Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh
-
Chương 86: Vậy giám đốc Tịch có bao nhiêu bạn trai bạn gái rồi hả?
Chỉ trong nửa tiếng sau, Tịch Tư Yến đã xuất hiện ở cuối hành lang.
Dường như hắn đoán ra được Trần Mặc đang có chuyện gì đó, hắn bước vội đến, nhìn sang cánh cửa của phòng chăm sóc đặc biệt, rồi lại nhìn về phía Trần Mặc, nhíu mày hỏi rằng: "Em sao thế? Có phải bác sĩ nói gì rồi không?
"Không phải đâu." Trần Mặc đút tay vào túi quần, cậu lắc đầu: "Chỉ là vừa rồi khi đưa Dương Thư Lạc đến đây, em đột nhiên hiểu ra được một chuyện."
"Chuyện gì thế?" Tịch Tư Yến khẽ hỏi.
Trần Mặc day ấn đường rồi nâng mắt nhìn hắn: "Thật ra, mấy năm nay em và ông nội đã bàn về chuyện này vài lần rồi, ông nội nói nếu một ngày sức khỏe ông tệ đi thì em không cần tiếp tục tiến hành điều trị nữa, cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi với ông. Ông bảo ông hiểu con cái trong nhà hơn ai hết, nói em vào thời khắc quyết định thì hãy thay mặt ông nói về chuyện này. Ngày đó ông vào viện, em đã có dự cảm chẳng lành lành rồi, em cũng không nghĩ rằng mình sẽ không thể chấp nhận nổi được trường hợp tồi tệ nhất. Nhưng tận đến khi bác sĩ trong nước và cả nước ngoài đều đưa ra chẩn đoán bệnh, hỏi gia đình có muốn thương lượng về việc rút ống thở hay không, em mới biết được rằng, thì ra quyết định chuyện này lại khó khăn đến vậy."
Khó khăn đến mức, cậu thấy ghét khi nghĩ về nó còn hơn cả 17 năm trước đó trong đời cậu.
Tịch Tư Yến trầm mặc trong giây lát, chẳng nói lời nào.
Cuối cùng hắn mới đưa tay ra kéo cậu vào lòng, cảm giác mát lạnh rõ rệt của khí trời bên ngoài trên người hắn giờ ôm trọn lấy Trần Mặc.
"Không sao hết, ông nội sẽ không trách em đâu." Tịch Tư Yến xoa gáy cậu và nói.
Trần Mặc im lặng nhắm chặt hai mắt.
Kiếp trước ông cụ ra đi rất đột ngột, đó cũng là lần duy nhất Trần Mặc phải trải qua cảm giác người thân của mình qua đời.
Dù quan hệ huyết thống giữa họ có nhạt nhòa đến đâu, thì kiếp này, tình thân của họ đã trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết, nhưng những năm này, Trần Mặc vẫn cứ cảm giác được sự đau đớn và nỗi hối hận muộn màng ấy.
Vì thế cậu đã làm trái lại tâm nguyện của ông nội, cậu đã liên hệ với không biết bao nhiêu bác sĩ từ trong nước đến nước ngoài, nhưng lại chẳng chia sẻ kết quả chẩn đoán với bất kì ai.
Đây giống như là một phiên tòa phán quyết vậy.
Một khi búa gõ xuống, thì cũng sẽ không còn cơ hội để làm lại nữa.
Cứ như thể chỉ cần biết được ông nội vẫn nằm đó, rồi sẽ có một ngày ông có thể tỉnh dậy và nói với cậu rằng: "Tiểu Mặc, sao gần đây con không về đây ăn cơm? Đừng cả ngày chỉ mãi lo công việc, con cũng phải chăm sóc tốt bản thân chứ."
Những lời dặn dò, những chuyện vụn vặt trong ngày tháng yên bình, là tình thân cuối cùng mà Trần Mặc hiểu và cảm nhận được ở kiếp này.
Là một điều xa xỉ mà cậu có được thêm sau khi bắt đầu cuộc đời này một lần nữa.
Vậy nên cậu hy vọng mỗi ngày có thể trôi qua chậm lại, thời gian có thể trở nên dài hơn, lời tạm biệt cũng hãy đến muộn hơn thêm chút nữa.
Tận đến lúc vừa rồi.
Nếu vừa rồi khi Tịch Tư Yến trở về cậu vẫn còn chút do dự cuối cùng, thì khoảnh khắc khi hắn ôm lấy cậu, Trần Mặc mới thấy rằng, đã đến lúc rồi.
Trần Mặc hơi lùi lại về sai, cậu nói với Tịch Tư Yến: "Tự dưng em phát hiện ra tham vọng của con người đúng là không có điểm dừng mà, không nỡ nói trắng ra cũng chỉ là tự em trốn tránh mà thôi. Nhưng trước khi gọi người nhà họ Dương đến, em muốn cùng anh vào gặp ông nội một lần."
Tịch Tư Yến duỗi tay nắm chặt tay Trần Mặc, gật đầu nói: "Được."
Hôm đó là một ngày rất yên bình.
Trần Mặc đứng trước giường bệnh của ông cụ, điềm tĩnh nói với ông rằng hai người đã quay lại với nhau.
Cuũng tự nói với lòng mình rằng: Ông nội, cuối cùng thì con vẫn lựa chọn ở bên anh ấy.
Cậu cảm nhận được sự tiếc nuối mỗi khi nghĩ về những lần gặp gỡ thoáng qua ở kiếp trước.
Nếu kiếp này bỏ lỡ đi, cậu không thể dám chắc rằng nếu một ngày khi cậu nhớ về nó, liệu cậu có cảm thấy khổ sở hay không.
Nếu cuộc đời này mất mát là điều không thể tránh được.
Thì chí ít ngay bây giờ, và cả những dự định trong tương lai, cậu cũng không muốn phải đánh mất thêm một người như vậy nữa.
Tịch Tư Yến rời khỏi phòng giám sát muộn hơn Trần Mặc một lúc.
Trần Mặc đoán được hẳn hắn có điều muốn nói với ông nội, chỉ là cậu không hỏi đó là gì.
Trần Mặc vẫn còn đang bệnh, nhưng cơn sốt thì đã hạ rồi.
Tịch Tư Yến đưa cậu về lại phòng bệnh.
Giờ đã là buổi chiều, trên đường về khi đi ngang vườn cây dưới khu nội trú, Tịch Tư Yến che người cậu thật kĩ với áo khoác ngoài rồi nói: "Trời lạnh rồi, có ra ngoài cũng nên mặc thêm đồ vào."
"Cũng đâu đến nỗi." Trần Mặc nhìn về phía mặt trời vẫn chưa lặn ở hướng tây, "Nhưng mà năm nay cũng không lạnh mấy nhỉ."
Trần Mặc đi bên cạnh hắn, lúc mới cậu mới hỏi: "Em không có làm lỡ việc của anh đó chứ?"
"Không có." Tịch Tư Yến nghiêng người vào hướng gió thổi tới để chặn cho cậu, "Nhậm Hiền Sâm bỏ trốn rồi. Trong toàn bộ những vụ này, tình tiết của gã ta là nhẹ nhất. Gã ta rất biết tận dụng sơ hở, dù biết rõ kế hoạch nhưng cũng không để cho những chứng cứ quan trọng từ vụ phóng hỏa và giết người có liên quan đến mình, bây giờ gã ta trốn vào một góc xó xỉnh nào đấy, cảnh sát cũng chẳng thể làm gì được."
Trần Mặc nói: "Đề phòng thêm là được, gã ta đã không còn nguồn vốn rồi, có giữ được Truyền Hưng trong tay cũng không thể gây ra sóng gió gì nữa. Bây giờ Lunar sa lưới rồi, mất đi khả năng cạnh tranh từ nguồn trợ lực này, thời điểm trước mắt chính là cơ hội tốt nhất để CM mở rộng phát triển.
Tịch Tư Yến đứng lại.
Trần Mặc cũng dừng lại theo hắn, khó hiểu nhìn sang.
"Anh sao vậy?" Trần Mặc hỏi.
Ánh mắt Tịch Tư Yến đảo qua khuôn mặt cậu: "Chuyện em muốn nói với anh là chuyện này?"
Trần Mặc không hiểu: "Còn chuyện gì nữa hả?"
Tịch Tư Yến có vẻ hơi không biết phải nói gì, "Giám đốc Trần này, chắc em cũng biết anh không chỉ là bạn hợp tác với em nhỉ, anh cũng là bạn trai của em mà."
"Em biết." Trần Mặc nhướng mày.
Tịch Tư Yến nói: "Em là bạn trai của anh, em càng phải rõ ràng rằng nghĩa vụ của anh khi ở cạnh em chưa từng nằm ở chuyện công ty có thể phát triển đến đâu, hay có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh chứ. Em hoàn toàn có thể dựa dẫm vào anh. Chứ không phải vào lúc mà em đang phải vật lộn để đưa ra lựa chọn, lại phải hỏi anh xem em có làm lỡ chuyện của anh hay không."
Tịch Tư Yến trước mặt cậu đã phải tất bật liên lục một ngày một đêm, nhưng trông hắn cũng chẳng khó khăn gì.
Nhưng Trần Mặc vẫn có thể thấy được quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt hắn, vào lúc này, khi nghe được lời hắn nói, cảm xúc cậu trở nên vô cùng hỗn loạn.
Cậu tiến lên trước, đưa tay lên sửa lại cổ áo cho hắn, đáp lại cách xưng hô vừa rồi, thấp giọng nói: "Giám đốc Tịch à."
"Làm sao?" Tịch Tư Yến rũ mắt, chạm hờ vào eo cậu.
Ánh mắt Trần Mặc nhẹ nhàng lướt qua, cậu tiến sát về phía hắn rồi nói: "Đây cũng là lần đầu em làm bạn trai của người khác mà, em quen một mình lâu rồi, anh thấy có thể du di được không?
Tịch Tư Yến cười khẽ: "Em nói vậy thì chuyện 5 năm trước của chúng ta coi như bỏ à?"
Trần Mặc nhướng mày: "Được rồi, vậy thì là lần thứ hai."
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng có tiếng gọi: "Giám đốc Trần?"
Trần Mặc và Tịch Tư Yến đồng thời nghiêng đầu qua.
Sau đó Trần Mặc liền phát hiện, người cả một bộ phận nghiên cứu đều đang đứng trên con đường nhỏ lát đá bên kia.
Trong mắt họ có kinh ngạc, có ngoài ý muốn, và có cả hiếu kì nữa.
Dù thế nào thì trong mắt nhân viên, hình tượng của giám đốc Trần chính là anh cả ở phương diện chuyên môn, cậu trẻ tuổi, luôn tập trung vào công việc chứ chẳng thấy có bóng dáng đàn ông phụ nữ nào quanh cậu, là một người sinh ra để lãnh đạo, khi cần phải ra quyết định cho dự án có thể thấy sự quyết đoán và dứt khoát của cậu. Nếu hết giờ làm việc, cậu cũng là kiểu người sẽ vô cùng từ tốn, cầm theo loại cốc giữ nhiệt mà người lớn tuổi dùng, trở thành một người trẻ tiêu biểu đại diện cho tư tưởng "khi nào thích thì đi dưỡng sinh".
Ít nhất thì, nếu nhìn vào hai người vừa nãy còn trông như thể sắp hôn nhau đứng nói chuyện, thì quan hệ giữa bọn họ chắc chắn là không đơn giản.
Nhưng ngoài mặt lại chẳng có ai tỏ ra thắc mắc cả.
"Anh Mặc!"
"Đại ca!"
Cả một nhóm người đều ùa sang.
Trần Mặc chỉ bị bất ngờ trong chốc lát, cậu hơi lùi lại đằng sau rồi cười cười, hỏi bọn họ: "Sao mọi người lại đến đây?"
Viên Hạo là người đầu tiên chen sang đứng cạnh Trần Mặc, cũng không biết do có phải muốn hỗ trợ cho cậu mà nói rất lớn tiếng, tuy rằng cậu ta càng nói thì còn càng lộ hơn, "Sư phụ đúng là dọa bọn em chết khiếp. Ban đầu lúc biết tin nhà anh bị cháy bọn em đã định sang rồi, nhưng sếp không cho, bảo là không được đến thăm, nên tận bây giờ bọn em mới qua."
Những người khác cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, giờ anh Mặc thế nào rồi ạ?"
"Cậu có bị thương ở đâu không?"
"Tôi không sao, hôm có cháy tôi đang ở bệnh viện, bị sốt thôi." Hai tay Trần Mặc đút túi, cậu nhìn nhóm người rồi nói: "Do tôi nói lão K đừng để mọi người sang mà, dù sao cũng không phải vấn đề gì lớn."
Thấy Trần Mặc không bị làm sao, chỉ là sắc mặt cậu có hơi kém, ngoại trừ dáng người có hơi gầy sau bộ đồ bệnh nhân và áo khoác ngoài, thì đúng là không còn vấn đề gì lớn nữa, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm nhiều.
Bây giờ lão K mới đi ra từ con đường nhỏ đi về phía này, hẳn là anh ta đi đỗ xe, thành ra là người cuối cùng đến đây.
Khi bước đến, điều đầu tiên anh ta chú ý tới lại là người đang đứng cạnh Trần Mặc.
"Chào giám đốc Tịch." Trên mặt lão K lộ vẻ kinh ngạc: "Trần Mặc bảo anh đưa cậu ấy tới bệnh viện, chẳng lẽ thời gian qua anh đều ở lại bệnh viện à?"
Tịch Tư Yến rất bình tĩnh ra hiệu cho nhóm vệ sĩ đang tỏ ra hết sức đề phòng ở gần đấy lui về, rồi phủ nhận: "Không phải, giữa chừng tôi cũng phải rời bệnh viện xử lý vài việc, tôi cũng mới tới thôi."
Lão K không hề nghi ngờ gì hắn.
Viên Hạo che miệng, lẳng lặng thì thầm với Trần Mặc: "Sư phụ, quan hệ giữa anh với giám đốc Tịch chắc là không nói dối được nữa đâu, trong bộ phận bọn em có người từng gặp ảnh rồi."
Trần Mặc nhìn những nhân viên nhận ra Tịch Tư Yến, có người hoang mang kinh ngạc, có người chăm chú tìm tòi, cậu nhướng mày, rồi nói với Viên Hạo: "Lát nữa cậu mời mọi người đi ăn, rồi nói là... giám đốc Tịch mời bữa này."
Viên Hạo sửng sốt: "Dạ?"
Trần Mặc bình tĩnh bảo: "Để anh ấy mời hay tôi mời đều như nhau cả."
Một tiếng sau, đoàn người chen chúc nhau trong phòng bệnh của Trần Mặc đều đã được Viên Hạo đưa ra ngoài.
Hoa tươi, quà tặng, và cả trái cây đều được chất chồng ở gần đầu giường.
Tịch Tư Yến và Trần Mặc cùng ngồi trên sô pha, Tịch Tư Yến nói với cậu: "Anh cứ tưởng là em sẽ tiếp tục giấu họ đấy chứ."
"Bọn họ quá lắm là lén bàn chuyện sau lưng thôi, sẽ không hỏi thẳng đâu. Tuy là thực ra cũng có gì đâu mà phải giấu." Trên tay đang lột vỏ quả chuối tiêu, cậu thoải mái nói: "Chỉ là em nghĩ Tân Duệ và CM đang hợp tác với nhau, nếu như chuyện đời tư không liên quan đến việc chung thì xử lý vấn đề cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng mà biết thì cũng chẳng sao, hay là anh không muốn nói?"
Trần Mặc nói xong thì đưa quả chuối tiêu đã lột vỏ sang chỗ Tịch Tư Yến.
Tịch Tư Yến cúi đầu cắn một miếng, rồi ra hiệu bảo cậu ăn đi, "Em cảm thấy anh sẽ để ý chuyện này hả?"
Trần Mặc cũng không muốn ăn lắm, để qua một bên rồi vỗ lên đùi mình, "Vậy anh ngủ một lát đi, lâu rồi không được nghỉ ngơi đàng hoàng, sức khỏe có tốt mấy thì thức khuya nhiều cũng chịu không nổi đâu."
Tịch Tư Yến ừm một tiếng, cởi áo khoác ra đặt cạnh sô pha rồi thuận thế nằm xuống.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Trần Mặc suy nghĩ về một vài chuyện, thi thoảng lại vuốt tóc Tịch Tư Yến.
Tịch Tư Yến ngủ được khoảng nửa tiếng, điện thoại cậu nhận được một tin nhắn thoại dài từ lão K gửi tới.
Đang thất thần, Trần Mặc vì thế mà vô thức ấn vào mở nghe.
Đầu bên kia không biết Tịch Tư Yến vẫn còn ở đây, giọng nói hết sức rõ ràng bất chợt vang lên: "Vừa nãy tôi đi vệ sinh, đố cậu biết tôi vừa nghe được cái gì đấy? Có gì mà nguyên một đám bên bộ phận nghiên cứu các cậu đều bàn chuyện về cậu và ông chủ bên CM cả vậy. Cái cậu Tịch Tư Yến kia nhìn trúng cậu rồi hả?? Anh ta là gay à?"
Tin nhắn thứ hai tự động mở lên: "Hồi trước cũng có vài lần tôi thấy thắc mắc rồi, nghĩ mà xem, cậu ta đường đường là ông chủ của cả một tập đoàn lớn, là người thừa kế của nhà họ Tịch ở thành phố Tuy, dù hai người bọn cậu có là bạn cũ đi chăng nữa thì quan hệ cũng đâu tốt đến mức này được đâu chứ. Cậu ta đang tính làm gì vậy? Chơi đùa cậu à? Trần Mặc à, tính cách của cậu Tịch Tư Yến kia thế nào anh không biết, nhưng với thân phận với địa vị của cậu ta thì trai gái cũng chẳng có gì là khó đâu, chúng ta ở trong cái giới này lâu như vậy thấy mấy chuyện này còn chưa đủ nhiều sao hả? Cậu đừng để đến lúc đấy vì còn Tân Duệ mà anh lại chẳng cứu được cậu, thế thì chỉ còn đợi cậu ta tới ăn sạch cậu thôi."
Ngoài trời cũng đã tối dần.
Tịch Tư Yến không biết đã mở mắt từ khi nào.
Tay hắn đặt lên che trán, hỏi cậu rằng: "Cái người năm cấp 3 em chuyển tiền hỗ trợ hẳn là anh ta nhỉ."
Trần Mặc cúi xuống nhìn hắn, cũng không hỏi làm sao mà đến chuyện này hắn cũng biết, cậu châm chước rồi nói: " Con người của Lão K ấy à, thích làm việc theo trình tự, ít nhiều gì cũng hơi có thành kiến với người giàu chút đỉnh."
Tịch Tư Yến thả tay xuống: "Anh ta cảm thấy anh đang chơi đùa em?"
Trần Mặc bật cười: "Vậy giám đốc Tịch có bao nhiêu bạn trai bạn gái rồi hả?"
Giây tiếp theo, Tịch Tư Yến đẩy cổ Trần Mặc rồi giữ chặt.
Rồi hắn áp môi lên: "Trai gái thì không thiếu, nhưng anh chỉ cần mỗi em thôi."
Trần Mặc ném điện thoại ra xa, cậu ôm lấy khuôn mặt Tịch Tư Yến, rồi hôn hắn sâu hơn.
Không lâu sau, ở trước cửa nhà vệ sinh một nhà hàng Quảng Đông cách bệnh viện không xa.
Lão K đang cầm điện thoại nhận được một tấm hình.
Là một tấm hình tiện tay chụp về phía cửa sổ kính trong phòng bệnh, có thể thấy rõ bóng người phản chiếu trên kính đăng mặc một bộ đồ bệnh nhân, người đó đang đè lên một người đàn ông cao lớn trên ghế sô pha, trông như thể đang cưỡng hiếp con nhà lành vậy.
Còn cả một tin nhắn đọc vào là tưởng tượng được cái dáng ngông cuồng còn lười gõ chữ của cậu ta: "Mấy năm nay tôi chưa nói với anh thôi, từ cấp ba tôi đã biết mình là gay rồi, ừm, lúc trước hai chúng ta có từng nói tới rồi đấy, người nói chia tay là tôi."
Lão K ngây ra như phỗng, hình tượng cậu thiếu niên thiên tài gặp hắn vào mùa hè năm cậu còn chưa đủ 18 từ từ sụp đổ. Thậm chí dù bây giờ có lấy Tân Duệ làm tâm, anh ta cũng khó mà liên tưởng được tới được hình tượng chín chắn của cậu nữa rồi.
Lão K run run nhắn trả lời: "Má nó, xong rồi cậu còn là người nằm trên luôn?"
Dường như hắn đoán ra được Trần Mặc đang có chuyện gì đó, hắn bước vội đến, nhìn sang cánh cửa của phòng chăm sóc đặc biệt, rồi lại nhìn về phía Trần Mặc, nhíu mày hỏi rằng: "Em sao thế? Có phải bác sĩ nói gì rồi không?
"Không phải đâu." Trần Mặc đút tay vào túi quần, cậu lắc đầu: "Chỉ là vừa rồi khi đưa Dương Thư Lạc đến đây, em đột nhiên hiểu ra được một chuyện."
"Chuyện gì thế?" Tịch Tư Yến khẽ hỏi.
Trần Mặc day ấn đường rồi nâng mắt nhìn hắn: "Thật ra, mấy năm nay em và ông nội đã bàn về chuyện này vài lần rồi, ông nội nói nếu một ngày sức khỏe ông tệ đi thì em không cần tiếp tục tiến hành điều trị nữa, cũng không cần phải cảm thấy tội lỗi với ông. Ông bảo ông hiểu con cái trong nhà hơn ai hết, nói em vào thời khắc quyết định thì hãy thay mặt ông nói về chuyện này. Ngày đó ông vào viện, em đã có dự cảm chẳng lành lành rồi, em cũng không nghĩ rằng mình sẽ không thể chấp nhận nổi được trường hợp tồi tệ nhất. Nhưng tận đến khi bác sĩ trong nước và cả nước ngoài đều đưa ra chẩn đoán bệnh, hỏi gia đình có muốn thương lượng về việc rút ống thở hay không, em mới biết được rằng, thì ra quyết định chuyện này lại khó khăn đến vậy."
Khó khăn đến mức, cậu thấy ghét khi nghĩ về nó còn hơn cả 17 năm trước đó trong đời cậu.
Tịch Tư Yến trầm mặc trong giây lát, chẳng nói lời nào.
Cuối cùng hắn mới đưa tay ra kéo cậu vào lòng, cảm giác mát lạnh rõ rệt của khí trời bên ngoài trên người hắn giờ ôm trọn lấy Trần Mặc.
"Không sao hết, ông nội sẽ không trách em đâu." Tịch Tư Yến xoa gáy cậu và nói.
Trần Mặc im lặng nhắm chặt hai mắt.
Kiếp trước ông cụ ra đi rất đột ngột, đó cũng là lần duy nhất Trần Mặc phải trải qua cảm giác người thân của mình qua đời.
Dù quan hệ huyết thống giữa họ có nhạt nhòa đến đâu, thì kiếp này, tình thân của họ đã trở nên sâu sắc hơn bao giờ hết, nhưng những năm này, Trần Mặc vẫn cứ cảm giác được sự đau đớn và nỗi hối hận muộn màng ấy.
Vì thế cậu đã làm trái lại tâm nguyện của ông nội, cậu đã liên hệ với không biết bao nhiêu bác sĩ từ trong nước đến nước ngoài, nhưng lại chẳng chia sẻ kết quả chẩn đoán với bất kì ai.
Đây giống như là một phiên tòa phán quyết vậy.
Một khi búa gõ xuống, thì cũng sẽ không còn cơ hội để làm lại nữa.
Cứ như thể chỉ cần biết được ông nội vẫn nằm đó, rồi sẽ có một ngày ông có thể tỉnh dậy và nói với cậu rằng: "Tiểu Mặc, sao gần đây con không về đây ăn cơm? Đừng cả ngày chỉ mãi lo công việc, con cũng phải chăm sóc tốt bản thân chứ."
Những lời dặn dò, những chuyện vụn vặt trong ngày tháng yên bình, là tình thân cuối cùng mà Trần Mặc hiểu và cảm nhận được ở kiếp này.
Là một điều xa xỉ mà cậu có được thêm sau khi bắt đầu cuộc đời này một lần nữa.
Vậy nên cậu hy vọng mỗi ngày có thể trôi qua chậm lại, thời gian có thể trở nên dài hơn, lời tạm biệt cũng hãy đến muộn hơn thêm chút nữa.
Tận đến lúc vừa rồi.
Nếu vừa rồi khi Tịch Tư Yến trở về cậu vẫn còn chút do dự cuối cùng, thì khoảnh khắc khi hắn ôm lấy cậu, Trần Mặc mới thấy rằng, đã đến lúc rồi.
Trần Mặc hơi lùi lại về sai, cậu nói với Tịch Tư Yến: "Tự dưng em phát hiện ra tham vọng của con người đúng là không có điểm dừng mà, không nỡ nói trắng ra cũng chỉ là tự em trốn tránh mà thôi. Nhưng trước khi gọi người nhà họ Dương đến, em muốn cùng anh vào gặp ông nội một lần."
Tịch Tư Yến duỗi tay nắm chặt tay Trần Mặc, gật đầu nói: "Được."
Hôm đó là một ngày rất yên bình.
Trần Mặc đứng trước giường bệnh của ông cụ, điềm tĩnh nói với ông rằng hai người đã quay lại với nhau.
Cuũng tự nói với lòng mình rằng: Ông nội, cuối cùng thì con vẫn lựa chọn ở bên anh ấy.
Cậu cảm nhận được sự tiếc nuối mỗi khi nghĩ về những lần gặp gỡ thoáng qua ở kiếp trước.
Nếu kiếp này bỏ lỡ đi, cậu không thể dám chắc rằng nếu một ngày khi cậu nhớ về nó, liệu cậu có cảm thấy khổ sở hay không.
Nếu cuộc đời này mất mát là điều không thể tránh được.
Thì chí ít ngay bây giờ, và cả những dự định trong tương lai, cậu cũng không muốn phải đánh mất thêm một người như vậy nữa.
Tịch Tư Yến rời khỏi phòng giám sát muộn hơn Trần Mặc một lúc.
Trần Mặc đoán được hẳn hắn có điều muốn nói với ông nội, chỉ là cậu không hỏi đó là gì.
Trần Mặc vẫn còn đang bệnh, nhưng cơn sốt thì đã hạ rồi.
Tịch Tư Yến đưa cậu về lại phòng bệnh.
Giờ đã là buổi chiều, trên đường về khi đi ngang vườn cây dưới khu nội trú, Tịch Tư Yến che người cậu thật kĩ với áo khoác ngoài rồi nói: "Trời lạnh rồi, có ra ngoài cũng nên mặc thêm đồ vào."
"Cũng đâu đến nỗi." Trần Mặc nhìn về phía mặt trời vẫn chưa lặn ở hướng tây, "Nhưng mà năm nay cũng không lạnh mấy nhỉ."
Trần Mặc đi bên cạnh hắn, lúc mới cậu mới hỏi: "Em không có làm lỡ việc của anh đó chứ?"
"Không có." Tịch Tư Yến nghiêng người vào hướng gió thổi tới để chặn cho cậu, "Nhậm Hiền Sâm bỏ trốn rồi. Trong toàn bộ những vụ này, tình tiết của gã ta là nhẹ nhất. Gã ta rất biết tận dụng sơ hở, dù biết rõ kế hoạch nhưng cũng không để cho những chứng cứ quan trọng từ vụ phóng hỏa và giết người có liên quan đến mình, bây giờ gã ta trốn vào một góc xó xỉnh nào đấy, cảnh sát cũng chẳng thể làm gì được."
Trần Mặc nói: "Đề phòng thêm là được, gã ta đã không còn nguồn vốn rồi, có giữ được Truyền Hưng trong tay cũng không thể gây ra sóng gió gì nữa. Bây giờ Lunar sa lưới rồi, mất đi khả năng cạnh tranh từ nguồn trợ lực này, thời điểm trước mắt chính là cơ hội tốt nhất để CM mở rộng phát triển.
Tịch Tư Yến đứng lại.
Trần Mặc cũng dừng lại theo hắn, khó hiểu nhìn sang.
"Anh sao vậy?" Trần Mặc hỏi.
Ánh mắt Tịch Tư Yến đảo qua khuôn mặt cậu: "Chuyện em muốn nói với anh là chuyện này?"
Trần Mặc không hiểu: "Còn chuyện gì nữa hả?"
Tịch Tư Yến có vẻ hơi không biết phải nói gì, "Giám đốc Trần này, chắc em cũng biết anh không chỉ là bạn hợp tác với em nhỉ, anh cũng là bạn trai của em mà."
"Em biết." Trần Mặc nhướng mày.
Tịch Tư Yến nói: "Em là bạn trai của anh, em càng phải rõ ràng rằng nghĩa vụ của anh khi ở cạnh em chưa từng nằm ở chuyện công ty có thể phát triển đến đâu, hay có bao nhiêu đối thủ cạnh tranh chứ. Em hoàn toàn có thể dựa dẫm vào anh. Chứ không phải vào lúc mà em đang phải vật lộn để đưa ra lựa chọn, lại phải hỏi anh xem em có làm lỡ chuyện của anh hay không."
Tịch Tư Yến trước mặt cậu đã phải tất bật liên lục một ngày một đêm, nhưng trông hắn cũng chẳng khó khăn gì.
Nhưng Trần Mặc vẫn có thể thấy được quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt hắn, vào lúc này, khi nghe được lời hắn nói, cảm xúc cậu trở nên vô cùng hỗn loạn.
Cậu tiến lên trước, đưa tay lên sửa lại cổ áo cho hắn, đáp lại cách xưng hô vừa rồi, thấp giọng nói: "Giám đốc Tịch à."
"Làm sao?" Tịch Tư Yến rũ mắt, chạm hờ vào eo cậu.
Ánh mắt Trần Mặc nhẹ nhàng lướt qua, cậu tiến sát về phía hắn rồi nói: "Đây cũng là lần đầu em làm bạn trai của người khác mà, em quen một mình lâu rồi, anh thấy có thể du di được không?
Tịch Tư Yến cười khẽ: "Em nói vậy thì chuyện 5 năm trước của chúng ta coi như bỏ à?"
Trần Mặc nhướng mày: "Được rồi, vậy thì là lần thứ hai."
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng có tiếng gọi: "Giám đốc Trần?"
Trần Mặc và Tịch Tư Yến đồng thời nghiêng đầu qua.
Sau đó Trần Mặc liền phát hiện, người cả một bộ phận nghiên cứu đều đang đứng trên con đường nhỏ lát đá bên kia.
Trong mắt họ có kinh ngạc, có ngoài ý muốn, và có cả hiếu kì nữa.
Dù thế nào thì trong mắt nhân viên, hình tượng của giám đốc Trần chính là anh cả ở phương diện chuyên môn, cậu trẻ tuổi, luôn tập trung vào công việc chứ chẳng thấy có bóng dáng đàn ông phụ nữ nào quanh cậu, là một người sinh ra để lãnh đạo, khi cần phải ra quyết định cho dự án có thể thấy sự quyết đoán và dứt khoát của cậu. Nếu hết giờ làm việc, cậu cũng là kiểu người sẽ vô cùng từ tốn, cầm theo loại cốc giữ nhiệt mà người lớn tuổi dùng, trở thành một người trẻ tiêu biểu đại diện cho tư tưởng "khi nào thích thì đi dưỡng sinh".
Ít nhất thì, nếu nhìn vào hai người vừa nãy còn trông như thể sắp hôn nhau đứng nói chuyện, thì quan hệ giữa bọn họ chắc chắn là không đơn giản.
Nhưng ngoài mặt lại chẳng có ai tỏ ra thắc mắc cả.
"Anh Mặc!"
"Đại ca!"
Cả một nhóm người đều ùa sang.
Trần Mặc chỉ bị bất ngờ trong chốc lát, cậu hơi lùi lại đằng sau rồi cười cười, hỏi bọn họ: "Sao mọi người lại đến đây?"
Viên Hạo là người đầu tiên chen sang đứng cạnh Trần Mặc, cũng không biết do có phải muốn hỗ trợ cho cậu mà nói rất lớn tiếng, tuy rằng cậu ta càng nói thì còn càng lộ hơn, "Sư phụ đúng là dọa bọn em chết khiếp. Ban đầu lúc biết tin nhà anh bị cháy bọn em đã định sang rồi, nhưng sếp không cho, bảo là không được đến thăm, nên tận bây giờ bọn em mới qua."
Những người khác cũng phụ họa theo: "Đúng vậy, giờ anh Mặc thế nào rồi ạ?"
"Cậu có bị thương ở đâu không?"
"Tôi không sao, hôm có cháy tôi đang ở bệnh viện, bị sốt thôi." Hai tay Trần Mặc đút túi, cậu nhìn nhóm người rồi nói: "Do tôi nói lão K đừng để mọi người sang mà, dù sao cũng không phải vấn đề gì lớn."
Thấy Trần Mặc không bị làm sao, chỉ là sắc mặt cậu có hơi kém, ngoại trừ dáng người có hơi gầy sau bộ đồ bệnh nhân và áo khoác ngoài, thì đúng là không còn vấn đề gì lớn nữa, mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm nhiều.
Bây giờ lão K mới đi ra từ con đường nhỏ đi về phía này, hẳn là anh ta đi đỗ xe, thành ra là người cuối cùng đến đây.
Khi bước đến, điều đầu tiên anh ta chú ý tới lại là người đang đứng cạnh Trần Mặc.
"Chào giám đốc Tịch." Trên mặt lão K lộ vẻ kinh ngạc: "Trần Mặc bảo anh đưa cậu ấy tới bệnh viện, chẳng lẽ thời gian qua anh đều ở lại bệnh viện à?"
Tịch Tư Yến rất bình tĩnh ra hiệu cho nhóm vệ sĩ đang tỏ ra hết sức đề phòng ở gần đấy lui về, rồi phủ nhận: "Không phải, giữa chừng tôi cũng phải rời bệnh viện xử lý vài việc, tôi cũng mới tới thôi."
Lão K không hề nghi ngờ gì hắn.
Viên Hạo che miệng, lẳng lặng thì thầm với Trần Mặc: "Sư phụ, quan hệ giữa anh với giám đốc Tịch chắc là không nói dối được nữa đâu, trong bộ phận bọn em có người từng gặp ảnh rồi."
Trần Mặc nhìn những nhân viên nhận ra Tịch Tư Yến, có người hoang mang kinh ngạc, có người chăm chú tìm tòi, cậu nhướng mày, rồi nói với Viên Hạo: "Lát nữa cậu mời mọi người đi ăn, rồi nói là... giám đốc Tịch mời bữa này."
Viên Hạo sửng sốt: "Dạ?"
Trần Mặc bình tĩnh bảo: "Để anh ấy mời hay tôi mời đều như nhau cả."
Một tiếng sau, đoàn người chen chúc nhau trong phòng bệnh của Trần Mặc đều đã được Viên Hạo đưa ra ngoài.
Hoa tươi, quà tặng, và cả trái cây đều được chất chồng ở gần đầu giường.
Tịch Tư Yến và Trần Mặc cùng ngồi trên sô pha, Tịch Tư Yến nói với cậu: "Anh cứ tưởng là em sẽ tiếp tục giấu họ đấy chứ."
"Bọn họ quá lắm là lén bàn chuyện sau lưng thôi, sẽ không hỏi thẳng đâu. Tuy là thực ra cũng có gì đâu mà phải giấu." Trên tay đang lột vỏ quả chuối tiêu, cậu thoải mái nói: "Chỉ là em nghĩ Tân Duệ và CM đang hợp tác với nhau, nếu như chuyện đời tư không liên quan đến việc chung thì xử lý vấn đề cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Nhưng mà biết thì cũng chẳng sao, hay là anh không muốn nói?"
Trần Mặc nói xong thì đưa quả chuối tiêu đã lột vỏ sang chỗ Tịch Tư Yến.
Tịch Tư Yến cúi đầu cắn một miếng, rồi ra hiệu bảo cậu ăn đi, "Em cảm thấy anh sẽ để ý chuyện này hả?"
Trần Mặc cũng không muốn ăn lắm, để qua một bên rồi vỗ lên đùi mình, "Vậy anh ngủ một lát đi, lâu rồi không được nghỉ ngơi đàng hoàng, sức khỏe có tốt mấy thì thức khuya nhiều cũng chịu không nổi đâu."
Tịch Tư Yến ừm một tiếng, cởi áo khoác ra đặt cạnh sô pha rồi thuận thế nằm xuống.
Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, Trần Mặc suy nghĩ về một vài chuyện, thi thoảng lại vuốt tóc Tịch Tư Yến.
Tịch Tư Yến ngủ được khoảng nửa tiếng, điện thoại cậu nhận được một tin nhắn thoại dài từ lão K gửi tới.
Đang thất thần, Trần Mặc vì thế mà vô thức ấn vào mở nghe.
Đầu bên kia không biết Tịch Tư Yến vẫn còn ở đây, giọng nói hết sức rõ ràng bất chợt vang lên: "Vừa nãy tôi đi vệ sinh, đố cậu biết tôi vừa nghe được cái gì đấy? Có gì mà nguyên một đám bên bộ phận nghiên cứu các cậu đều bàn chuyện về cậu và ông chủ bên CM cả vậy. Cái cậu Tịch Tư Yến kia nhìn trúng cậu rồi hả?? Anh ta là gay à?"
Tin nhắn thứ hai tự động mở lên: "Hồi trước cũng có vài lần tôi thấy thắc mắc rồi, nghĩ mà xem, cậu ta đường đường là ông chủ của cả một tập đoàn lớn, là người thừa kế của nhà họ Tịch ở thành phố Tuy, dù hai người bọn cậu có là bạn cũ đi chăng nữa thì quan hệ cũng đâu tốt đến mức này được đâu chứ. Cậu ta đang tính làm gì vậy? Chơi đùa cậu à? Trần Mặc à, tính cách của cậu Tịch Tư Yến kia thế nào anh không biết, nhưng với thân phận với địa vị của cậu ta thì trai gái cũng chẳng có gì là khó đâu, chúng ta ở trong cái giới này lâu như vậy thấy mấy chuyện này còn chưa đủ nhiều sao hả? Cậu đừng để đến lúc đấy vì còn Tân Duệ mà anh lại chẳng cứu được cậu, thế thì chỉ còn đợi cậu ta tới ăn sạch cậu thôi."
Ngoài trời cũng đã tối dần.
Tịch Tư Yến không biết đã mở mắt từ khi nào.
Tay hắn đặt lên che trán, hỏi cậu rằng: "Cái người năm cấp 3 em chuyển tiền hỗ trợ hẳn là anh ta nhỉ."
Trần Mặc cúi xuống nhìn hắn, cũng không hỏi làm sao mà đến chuyện này hắn cũng biết, cậu châm chước rồi nói: " Con người của Lão K ấy à, thích làm việc theo trình tự, ít nhiều gì cũng hơi có thành kiến với người giàu chút đỉnh."
Tịch Tư Yến thả tay xuống: "Anh ta cảm thấy anh đang chơi đùa em?"
Trần Mặc bật cười: "Vậy giám đốc Tịch có bao nhiêu bạn trai bạn gái rồi hả?"
Giây tiếp theo, Tịch Tư Yến đẩy cổ Trần Mặc rồi giữ chặt.
Rồi hắn áp môi lên: "Trai gái thì không thiếu, nhưng anh chỉ cần mỗi em thôi."
Trần Mặc ném điện thoại ra xa, cậu ôm lấy khuôn mặt Tịch Tư Yến, rồi hôn hắn sâu hơn.
Không lâu sau, ở trước cửa nhà vệ sinh một nhà hàng Quảng Đông cách bệnh viện không xa.
Lão K đang cầm điện thoại nhận được một tấm hình.
Là một tấm hình tiện tay chụp về phía cửa sổ kính trong phòng bệnh, có thể thấy rõ bóng người phản chiếu trên kính đăng mặc một bộ đồ bệnh nhân, người đó đang đè lên một người đàn ông cao lớn trên ghế sô pha, trông như thể đang cưỡng hiếp con nhà lành vậy.
Còn cả một tin nhắn đọc vào là tưởng tượng được cái dáng ngông cuồng còn lười gõ chữ của cậu ta: "Mấy năm nay tôi chưa nói với anh thôi, từ cấp ba tôi đã biết mình là gay rồi, ừm, lúc trước hai chúng ta có từng nói tới rồi đấy, người nói chia tay là tôi."
Lão K ngây ra như phỗng, hình tượng cậu thiếu niên thiên tài gặp hắn vào mùa hè năm cậu còn chưa đủ 18 từ từ sụp đổ. Thậm chí dù bây giờ có lấy Tân Duệ làm tâm, anh ta cũng khó mà liên tưởng được tới được hình tượng chín chắn của cậu nữa rồi.
Lão K run run nhắn trả lời: "Má nó, xong rồi cậu còn là người nằm trên luôn?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook