Trưởng thôn vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn Tô Cẩn: "Tô Cẩn, con gấu đen này là do người giết sao?"
Tô Cẩn mặt không đỏ tim không đập nhanh gật đầu.
Tô Đại Tráng ở bên cạnh giải thích: "Trưởng thôn, vận khí của nha đầu Tô Cẩn này thật sự quá tốt rồi, nàng gặp con gấu này đúng lúc nó bị thương cho nên nàng mới được lợi."
Tô Lương nghe vậy thì đến nhìn Tô Cẩn từ đầu đến chân, quan tâm hỏi: "Cẩn Nhi, vậy con có bị thương không?"
Tô Cẩn lắc đầu, trên tay ra hiệu: "Phụ thân, con không sao."
Lúc này Tô Lương mới yên tâm: "Không sao là tốt rồi."
Trưởng thôn cười ha ha nói: "Ha ha ha, mặc kệ thế nào thì Tô Cẩn cũng giết được con gấu này, trừ bỏ nguy hiểm cho thôn chúng ta và mấy thôn khác, sau này chúng ta lên núi đốn củi cũng không sợ gặp con gấu này nữa, nàng cũng đã lập công lớn cho thôn Tô gia nhà chúng ta."
"Trưởng thôn nói rất đúng, con gấu này đã khiến thôn chúng ta bị thương không ít người rồi. Bà bà của Tô Cẩn cũng bị con gấu này hại chết, Tô Cẩn giết con gấu này cũng coi như báo thù thay bà bà nàng."
"Không sai, Tô Cẩn chỉ là một nữ tử yếu đuối mà cũng dám giết con gấu này thay bà bà của mình, đúng là khiến người khác khâm phục."
"Nói cũng đúng, Tô Cẩn là nữ anh hùng của thôn Tô gia chúng ta."
Các thôn dân ta một lời người một câu, tâm trạng ai nấy đều vô cùng kích động.
Tô Cẩn cảm thấy xấu hổ, cảm giác mặt nóng đến phát hoảng.
Nàng căn bản không nghĩ đến chuyện báo thù thay bà bà của nguyên chủ, chẳng qua trời xui đất khiến mà thôi!
Huống hồ con gấu này cũng không phải do một mình nàng giết, vị sát vách bên kia cũng góp phần đó.
Cuối cùng lại một mình nàng nhận công, đúng là khiến nàng cảm thấy ngại ngùng.
"Được rồi, mọi người đừng chỉ nhìn nữa, nam nhân có sức tốt ra phụ giúp một tay đi."
Trưởng thôn lên tiếng, mấy nam nhân có sức khỏe tốt lập tức ra giúp đỡ Tô Đại Tráng kéo con gấu này lên ghế mổ heo.
Tô Đại Tráng không hổ là đồ tể, ông ta giơ tay chém xuống, chỉ một lát đã lột được da con gấu này xuống, tiếp đó ông ta chặt bốn tay của con gấu, sau đó mổ bụng xử lí nội tạng.
Tô Cẩn kéo ống tay áo Tô Lương, khua tay nói: "Phụ thân, ngài nói với mọi người con chỉ cần da gấu, tay gấu, mật gấu và mười cân thịt, còn lại chia đều cho mọi người."
Tay gấu và mật gấu là những thứ quý giá nhất trên con gấu, giá trị y dược cũng cao.
Không thể ăn nhiều thịt của động vật hoang dã, ăn nhiều thịt động vật hoang dã sẽ có hại với cơ thể.
Nàng giữ lại mười cân thịt gấu là đủ rồi, còn lại coi như người gặp có phần, tặng cho mọi người nếm thử đi!
Tô Lương có chút bất ngờ nhưng cũng không nói gì, ông truyền lại ý của Tô Cẩn cho mọi người.
Các thôn dân nghe vậy thì sướng đến phát điên rồi. Bọn họ chưa từng được ăn thịt gấu, mặc kệ ăn có ngon hay không, ai cũng muốn nếm thử.
Trưởng thôn nói: "Hiếm khi Tô Cẩn hiểu lí lẽ như vậy, vậy mỗi một hộ nhận một phần đi! Để toàn bộ người trong thôn được nếm thử thịt gấu."
Thôn Tô gia có hơn một trăm hộ, con gấu này trừ phần đầu, tay và nội tạng ra thì còn khoảng bốn trăm cân thịt.
Tô Cẩn giữ lại mười cần, còn mỗi hộ đều chia theo tỉ lệ số người trong nhà.
Ngoài nhà sát vách ra những nhà khác nhận thịt xong đều vui vẻ tưng bừng về nhà, trong tay trưởng thôn cầm theo hai phần thịt, một phần là cho nhà bên cạnh nhà nàng.
"Để ta mang cho bọn họ." Trưởng thôn sang bên cạnh gõ cửa, nhưng gõ một lúc lâu cũng không có ai ra mở cửa, lại mang thịt quay lại.
"Tô Cẩn, có khả năng Lữ tướng công không có nhà, thịt này để ở nhà ngươi trước, khi nào hắn về thì ngươi đưa sang cho hắn nhé."
Tô Cẩn gật gật đầu, nhận thịt trong tay trưởng thôn.
Thật ra nàng đã giữ lại thịt cho nhà sát vách rồi, nàng vốn định chia mười cân thịt kia làm đôi để cho nhà bên cạnh một nửa, nhưng không thể để cho người khác biết.
Sau khi thôn trưởng rời đi, Tô Cẩn để Tô Lương nói với Tô Hoa Quế rằng đầu và nội tạng cũng chia cho nhà bọn họ, coi như là để tạ ơn bọn họ.
Tô Hoa Quế nghe xong như nở hoa trong lòng, nhưng ngoài mặt thì đương nhiên vẫn phải khách sáo một chút: "Vậy sao được chứ! Nhà chúng ta đã được chia thịt nhiều hơn với nhà khác, sao lại có thể không biết ý mà lấy thêm đầu với nội tạng chứ."
"Ôi chao, Hoa Quế, Đại Tráng làm đồ tể vất vả như vậy, đây là phần nhà muội nên nhận, muội cũng đừng khách khí."
"Đại ca đã nói vậy thì chúng ta không khách khí nữa." Tô Hoa Quế vừa cười vừa nói, sau đó nháy mắt với Tô Đại Tráng.
Tô Đại Tráng lập tức bỏ đầu và nội tạng vào, trước khi một nhà ba người rời đi còn giúp Tô Cẩn dọn dẹp sân nhỏ sạch sẽ.
Tô Lương nhìn Tô Cẩn: "Cẩn Nhi, một mình con ở nơi này quen chưa?"
Tô Cẩn gật gật đầu.
"Quen là tốt rồi, mẫu thân con, nàng..." Tô Lương muốn nói lại thôi, cuối cùng ông thở dài một hơi: "Được rồi, không nhắc đến bà ấy nữa, con tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, ta đi về trước."
Tô Lương nói xong thì quay người rời đi, bóng lưng có chút cô đơn.
Trái tim Tô Cẩn không khỏi co lại, nàng đưa tay giữ chặt ống tay áo của ông.
Tô Lương quay đầu lại nhìn nàng: "Cẩn Nhi, còn có chuyện gì sao?"
Tô Cẩn mặt không đỏ tim không đập nhanh gật đầu.
Tô Đại Tráng ở bên cạnh giải thích: "Trưởng thôn, vận khí của nha đầu Tô Cẩn này thật sự quá tốt rồi, nàng gặp con gấu này đúng lúc nó bị thương cho nên nàng mới được lợi."
Tô Lương nghe vậy thì đến nhìn Tô Cẩn từ đầu đến chân, quan tâm hỏi: "Cẩn Nhi, vậy con có bị thương không?"
Tô Cẩn lắc đầu, trên tay ra hiệu: "Phụ thân, con không sao."
Lúc này Tô Lương mới yên tâm: "Không sao là tốt rồi."
Trưởng thôn cười ha ha nói: "Ha ha ha, mặc kệ thế nào thì Tô Cẩn cũng giết được con gấu này, trừ bỏ nguy hiểm cho thôn chúng ta và mấy thôn khác, sau này chúng ta lên núi đốn củi cũng không sợ gặp con gấu này nữa, nàng cũng đã lập công lớn cho thôn Tô gia nhà chúng ta."
"Trưởng thôn nói rất đúng, con gấu này đã khiến thôn chúng ta bị thương không ít người rồi. Bà bà của Tô Cẩn cũng bị con gấu này hại chết, Tô Cẩn giết con gấu này cũng coi như báo thù thay bà bà nàng."
"Không sai, Tô Cẩn chỉ là một nữ tử yếu đuối mà cũng dám giết con gấu này thay bà bà của mình, đúng là khiến người khác khâm phục."
"Nói cũng đúng, Tô Cẩn là nữ anh hùng của thôn Tô gia chúng ta."
Các thôn dân ta một lời người một câu, tâm trạng ai nấy đều vô cùng kích động.
Tô Cẩn cảm thấy xấu hổ, cảm giác mặt nóng đến phát hoảng.
Nàng căn bản không nghĩ đến chuyện báo thù thay bà bà của nguyên chủ, chẳng qua trời xui đất khiến mà thôi!
Huống hồ con gấu này cũng không phải do một mình nàng giết, vị sát vách bên kia cũng góp phần đó.
Cuối cùng lại một mình nàng nhận công, đúng là khiến nàng cảm thấy ngại ngùng.
"Được rồi, mọi người đừng chỉ nhìn nữa, nam nhân có sức tốt ra phụ giúp một tay đi."
Trưởng thôn lên tiếng, mấy nam nhân có sức khỏe tốt lập tức ra giúp đỡ Tô Đại Tráng kéo con gấu này lên ghế mổ heo.
Tô Đại Tráng không hổ là đồ tể, ông ta giơ tay chém xuống, chỉ một lát đã lột được da con gấu này xuống, tiếp đó ông ta chặt bốn tay của con gấu, sau đó mổ bụng xử lí nội tạng.
Tô Cẩn kéo ống tay áo Tô Lương, khua tay nói: "Phụ thân, ngài nói với mọi người con chỉ cần da gấu, tay gấu, mật gấu và mười cân thịt, còn lại chia đều cho mọi người."
Tay gấu và mật gấu là những thứ quý giá nhất trên con gấu, giá trị y dược cũng cao.
Không thể ăn nhiều thịt của động vật hoang dã, ăn nhiều thịt động vật hoang dã sẽ có hại với cơ thể.
Nàng giữ lại mười cân thịt gấu là đủ rồi, còn lại coi như người gặp có phần, tặng cho mọi người nếm thử đi!
Tô Lương có chút bất ngờ nhưng cũng không nói gì, ông truyền lại ý của Tô Cẩn cho mọi người.
Các thôn dân nghe vậy thì sướng đến phát điên rồi. Bọn họ chưa từng được ăn thịt gấu, mặc kệ ăn có ngon hay không, ai cũng muốn nếm thử.
Trưởng thôn nói: "Hiếm khi Tô Cẩn hiểu lí lẽ như vậy, vậy mỗi một hộ nhận một phần đi! Để toàn bộ người trong thôn được nếm thử thịt gấu."
Thôn Tô gia có hơn một trăm hộ, con gấu này trừ phần đầu, tay và nội tạng ra thì còn khoảng bốn trăm cân thịt.
Tô Cẩn giữ lại mười cần, còn mỗi hộ đều chia theo tỉ lệ số người trong nhà.
Ngoài nhà sát vách ra những nhà khác nhận thịt xong đều vui vẻ tưng bừng về nhà, trong tay trưởng thôn cầm theo hai phần thịt, một phần là cho nhà bên cạnh nhà nàng.
"Để ta mang cho bọn họ." Trưởng thôn sang bên cạnh gõ cửa, nhưng gõ một lúc lâu cũng không có ai ra mở cửa, lại mang thịt quay lại.
"Tô Cẩn, có khả năng Lữ tướng công không có nhà, thịt này để ở nhà ngươi trước, khi nào hắn về thì ngươi đưa sang cho hắn nhé."
Tô Cẩn gật gật đầu, nhận thịt trong tay trưởng thôn.
Thật ra nàng đã giữ lại thịt cho nhà sát vách rồi, nàng vốn định chia mười cân thịt kia làm đôi để cho nhà bên cạnh một nửa, nhưng không thể để cho người khác biết.
Sau khi thôn trưởng rời đi, Tô Cẩn để Tô Lương nói với Tô Hoa Quế rằng đầu và nội tạng cũng chia cho nhà bọn họ, coi như là để tạ ơn bọn họ.
Tô Hoa Quế nghe xong như nở hoa trong lòng, nhưng ngoài mặt thì đương nhiên vẫn phải khách sáo một chút: "Vậy sao được chứ! Nhà chúng ta đã được chia thịt nhiều hơn với nhà khác, sao lại có thể không biết ý mà lấy thêm đầu với nội tạng chứ."
"Ôi chao, Hoa Quế, Đại Tráng làm đồ tể vất vả như vậy, đây là phần nhà muội nên nhận, muội cũng đừng khách khí."
"Đại ca đã nói vậy thì chúng ta không khách khí nữa." Tô Hoa Quế vừa cười vừa nói, sau đó nháy mắt với Tô Đại Tráng.
Tô Đại Tráng lập tức bỏ đầu và nội tạng vào, trước khi một nhà ba người rời đi còn giúp Tô Cẩn dọn dẹp sân nhỏ sạch sẽ.
Tô Lương nhìn Tô Cẩn: "Cẩn Nhi, một mình con ở nơi này quen chưa?"
Tô Cẩn gật gật đầu.
"Quen là tốt rồi, mẫu thân con, nàng..." Tô Lương muốn nói lại thôi, cuối cùng ông thở dài một hơi: "Được rồi, không nhắc đến bà ấy nữa, con tự chăm sóc bản thân mình cho tốt, ta đi về trước."
Tô Lương nói xong thì quay người rời đi, bóng lưng có chút cô đơn.
Trái tim Tô Cẩn không khỏi co lại, nàng đưa tay giữ chặt ống tay áo của ông.
Tô Lương quay đầu lại nhìn nàng: "Cẩn Nhi, còn có chuyện gì sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook