Sau Khi Tu Kiếm Được 8 Năm Liền Trở Thành Người Cầm Kiếm Đi Khắp Thiên Hạ Bình Định Chúng Sinh
-
Chương 1
Thanh Vân đại lục, thành Bắc Lương.
Một cậu bé chỉ sáu bảy tuổi đang co quắp bên cạnh con sư tử đá ở cửa sau Triệu phủ.
Trong trời đông tuyết phủ, cậu bé run rẩy trong bộ quần áo mỏng manh không vừa người.
Kỳ lạ là, đôi mắt của cậu còn được che bằng vải đen.
Tấm vải đen để lộ ra đôi lông mày kiếm, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng.
Gò má hơi hóp vì gầy, xương quai hàm góc cạnh.
Cót két!
Cửa sau Triệu phủ mở ra, sau đó lại vang lên một âm thanh nặng nề.
Rầm!
Một cái xác cứng ngắc bị người ta ném ra từ cửa sau.
Cơ thể gầy đét kia rơi xuống đất tạo thành một cái hố nông trên lớp phủ tuyết.
Triệu Khánh mặc áo khoác dày do dự một chút, đáy mắt hiện lên vẻ không chịu nổi.
Ném xuống bốn đồng xu và cất phần còn lại vào trong tay áo.
Cậu bé nhanh chóng đứng dậy, phủi lớp tuyết phủ trên người, nặn ra một nụ cười nhã nhặn và nói.
“Khánh ca, vừa rồi trong phủ có đồ ăn thừa vứt ra ngoài phải không?”
Nói xong, cậu bé quỳ xuống sờ sang bên chân.
Nụ cười trên mặt cậu vẫn còn đó, nhưng đưa tay ra lại sờ thấy một thi thể đã lạnh ngắt!
Bàn tay của Lý Quan Kỳ cứng đờ giữa không trung, cổ họng nhúc nhích, cơ thể khẽ run lên.
Chốc lát sau, cậu bé quỳ mọp xuống đất, đôi tay run rẩy sờ lên mặt cô gái đó.
Bàn tay run rẩy sờ đến cằm cô gái, đột nhiên thu về giống như bị điện giật!
Cậu sờ thấy một vết sẹo dài, đây là vết sẹo mà hai năm trước thúc phụ đánh tỷ tỷ sau khi say rượu thua tiền.
“Tỷ…”
Một tiếng thì thầm đau xót phát ra từ trong miệng cậu bé.
Nụ cười trên mặt cậu bé đã biến mất, hai hàng nước mắt không kìm được mà trào ra.
Mặc kệ bầu trời tuyết rơi dày đặc, cậu bé cởi chiếc áo gai rách nát duy nhất trên người ra quấn lên người cô gái!
Trên cơ thể gầy đét ấy đầy những vết sẹo gớm ghiếc, vết bầm tím trên lưng vẫn chưa tan.
Cậu bé vươn đôi tay đầy nứt nẻ dịu dàng chạm vào tóc cô gái.
Cậu cúi đầu, khàn giọng lẩm bẩm: “Chết rồi cũng tốt, còn sống… thì chỉ khổ thân mình.
”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook