Tô Nhị Cẩu còn đang muốn biện hộ tiếp cho mình thì đã bị Tô Quế Hoa đập một phát lên đầu.
"Hay cho Tô Nhị Cẩu nhà ngươi, ngươi nghĩ mọi người là đồ đần dễ bị lừa gạt như vậy sao? Ta thấy rõ ràng là ngươi có ý đồ bất chính với Tô Cẩn, Tô Cẩn không theo nên ngươi mới ác nhân cáo trạng trước, là vậy đúng không?"
Đương nhiên Tô Nhị Cẩu sẽ không thừa nhận: "Quế Hoa thẩm, lời này của thẩm không thể nói lung tung được. Ta có bằng chứ, Tô Đại Quý có thể làm chứng cho ta, hắn là người thành thật, chắc mọi người đều tin hắn đúng không?"
"Hơn nữa y phục nam nhân này là tìm được trong phòng của nàng đó! Nếu như nàng ta thật sự trong sạch thì sao trong nhà lại giấu y phục của nam nhân khác chứ?"
Tô Nhị Cẩu lại một lần nữa khiến các thôn dân nghi ngờ.
Đúng lúc này Tô Lương được Dương thị dìu chạy đến, sau lưng hai người còn có hai kế muội của nguyên chủ, Tô Uyển và Tô Kha.
Tô Uyển chính là nữ chính trong sách, người cũng như tên, dáng vẻ dịu dàng động lòng người, khí chất cũng rất tốt, mặc dù mặc vải thô trắng đơn giản cũng khó mà giấu được dáng vẻ động lòng người của nàng ấy, không hổ là nữ chính trong sách.
Hiện tại chắc nàng ấy còn chưa gặp nam chính, nhưng cũng rất nhanh hai người sẽ gặp nhau.
Dáng vẻ Tô Kha kém tỷ tỷ một chút nhưng cũng coi như nổi bật trong thôn Tô gia, hai người được gọi là đôi hoa tỷ muội trong thôn.
Hai người là con của Dương thị và tiền phu (2), nghe nói năm đó xung quanh trấn Thanh Thủy vài dặm xuất hiện ôn dịch, tiền phu của Dương thị và mẫu thân ruột của nguyên chủ đều chết trong trận ôn dịch đó.
(2) chồng trước
Sau đó Dương thị mang theo hai nữ nhi tái giá với Tô Lương, lúc ấy nguyên chủ mới chỉ có bốn tuổi, trên nguyên chủ còn có một ca ca tên Tô Liệt, năm đó mười tuổi.
Tô Liệt không đồng ý để Tô Lương cưới kế thất, nhưng Tô Lương khăng khăng muốn cưới, nói là cưới về rồi sẽ có người chăm sóc huynh muội bọn họ.
Nhưng sau khi cưới về mới biết Dương thị hết ăn lại nằm, ngay cả hai nữ nhi ruột của bà ta mà bà ta cũng không chăm sóc tốt, vậy thì sao có thể chăm sóc tốt cho huynh muội bọn họ chứ.
Không những không chăm sóc mà lại còn vô cùng khắt khe với hai huynh muội. Bà ta rất hay nhắm vào Tô Liệt, vì sau khi về Dương thị có sinh cho Tô Lương một nhi tử.
Tô Liệt là trưởng tử Tô gia, tương lai hắn sẽ cùng phân chia tài sản với nhi tử của bà ta, vậy nên bà ta càng xem hắn là đinh trong mắt, gai trong thịt hơn.
Tô Lương là người trung hậu trung thực, vì để trong nhà yên ổn sống qua ngày nên chuyện gì có thể nhịn ông cũng đều nhịn hết.
Nhưng tính cách Tô Liệt lại kiên cường, không kìm nén được lửa giận, chuyện gì cũng đều muốn đối nghịch với Dương thị, có một lần hắn còn khiến Dương thị tức đến mức thiếu chút nữa thắt cổ tự vẫn.
Tô Lương trong cơn nóng giận đã tát Tô Liệt một cái. Tô Liệt vô cùng thất vọng về phụ thân nên bỏ nhà đi, từ đó về sau không có tin tức.
Sau khi Tô Liệt bỏ nhà rời đi, khoảng thời gian của nguyên chủ càng gian nan hơn. Nhất là Tô Kha kia còn thường xuyên bắt nạt nàng.
Tô Uyển vẫn còn tốt, không cùng mẫu thân và muội muội mình bắt nạt nguyên chủ, nhưng dù sao nàng ấy và nguyên chủ cũng không có quan hệ máu mủ nên cũng không thân thiết như tỷ muội.
Các thôn dân thấy cả nhà Tô Lương đến thì nhao nhao tránh đường.
Sắc mặt Tô Lương tái nhợt, hốc mắt sâu hoắm, thở hổn hển, xem ra bệnh không nhẹ.
Tô Quế Hoa vội vàng tiến lên đỡ ông với Dương thị.
"Đại ca, huynh còn đang bị bệnh đó! Tại sao lại đến đây rồi? Nhị tẩu, sao tẩu cũng không khuyên huynh ấy?"
Dương thị oan ức nói: "Nhị muội lão Tô, ta khuyên rồi nhưng hắn không nghe!"
"Các ngươi đừng có quản ta." Tô Lương vung tay đẩy hai người ra, bước chân có chút lung tung lộn xộn, đi từng bước đến trước mặt Tô Cẩn. Lúc thấy nốt thủ cung sa trên tay nàng, nước mắt ông tuôn ra như suối.
"Cẩn Nhi, là phụ thân hồ đồ! Tin nhầm lời nói lung tung của hắn, hại con suýt nữa oan ức mà chết, phụ thân có lỗi với con!"
Có lẽ do bị nguyên chủ ảnh hưởng nên khi nhìn Tô Lương nước mắt chảy dài mà mũi Tô Cẩn cũng ê ẩm theo, nàng nhanh chóng hít mũi một cái, bắt đầu dùng ngôn ngữ tay giao lưu với ông ấy.
"Phụ thân, trước tiên ngài đừng buồn, hiện tại nữ nhi cần sự giúp đỡ của ngài, bọn họ không biết thủ ngữ, cho nên nữ nhi cần ngài dịch lại cho bọn họ."
Tô Lương là người duy nhất trong thôn Tô gia hiểu thủ ngữ, năm đó nguyên chủ đột nhiên bị câm, không biết phải giao tiếp với người khác như thế nào, tính cách ngày càng trở nên hướng nội, thậm chí còn bị bệnh tự kỷ. Nàng cả ngày tự giam mình trong phòng, không muốn gặp ai.
Tô Lương vì muốn có thể giao tiếp với nàng nên đã đến thị trấn tìm một vị tiên sinh am hiểu ngôn ngữ tay để học, về nhà lại dạy lại cho nguyên chủ, lúc này nguyên chủ mới từ từ học ngôn ngữ tay, đồng ý giao tiếp với ông.
"Hay cho Tô Nhị Cẩu nhà ngươi, ngươi nghĩ mọi người là đồ đần dễ bị lừa gạt như vậy sao? Ta thấy rõ ràng là ngươi có ý đồ bất chính với Tô Cẩn, Tô Cẩn không theo nên ngươi mới ác nhân cáo trạng trước, là vậy đúng không?"
Đương nhiên Tô Nhị Cẩu sẽ không thừa nhận: "Quế Hoa thẩm, lời này của thẩm không thể nói lung tung được. Ta có bằng chứ, Tô Đại Quý có thể làm chứng cho ta, hắn là người thành thật, chắc mọi người đều tin hắn đúng không?"
"Hơn nữa y phục nam nhân này là tìm được trong phòng của nàng đó! Nếu như nàng ta thật sự trong sạch thì sao trong nhà lại giấu y phục của nam nhân khác chứ?"
Tô Nhị Cẩu lại một lần nữa khiến các thôn dân nghi ngờ.
Đúng lúc này Tô Lương được Dương thị dìu chạy đến, sau lưng hai người còn có hai kế muội của nguyên chủ, Tô Uyển và Tô Kha.
Tô Uyển chính là nữ chính trong sách, người cũng như tên, dáng vẻ dịu dàng động lòng người, khí chất cũng rất tốt, mặc dù mặc vải thô trắng đơn giản cũng khó mà giấu được dáng vẻ động lòng người của nàng ấy, không hổ là nữ chính trong sách.
Hiện tại chắc nàng ấy còn chưa gặp nam chính, nhưng cũng rất nhanh hai người sẽ gặp nhau.
Dáng vẻ Tô Kha kém tỷ tỷ một chút nhưng cũng coi như nổi bật trong thôn Tô gia, hai người được gọi là đôi hoa tỷ muội trong thôn.
Hai người là con của Dương thị và tiền phu (2), nghe nói năm đó xung quanh trấn Thanh Thủy vài dặm xuất hiện ôn dịch, tiền phu của Dương thị và mẫu thân ruột của nguyên chủ đều chết trong trận ôn dịch đó.
(2) chồng trước
Sau đó Dương thị mang theo hai nữ nhi tái giá với Tô Lương, lúc ấy nguyên chủ mới chỉ có bốn tuổi, trên nguyên chủ còn có một ca ca tên Tô Liệt, năm đó mười tuổi.
Tô Liệt không đồng ý để Tô Lương cưới kế thất, nhưng Tô Lương khăng khăng muốn cưới, nói là cưới về rồi sẽ có người chăm sóc huynh muội bọn họ.
Nhưng sau khi cưới về mới biết Dương thị hết ăn lại nằm, ngay cả hai nữ nhi ruột của bà ta mà bà ta cũng không chăm sóc tốt, vậy thì sao có thể chăm sóc tốt cho huynh muội bọn họ chứ.
Không những không chăm sóc mà lại còn vô cùng khắt khe với hai huynh muội. Bà ta rất hay nhắm vào Tô Liệt, vì sau khi về Dương thị có sinh cho Tô Lương một nhi tử.
Tô Liệt là trưởng tử Tô gia, tương lai hắn sẽ cùng phân chia tài sản với nhi tử của bà ta, vậy nên bà ta càng xem hắn là đinh trong mắt, gai trong thịt hơn.
Tô Lương là người trung hậu trung thực, vì để trong nhà yên ổn sống qua ngày nên chuyện gì có thể nhịn ông cũng đều nhịn hết.
Nhưng tính cách Tô Liệt lại kiên cường, không kìm nén được lửa giận, chuyện gì cũng đều muốn đối nghịch với Dương thị, có một lần hắn còn khiến Dương thị tức đến mức thiếu chút nữa thắt cổ tự vẫn.
Tô Lương trong cơn nóng giận đã tát Tô Liệt một cái. Tô Liệt vô cùng thất vọng về phụ thân nên bỏ nhà đi, từ đó về sau không có tin tức.
Sau khi Tô Liệt bỏ nhà rời đi, khoảng thời gian của nguyên chủ càng gian nan hơn. Nhất là Tô Kha kia còn thường xuyên bắt nạt nàng.
Tô Uyển vẫn còn tốt, không cùng mẫu thân và muội muội mình bắt nạt nguyên chủ, nhưng dù sao nàng ấy và nguyên chủ cũng không có quan hệ máu mủ nên cũng không thân thiết như tỷ muội.
Các thôn dân thấy cả nhà Tô Lương đến thì nhao nhao tránh đường.
Sắc mặt Tô Lương tái nhợt, hốc mắt sâu hoắm, thở hổn hển, xem ra bệnh không nhẹ.
Tô Quế Hoa vội vàng tiến lên đỡ ông với Dương thị.
"Đại ca, huynh còn đang bị bệnh đó! Tại sao lại đến đây rồi? Nhị tẩu, sao tẩu cũng không khuyên huynh ấy?"
Dương thị oan ức nói: "Nhị muội lão Tô, ta khuyên rồi nhưng hắn không nghe!"
"Các ngươi đừng có quản ta." Tô Lương vung tay đẩy hai người ra, bước chân có chút lung tung lộn xộn, đi từng bước đến trước mặt Tô Cẩn. Lúc thấy nốt thủ cung sa trên tay nàng, nước mắt ông tuôn ra như suối.
"Cẩn Nhi, là phụ thân hồ đồ! Tin nhầm lời nói lung tung của hắn, hại con suýt nữa oan ức mà chết, phụ thân có lỗi với con!"
Có lẽ do bị nguyên chủ ảnh hưởng nên khi nhìn Tô Lương nước mắt chảy dài mà mũi Tô Cẩn cũng ê ẩm theo, nàng nhanh chóng hít mũi một cái, bắt đầu dùng ngôn ngữ tay giao lưu với ông ấy.
"Phụ thân, trước tiên ngài đừng buồn, hiện tại nữ nhi cần sự giúp đỡ của ngài, bọn họ không biết thủ ngữ, cho nên nữ nhi cần ngài dịch lại cho bọn họ."
Tô Lương là người duy nhất trong thôn Tô gia hiểu thủ ngữ, năm đó nguyên chủ đột nhiên bị câm, không biết phải giao tiếp với người khác như thế nào, tính cách ngày càng trở nên hướng nội, thậm chí còn bị bệnh tự kỷ. Nàng cả ngày tự giam mình trong phòng, không muốn gặp ai.
Tô Lương vì muốn có thể giao tiếp với nàng nên đã đến thị trấn tìm một vị tiên sinh am hiểu ngôn ngữ tay để học, về nhà lại dạy lại cho nguyên chủ, lúc này nguyên chủ mới từ từ học ngôn ngữ tay, đồng ý giao tiếp với ông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook