Tô Trường Trạch hiểu được tâm trạng hiện giờ của nàng, y sợ nàng nghĩ quẩn nên nói: "Để ta đưa ngươi về nhé?"
"Không cần, không còn sớm nữa, ngươi nhanh về nhà đi! Ta cũng về nhà." Tô Cẩn nói xong thì rời đi.
Tô Trường Trạch đưa mắt nhìn nàng đi xa, mãi cho đến khi không thấy bóng nàng nữa mới rời đi.
Tô Cẩn về đến nhà, thấy nhà bên cạnh vẫn sáng, nàng đứng lên ghế nhìn sang bên sát vách, chỉ thấy Lữ Mặc Ngôn đang dọn dẹp phòng bếp.
Hai tay nàng bám vào tường, lên tiếng hỏi: "Này, Lữ Mặc Ngôn, nhà ngươi có rượu không?"
Lữ Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng, tiện tay cầm lấy hai bình rượu trên bàn đi đến cạnh tường, đưa cho nàng một bình.
Tô Cẩn nhận bình rượu, mở nắp ra ngửa đầu uống một ngụm lớn, cười với hắn một cái rồi nói: "Rượu này không tệ."
Lữ Mặc Ngôn cũng nâng bình rượu đang cầm trong tay lên uống một ngụm, đôi mắt dưới mặt nạ nhìn nàng chăm chú, giống như vô tình hỏi: "Tâm trạng của ngươi không tốt thì phải? Có chuyện gì sao?"
Tô Cẩn cười khổ: "Không có gì, chỉ là làm một chuyện tốn công nhưng lại không có kết quả, cảm thấy có chút buồn cười mà thôi."
"Không nói những chuyện này nữa, đến đây, chúng ta uống rượu."
Tô Cẩn cầm bình rượu trong tay chạm vào bình rượu của hắn, tiếp tục uống một ngụm rượu lớn, hành động còn hào sảng không bị bó buộc hơn cả nam nhân.
"Ngươi..." Môi Lữ Mặc Ngôn mấp máy, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ yên lặng uống rượu với nàng.
Tô Cẩn uống một hơi đã hơn nửa bình, nàng nhìn nam nhân đối diện, thuận miệng hỏi: "Hai đứa bé đều ngủ rồi sao?"
Lữ Mặc Ngôn gật đầu: "Ừm!"
"Một đại nam nhân như ngươi mang theo hai đứa bé cũng thật vất vả, vì sao không tìm một người nữa để chia sẻ?"
Tô Cẩn thuận miệng hỏi, nhưng lời vừa dứt đã tự cảm thấy không thích hợp để hỏi vấn đề này cho lắm, nàng vội vàng sửa lời: "Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, ngươi đừng để ý."
Lữ Mặc Ngôn nhìn nàng, trong mắt hiện lên ánh lửa kì lạ.
Tô Cẩn thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì có chút xấu hổ, nàng uống nốt phần rượu còn lại trong bình, sau đó để bình rượu lên trên tường nói: "Chuyện đó, cảm ơn rượu của ngươi, không còn sớm nữa, ta về phòng nghỉ ngơi trước."
Nói rồi nhảy xuống ghế, vì có men rượu nên nàng không giữ được thăng bằng, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Lữ Mặc Ngôn hết hồn thay cho nàng: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao, không sao, tửu lượng của ta rất tốt, chút rượu này không nhằm nhò gì với ta, ngủ ngon, bái bai." Tô Cẩn phất phất tay với đối phương sau đó lung la lung lay trở về phòng.
Lữ Mặc Ngôn thấy ánh nến trong phòng nàng sáng lên mới cầm bình rượu không kia quay về nhà bếp.
Tô Cẩn mới ngã xuống giường đã ngủ, nàng mơ màng nghe thấy ba con vật nhỏ ở dưới đất buôn chuyện.
Tiểu Hôi Hôi: [Sao đêm nay lão đại lại uống rượu?]
Tiểu Tán: [Mượn rượu giải sầu, nhất định là đau khổ vì tình.]
Tiểu Thanh Thanh: [Vì một nam nhân mà mua say, đúng là không có tiền đồ.]
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Tô Cẩn cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, xem ra rượu kia có tác dụng chậm.
Nàng xoa bóp hai bên thái dương rồi ra khỏi phòng, chỉ thấy năm động vật nhỏ kia đang đánh nhau trong sân, Tiểu Thanh Thanh lấy một chọi bốn, ba chuột và thỏ ở cùng một phe.
Tô Cẩn cũng không kinh ngạc về chuyện này, năm động vật nhỏ này ngày nào cũng sẽ đánh nhau, chuyện này đã thành thói quen với nàng.
Nàng tự vào bếp làm bữa sáng, ăn điểm tâm xong thì an vị trong sân nhìn năm tiểu gia hỏa đánh nhau, thỉnh thoảng còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió một câu.
Thật ra từ khi xuyên qua đến nay, có năm động vật nhỏ này làm bạn nên cuộc sống của nàng mới không nhàm chán.
Đột nhiên bên ngoài có những tiếng kinh hô ồn ào.
"Không xong rồi, xuất huyết quá nhiều, mau dừng lại, mau dừng lại."
"Ngọc Mai, Ngọc Mai, nàng đừng dọa ta."
Tô Cẩn giật mình mở cửa ra nhìn, chỗ chân núi cách đó không xa có mấy người đang nâng một cái cáng cứu thương đơn giản. Trên cáng cứu thương có một người phụ nữ có thai, chính là thê tử của Tô Trường Sinh, Lý Ngọc Mai, Tô Trường Trạch và Tô Trường Sinh đều ở đấy.
Nàng vội vàng chạy đến: "Tô đại phu, chuyện này là thế nào?"
Tô Trường Trạch từ trước đến nay thong dong bình tĩnh nhưng lúc này vẻ mặt lại vô cùng hoảng hốt: "Tẩu tử khó sinh, chúng ta muốn đưa tẩu ấy đến trấn bằng đường tắt nhưng hiện tại tẩu tử xuất huyết rất nhiều, chỉ sợ không chống đỡ nổi đến khi lên trấn."
"Không phải ta đã nói với ngươi nói Trường Sinh đại ca đưa tẩu tử lên trấn sớm một chút rồi sao? Sao lại kéo đến bây giờ rồi?"
Hai mắt Tô Trường Sinh đỏ bừng, vô cùng tự trách: "Đều tại ta, Trường Trạch đã nói với ta, nhưng Ngọc Mai nói rằng lên trấn sẽ tốn rất nhiều tiền, nói như thế nào cũng không muốn đi, còn nói rằng những nữ nhân khác đều thuận lợi sinh hài tử, nàng ấy cũng có thể. Ta sợ đường lên trấn quá xóc nảy sẽ động thai nên cũng nghe theo nàng ấy. Bây giờ không ngờ rằng... Đều tại ta, nếu như mẫu tử bọn họ có chuyện gì bất trắc, ta cũng không sống được nữa."
"Bây giờ đứng đây nói mấy chuyện này còn có ích gì chứ, mau đặt nàng ấy xuống."
"Không cần, không còn sớm nữa, ngươi nhanh về nhà đi! Ta cũng về nhà." Tô Cẩn nói xong thì rời đi.
Tô Trường Trạch đưa mắt nhìn nàng đi xa, mãi cho đến khi không thấy bóng nàng nữa mới rời đi.
Tô Cẩn về đến nhà, thấy nhà bên cạnh vẫn sáng, nàng đứng lên ghế nhìn sang bên sát vách, chỉ thấy Lữ Mặc Ngôn đang dọn dẹp phòng bếp.
Hai tay nàng bám vào tường, lên tiếng hỏi: "Này, Lữ Mặc Ngôn, nhà ngươi có rượu không?"
Lữ Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn nàng, tiện tay cầm lấy hai bình rượu trên bàn đi đến cạnh tường, đưa cho nàng một bình.
Tô Cẩn nhận bình rượu, mở nắp ra ngửa đầu uống một ngụm lớn, cười với hắn một cái rồi nói: "Rượu này không tệ."
Lữ Mặc Ngôn cũng nâng bình rượu đang cầm trong tay lên uống một ngụm, đôi mắt dưới mặt nạ nhìn nàng chăm chú, giống như vô tình hỏi: "Tâm trạng của ngươi không tốt thì phải? Có chuyện gì sao?"
Tô Cẩn cười khổ: "Không có gì, chỉ là làm một chuyện tốn công nhưng lại không có kết quả, cảm thấy có chút buồn cười mà thôi."
"Không nói những chuyện này nữa, đến đây, chúng ta uống rượu."
Tô Cẩn cầm bình rượu trong tay chạm vào bình rượu của hắn, tiếp tục uống một ngụm rượu lớn, hành động còn hào sảng không bị bó buộc hơn cả nam nhân.
"Ngươi..." Môi Lữ Mặc Ngôn mấp máy, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ yên lặng uống rượu với nàng.
Tô Cẩn uống một hơi đã hơn nửa bình, nàng nhìn nam nhân đối diện, thuận miệng hỏi: "Hai đứa bé đều ngủ rồi sao?"
Lữ Mặc Ngôn gật đầu: "Ừm!"
"Một đại nam nhân như ngươi mang theo hai đứa bé cũng thật vất vả, vì sao không tìm một người nữa để chia sẻ?"
Tô Cẩn thuận miệng hỏi, nhưng lời vừa dứt đã tự cảm thấy không thích hợp để hỏi vấn đề này cho lắm, nàng vội vàng sửa lời: "Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi, ngươi đừng để ý."
Lữ Mặc Ngôn nhìn nàng, trong mắt hiện lên ánh lửa kì lạ.
Tô Cẩn thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì có chút xấu hổ, nàng uống nốt phần rượu còn lại trong bình, sau đó để bình rượu lên trên tường nói: "Chuyện đó, cảm ơn rượu của ngươi, không còn sớm nữa, ta về phòng nghỉ ngơi trước."
Nói rồi nhảy xuống ghế, vì có men rượu nên nàng không giữ được thăng bằng, dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Lữ Mặc Ngôn hết hồn thay cho nàng: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao, không sao, tửu lượng của ta rất tốt, chút rượu này không nhằm nhò gì với ta, ngủ ngon, bái bai." Tô Cẩn phất phất tay với đối phương sau đó lung la lung lay trở về phòng.
Lữ Mặc Ngôn thấy ánh nến trong phòng nàng sáng lên mới cầm bình rượu không kia quay về nhà bếp.
Tô Cẩn mới ngã xuống giường đã ngủ, nàng mơ màng nghe thấy ba con vật nhỏ ở dưới đất buôn chuyện.
Tiểu Hôi Hôi: [Sao đêm nay lão đại lại uống rượu?]
Tiểu Tán: [Mượn rượu giải sầu, nhất định là đau khổ vì tình.]
Tiểu Thanh Thanh: [Vì một nam nhân mà mua say, đúng là không có tiền đồ.]
Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Tô Cẩn cảm giác đầu mình như muốn nổ tung, xem ra rượu kia có tác dụng chậm.
Nàng xoa bóp hai bên thái dương rồi ra khỏi phòng, chỉ thấy năm động vật nhỏ kia đang đánh nhau trong sân, Tiểu Thanh Thanh lấy một chọi bốn, ba chuột và thỏ ở cùng một phe.
Tô Cẩn cũng không kinh ngạc về chuyện này, năm động vật nhỏ này ngày nào cũng sẽ đánh nhau, chuyện này đã thành thói quen với nàng.
Nàng tự vào bếp làm bữa sáng, ăn điểm tâm xong thì an vị trong sân nhìn năm tiểu gia hỏa đánh nhau, thỉnh thoảng còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió một câu.
Thật ra từ khi xuyên qua đến nay, có năm động vật nhỏ này làm bạn nên cuộc sống của nàng mới không nhàm chán.
Đột nhiên bên ngoài có những tiếng kinh hô ồn ào.
"Không xong rồi, xuất huyết quá nhiều, mau dừng lại, mau dừng lại."
"Ngọc Mai, Ngọc Mai, nàng đừng dọa ta."
Tô Cẩn giật mình mở cửa ra nhìn, chỗ chân núi cách đó không xa có mấy người đang nâng một cái cáng cứu thương đơn giản. Trên cáng cứu thương có một người phụ nữ có thai, chính là thê tử của Tô Trường Sinh, Lý Ngọc Mai, Tô Trường Trạch và Tô Trường Sinh đều ở đấy.
Nàng vội vàng chạy đến: "Tô đại phu, chuyện này là thế nào?"
Tô Trường Trạch từ trước đến nay thong dong bình tĩnh nhưng lúc này vẻ mặt lại vô cùng hoảng hốt: "Tẩu tử khó sinh, chúng ta muốn đưa tẩu ấy đến trấn bằng đường tắt nhưng hiện tại tẩu tử xuất huyết rất nhiều, chỉ sợ không chống đỡ nổi đến khi lên trấn."
"Không phải ta đã nói với ngươi nói Trường Sinh đại ca đưa tẩu tử lên trấn sớm một chút rồi sao? Sao lại kéo đến bây giờ rồi?"
Hai mắt Tô Trường Sinh đỏ bừng, vô cùng tự trách: "Đều tại ta, Trường Trạch đã nói với ta, nhưng Ngọc Mai nói rằng lên trấn sẽ tốn rất nhiều tiền, nói như thế nào cũng không muốn đi, còn nói rằng những nữ nhân khác đều thuận lợi sinh hài tử, nàng ấy cũng có thể. Ta sợ đường lên trấn quá xóc nảy sẽ động thai nên cũng nghe theo nàng ấy. Bây giờ không ngờ rằng... Đều tại ta, nếu như mẫu tử bọn họ có chuyện gì bất trắc, ta cũng không sống được nữa."
"Bây giờ đứng đây nói mấy chuyện này còn có ích gì chứ, mau đặt nàng ấy xuống."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook