Nàng lui về sau mấy bước, đứng trên băng ghế nhỏ, nhìn thẳng về phía nam nhân, sợ hắn không hiểu thủ ngữ nên vừa khua tay bắt đầu chỉ vừa dùng miệng nói từng chữ trong im lặng: "Đồ là do ta bắt hai đứa nhỏ nhận, ngươi đừng trách bọn nhỏ. Còn nữa, cái này không có độc, ngươi có thể yên tâm."
Lữ Mặc Ngôn chỉ lạnh lùng lườm nàng, sau đó ôm hai đứa bé vào phòng.
Tô Cẩn cảm thấy lòng tốt của mình lại bị người ta xem là lòng lang dạ thú, đúng là tự chuốc lấy nhục.
Nàng nhặt khoai lang nướng lên, ném vào trong ổ chuột rồi quay vào nhà.
Hai con chuột cảm thấy như đột nhiên có một chiếc bánh to đùng rơi xuống từ trên trời, chúng nó vội vàng kéo khoai lang nướng vào hang rồi ăn uống no nê một trận.
Tô Cẩn thay một bộ y phục khác rồi tìm kim khâu khâu ống tay áo lại.
Gọi là khâu y phục nhưng vào tay nàng lại giống như khâu vết thương cho bệnh nhân hơn, làm xong rất nhanh.
Mặc dù đường may không vuông vức như ban đầu nhưng cũng mặc được.
Tô Cẩn đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, lúc nhìn thấy nữ tử trong gương đồng thì có hơi hoảng hốt.
Không ngờ ngũ quan của nguyên chủ lại giống nàng như đúc, cũng vì không được cung cấp đủ chất dinh dưỡng mà nhìn xanh xao vàng vọt. Thân thể cũng gầy yếu, phát dục không tốt.
Nhưng những chuyện này cũng không vội, nguyên chủ mới mười sáu tuổi, chỉ cần cung cấp đủ chất dinh dưỡng thì sau này sẽ khác.
Chuyện quan trọng bây giờ là cổ họng của nàng, sốt bình thường sẽ không làm hỏng dây thanh quản, cho nên nàng nghi ngờ nguyên nhân khiến nguyên chủ điếc là do thứ khác.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc ấy nàng sốt cao không ngừng, Dương thị sắc cho nàng một bát thuốc hạ sốt, sau khi nàng uống xong thì giảm sốt, nhưng cuống họng lại hỏng. Cho nên Tô Cẩn nghi ngờ chén thuốc hạ sốt kia của Dương thị có hạ độc khiến nguyên chủ bị câm.
Sở dĩ Tô Cẩn hoài nghi Dương thị là vì bà ta có động cơ hạ độc.
Trước một ngày khi nguyên chủ phát sốt, nàng phát hiện ra chuyện Dương thị thông dâm với nam tử độc thân Tô Đại Hà của thôn, Dương thị sợ nguyên chủ sẽ nói chuyện này với Tô Lương nên đã uy hiếp dụ dỗ nguyên chủ giữ bí mật cho mình, bà ta cũng liên tục cam đoan sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tô Đại Hà.
Nguyên chủ vừa nhát gan nhu nhược lại đơn thuần lương thiện, sợ Tô Lương biết chuyện này sẽ thương tâm khổ sở nên đồng ý sẽ giấu cho Dương thị.
Nhưng Dương thị là người có lòng dạ nhỏ mọn, bà ta không tin tưởng nguyên chủ hoàn toàn, cho nên rất có thể bà ta nhân lúc nguyên chủ phát sốt mà hạ độc trong thuốc hạ sốt của nguyên chủ để biến nàng thành người câm, vĩnh viễn không thể nói ra bí mật này.
Nhưng lúc này nàng vẫn có thể phát ra âm thanh, điều này chứng tỏ dây thanh quản của nàng không hoàn toàn bị hỏng, cố gắng thì vẫn có thể chữa trị được.
Chỉ tiếc nàng không thể tự mình kiểm tra cho bản thân, nhưng nàng có thể đến tìm Tô đại phu hỗ trợ.
Tô đại phu tên đầy đủ là Tô Trường Trạch, là đại phu duy nhất trong thôn Tô gia, tuổi còn trẻ nhưng y thuật lại vô cùng cao minh. Hơn nữa y còn là người chính trực, đối xử với mọi người hiền lành, chắc y sẽ giúp nàng.
Nhà Tô đại phu ở đầu thôn, mà Tô Cẩn lại ở cuối thôn, từ nhà nàng đi đến nhà Tô đại phu gặp rất nhiều thôn dân. Nói chung vì nàng là quả phụ nên các thôn dân chê nàng xui xẻo, thấy nàng đều tránh đi.
Có mấy thôn phụ lắm miệng còn ở sau lưng nàng chỉ trỏ nghị luận ầm ĩ.
Tô Cẩn không quan tâm, quả phụ thì sao chứ, quả phụ cũng có thể đường đường chính chính mà sống, không ngừng vươn lên.
Đến nhà Tô đại phu, y đang ngồi trong lương đình đọc sách thuốc, thấy nàng đến thì có chút bất ngờ, nhưng cũng không trốn tránh nàng như những người khác.
"Tô Cẩn, ngươi... đến khám bệnh sao? Mau vào đi."
Tô Cẩn vào đình nghỉ mát, phúc thân với y xong thì chỉ về cổ họng mình.
Tô Trường Trạch nói: "Cuống họng không thoải mái sao?"
Tô Cẩn gật gật đầu.
"Vậy ngươi chờ một lát, ta vào nhà chuẩn bị một vài thứ rồi kiểm tra cho ngươi."
Tô Trường Trạch đứng dậy vào phòng, Tô Cẩn thấy quyển "Thần Nông Bản Thảo Kinh" y để trên bàn thì có chút hiếu kỳ, nàng cầm lên lật vài trang.
Là một người nối nghiệp của thế gia Trung y nổi tiếng, từ mười tuổi nàng đã học thuộc "Thần Nông Bản Thảo Kinh", nàng vô cùng quen thuộc với thảo dược và dược lý bên trong.
Thảo dược và dược lý ghi trong bản "Thần Nông Bản Thảo Kinh" của hiện đại càng kỹ càng chi tiết hơn so với bản này không biết bao nhiêu.
Tô Trường Trạch ra đình nghỉ mát, thấy nàng đang lật sách thuốc thì có chút giật mình.
"Ngươi có thể xem hiểu sách thuốc sao?"
Tô Cẩn có chút lúng túng bỏ sách thuốc xuống, nguyên chủ ngay cả chữ cũng không đọc được mấy chữ, nếu như nàng nói mình hiểu thì y có sinh ra nghi ngờ không?
Nhưng nàng cũng không định giấu dốt, dù sao việc này sớm muộn gì cũng bị lộ, nàng việc gì phải che giấu chứ?
Thế là nàng dùng ngón tay chấm chút nước trà trong tách y uống không hết, viết mấy chữ xuống bàn đá: Một chút xíu.
Lữ Mặc Ngôn chỉ lạnh lùng lườm nàng, sau đó ôm hai đứa bé vào phòng.
Tô Cẩn cảm thấy lòng tốt của mình lại bị người ta xem là lòng lang dạ thú, đúng là tự chuốc lấy nhục.
Nàng nhặt khoai lang nướng lên, ném vào trong ổ chuột rồi quay vào nhà.
Hai con chuột cảm thấy như đột nhiên có một chiếc bánh to đùng rơi xuống từ trên trời, chúng nó vội vàng kéo khoai lang nướng vào hang rồi ăn uống no nê một trận.
Tô Cẩn thay một bộ y phục khác rồi tìm kim khâu khâu ống tay áo lại.
Gọi là khâu y phục nhưng vào tay nàng lại giống như khâu vết thương cho bệnh nhân hơn, làm xong rất nhanh.
Mặc dù đường may không vuông vức như ban đầu nhưng cũng mặc được.
Tô Cẩn đi đến trước bàn trang điểm ngồi xuống, lúc nhìn thấy nữ tử trong gương đồng thì có hơi hoảng hốt.
Không ngờ ngũ quan của nguyên chủ lại giống nàng như đúc, cũng vì không được cung cấp đủ chất dinh dưỡng mà nhìn xanh xao vàng vọt. Thân thể cũng gầy yếu, phát dục không tốt.
Nhưng những chuyện này cũng không vội, nguyên chủ mới mười sáu tuổi, chỉ cần cung cấp đủ chất dinh dưỡng thì sau này sẽ khác.
Chuyện quan trọng bây giờ là cổ họng của nàng, sốt bình thường sẽ không làm hỏng dây thanh quản, cho nên nàng nghi ngờ nguyên nhân khiến nguyên chủ điếc là do thứ khác.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc ấy nàng sốt cao không ngừng, Dương thị sắc cho nàng một bát thuốc hạ sốt, sau khi nàng uống xong thì giảm sốt, nhưng cuống họng lại hỏng. Cho nên Tô Cẩn nghi ngờ chén thuốc hạ sốt kia của Dương thị có hạ độc khiến nguyên chủ bị câm.
Sở dĩ Tô Cẩn hoài nghi Dương thị là vì bà ta có động cơ hạ độc.
Trước một ngày khi nguyên chủ phát sốt, nàng phát hiện ra chuyện Dương thị thông dâm với nam tử độc thân Tô Đại Hà của thôn, Dương thị sợ nguyên chủ sẽ nói chuyện này với Tô Lương nên đã uy hiếp dụ dỗ nguyên chủ giữ bí mật cho mình, bà ta cũng liên tục cam đoan sẽ đoạn tuyệt quan hệ với Tô Đại Hà.
Nguyên chủ vừa nhát gan nhu nhược lại đơn thuần lương thiện, sợ Tô Lương biết chuyện này sẽ thương tâm khổ sở nên đồng ý sẽ giấu cho Dương thị.
Nhưng Dương thị là người có lòng dạ nhỏ mọn, bà ta không tin tưởng nguyên chủ hoàn toàn, cho nên rất có thể bà ta nhân lúc nguyên chủ phát sốt mà hạ độc trong thuốc hạ sốt của nguyên chủ để biến nàng thành người câm, vĩnh viễn không thể nói ra bí mật này.
Nhưng lúc này nàng vẫn có thể phát ra âm thanh, điều này chứng tỏ dây thanh quản của nàng không hoàn toàn bị hỏng, cố gắng thì vẫn có thể chữa trị được.
Chỉ tiếc nàng không thể tự mình kiểm tra cho bản thân, nhưng nàng có thể đến tìm Tô đại phu hỗ trợ.
Tô đại phu tên đầy đủ là Tô Trường Trạch, là đại phu duy nhất trong thôn Tô gia, tuổi còn trẻ nhưng y thuật lại vô cùng cao minh. Hơn nữa y còn là người chính trực, đối xử với mọi người hiền lành, chắc y sẽ giúp nàng.
Nhà Tô đại phu ở đầu thôn, mà Tô Cẩn lại ở cuối thôn, từ nhà nàng đi đến nhà Tô đại phu gặp rất nhiều thôn dân. Nói chung vì nàng là quả phụ nên các thôn dân chê nàng xui xẻo, thấy nàng đều tránh đi.
Có mấy thôn phụ lắm miệng còn ở sau lưng nàng chỉ trỏ nghị luận ầm ĩ.
Tô Cẩn không quan tâm, quả phụ thì sao chứ, quả phụ cũng có thể đường đường chính chính mà sống, không ngừng vươn lên.
Đến nhà Tô đại phu, y đang ngồi trong lương đình đọc sách thuốc, thấy nàng đến thì có chút bất ngờ, nhưng cũng không trốn tránh nàng như những người khác.
"Tô Cẩn, ngươi... đến khám bệnh sao? Mau vào đi."
Tô Cẩn vào đình nghỉ mát, phúc thân với y xong thì chỉ về cổ họng mình.
Tô Trường Trạch nói: "Cuống họng không thoải mái sao?"
Tô Cẩn gật gật đầu.
"Vậy ngươi chờ một lát, ta vào nhà chuẩn bị một vài thứ rồi kiểm tra cho ngươi."
Tô Trường Trạch đứng dậy vào phòng, Tô Cẩn thấy quyển "Thần Nông Bản Thảo Kinh" y để trên bàn thì có chút hiếu kỳ, nàng cầm lên lật vài trang.
Là một người nối nghiệp của thế gia Trung y nổi tiếng, từ mười tuổi nàng đã học thuộc "Thần Nông Bản Thảo Kinh", nàng vô cùng quen thuộc với thảo dược và dược lý bên trong.
Thảo dược và dược lý ghi trong bản "Thần Nông Bản Thảo Kinh" của hiện đại càng kỹ càng chi tiết hơn so với bản này không biết bao nhiêu.
Tô Trường Trạch ra đình nghỉ mát, thấy nàng đang lật sách thuốc thì có chút giật mình.
"Ngươi có thể xem hiểu sách thuốc sao?"
Tô Cẩn có chút lúng túng bỏ sách thuốc xuống, nguyên chủ ngay cả chữ cũng không đọc được mấy chữ, nếu như nàng nói mình hiểu thì y có sinh ra nghi ngờ không?
Nhưng nàng cũng không định giấu dốt, dù sao việc này sớm muộn gì cũng bị lộ, nàng việc gì phải che giấu chứ?
Thế là nàng dùng ngón tay chấm chút nước trà trong tách y uống không hết, viết mấy chữ xuống bàn đá: Một chút xíu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook