Đêm đã khuya, bầu trời đen kịt, người trong thôn đã nghỉ ngơi, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chó sủa ở xa.

"Tô Cẩn, đường ban đêm không dễ đi, để ta đưa ngươi về."

Dường như sợ nàng sẽ từ chối nên Tô Trường Trạch đi trước nàng. Tô Cẩn không còn cách nào khác ngoài cười, nâng chân đuổi theo.

Hai người đi trên đường nhỏ trong thôn, trên đường đi đều yên tĩnh không lên tiếng, đến cửa sân nhà Tô Cẩn hai người dừng bước.

"Tô đại phu, cảm ơn ngươi, đến nhà ta rồi, ngươi về đi!"

Tô Trường Trạch đứng tại chỗ nhìn nàng: "Ta nhìn ngươi vào."

"Hả? Ồ! Vậy ta vào nha." Tô Cẩn đi vào sân nhỏ, thấy y vẫn còn đứng nguyên tại chỗ thì phất tay với y: "Tô đại phu, ngươi về đi! Trên đường đi cẩn thận."

Lúc này Tô Trường Trạch mới rời đi.

Tô Cẩn đóng cửa sân lại, chuẩn bị đến phòng bếp làm chút đồ ăn khuya thì thấy đèn ở nhà sát vách vẫn còn sáng, nàng có chút bất ngờ.

Đã muộn như vậy rồi mà sao nhà họ Lữ sát vách vẫn còn chưa ngủ?

Nàng đứng trên ghế, bám vào vách tường nhìn sang. Quả nhiên nàng thấy Lữ Mặc Ngôn đang đứng trong sân, quay lưng chắp tay về phía nàng. Nhìn bóng lưng của hắn có chút cô đơn và thê lương.

Nàng nghĩ chắc chắn là ban ngày hắn nhớ đến thê tử của mình nên ban đêm một mình nằm khó ngủ, cho nên mới nửa đêm đứng trong sân hóng mát.

Ôi, đúng là đêm dài đằng đẵng, gối đơn một mình khó ngủ, cô đơn lạnh lẽo trống vắng!

Làm hàng xóm sát vách, có phải nàng nên khuyên hắn chút gì đó không?

Nhưng ngay cả yêu đương nàng cũng chưa từng thử, căn bản không có trải nghiệm qua cảm giác bi thương và thống khổ khi mất đi người mình yêu kia thì sao khuyên bảo hắn được?



Nhưng tối qua khi tâm trạng nàng không tốt, hắn đã bên cạnh uống rượu với nàng, đêm nay tâm trạng của hắn không tốt thì nàng không thể mặc kệ hắn được, đúng không?

Dù không khuyên được hắn thì uống rượu với hắn cũng được nha!

Thế là nàng gọi với bóng lưng của hắn: "Này, lão Lữ, à nhầm! Lữ Mặc Ngôn, đã muộn thế này rồi sao ngươi còn chưa ngủ?"

Lữ Mặc Ngôn xoay người, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn nàng, không trả lời mà hỏi lại: "Đã muộn như thế này rồi, không phải ngươi cũng không ngủ sao?"

Tô Cẩn: "..."

Được, coi như câu này của nàng là hỏi thừa đi.

"Nhà ngươi còn rượu không?" Tô Cẩn lại mặt dày hỏi, cảm giác mình đang uống chùa rượu nhà hắn vậy.

"Không có..."

Tô Cẩn: "..."

Vậy thì ngày hôm nay không thể tâm sự được rồi.

"Vậy nhà ngươi có gì ăn không? Tối nay ta chưa ăn no, hiện tại rất đói bụng, có thể ăn chùa của nhà ngươi chút gì không?" Tô Cẩn tiếp tục mặt dày hỏi, sợ hắn sẽ nói không có gì ăn nên nói thêm một câu: "Ăn gì cũng được, ta không kén ăn."

Lữ Mặc Ngôn nhìn nàng chằm chằm một lúc rồi quay người đi vào phòng bếp, bưng một đĩa đồ ăn đen sì ra đặt lên tường trước mặt nàng.

Tô Cẩn cầm một cục đen sì trong đĩa lên, cẩn thận đoán: "Đây là... khoai tây nướng sao?"

Lữ Mặc Ngôn gật đầu.

Đột nhiên Tô Cẩn không còn muốn ăn, khoai tây nướng thành than đen này có thể ăn sao?



Thấy đối phương nhìn mình vô cùng chăm chú, nàng đành kiên trì bóc vỏ khoai tây ra, cũng may bên trong vẫn trắng, nàng cắn một miếng xuống chỗ trắng kia.

Ôi chao, không ngờ bên trong chưa chín kĩ.

Nàng nuốt củ khoai tây nửa sống nửa chín kia xuống, cuối cùng cũng không ăn thêm củ nữa, trả lại đĩa khoai tây nướng kia cho hắn, ngượng ngùng cười nói: "Đột nhiên ta không cảm thấy đói nữa, khoai tây nướng này ngươi vẫn nên để lại cho mình ăn đi!"

Cũng không biết hắn cho hai đứa bé nhà mình ăn gì mà lớn nữa, chỉ sợ khoai tây nướng này có đưa cho heo ăn cũng không được. Dựa vào trù nghệ này của hắn, hai đứa bé không bị chết đói đã là kì tích rồi.

Khó trách hôm đó hai đứa bé thấy khoai nàng nướng lại có phản ứng như vậy, hóa ra hai đứa bé đã xử lí hết những món ăn hắc ám độc hại của phụ thân mình! Thật sự quá đáng thương rồi.

Lúc Lữ Mặc Ngôn nhận lại đĩa, ngón tay vô tình đụng phải ngón tay của nàng nên nghe được tiếng lòng của nàng, mi tâm của hắn nhảy lên.

Tay đang nhận đĩa thu lại, đúng lúc này Tô Cẩn cũng buông tay ra, đĩa khoai tây nướng kia cứ như vậy mà rơi xuống đất, lăn lóc khắp nơi.

Ôi, chuyện này...

"Ta không cố ý, ta nghĩ là ngươi đã cầm rồi." Tô Cẩn sợ hắn cảm thấy mình chê đồ hắn làm khó ăn nên mới làm rơi đĩa, nàng vội vàng giải thích.

Lữ Mặc Ngôn lạnh lùng nói: "Đồ ăn ngay cả heo cũng không thèm, rơi thì rơi thôi!"

Tô Cẩn: "..."

Nàng có cảm giác suy nghĩ của mình bị người khác đọc được.

"Không bằng ta đi nướng hai cái bánh, coi như mời ngươi ăn khuya, ngươi chờ một chút, ta làm rất nhanh."

Tô Cẩn nói xong lập tức chạy vào bếp, dùng tốc độ nhanh nhất nướng hai cái bánh trứng gà, nàng bê thêm một bát tương chấm đến bên tường ngăn cách hai sân, đưa một cái cho Lữ Mặc Ngôn.

"Cho ngươi này, đây là bánh trứng gà, không khác bánh lần trước ngươi ăn ở núi Ô Mông là bao, nhưng chấm nước tương theo công thức độc nhất vô nhị của ta thì hương vị sẽ hoàn toàn khác biệt."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương