Sau khi xuống máy bay về đến biệt thự, quả nhiên là biệt thự đã được dọn dẹp sạch sẽ, kể cả hạt bụi cũng có.
Biệt thự có 4 tầng, Phương Viên và Triệu Nghệ được an bài ở kế bên phòng của Hà Nguyệt Tâm.
Trên bàn đã bày đầy các loại đồ ăn nhẹ tinh tế.
Hà Nguyệt Tâm quăng hết trận ồn ào xôn xao hồi nãy của mấy anh trai trên máy bay ra sau đầu, cùng Phương Viên và Triệu Nghệ chơi đùa điên cuồng như con nít vậy, ăn đồ xong lại dạo quanh khắp biệt thự xong rồi mới chịu thôi.
Con gái và con gái với nhau sẽ dễ dàng nói chuyện với nhau hơn, 3 đứa con gái cùng chơi chung với nhau, mấy người đàn ông còn lại cũng ngại nên không dám đi kè kè sau lưng mấy em ấy được.
Hà Thúy Chi và Hà Diễn Lạc vừa về đến biệt thự là vào phòng nghỉ ngơi trước.
Còn Hà Tinh Hoài và Hà Lộ Từ đi mặt dày mà chơi chung với đám Hà Nguyệt Tâm cả buổi chiều.
Hà Nguyệt Tâm đem ván trượt mà anh ba tặng ra cho Triệu Nghệ xem.
Triệu Nghệ quả nhiên ngưỡng mộ đến không được, ôm lấy ván trượt không chịu buông tay. Đây là ván trượt AVE đích thân chế tạo đấy! Bao nhiêu người chơi ván trượt muốn nhờ AVE đích thân chế tạo một cái ván trượt cũng đều phải coi tâm trạng của AVE mới được, nếu không thì cũng là đứng ra sau xếp hàng, không biết phải xếp đến ngày tháng năm nào nữa, nhưng Hà Diễn Lạc thế nhưng lại có thể nhờ AVE đích thân làm một cái ván trượt cho Hà Nguyệt Tâm.
Hà Diễn Lạc rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì vậy?
Đây là anh trai thần tiên gì vậy chứ!
Nếu cô có được một người anh trai tặng quà tặng cái ván trượt này cho cô thì tốt biết mấy!
"Nếu như có ván trượt mới rồi thì hay là chúng ta chơi thử đi?"
Cô bất kể đi đâu cũng đều sẽ đem theo ván trượt của mình, đặc biệt là lúc đi du lịch, dùng ván trượt lướt đi trên đường cũng là một hạng mục vui chơi không sai.
Hai người cùng có ý nghĩ giống nhau đều quyết định chơi ván trượt đi dạo quanh Hồ Sơn.
Đường ở Hồ Sơn một đường thẳng xuống núi, đường cũng không dốc lắm, rất thích hợp chơi ván trượt.
Hà Thúy Chi thấy vậy cũng chỉ kêu hai người chú ý an toàn thôi.
Hà Tinh Hoài và Hà Lộ Từ lại bởi vì bản thân không biết chơi ván trượt mà không thể đi theo, chỉ có thể ngồi một bên than ngắn thở dài. Xem ra thì sau khi bọn họ về không những phải mua máy bay riêng mà còn phải học chơi ván trượt nữa.
Hà Nguyệt Tâm và Triệu Nghệ thuận theo đường trước cổng biệt thự mà lướt về phía trước.
Xe bên đường rất ít, trải dài hai bên đường là những cây cao to, và còn rơi xuống không ít lá cây nữa.
Đợi hai người đều chơi tới nổi một thân mồ hôi mới chịu ngừng lại, nhưng vừa ngừng lại thì thấy có một con mèo trắng thuần miệng tha một con mèo mới được sinh ra không bao lâu lướt ngang qua trước mặt bọn họ.
Thấy cảnh tượng này, Triệu Nghệ nhịn không được muốn lên trước nhìn xem.
Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu, thấp thoáng có thể nhìn thấy được đường nét biệt thự cách đó không xa.
Cô nhớ đến lời anh cả đã dặn, vội kêu Triệu Nghệ lại: "Đừng qua đó."
"Sao vậy?"
Hà Nguyệt Tâm khẽ nhíu mày: "Anh cả tôi nói tốt nhất là đừng đến gần hộ gia đình đó, anh cả nói người ta có thể không quá thân thiện."
"Không quá thân thiện?" Triệu Nghệ cười lạnh một tiếng, "Tao còn sợ nó không thân thiện sao?"
Cô từ nhỏ đã đánh nhau với tụi con trai đến lớn, không có mấy thằng đàn ông có thể đánh lại cô được, chỉ là không thân thiện mà thôi, cô sẽ sợ sao?
Lại nói chỉ là nhìn xem thôi mà.
Triệu Nghệ không sợ trời không sợ đất như vậy khiến Hà Nguyệt Tâm có chút sốt ruột, nhớ lại biểu cảm của anh cả khi nói đến chuyện này, hình như ngay cả là anh cả cũng không có đầy đủ tự tin có thể gánh chịu hậu quả sau khi trêu chọc người đó nữa.
Mèo mẹ tha mèo con vào trong bụi cỏ, mèo con mềm giọng kêu meo, kêu đến nổi tim người cũng tan chảy luôn rồi.
Hai người sợ sẽ làm mèo mẹ sợ nên chỉ ngồi xổm xuống nhìn từ xa thôi.
"Đây là mèo hoang à?"
"Nghe nói mèo hoang mà đẻ con thì sẽ rất bảo vệ con. Nếu như đụng vào mèo con thì mèo mẹ có thể sẽ cắn lại đấy."
"Vậy chúng ta nhìn từ xa thôi là được."
Trước mặt là hàng rào sắt cao ngất, giữa những kẻ hở đều bị cây xanh lấp đầy, cơ hồ nhìn không thấy bên trong vườn là cảnh tượng gì cả.
Mèo mẹ tha một con mèo con đặt vào ổ gần hàng rào xong lại chạy về trong ổ tha tiếp một con nữa.
Hà Nguyệt Tâm cười nói: "Thật biết cách tìm ổ cho mèo con mà, hộ gia đình này nhìn biết là nhà giàu rồi."
Con mèo con nằm trong ổ mới không được thành thật cho lắm, bước chân còn có chút không vững nữa là, thừa lúc mèo mẹ không ở bên cạnh thì muốn vượt ngục,
Mèo con dùng bước chân không vững của mình chui vào trong vườn của biệt thự bên trong.
Hai người sợ mèo con chạy loạn nên bước lên trước vạch đống cây xanh ra mới thấp thoáng thấy được toàn diện biệt thự bên trong.
Đợi hai người thấy rõ xong thì hít ngược một hơi vào bụng.
Vườn của biệt thự lớn đến quá đáng, không xa là một tòa biệt thự với phong cách kiến trúc Âu Châu, hoa cỏ trong vườn được tu cắt ngay ngay ngắn ngắn.
Những cái này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là trên bãi cỏ có hai con chó Ngao Tây Tạng thể hình cực lớn, lông tóc dài đến nổi sắp che mất mặt đang nằm đó nghỉ ngơi.
Trên cổ bọn nó có gắn dây xích lớn nặng, bên cạnh là một thố cơm lớn, còn có thể thấy được bên trong còn có thịt sống, bên trên thịt còn có thể thấy được tơ máu nữa.
Hà Nguyệt Tâm và Triệu Nghệ nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều tràn ngập sự hoảng loạn, khủng hoảng.
Nhà này rốt cuộc là người như thế nào vậy, thế nhưng lại nuôi chó Ngao Tây Tạng trong vườn nhà mình như vậy chứ!
Tin tức Chó Ngao Tây Tạng cắn chết người chủ nuôi mình bao nhiêu năm trời cô đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi.
Sức lực của Chó Ngao Tây Tạng lớn đến đáng sợ, răng cũng cực sắc bén, tính hoang dã khó huấn luyện. Một con chó Ngao chưa trưởng thành đã có thể dễ dàng đè một người trưởng thành không cách nào nhúc nhích được rồi thì càng đừng nói tới hai con chó Ngao đang nằm trong vườn đó nữa, thể hình khỏe mạnh to bự, nhìn thì đoán cao cỡ chiều cao nửa người trưởng thành.
Nhưng con mèo vẫn không hay biết gì cả, hình như còn đang tò mò hai anh trai trước mặt này nữa, nó đi bước chân không vững của mình đến gần chỗ chó Ngao đang ở.
Hà Nguyệt Tâm vội kêu lên: "Đừng qua đó!"
Mũi của một trong hai con chó nhúc nhích một cái, phát giác ra điều khác thường, mở mắt ra, định hình trên người con mèo con, đầu hướng xuống, lấy vuốt cào xuống đất, miệng phát ra tiếng gầm trầm thấp khi lãnh địa của mình bị xâm chiếm, còn thấp thoáng nhìn thấy hàm răng trắng tinh sắc nhọn nữa.
Mèo con càng tò mò về anh trai to con bự xác trước mặt hơn nữa, tốc độ đến gần chó Ngao cũng nhanh hơn rất nhiều, không mấy bước liền đã đến trước mặt chó Ngao rồi.
Tiếng gầm của chó Ngao càng phẫn nộ hơn, 2 con chó Ngao dần dần bao vây quanh con mèo con lại.
Quay về ổ mới không thấy con của mình đâu, mèo mẹ đột nhiên phẫn nộ gầm lên, lập tức xông vào trong vòng vây của chó Ngao chặn trước mặt mèo con.
Hà Nguyệt Tâm coi như cũng hiểu rõ tại sao gia đình này phải xây hàng rào sắc cao vậy rồi, đó chính là sợ có người xông vào trong đây sẽ bị chó Ngao tổn thương, nhưng mèo hoàng cũng có thể xông vào trong mà!1
Hà Nguyệt Tâm sốt ruột đến không được, vội cầm cục đá nhỏ bên đường ném về phía chó Ngao.
Cô muốn làm chó Ngao xao nhãn để 2 con mèo có cơ hội chạy thoát.
Cô nghe nói chó Ngao rất mắc. Nếu như ném nó bị thượng rồi chủ nó sẽ đau lòng, cùng lắm là cô mang quà đến xin lỗi người khác đến khi người đó tha lỗi cho cô mới thôi thôi, sau đó là đền tiền, đền gấp mấy lần cô cũng chịu, dù sao thì cô cũng có tiền!
Còn chưa ném được hai phát thì đã có người tức giận chạy ra từ trong biệt thự. Thấy hai người này thế nhưng lại dùng đá ném chó Ngao thì người đó lập tức lo sốt vó ngay.
"Hai người làm gì vậy! Dừng tay lại ngay cho tôi!"
Ông là người chăm nom chó Ngao mà nhà họ Mục thuê về. Đây là chó Ngao mắc nhất là ông từng được chăm, nghe nói 2 con chó Ngao này là chó cưng của Mục Xuyên.
Giống chó Ngao này rất quý hiếm, một con 40 triệu, thì huống hồ chi là hai con chứ! Nếu như bị đá ném vào mặt để lại sẹo thì làm sao ông khai báo với Mục Tổng đây!1
Ông bước lên trước dùng sức kéo xích cổ của chó Ngao, tốn một phen sức lực mới làm lắng lại tâm trạng cảm xúc của chó Ngao được.
Hai con mèo thấy nguy cơ được giải trừ rồi thì mèo mẹ vội vàng tha mèo con bằng miệng chạy ra ngoài ngay.
"Chạy vào trong vườn nhà người ta, ném đá vào người thú cưng của người ta, hai người rốt cuộc có gia giáo không vậy!"
Biểu cảm trên mặt ông có chút vặn vẹo, kiểm tra vết thương trên người chó Ngao thấy không có vết thương thì mới thở phào một hơi.
Nhớ đến một số tin đồn mà ông từng nghe thấy, ông nhịn không được run lẩy bẩy.
Hai năm trước, Mục Xuyên vẫn còn là người bình thường nhất trong đám hậu bối trong nhà họ Mục. Nhưng bắt đầu từ năm ngoái, anh như thay đổi thành một người khác vậy, thay đổi hẳn phương thức hành vi ôn hòa khoan hậu của mình, dùng thủ đoạn hung ác từng bước một thu nạp nhà họ Mục vào trong tay mình.
Trưởng bối tranh đột quyền trong nhà họ Mục và mấy người kế thừa có hy vọng kế thừa gia nghiệp, không phải bị anh tiễn ra nước ngoài từ đó về sau mắt không thấy là tốt nhất, thì cũng thu mình lại khúm núm đòi cơm ăn dưới tay anh.
Mục Lão Gia từng nắm chặt máu mạch của nhà họ Mục cũng hoàn toàn bị Mục Xuyên đoạt hẳn quyền, cho dù có xuất hiện trước mặt người khác thì cũng tựa như bù nhìn mà thôi.
Thủ đoạn hung ác, quyền thế khắp tròi. Dùng để hình dung Mục Xuyên là thích hợp nhất.
Những người làm việc dưới tay Mục Xuyên lại càng nơm nơm lo sợ.
Triệu Nghệ nghe đến muốn nổi nóng, lập tức muốn lý luận với người này ngay.
Hà Nguyệt Tâm có chút chột dạ, xác thực là bọn họ dùng đá ném chó Ngao của người ta, không có gì có thể biện giải cả.
Hà Nguyệt Tâm nhớ đến lời dặn của anh cả, quả nhiên là không nên đến gần đây.
Cô kéo tay áo của Triệu Nghệ: "Dù sao thì mèo con cũng không sao rồi, đi thôi."
Đang chửi lộn với Triệu Nghệ hăng say, điện thoại trong tay người chăm nom chó Ngao đột nhiên vang lên, ông bắt máy ngay, không mấy giây sau sắc mặt đột nhiên thay đổi, cột sống cũng đột nhiên đứng thẳng trong vô thức, tầm mắt liếc nhìn tòa biệt thự sau lưng.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm trán ông, ông không được tự nhiên phất phất tay với hai người Hà Nguyệt Tâm: "Không có chuyện gì rồi, hai người đi đi. Chỉ cần không chọc giận nó nữa thì tôi sẽ không quan tâm nữa!"
Trên tầng hai biệt thự, Mục Xuyên trầm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau lưng anh còn đứng một người ra dáng thư ký cung kính đứng đó.
Tầm mắt lạnh lùng của Mục Xuyên nhìn ra ngoài cửa, anh nhìn hai người ngoài hàng rào đã đi rồi. Một trong hai người còn khẽ xoay đầu lại, nhíu mày kéo một người còn lại nói gì đó.
"Đã kêu người đó quay về rồi. Ngài còn gì dặn dò nữa không?"
Bồi Nghị 裴义đầu khẽ cúi xuống, tuy rằng tuổi của Mục Xuyên không lớn, mới chỉ 20 tuổi, nhưng đối mặt với Mục Xuyên cậu một phút đều không dám phân thần.
Một năm trước, người duy nhất không tham gia tranh quyền đoạt lợi làm việc gì đều nhường nhịn như Mục Xuyên, sự ôn hòa và khoan dung trong mắt anh hoàn toàn biến mất không thấy, trở nên âm u và tàn ác.
Anh bắt đầu đoạt quyền, tựa như trên tay cầm theo một cuốn sổ của phán quan, hoàn toàn không tha cho bất cứ người nào trong nhà họ Mục cả.
Tuy rằng cậu cũng không biết tại sao Mục Xuyên lại dặn người chăm chó quay về, nhưng Mục Xuyên làm vậy hẳn là có đạo lý của anh.
Nếu là bình thường, ai dám làm hai con chó Ngao đó bị thượng, thì Mục Xuyên chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho họ như vậy.
Dựa theo phong cách làm việc hằng ngày của Mục Xuyên, Bồi Nghị cung kính nói: "Có cần thay người này đi không? Còn có hai người hồi nãy, xử lý làm sao?"
Chó Ngao vừa quý lại khó nuôi. Người này trong thời gian làm việc của mình lơ là công tác. Nếu như người này vẫn luôn trông chừng bên người chó Ngao thì cũng sẽ không bị người ngoài dùng đá ném vào người chó Ngao rồi.
Còn có hai người đó, ném đá vào người chó Ngao. Con chó Ngao này tiêu tốn không ít tinh lực của Mục Xuyên, càng là hai con chó Ngao mà Mục Xuyên thích nhất.
Nhớ đến kết cục của mấy người đối đầu với Mục Xuyên thì trái tim nhỏ bé của anh nhịn không được run lẩy bẩy.
Bồi Nghị thấy Mục Xuyên không trả lời lại, lại hỏi thêm một câu: "Mục Tổng?"
Bồi Nghị lúc này mới chú ý bàn tay đặt bên người Mục Xuyên hình như đang khẽ run lên, nhưng xoay người lại khôi phục lại như thường.
Qua một lúc sau, Mục Xuyên mới nói: "Đuổi người đó đi. Xử lý hai con chó Ngao đi luôn."
Bồi Nghị ngây người. Xử lý hai con chó Ngao đó ư? Cậu không nghe lầm đấy chứ? Hai con chó Ngao này không phải là con chó mà Mục Xuyên thích nhất sao?
Mục xuyên dừng một chút, lại nói: "Ngoài ra, an bài cho mèo một cái ổ."
Bồi Nghị còn chưa hồi thần từ sự chấn kinh hồi nãy, đuổi người đó cậu có thể lý giải.
Nhưng tại sao lại phải xử lý hai con chó Ngao chứ? 80 triệu đó! Xử lý hai người đó mới đúng chứ!
Còn nữa, an bài ổ cho mèo làm gì chứ?
Đầu óc cậu mù mờ, nhưng không dám chất vấn Mục Xuyên, chỉ biết cung kính cúi đầu nói: "Đúng."
Sau khi Hà Nguyệt Tâm quay trở về biệt thự nhà mình, nhớ lại bộ dáng của hai con chó Ngao đó, vẫn còn có chut sợ sệt.
Bộ dạng của hai con chó Ngao đó thật là quá đáng sợ mà, hình thể bự như vậy, một móng vuốt liền có thể lật ngã cô, răng có thể dễ dàng xé xác cô. Đây tuyệt đối là ưu thế của sức lực.
Buổi tối cô sợ là sẽ gặp ác mộng mất thôi.
Thấy sắc mặt Hà Nguyệt Tâm trắng bệch, Hà Thúy Chi nhíu mày: "Sao vậy?"
Đi ra ngoài một vòng, sắc mặt tại sao lại trở nên trắng bệch như vậy rồi?
Nhớ đến lời dặn của anh cả, Hà Nguyệt Tâm chột dạ nói: "Em và Triệu Nghệ, bọn em không cẩn thận, đến gần căn biệt thự đó rồi."
Hà Diễn Lạc cũng ngồi qua đây, nghi hoặc nói: "Căn nào?"
"Căn bên phía Tây."
Hà Thúy Chi nhíu chặt hai đầu lông mày, anh đã nói qua với em gái rồi, đừng đến gần căn biệt thự đó, cho nên em gái đã nhìn thấy hai con chó Ngao Tây Tạng rồi, hay là đã gặp Mục Xuyên rồi?
So với gặp chó Ngao, anh càng sợ em gái gặp Mục Xuyên hơn.
"Xảy ra chuyện gì, em nói rõ ra xem nào."
Đợi nghe thấy em gái dùng đá ném vào người chó Ngao thì anh kinh ngạc nhướng mày: "Em dùng đá ném tụi nó, bọn nó tha cho em rồi sao?"
Sắc mặt Hà Diễn Lạc cũng ngưng trọng hơn rất nhiều.
Nhà họ Mục là sự tồn tại thần bí nhất trong hào môn. Sản nghiệp của nhà họ Mục rất nhiều cái không ở trong nước, đều ở nước ngoài. Nghe nói nhà họ Mục nắm máu mạch kinh tế của mấy quốc gia nhỏ ở nước ngoài.
Trận khủng hoảng kinh tế ở kiếp trước, nhà họ Mục cũng hao hụt không ít, nhưng cùng trải qua một cuộc khủng hoảng kinh tế, nhà họ Hà phá sản rồi, nhà họ Mục sau khi hao hụt rồi vẫn như trước sừng sững như cũ, từ đó có thể thấy được, căn cơ của nhà họ Mục thâm sâu bao nhiêu.
Hơn nữa anh nghe nói nội bộ gia tộc nhà họ Mục tranh đấu rất kịch liệt. Nhân khẩu không đơn giản như nhà họ Hà, nhà họ Mục ông cháu 3 đời con cháu đông đảo, họ hàng thân thích xoay đầu có thể vì quyền thừa kế mà dùng mọi thủ đoạn dơ bẩn khiến người khác mãi mãi không thể xoay người được.
Hà Thúy Chi siết chặt cái ly trong tay, là anh nghĩ quá đơn giản rồi.
Trước đây anh không nói cho em gái biết, cũng là không muốn em gái nhìn thấy sự dơ bẩn trong hào môn.
Hà Nguyệt Tâm thân là thiên kim hào môn, anh không hy vọng cô giống thiên kim hào môn khác, hôn nhân chỉ là công cụ dùng để liên hôn. Anh hy vọng Hà Nguyệt Tâm hưởng thụ vật chất của hào môn, không cần gánh chịu trách nhiệm trong hào môn. Vĩnh viễn làm một tiểu cô nương vô lo vô nghĩ là được.
Nhưng nếu như chọc phải Mục Xuyên thì có nghĩ là sao đây?
Anh từng nghe nói về không ít thủ đoạn tàn ác, có thù tất báo của Mục Xuyên.
Nhưng, tại sai Mục Xuyên lại buông tha dễ dàng cho Hà Nguyệt Tâm như vậy chứ?
Thấy sắc mặt của hai anh trai ngưng trọng như vậy, trong lòng Hà Nguyệt Tâm có một dự cảm không tốt: "Em có phải là gây họa rồi không?"
Hà Diễn Lạc xoa đầu Hà Nguyệt Tâm: "Không có."
Hà Thúy Chi cũng thả lỏng biểu cảm trên mặt, dù có xảy ra chuyện gì thì anh đều sẽ gánh thay Hà Nguyệt Tâm, vô luận chuyện lớn như thế nào cũng vậy.
Lý Nham bước vào từ ngoài cửa, sắc mặt có chút cổ quái, trong tay ông cầm theo một cái hộp.
Ông cung kính bước đến trước mặt mọi người, ông do dự một hồi, quay mặt hỏi Hà Nguyệt Tâm: "Đây là đồ biệt thự kế bên đưa qua, nói là tặng cho......Hà Nguyệt Tâm tiểu thư."
Hà Thúy Chi và Hà Diễn Lạc đều ngây người, tặng cho Hà Nguyệt Tâm ư?
Hà Nguyệt Tâm: "?"
- --
Nam chính tàu ngầm lâu quá, hiện hồn lên rồi nè.
Chủ nhật tuần này mình có việc bận nên hôm nay dịch nhanh đăng trước cho mấy bạn.
Tuần sau gặp lại nhé!
Biệt thự có 4 tầng, Phương Viên và Triệu Nghệ được an bài ở kế bên phòng của Hà Nguyệt Tâm.
Trên bàn đã bày đầy các loại đồ ăn nhẹ tinh tế.
Hà Nguyệt Tâm quăng hết trận ồn ào xôn xao hồi nãy của mấy anh trai trên máy bay ra sau đầu, cùng Phương Viên và Triệu Nghệ chơi đùa điên cuồng như con nít vậy, ăn đồ xong lại dạo quanh khắp biệt thự xong rồi mới chịu thôi.
Con gái và con gái với nhau sẽ dễ dàng nói chuyện với nhau hơn, 3 đứa con gái cùng chơi chung với nhau, mấy người đàn ông còn lại cũng ngại nên không dám đi kè kè sau lưng mấy em ấy được.
Hà Thúy Chi và Hà Diễn Lạc vừa về đến biệt thự là vào phòng nghỉ ngơi trước.
Còn Hà Tinh Hoài và Hà Lộ Từ đi mặt dày mà chơi chung với đám Hà Nguyệt Tâm cả buổi chiều.
Hà Nguyệt Tâm đem ván trượt mà anh ba tặng ra cho Triệu Nghệ xem.
Triệu Nghệ quả nhiên ngưỡng mộ đến không được, ôm lấy ván trượt không chịu buông tay. Đây là ván trượt AVE đích thân chế tạo đấy! Bao nhiêu người chơi ván trượt muốn nhờ AVE đích thân chế tạo một cái ván trượt cũng đều phải coi tâm trạng của AVE mới được, nếu không thì cũng là đứng ra sau xếp hàng, không biết phải xếp đến ngày tháng năm nào nữa, nhưng Hà Diễn Lạc thế nhưng lại có thể nhờ AVE đích thân làm một cái ván trượt cho Hà Nguyệt Tâm.
Hà Diễn Lạc rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì vậy?
Đây là anh trai thần tiên gì vậy chứ!
Nếu cô có được một người anh trai tặng quà tặng cái ván trượt này cho cô thì tốt biết mấy!
"Nếu như có ván trượt mới rồi thì hay là chúng ta chơi thử đi?"
Cô bất kể đi đâu cũng đều sẽ đem theo ván trượt của mình, đặc biệt là lúc đi du lịch, dùng ván trượt lướt đi trên đường cũng là một hạng mục vui chơi không sai.
Hai người cùng có ý nghĩ giống nhau đều quyết định chơi ván trượt đi dạo quanh Hồ Sơn.
Đường ở Hồ Sơn một đường thẳng xuống núi, đường cũng không dốc lắm, rất thích hợp chơi ván trượt.
Hà Thúy Chi thấy vậy cũng chỉ kêu hai người chú ý an toàn thôi.
Hà Tinh Hoài và Hà Lộ Từ lại bởi vì bản thân không biết chơi ván trượt mà không thể đi theo, chỉ có thể ngồi một bên than ngắn thở dài. Xem ra thì sau khi bọn họ về không những phải mua máy bay riêng mà còn phải học chơi ván trượt nữa.
Hà Nguyệt Tâm và Triệu Nghệ thuận theo đường trước cổng biệt thự mà lướt về phía trước.
Xe bên đường rất ít, trải dài hai bên đường là những cây cao to, và còn rơi xuống không ít lá cây nữa.
Đợi hai người đều chơi tới nổi một thân mồ hôi mới chịu ngừng lại, nhưng vừa ngừng lại thì thấy có một con mèo trắng thuần miệng tha một con mèo mới được sinh ra không bao lâu lướt ngang qua trước mặt bọn họ.
Thấy cảnh tượng này, Triệu Nghệ nhịn không được muốn lên trước nhìn xem.
Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu, thấp thoáng có thể nhìn thấy được đường nét biệt thự cách đó không xa.
Cô nhớ đến lời anh cả đã dặn, vội kêu Triệu Nghệ lại: "Đừng qua đó."
"Sao vậy?"
Hà Nguyệt Tâm khẽ nhíu mày: "Anh cả tôi nói tốt nhất là đừng đến gần hộ gia đình đó, anh cả nói người ta có thể không quá thân thiện."
"Không quá thân thiện?" Triệu Nghệ cười lạnh một tiếng, "Tao còn sợ nó không thân thiện sao?"
Cô từ nhỏ đã đánh nhau với tụi con trai đến lớn, không có mấy thằng đàn ông có thể đánh lại cô được, chỉ là không thân thiện mà thôi, cô sẽ sợ sao?
Lại nói chỉ là nhìn xem thôi mà.
Triệu Nghệ không sợ trời không sợ đất như vậy khiến Hà Nguyệt Tâm có chút sốt ruột, nhớ lại biểu cảm của anh cả khi nói đến chuyện này, hình như ngay cả là anh cả cũng không có đầy đủ tự tin có thể gánh chịu hậu quả sau khi trêu chọc người đó nữa.
Mèo mẹ tha mèo con vào trong bụi cỏ, mèo con mềm giọng kêu meo, kêu đến nổi tim người cũng tan chảy luôn rồi.
Hai người sợ sẽ làm mèo mẹ sợ nên chỉ ngồi xổm xuống nhìn từ xa thôi.
"Đây là mèo hoang à?"
"Nghe nói mèo hoang mà đẻ con thì sẽ rất bảo vệ con. Nếu như đụng vào mèo con thì mèo mẹ có thể sẽ cắn lại đấy."
"Vậy chúng ta nhìn từ xa thôi là được."
Trước mặt là hàng rào sắt cao ngất, giữa những kẻ hở đều bị cây xanh lấp đầy, cơ hồ nhìn không thấy bên trong vườn là cảnh tượng gì cả.
Mèo mẹ tha một con mèo con đặt vào ổ gần hàng rào xong lại chạy về trong ổ tha tiếp một con nữa.
Hà Nguyệt Tâm cười nói: "Thật biết cách tìm ổ cho mèo con mà, hộ gia đình này nhìn biết là nhà giàu rồi."
Con mèo con nằm trong ổ mới không được thành thật cho lắm, bước chân còn có chút không vững nữa là, thừa lúc mèo mẹ không ở bên cạnh thì muốn vượt ngục,
Mèo con dùng bước chân không vững của mình chui vào trong vườn của biệt thự bên trong.
Hai người sợ mèo con chạy loạn nên bước lên trước vạch đống cây xanh ra mới thấp thoáng thấy được toàn diện biệt thự bên trong.
Đợi hai người thấy rõ xong thì hít ngược một hơi vào bụng.
Vườn của biệt thự lớn đến quá đáng, không xa là một tòa biệt thự với phong cách kiến trúc Âu Châu, hoa cỏ trong vườn được tu cắt ngay ngay ngắn ngắn.
Những cái này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là trên bãi cỏ có hai con chó Ngao Tây Tạng thể hình cực lớn, lông tóc dài đến nổi sắp che mất mặt đang nằm đó nghỉ ngơi.
Trên cổ bọn nó có gắn dây xích lớn nặng, bên cạnh là một thố cơm lớn, còn có thể thấy được bên trong còn có thịt sống, bên trên thịt còn có thể thấy được tơ máu nữa.
Hà Nguyệt Tâm và Triệu Nghệ nhìn nhau một cái, trong mắt hai người đều tràn ngập sự hoảng loạn, khủng hoảng.
Nhà này rốt cuộc là người như thế nào vậy, thế nhưng lại nuôi chó Ngao Tây Tạng trong vườn nhà mình như vậy chứ!
Tin tức Chó Ngao Tây Tạng cắn chết người chủ nuôi mình bao nhiêu năm trời cô đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi.
Sức lực của Chó Ngao Tây Tạng lớn đến đáng sợ, răng cũng cực sắc bén, tính hoang dã khó huấn luyện. Một con chó Ngao chưa trưởng thành đã có thể dễ dàng đè một người trưởng thành không cách nào nhúc nhích được rồi thì càng đừng nói tới hai con chó Ngao đang nằm trong vườn đó nữa, thể hình khỏe mạnh to bự, nhìn thì đoán cao cỡ chiều cao nửa người trưởng thành.
Nhưng con mèo vẫn không hay biết gì cả, hình như còn đang tò mò hai anh trai trước mặt này nữa, nó đi bước chân không vững của mình đến gần chỗ chó Ngao đang ở.
Hà Nguyệt Tâm vội kêu lên: "Đừng qua đó!"
Mũi của một trong hai con chó nhúc nhích một cái, phát giác ra điều khác thường, mở mắt ra, định hình trên người con mèo con, đầu hướng xuống, lấy vuốt cào xuống đất, miệng phát ra tiếng gầm trầm thấp khi lãnh địa của mình bị xâm chiếm, còn thấp thoáng nhìn thấy hàm răng trắng tinh sắc nhọn nữa.
Mèo con càng tò mò về anh trai to con bự xác trước mặt hơn nữa, tốc độ đến gần chó Ngao cũng nhanh hơn rất nhiều, không mấy bước liền đã đến trước mặt chó Ngao rồi.
Tiếng gầm của chó Ngao càng phẫn nộ hơn, 2 con chó Ngao dần dần bao vây quanh con mèo con lại.
Quay về ổ mới không thấy con của mình đâu, mèo mẹ đột nhiên phẫn nộ gầm lên, lập tức xông vào trong vòng vây của chó Ngao chặn trước mặt mèo con.
Hà Nguyệt Tâm coi như cũng hiểu rõ tại sao gia đình này phải xây hàng rào sắc cao vậy rồi, đó chính là sợ có người xông vào trong đây sẽ bị chó Ngao tổn thương, nhưng mèo hoàng cũng có thể xông vào trong mà!1
Hà Nguyệt Tâm sốt ruột đến không được, vội cầm cục đá nhỏ bên đường ném về phía chó Ngao.
Cô muốn làm chó Ngao xao nhãn để 2 con mèo có cơ hội chạy thoát.
Cô nghe nói chó Ngao rất mắc. Nếu như ném nó bị thượng rồi chủ nó sẽ đau lòng, cùng lắm là cô mang quà đến xin lỗi người khác đến khi người đó tha lỗi cho cô mới thôi thôi, sau đó là đền tiền, đền gấp mấy lần cô cũng chịu, dù sao thì cô cũng có tiền!
Còn chưa ném được hai phát thì đã có người tức giận chạy ra từ trong biệt thự. Thấy hai người này thế nhưng lại dùng đá ném chó Ngao thì người đó lập tức lo sốt vó ngay.
"Hai người làm gì vậy! Dừng tay lại ngay cho tôi!"
Ông là người chăm nom chó Ngao mà nhà họ Mục thuê về. Đây là chó Ngao mắc nhất là ông từng được chăm, nghe nói 2 con chó Ngao này là chó cưng của Mục Xuyên.
Giống chó Ngao này rất quý hiếm, một con 40 triệu, thì huống hồ chi là hai con chứ! Nếu như bị đá ném vào mặt để lại sẹo thì làm sao ông khai báo với Mục Tổng đây!1
Ông bước lên trước dùng sức kéo xích cổ của chó Ngao, tốn một phen sức lực mới làm lắng lại tâm trạng cảm xúc của chó Ngao được.
Hai con mèo thấy nguy cơ được giải trừ rồi thì mèo mẹ vội vàng tha mèo con bằng miệng chạy ra ngoài ngay.
"Chạy vào trong vườn nhà người ta, ném đá vào người thú cưng của người ta, hai người rốt cuộc có gia giáo không vậy!"
Biểu cảm trên mặt ông có chút vặn vẹo, kiểm tra vết thương trên người chó Ngao thấy không có vết thương thì mới thở phào một hơi.
Nhớ đến một số tin đồn mà ông từng nghe thấy, ông nhịn không được run lẩy bẩy.
Hai năm trước, Mục Xuyên vẫn còn là người bình thường nhất trong đám hậu bối trong nhà họ Mục. Nhưng bắt đầu từ năm ngoái, anh như thay đổi thành một người khác vậy, thay đổi hẳn phương thức hành vi ôn hòa khoan hậu của mình, dùng thủ đoạn hung ác từng bước một thu nạp nhà họ Mục vào trong tay mình.
Trưởng bối tranh đột quyền trong nhà họ Mục và mấy người kế thừa có hy vọng kế thừa gia nghiệp, không phải bị anh tiễn ra nước ngoài từ đó về sau mắt không thấy là tốt nhất, thì cũng thu mình lại khúm núm đòi cơm ăn dưới tay anh.
Mục Lão Gia từng nắm chặt máu mạch của nhà họ Mục cũng hoàn toàn bị Mục Xuyên đoạt hẳn quyền, cho dù có xuất hiện trước mặt người khác thì cũng tựa như bù nhìn mà thôi.
Thủ đoạn hung ác, quyền thế khắp tròi. Dùng để hình dung Mục Xuyên là thích hợp nhất.
Những người làm việc dưới tay Mục Xuyên lại càng nơm nơm lo sợ.
Triệu Nghệ nghe đến muốn nổi nóng, lập tức muốn lý luận với người này ngay.
Hà Nguyệt Tâm có chút chột dạ, xác thực là bọn họ dùng đá ném chó Ngao của người ta, không có gì có thể biện giải cả.
Hà Nguyệt Tâm nhớ đến lời dặn của anh cả, quả nhiên là không nên đến gần đây.
Cô kéo tay áo của Triệu Nghệ: "Dù sao thì mèo con cũng không sao rồi, đi thôi."
Đang chửi lộn với Triệu Nghệ hăng say, điện thoại trong tay người chăm nom chó Ngao đột nhiên vang lên, ông bắt máy ngay, không mấy giây sau sắc mặt đột nhiên thay đổi, cột sống cũng đột nhiên đứng thẳng trong vô thức, tầm mắt liếc nhìn tòa biệt thự sau lưng.
Mồ hôi lạnh thấm đẫm trán ông, ông không được tự nhiên phất phất tay với hai người Hà Nguyệt Tâm: "Không có chuyện gì rồi, hai người đi đi. Chỉ cần không chọc giận nó nữa thì tôi sẽ không quan tâm nữa!"
Trên tầng hai biệt thự, Mục Xuyên trầm tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau lưng anh còn đứng một người ra dáng thư ký cung kính đứng đó.
Tầm mắt lạnh lùng của Mục Xuyên nhìn ra ngoài cửa, anh nhìn hai người ngoài hàng rào đã đi rồi. Một trong hai người còn khẽ xoay đầu lại, nhíu mày kéo một người còn lại nói gì đó.
"Đã kêu người đó quay về rồi. Ngài còn gì dặn dò nữa không?"
Bồi Nghị 裴义đầu khẽ cúi xuống, tuy rằng tuổi của Mục Xuyên không lớn, mới chỉ 20 tuổi, nhưng đối mặt với Mục Xuyên cậu một phút đều không dám phân thần.
Một năm trước, người duy nhất không tham gia tranh quyền đoạt lợi làm việc gì đều nhường nhịn như Mục Xuyên, sự ôn hòa và khoan dung trong mắt anh hoàn toàn biến mất không thấy, trở nên âm u và tàn ác.
Anh bắt đầu đoạt quyền, tựa như trên tay cầm theo một cuốn sổ của phán quan, hoàn toàn không tha cho bất cứ người nào trong nhà họ Mục cả.
Tuy rằng cậu cũng không biết tại sao Mục Xuyên lại dặn người chăm chó quay về, nhưng Mục Xuyên làm vậy hẳn là có đạo lý của anh.
Nếu là bình thường, ai dám làm hai con chó Ngao đó bị thượng, thì Mục Xuyên chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho họ như vậy.
Dựa theo phong cách làm việc hằng ngày của Mục Xuyên, Bồi Nghị cung kính nói: "Có cần thay người này đi không? Còn có hai người hồi nãy, xử lý làm sao?"
Chó Ngao vừa quý lại khó nuôi. Người này trong thời gian làm việc của mình lơ là công tác. Nếu như người này vẫn luôn trông chừng bên người chó Ngao thì cũng sẽ không bị người ngoài dùng đá ném vào người chó Ngao rồi.
Còn có hai người đó, ném đá vào người chó Ngao. Con chó Ngao này tiêu tốn không ít tinh lực của Mục Xuyên, càng là hai con chó Ngao mà Mục Xuyên thích nhất.
Nhớ đến kết cục của mấy người đối đầu với Mục Xuyên thì trái tim nhỏ bé của anh nhịn không được run lẩy bẩy.
Bồi Nghị thấy Mục Xuyên không trả lời lại, lại hỏi thêm một câu: "Mục Tổng?"
Bồi Nghị lúc này mới chú ý bàn tay đặt bên người Mục Xuyên hình như đang khẽ run lên, nhưng xoay người lại khôi phục lại như thường.
Qua một lúc sau, Mục Xuyên mới nói: "Đuổi người đó đi. Xử lý hai con chó Ngao đi luôn."
Bồi Nghị ngây người. Xử lý hai con chó Ngao đó ư? Cậu không nghe lầm đấy chứ? Hai con chó Ngao này không phải là con chó mà Mục Xuyên thích nhất sao?
Mục xuyên dừng một chút, lại nói: "Ngoài ra, an bài cho mèo một cái ổ."
Bồi Nghị còn chưa hồi thần từ sự chấn kinh hồi nãy, đuổi người đó cậu có thể lý giải.
Nhưng tại sao lại phải xử lý hai con chó Ngao chứ? 80 triệu đó! Xử lý hai người đó mới đúng chứ!
Còn nữa, an bài ổ cho mèo làm gì chứ?
Đầu óc cậu mù mờ, nhưng không dám chất vấn Mục Xuyên, chỉ biết cung kính cúi đầu nói: "Đúng."
Sau khi Hà Nguyệt Tâm quay trở về biệt thự nhà mình, nhớ lại bộ dáng của hai con chó Ngao đó, vẫn còn có chut sợ sệt.
Bộ dạng của hai con chó Ngao đó thật là quá đáng sợ mà, hình thể bự như vậy, một móng vuốt liền có thể lật ngã cô, răng có thể dễ dàng xé xác cô. Đây tuyệt đối là ưu thế của sức lực.
Buổi tối cô sợ là sẽ gặp ác mộng mất thôi.
Thấy sắc mặt Hà Nguyệt Tâm trắng bệch, Hà Thúy Chi nhíu mày: "Sao vậy?"
Đi ra ngoài một vòng, sắc mặt tại sao lại trở nên trắng bệch như vậy rồi?
Nhớ đến lời dặn của anh cả, Hà Nguyệt Tâm chột dạ nói: "Em và Triệu Nghệ, bọn em không cẩn thận, đến gần căn biệt thự đó rồi."
Hà Diễn Lạc cũng ngồi qua đây, nghi hoặc nói: "Căn nào?"
"Căn bên phía Tây."
Hà Thúy Chi nhíu chặt hai đầu lông mày, anh đã nói qua với em gái rồi, đừng đến gần căn biệt thự đó, cho nên em gái đã nhìn thấy hai con chó Ngao Tây Tạng rồi, hay là đã gặp Mục Xuyên rồi?
So với gặp chó Ngao, anh càng sợ em gái gặp Mục Xuyên hơn.
"Xảy ra chuyện gì, em nói rõ ra xem nào."
Đợi nghe thấy em gái dùng đá ném vào người chó Ngao thì anh kinh ngạc nhướng mày: "Em dùng đá ném tụi nó, bọn nó tha cho em rồi sao?"
Sắc mặt Hà Diễn Lạc cũng ngưng trọng hơn rất nhiều.
Nhà họ Mục là sự tồn tại thần bí nhất trong hào môn. Sản nghiệp của nhà họ Mục rất nhiều cái không ở trong nước, đều ở nước ngoài. Nghe nói nhà họ Mục nắm máu mạch kinh tế của mấy quốc gia nhỏ ở nước ngoài.
Trận khủng hoảng kinh tế ở kiếp trước, nhà họ Mục cũng hao hụt không ít, nhưng cùng trải qua một cuộc khủng hoảng kinh tế, nhà họ Hà phá sản rồi, nhà họ Mục sau khi hao hụt rồi vẫn như trước sừng sững như cũ, từ đó có thể thấy được, căn cơ của nhà họ Mục thâm sâu bao nhiêu.
Hơn nữa anh nghe nói nội bộ gia tộc nhà họ Mục tranh đấu rất kịch liệt. Nhân khẩu không đơn giản như nhà họ Hà, nhà họ Mục ông cháu 3 đời con cháu đông đảo, họ hàng thân thích xoay đầu có thể vì quyền thừa kế mà dùng mọi thủ đoạn dơ bẩn khiến người khác mãi mãi không thể xoay người được.
Hà Thúy Chi siết chặt cái ly trong tay, là anh nghĩ quá đơn giản rồi.
Trước đây anh không nói cho em gái biết, cũng là không muốn em gái nhìn thấy sự dơ bẩn trong hào môn.
Hà Nguyệt Tâm thân là thiên kim hào môn, anh không hy vọng cô giống thiên kim hào môn khác, hôn nhân chỉ là công cụ dùng để liên hôn. Anh hy vọng Hà Nguyệt Tâm hưởng thụ vật chất của hào môn, không cần gánh chịu trách nhiệm trong hào môn. Vĩnh viễn làm một tiểu cô nương vô lo vô nghĩ là được.
Nhưng nếu như chọc phải Mục Xuyên thì có nghĩ là sao đây?
Anh từng nghe nói về không ít thủ đoạn tàn ác, có thù tất báo của Mục Xuyên.
Nhưng, tại sai Mục Xuyên lại buông tha dễ dàng cho Hà Nguyệt Tâm như vậy chứ?
Thấy sắc mặt của hai anh trai ngưng trọng như vậy, trong lòng Hà Nguyệt Tâm có một dự cảm không tốt: "Em có phải là gây họa rồi không?"
Hà Diễn Lạc xoa đầu Hà Nguyệt Tâm: "Không có."
Hà Thúy Chi cũng thả lỏng biểu cảm trên mặt, dù có xảy ra chuyện gì thì anh đều sẽ gánh thay Hà Nguyệt Tâm, vô luận chuyện lớn như thế nào cũng vậy.
Lý Nham bước vào từ ngoài cửa, sắc mặt có chút cổ quái, trong tay ông cầm theo một cái hộp.
Ông cung kính bước đến trước mặt mọi người, ông do dự một hồi, quay mặt hỏi Hà Nguyệt Tâm: "Đây là đồ biệt thự kế bên đưa qua, nói là tặng cho......Hà Nguyệt Tâm tiểu thư."
Hà Thúy Chi và Hà Diễn Lạc đều ngây người, tặng cho Hà Nguyệt Tâm ư?
Hà Nguyệt Tâm: "?"
- --
Nam chính tàu ngầm lâu quá, hiện hồn lên rồi nè.
Chủ nhật tuần này mình có việc bận nên hôm nay dịch nhanh đăng trước cho mấy bạn.
Tuần sau gặp lại nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook