tới bả vai hắn thế nhưng sợi tóc tung bay lại mơ hồ chọc vào cằm hắn, Bùi Yến Chu cụp mắt nhìn đỉnh đầu đen kịt, mềm mại kia, mơ hồ tưởng tượng sờ vào cảm giác sẽ như thế nào.


Ngón tay hắn rục rà rục rịch, cuối cùng vẫn giơ tay sờ sờ đầu Lâm Ngộ An, hắn nghiêm túc nói: "Cảm ơn!"
Lâm Ngộ An trừng mắt nhìn hắn, mãi đến khi xúc xảm trên đầu biến mất cậu mới phản ứng được.

Cậu che đầu, liếc nhìn thân ảnh đang đi đến cạnh cửa, tâm trạng mơ hồ động động.

Cậu nghĩ, làm sao lai có nhiều người thích sờ tóc cậu như vậy chứ?
Nam nhân quay đầu lại nhìn cậu, mặt mày thanh đạm nhưng Lâm Ngộ An lại cảm giác được nhu hòa khó giải thích: "Còn không đi?"
Lâm Ngộ An vội vàng đuổi theo: "Tới đây ạ!"
* * *
Đến đại sảnh, Bùi Yến Chu bảo cậu ở khu nghỉ ngơi chờ, hắn đi sang bên cạnh tính tiền.

Lâm Ngộ An nghe lời mà ngồi trên ghế ở đại sảnh, nhìn người ta đi tới đi lui, phát hiện có mấy người khá là quen mắt..

Đại khái đền là nhìn thấy trên tin tức, tin tức giải trí hay tài chính và kinh tế đều có.

Lâm Ngộ An xúc động, ngồi yên chờ Bùi Yến Chu trở về, không biết rằng chính mình trong mắt người khác cũng là một phong cảnh.

Đứa nhỏ đẹp đẽ tinh xảo ngoan ngoãn ngồi trên ghế, ai thấy cũng phải nhìn nhiều thêm một chút.

Nhưng cũng vì thế mà đưa tới người không cần thiết.
"An An?"
Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, đầu tiên Lâm Ngộ An hơi sững sờ, ngay sau đó toàn thân đều căng thẳng.

Cậu chậm rãi ngước mắt nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy Phương Đức Minh mặc đồ Tây đứng một bên đang cười híp mắt, trên mặt là vẻ hòa ái, dễ gần.
"An An, sao con lại một mình ở đây thế này?" Hắn vừa nói vừa muốn ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngộ An.
Lâm Ngộ An có chút không biết làm sao, bật mình đứng dậy, có chút co quắp đứng ở một bên, gian nan nói: "Chú, chú Phương."

Trong con ngươi nhỏ bé của Phương Đức Minh lóe lên vẻ không thích, nhung lại làm như chưa có gì xảy ra, cười nói: "An An vẫn chưa trả lời chú Phương, làm sao lại ở đây đâu?"
Hắn dừng một chút, liệc nhìn cậu từ trên xuống dưới, khóe miệng cười càng sâu: "Có phải mà mẹ con nói cho con hôm nay chú ăn cơm ở đây không? Còn tìm chú có chuyện gì không?"
Hắn vừa nói vừa làm càn tiến lại gần Lâm Ngộ An, một cái tay không thành thật muốn khoát lên vai cậu.
Lâm Ngộ An cố nén buồn nôn, vội vã lùi về sau hai bước, gượng cười nói: "Không có, cháu, cháu đi cùng bạn tới đây."
"Bạn?" Phương Đức Minh cười ha hả: "An An, nói dối không phải là đứa trẻ ngoan.

Con có chuyện gì tìm chú thì cứ nói thẳng, có thể giúp chút nhất định giúp, dù sao hai nhà chúng ta quan hệ tốt như vậy, con cứ nói đi!"
Thậm chí hắn không còn che giấu nữa, một tay cưỡng chế mà khoát lên vai Lâm Ngộ An làm cậu cảm thấy cả người khó chịu, "ba" một tiếng, đánh rớt bàn tay đầy mỡ kia xuống.
Xung quanh đại sảnh nhất thời yên tĩnh.
Khách trong quán đều dừng một chút, một nhân viên phục vụ thấy thế liền biến sắc, cười ngọt ngào muốn tiến lên lại bị đồng sự kéo lại.

Nàng liếc mắt về hướng bên kia, nhân viên phục cụ thấy thế liền hiểu rõ.
Ánh mắt người xung quanh đều nhìn lại đây, sắc mặt Phương Đức Minh có chút không nhịn được mà chìm xuống, nụ cười mang theo chút âm trầm nói: "An An, mẹ con nói con là con luôn ngoan ngoãn nghe lời, là đứa trẻ tốt."
"Lân trước ăn cơm không chào hỏi một tiếng đã rời đi, chú không so đo với con nhưng hiện tại, có phải là có chút hơi quá đáng hay không?"
"Ngoan, đi cùng chú, chú sẽ không nói với mẹ con đâu."
Hắn đưa tay về phía Lâm Ngộ An, cậu đột nhiên lùi về sau hai bước.

Phương Đức Minh thẹn quá hóa giận, đưa tay bắt lấy bờ vai cậu nhưng không nghĩ tới vừa mới nhấc tay lên liền bị người khác siết lại.
Phương Đức Minh tức giận, quay đầu: "Ai.."
Hắn nhìn thấy người phía sau, những tiếng chửi bới trong nháy mắt kẹt ở trong cổ họng.
"Bùi tiên sinh!"
Lâm Ngộ An nhìn người đến, thần kinh vẫn luôn căng thẳng rốt cuộc cũng thả lỏng, viền mắt nhanh chóng đỏ lên không biết là tức giận hay hay là lo lắng.
Lâm Ngộ An không nhịn được tiến lên hai bước, nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Bùi Yến Chu mới thoáng yên tâm.

Thấy Lâm Ngộ An cắn chặt môi dưới, Bùi Yến Chu không nhịn được, một tay sờ đầu cậu mang theo ý tứ động viên, kéo cậu đến bên cạnh mình: "Ngoan, không có chuyện gì đâu.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương