Nàng giống như một cuốn sách có nội hàm vậy, lật tờ đầu tiên đã có thể hấp dẫn ngươi, sau đó ngươi sẽ chỉ luôn muốn đọc tiếp.
Khóe môi Lữ Mặc Ngôn hơi nâng lên, đột nhiên hắn xích lại gần bên tai nàng, hơi cười nói: "Lúc nào thì ngươi dự định buông ta ra?"
Tô Cẩn chỉ cảm thấy bên tai phảng phất hơi thở cực nóng của nam nhân khiến mặt và tai nàng đỏ bừng, nàng nhanh chóng bỏ tay ra khỏi cổ hắn, nhảy ra khỏi ngực hắn.
Lữ Mặc Ngôn nhìn gương mặt đỏ như muốn nhỏ máu của nàng, khóe miệng càng nâng cao hơn, không ngờ nữ nhân này cũng đỏ mặt, thật sự khó thấy.
Đôi mắt hắn nhìn qua sân nhỏ nhà nàng rồi cất bước rời đi.
"Lữ Mặc Ngôn." Tô Cẩn gọi thành tiếng.
Thân thể Lữ Mặc Ngôn hơi chấn động, hắn xoay người nhìn nàng: "Ngươi đang gọi ta?"
Mà không phải tiếng lòng của nàng sao?
Tô Cẩn kiềm chế nội tâm kích động của mình lại, nàng hắng giọng một cái, nhìn nam nhân trước mặt, thử lên tiếng một lần nữa: "Lữ Mặc Ngôn..."
Giọng nói có hơi khàn nhưng Lữ Mặc Ngôn lại cảm thấy mình như đang nghe âm thanh của trời vậy, hắn theo bản năng đi lên trước một bước, chăm chú nhìn đôi môi đỏ của nữ tử trước mặt: "Ngươi có thể nói chuyện được sao?"
Tô Cẩn gật gật đầu, há miệng gằn từng chữ một: "Lữ Mặc Ngôn, tạ ơn ngươi."
Hai từ "tạ ơn" này nàng đã muốn nói với hắn từ lâu, cuối cùng hôm nay cũng có thể nói ra được thành lời, sự vui sướng trong đáy lòng không thể kiềm chế được, nụ cười lan rộng trên mặt.
Lữ Mặc Ngôn nhìn nàng, hắn chỉ cảm thấy đôi mắt của nữ tử trước mắt bừng sáng, nụ cười kia còn lộng lẫy chói mắt hơn cả hoa đào mùa xuân khiến đột nhiên hắn không dời nổi mắt.
Hai người cứ như vậy chăm chú nhìn đối phương, ai cũng không dời ánh mắt đi chỗ khác.
Mãi đến khi ngoài cửa viện truyền đến tiếng gõ cửa hai người mới hồi phục tinh thần lại.
Tô Cẩn gật đầu, chờ hắn nhảy qua tường rồi mới đi đến mở cửa, bên ngoài là Tô Lương.
Tô Lương nhìn một vòng quanh sân nhỏ nhà nàng: "Cẩn Nhi, vừa rồi hình như phụ thân nghe được giọng của nam nhân trong sân nhà con?"
Trong lòng Tô Cẩn nhảy lên một cái nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nàng xua tay với ông, sau đó vẫn dùng ngôn ngữ tay giao lưu với ông như cũ: "Phụ thân, chắc chắn người nghe nhầm rồi, trong sân nhà con sao lại có âm thanh của nam nhân được chứ, có lẽ là Lữ tướng công nhà bên cạnh nói chuyện, phụ thân nghe được nên mới nhầm tưởng rằng là âm thanh truyền ra từ sân nhà con."
Hiện tại nàng vẫn không thể để Tô Lương biết mình có thể nói chuyện được, nếu không nhất định ông sẽ nói chuyện này cho Dương thị, đến lúc đó chỉ sợ sẽ đánh cỏ động rắn.
Tô Lương không nghi ngờ gì, gật đầu nói: "Ừm, chắc là ta nghe nhầm, nhà hai người các ngươi cũng chỉ cách có một bức tường, Lữ tướng công nói chuyện truyền sang nhà con cũng là chuyện bình thường."
Tô Lương suy nghĩ rồi hạ giọng nói: "Nhưng lai lịch của Lữ tướng công này không rõ ràng, phụ thân nghĩ hắn cũng không phải người lương thiện gì, con làm hàng xóm sát vách với hắn nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không nên đến gần hắn, dù trên đường có đụng phải thì tốt nhất cũng nên đi đường vòng."
Tô Cẩn xấu hổ, cũng không biết vị sát vách kia đã vào nhà chưa, nếu hắn nghe được lời lúc này của Tô Lương thì chắc chắc sẽ tức hộc máu mất.
Mà lúc này Lữ Mặc Ngôn ở sát vách đang dựa lưng vào tường, gân xanh trên thái dương nổi lên, hai tay để xuôi bên người cũng đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
Sau đó Tô Lương lại nói tiếp: "Cẩn Nhi, chuyện của Tô Hổ phụ thân đã nghe rồi, mặc dù đó là một hài tử tốt nhưng lại là người không có chủ kiến, cái gì cũng nghe theo mẫu thân. Ngô thị là người chanh chua, nếu khuê nữ nhà ai gả cho nhi tử bà ta, quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhất định sẽ không được tốt, cuộc sống sau này cũng sẽ không được tốt. Cho nên con từ chối Tô Hổ là đúng, phụ thân ủng hộ con. Nhưng..."
Tô Lương muốn nói lại thôi: "Thật ra có một việc phụ thân vẫn luôn giữ trong lòng, cũng không biết có nên nói hay không."
Tô Cẩn không nhịn được mà trợn trắng mắt, ngài đã nói đến mức đó rồi, nếu ta nói ngài đừng nói thì ngài sẽ nghe sao?
Nàng rót một chén nước đưa cho ông, mình cũng tự rót cho mình một chén, sau đó gật đầu ra hiệu cho ông nói.
Tô Lương uống một ngụm nước rồi nói: "Cẩn Nhi, thật ra những năm nay Tô đại phu vẫn luôn nghe ngóng chuyện của con từ chỗ ta, cho nên phụ thân cảm thấy chắc hắn có ý với con."
"Phụt..." Tô Cẩn đang uống nước, nghe xong hoàn toàn phun hết ra ngoài.
"Cẩn Nhi, đứa nhỏ này, sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Phụ thân biết con nghe lời này nhất định sẽ giật mình, nhưng đây là chuyện tốt mà! Tô đại phu tuổi trẻ tài cao, không chỉ giỏi y thuật mà nhân phẩm cũng tốt, lớn lên cũng không tệ. Nếu như không phải ngày trước Dương thị lừa ta gả con cho Tô An thì cha cũng đang định tác hợp hai người các con với nhau. Chỉ tiếc... Nhưng Tô đại phu cũng hiểu lòng người, con vẫn còn trong sạch, chắc hắn sẽ không để ý. Nếu như con đồng ý, phụ thân sẽ đi tìm hiểu ý của hắn như thế nào."
Đừng, ngài tuyệt đối đừng làm vậy.
Tô Trường Trạch nghe ngóng chuyện của nguyên chủ ở chỗ ngài là vì y được phụ thân mình nhắc nhở, y muốn chăm sóc nguyên chủ một chút chứ không phải có ý với nguyên chủ, ngài tuyệt đối đừng loạn điểm uyên ương phổ.
Tô Cẩn vội lắc đầu, luống cuống khoa tay múa chân: "Phụ thân, ngài tuyệt đối đừng đi thăm dò ý tứ của người ta, quan hệ của con và Tô đại phu chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, y tuyệt đối không có ý gì với con, con cũng ý gì với y. Nếu ngài chạy đến hỏi thì chỉ sợ chúng con đến bằng hữu cũng không làm được."
Khóe môi Lữ Mặc Ngôn hơi nâng lên, đột nhiên hắn xích lại gần bên tai nàng, hơi cười nói: "Lúc nào thì ngươi dự định buông ta ra?"
Tô Cẩn chỉ cảm thấy bên tai phảng phất hơi thở cực nóng của nam nhân khiến mặt và tai nàng đỏ bừng, nàng nhanh chóng bỏ tay ra khỏi cổ hắn, nhảy ra khỏi ngực hắn.
Lữ Mặc Ngôn nhìn gương mặt đỏ như muốn nhỏ máu của nàng, khóe miệng càng nâng cao hơn, không ngờ nữ nhân này cũng đỏ mặt, thật sự khó thấy.
Đôi mắt hắn nhìn qua sân nhỏ nhà nàng rồi cất bước rời đi.
"Lữ Mặc Ngôn." Tô Cẩn gọi thành tiếng.
Thân thể Lữ Mặc Ngôn hơi chấn động, hắn xoay người nhìn nàng: "Ngươi đang gọi ta?"
Mà không phải tiếng lòng của nàng sao?
Tô Cẩn kiềm chế nội tâm kích động của mình lại, nàng hắng giọng một cái, nhìn nam nhân trước mặt, thử lên tiếng một lần nữa: "Lữ Mặc Ngôn..."
Giọng nói có hơi khàn nhưng Lữ Mặc Ngôn lại cảm thấy mình như đang nghe âm thanh của trời vậy, hắn theo bản năng đi lên trước một bước, chăm chú nhìn đôi môi đỏ của nữ tử trước mặt: "Ngươi có thể nói chuyện được sao?"
Tô Cẩn gật gật đầu, há miệng gằn từng chữ một: "Lữ Mặc Ngôn, tạ ơn ngươi."
Hai từ "tạ ơn" này nàng đã muốn nói với hắn từ lâu, cuối cùng hôm nay cũng có thể nói ra được thành lời, sự vui sướng trong đáy lòng không thể kiềm chế được, nụ cười lan rộng trên mặt.
Lữ Mặc Ngôn nhìn nàng, hắn chỉ cảm thấy đôi mắt của nữ tử trước mắt bừng sáng, nụ cười kia còn lộng lẫy chói mắt hơn cả hoa đào mùa xuân khiến đột nhiên hắn không dời nổi mắt.
Hai người cứ như vậy chăm chú nhìn đối phương, ai cũng không dời ánh mắt đi chỗ khác.
Mãi đến khi ngoài cửa viện truyền đến tiếng gõ cửa hai người mới hồi phục tinh thần lại.
Tô Cẩn gật đầu, chờ hắn nhảy qua tường rồi mới đi đến mở cửa, bên ngoài là Tô Lương.
Tô Lương nhìn một vòng quanh sân nhỏ nhà nàng: "Cẩn Nhi, vừa rồi hình như phụ thân nghe được giọng của nam nhân trong sân nhà con?"
Trong lòng Tô Cẩn nhảy lên một cái nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, nàng xua tay với ông, sau đó vẫn dùng ngôn ngữ tay giao lưu với ông như cũ: "Phụ thân, chắc chắn người nghe nhầm rồi, trong sân nhà con sao lại có âm thanh của nam nhân được chứ, có lẽ là Lữ tướng công nhà bên cạnh nói chuyện, phụ thân nghe được nên mới nhầm tưởng rằng là âm thanh truyền ra từ sân nhà con."
Hiện tại nàng vẫn không thể để Tô Lương biết mình có thể nói chuyện được, nếu không nhất định ông sẽ nói chuyện này cho Dương thị, đến lúc đó chỉ sợ sẽ đánh cỏ động rắn.
Tô Lương không nghi ngờ gì, gật đầu nói: "Ừm, chắc là ta nghe nhầm, nhà hai người các ngươi cũng chỉ cách có một bức tường, Lữ tướng công nói chuyện truyền sang nhà con cũng là chuyện bình thường."
Tô Lương suy nghĩ rồi hạ giọng nói: "Nhưng lai lịch của Lữ tướng công này không rõ ràng, phụ thân nghĩ hắn cũng không phải người lương thiện gì, con làm hàng xóm sát vách với hắn nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không nên đến gần hắn, dù trên đường có đụng phải thì tốt nhất cũng nên đi đường vòng."
Tô Cẩn xấu hổ, cũng không biết vị sát vách kia đã vào nhà chưa, nếu hắn nghe được lời lúc này của Tô Lương thì chắc chắc sẽ tức hộc máu mất.
Mà lúc này Lữ Mặc Ngôn ở sát vách đang dựa lưng vào tường, gân xanh trên thái dương nổi lên, hai tay để xuôi bên người cũng đã nắm chặt lại thành nắm đấm.
Sau đó Tô Lương lại nói tiếp: "Cẩn Nhi, chuyện của Tô Hổ phụ thân đã nghe rồi, mặc dù đó là một hài tử tốt nhưng lại là người không có chủ kiến, cái gì cũng nghe theo mẫu thân. Ngô thị là người chanh chua, nếu khuê nữ nhà ai gả cho nhi tử bà ta, quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhất định sẽ không được tốt, cuộc sống sau này cũng sẽ không được tốt. Cho nên con từ chối Tô Hổ là đúng, phụ thân ủng hộ con. Nhưng..."
Tô Lương muốn nói lại thôi: "Thật ra có một việc phụ thân vẫn luôn giữ trong lòng, cũng không biết có nên nói hay không."
Tô Cẩn không nhịn được mà trợn trắng mắt, ngài đã nói đến mức đó rồi, nếu ta nói ngài đừng nói thì ngài sẽ nghe sao?
Nàng rót một chén nước đưa cho ông, mình cũng tự rót cho mình một chén, sau đó gật đầu ra hiệu cho ông nói.
Tô Lương uống một ngụm nước rồi nói: "Cẩn Nhi, thật ra những năm nay Tô đại phu vẫn luôn nghe ngóng chuyện của con từ chỗ ta, cho nên phụ thân cảm thấy chắc hắn có ý với con."
"Phụt..." Tô Cẩn đang uống nước, nghe xong hoàn toàn phun hết ra ngoài.
"Cẩn Nhi, đứa nhỏ này, sao lại không cẩn thận như vậy chứ? Phụ thân biết con nghe lời này nhất định sẽ giật mình, nhưng đây là chuyện tốt mà! Tô đại phu tuổi trẻ tài cao, không chỉ giỏi y thuật mà nhân phẩm cũng tốt, lớn lên cũng không tệ. Nếu như không phải ngày trước Dương thị lừa ta gả con cho Tô An thì cha cũng đang định tác hợp hai người các con với nhau. Chỉ tiếc... Nhưng Tô đại phu cũng hiểu lòng người, con vẫn còn trong sạch, chắc hắn sẽ không để ý. Nếu như con đồng ý, phụ thân sẽ đi tìm hiểu ý của hắn như thế nào."
Đừng, ngài tuyệt đối đừng làm vậy.
Tô Trường Trạch nghe ngóng chuyện của nguyên chủ ở chỗ ngài là vì y được phụ thân mình nhắc nhở, y muốn chăm sóc nguyên chủ một chút chứ không phải có ý với nguyên chủ, ngài tuyệt đối đừng loạn điểm uyên ương phổ.
Tô Cẩn vội lắc đầu, luống cuống khoa tay múa chân: "Phụ thân, ngài tuyệt đối đừng đi thăm dò ý tứ của người ta, quan hệ của con và Tô đại phu chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, y tuyệt đối không có ý gì với con, con cũng ý gì với y. Nếu ngài chạy đến hỏi thì chỉ sợ chúng con đến bằng hữu cũng không làm được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook