Chắc có lẽ là do thành tích trước đây của cô quá tầm thường cho nên các anh trai mới tự nhiên hạ thấp yêu cầu của mình với cô sao?
Cô mở bàn phím điện thoại lên đánh chữ.
Hà Nguyệt Tâm: Phần thưởng gì vậy?
Hà Diễn Lạc: bí mật.
Hà Nguyệt Tâm:......
Ô kê, phai.1
Hà Diễn Lạc đã muốn giấu thì cô cũng không hỏi tới cùng nữa.
Còn việc anh ba muốn tặng cái gì cho thì Hà Nguyệt Tâm thật sự là đoán không ra. Dẫu sao thì kiếp trước anh ba hình như cũng chẳng có tặng quà gì cho cô cả.
Cuộc thi tháng được thi trong hai ngày, phòng thi được xếp random. Ở Thập Nhất Trung thi cử mà quay cóp sẽ bị trừng phạt rất nặng, nếu như quay cóp mà bị phát hiện thì sẽ bị ghi nhận lỗi sai trong hồ sơ học bạ, trong hội trường thi cũng có gắn camera, cơ bản là bài trừ hết tất cả mọi khả năng quay bài của học sinh. Vì thế mà có một số học sinh, như anh tư cô, thà rằng không đi thi luôn chứ quyết không quay cóp.
Nói đi thì cũng phải nói lại, nghe nói anh tư sau khi lên Cấp Ba thì hầu như đều không đến thi ở cuộc thi lớn, lần thi tháng này vẫn là lần đầu tiên anh tư thành thật đến tham gia thi cử đấy.
Hà Lộ Từ cà lơ phất phơ ngồi trong xe, hai tay khoanh trước ngực mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cái môi mím chặt của anh và trạng thái yên tĩnh hơn hằng ngày rất nhiều của anh vẫn để lộ ra việc anh đang rất căng thẳng.
Anh có thể không căng thẳng sao! Trước đây đã hứa với em gái là phải chứng minh cho em gái thấy anh có thể thi trên trung bình. Nhưng lỡ như...lỡ thi bể rồi thì sẽ mất mặt tới muốn độn thổ luôn mất.
Hà Nguyệt Tâm lén lút nhìn anh tư một cái rồi nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì đâu, anh tư, đừng căng thẳng quá, chỉ là thi tháng thôi mà. Lần này nếu như thi không tốt thì lần sau cố gắng hơn là được."
Lần sau có thể giống như lần này được sao! Lần sau là thi phân lớp rồi, lần này mà thi không tốt thì lần sau cũng chưa chắc có thể thi tốt lên được, nếu như thi bể hết thì chẳng phải mộng tưởng được học chung lớp với em gái sẽ tan thành mây khỏi sao.
Vẫn còn chưa tới thời gian bắt đầu thi nhưng trước cổng trường học đã tụ tập rất đông học sinh. Đợi đến thời gian thi thì cổng trường mới mở ra.
Hà Nguyệt Tâm nhỏ giọng nói với Lưu Vĩnh: "Chú đậu xa một chút đi, bọn con xuống đi bộ qua đó là được."
Trước cổng trường học có nhiều người như vậy, trải qua chuyện của Hà Nguyệt Dao và chuyện video trượt ván bị đăng lên mạng, cho dù cô đi lại bình thường trong trường thôi thì cũng sẽ có không ít học sinh khối khác nhận ra cô. Đặc biệt là chiếc xe này và tài xế đều nổi bật như vậy, cô có muốn khiêm tốn cũng không được.
Vừa xuống xe, Hà Nguyệt Tâm đã nhìn thấy Phương Viên và Trịnh Viên đang nói chuyện ở chỗ cách cô không xa.
Cô xoay đầu nói với Hà Lộ Từ: "Anh tư, em qua đó trước nha."
Hà Lộ Từ vội nói: "Đợi chút." Thấy Hà Nguyệt Tâm quay đầu nhìn anh đầy khó hiểu, anh cúi mắt xuống, muốn nói chút lời cổ vũ Hà Nguyệt Tâm, nhưng anh không có kinh nghiệm gì cả, cuối cùng suy nghĩ cả buổi cũng chỉ lòi ra được 2 chữ cố lên cực khô khan.
Hà Nguyệt Tâm nở một nụ cười xán lạn với anh, rồi gật đầu cái cụp.
Còn chưa đi tới chỗ Phương Viên thì cô liền cảm nhận được có người đang nhìn mình, Hà Nguyệt Tâm xoay đầu lại nhìn thì đụng phải ánh mắt của Lâm Ngữ.
Lâm Ngữ và một bạn nữ khác, hình như tên là Tào Lệ 曹丽, hai người đang đứng chung nói chuyện phiếm, nói nói một hồi lại nhìn về phía Hà Nguyệt Tâm nở nụ cười chế giễu.
Hà Nguyệt Tâm nhíu nhẹ hai đầu lông mày lại, sự ác ý của Lâm Ngữ với cô đã sắp *trào khỏi màn hình luôn rồi.
(*Trào ra khỏi màn hình: Ngôn ngữ mạng, ám chỉ như giọt nước tràn ly vậy.)
Cô mặc kệ Lâm Ngữ, đi thẳng về phía Phương Viên.
Phương Viên bắt đầu chí cha chí chích như thường: "Tiêu rồi tiêu rồi, tối qua ôn bài được một nửa thì tôi lại ngủ gật mất tiêu rồi, vẫn chưa ôn được bao nhiêu cả, tôi tiêu rồi!"
Nói xong thì quay qua nhìn Hà Nguyệt Tâm nói: "Nguyệt Tâm, bà ôn đến đâu rồi?"
Hà Nguyệt Tâm khựng người lại một chút, kiến thức của học kỳ 1 lớp 11 cô sớm đã thuộc làu rồi, bình thường nếu như chuẩn bị đầy đủ, vậy có thi bất chợt cô cũng không sợ. Cho nên cô căn bản là không ôn tập gì nhiều cả.
Cô còn chưa kịp trả lời Phương Viên, thì bên cạnh đột nhiên có người văng ra một câu: "Nó có ôn thì cũng có ích gì đâu nào? Nước tới chân mới nhảy có tác dụng thì chẳng phải là ai cũng có thể thi đạt điểm tối đa rồi sao."
Ba người quay đầu lại nhìn thì thấy hai người Lâm Ngữ và Tào Lệ đang nhìn bọn họ với ánh mắt đầy giễu cợt.
Phương Viên tính hay bộp chộp, cô sớm đã chướng mắt việc Lâm Ngữ vô duyên vô cớ nhắm vào Hà Nguyệt Tâm như vậy rồi, lúc này thấy Lâm Ngữ nói xấu Hà Nguyệt Tâm thì không phải đồng nghĩa là giẫm trúng mìn của cô sao.
Phương Viên nổi giận nói: "Mày mở thiên nhãn à? Làm sao biết người khác nước tới chân mới nhảy?"
Trịnh Viên bình thường khá kiệm lời, cảm giác tồn tại trong lớp cũng rất thấp, lúc này cũng nhịn không được nói: "Lâm Ngữ, bà như vậy cũng quá quá đáng rồi đó! Sắp phải vào phòng thi rồi, nếu như ảnh hưởng đến Hà Nguyệt Tâm thì phải làm sao đây!"
Lâm Ngữ hứ nhẹ một tiếng: "Có bản lĩnh thì bà đi nói với Cô Mã đi. Nói có mấy câu là ảnh hưởng đến tâm trạng rồi ư? Vậy bây giờ tôi nói chuyện với bà nhiều như vậy, bà có bị ảnh hưởng không?"
Lâm Ngữ vô cùng hung hăn càn quấy, cô ỷ rằng trong thời khắc này làm gì cũng có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi lát nữa cho nên không thèm cố kỵ gì cả.
Hà Nguyệt Tâm cũng nhịn không được có chút tức giận, giọng cô lạnh đi hẳn: "Thi xong không phải là sẽ biết thôi sao. Bây giờ bà gấp gáp qua đây chế giễu tôi như vậy, chẳng lẽ là bởi vì chột dạ sợ sẽ thua tôi à?"
Sự chế giễu trên mặt Lâm Ngữ biến mất trong nháy mắt, sắc mặt khó coi hẳn đi.
Mấy ngày trước biểu hiện trong tiết Vật Lý của Hà Nguyệt Tâm thật sự là khiến cô có cảm giác nguy cơ đến. Hà Nguyệt Tâm nếu như đã có tự tin đánh cược với cô rồi thì nói không chừng thật sự là có thực lực trong tay, nhưng cô làm thế nào cũng không tin được rằng Hà Nguyệt Tâm có cái thực lực có thể đánh bại cô, người có thành tích vững trong top 3 trường mỗi năm.
Lâm Ngữ đang định mở miệng chế giễu Hà Nguyệt Tâm thêm mấy câu nữa, nhưng lời còn chưa nói ra thì tay áo liền bị Tào Lệ đứng bên cạnh kéo nhẹ một cái.
Lâm Ngữ thấy khó hiểu nhìn Tào Lệ, Tào Lệ dùng ánh mắt ám chỉ phía sau Lâm Ngữ, Lâm Ngữ quay đầu lại nhìn thì thấy Hà Lộ Từ đang khoanh tay đứng nhìn cô ở chỗ không xa.
Đồ đồng phục của Hà Lộ Từ mặc rất lỏng lẻo, tay áo được bẻ lên cao lộ ra cánh tay đầy năng lượng, trong mặt tràn đầy hơi thở tàn bạo, bây giờ anh đang nhìn cô chằm chằm.
Lâm Ngữ: "......"
Hà Lộ Từ nhíu mày nhìn quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Hà Nguyệt Tâm.
Hồi nãy anh đứng cách rất xa nên không có nghe rõ mấy người đó nói gì, nhưng ở xa nhìn thấy biểu cảm trên mặt Hà Nguyệt Tâm không đúng nên mới đi lại gần.
Anh đi đến bên cạnh Hà Nguyệt Tâm, hai hàng lông mày nhíu chặt có chút thiếu kiên nhẫn: "Sao vậy?"
Bởi vì Hà Lộ Từ nhìn thì thấy tâm tình anh rõ ràng không được tốt, hơi thở tàn bạo trên người anh khiến không khí xung quanh đều bất giác trở nên căng thẳng theo.
Học sinh xung quanh bất giác kéo xa khoảng cách với đám người bọn họ, xung quanh đám bọn họ đột nhiên trống trải ra cả một khoảng lớn.
Còn những bạn ngoài cửa chú ý tới có gì khác thường thì đang lú đầu ngó qua bên này.
Hà Nguyệt Tâm: "......"
Phương Viên rất muốn kể lại chuyện xảy ra hồi nãy cho Hà Lộ Từ nghe, nhưng nhìn Hà Lộ Từ như đang muốn đánh lộn như vậy, khiến cho chân cô có chút run lẩy bẩy, quay đầu lại nhìn thì thấy Trịnh Viên cũng như cô, đang hận không thể thu mình lại đằng sau lưng Hà Nguyệt Tâm.
Thấy không có ai trả lời, tầm mắt Hà Lộ Từ đóng khung trên mặt Lâm Ngữ: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Bởi không học chung lớp với Hà Nguyệt Tâm, khoảng thời gian này Hà Lộ Từ lại đắm chìm trong việc học nên anh không rõ việc Lâm Ngữ cá cược với Hà Nguyệt Tâm. Trực giác nói cho anh biết Lâm Ngữ hình như đang gây khó dễ cho em gái của anh, cụ thể tại sao thì anh không biết.
Khoảnh khắc đụng phải ánh mắt của Hà Lộ Từ, Lâm Ngữ nhịn không được run rẩy cả người một cái. Cô quên mất là Hà Nguyệt Tâm còn có một người anh trai huênh hoang tàn bạo như vậy.
Ở trước mặt Hà Lộ Từ cô dám tiếp tục chế giễu Hà Nguyệt Tâm sao? Cô không dám.
Lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, mặt cố tỏ ra bình thường nói: "Không có chuyện gì, chỉ, chỉ là nói chuyện......"
Phương Viên và Trịnh Viên nhìn bộ dạng quéo lại của Lâm Ngữ thì sự khinh bỉ trong mắt càng nặng hơn.
Tào Lệ còn sợ hãi hơn Lâm Ngữ nữa, cô nắm chặt tay áo của Lâm Ngữ, thần sắc huênh hoang hồi nãy đã biến mất rồi, Tào Lệ kéo Lâm Ngữ kêu Lâm Ngữ đi mau đi.
Nói xong thì Lâm Ngữ liền lùi ra sau rồi xoay người chạy thụt mạng về phía đám đông, cứ như là bị ma đuổi sau lưng vậy.
Lửa giận trong lòng Phương Viên vẫn chưa tiêu tan, không muốn để cho hai người họ chạy mất như vậy, vừa định mở miệng thì thấy Hà Nguyệt Tâm ra hiệu cho cô kêu cô nhìn về phía phòng bảo vệ, mấy chú bảo vệ đã đi ra ngoài giờ đang chấp tay sau lưng nhìn về phía bọn họ.
Nếu như Hà Lộ Từ biết Lâm Ngữ gây phiền phức cho cô thì Hà Lộ Từ nhất định sẽ không chịu như vậy là thôi đâu.
Trước khi thi nếu như đánh lộn gây chuyện thì nói không chừng sẽ lập tức bị lôi đến Phòng Giáo Vụ mất, còn ảnh hưởng đến việc thi cử nữa.
Ánh mắt cô trầm tĩnh, nếu như muốn trút cơn giận này, thì dùng thành tích thi cử là đủ rồi.
Đứng đợi 20 phút, cổng trường mới chậm rãi mở ra, phòng thi và chỗ ngồi đều là xếp random cả, đợi sau khi vào phòng thi thì cô mới phát hiện cô và Hà Lộ Từ thi chung một phòng.
Nhìn quanh một vòng, trừ Hà Lộ Từ ra thì không có ai cô quen cả.
Cô và Hà Lộ Từ cùng vào trong phòng thi, Hà Lộ Từ vừa mới bước chân vào phòng thi thì phòng thi đang ồn ào lập tức yên phăng phắt.
Sau khi im lặng một hồi thì có người bắt đầu nhỏ giọng kề tai bàn tán.
"Không phải chứ, tôi không nhìn lộn chứ? Hà Lộ Từ thế nhưng lại đến thi à?"
"Nó không phải vẫn luôn không đến thi và nhà trường cũng chả dám làm gì nó sao? Sao lần này thế nhưng lại đến thi rồi?"
Nương theo hành động của anh, học sinh trong cả phòng thi đều trừng lớn ánh mắt không thể tin được nhìn anh.
Hà Lộ Từ thế nhưng đến tham gia thi cử rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy đấy.
Hà Lộ Từ không có tâm tư lo cho mình, anh tìm chỗ ngồi thay Hà Nguyệt Tâm trước, anh nghiêng đầu hỏi Hà Nguyệt Tâm: "Số thứ tự của em là bao nhiêu vậy?"
Hà Nguyệt Tâm cúi đầu nhìn phiếu dự thi của mình một cái: "0345."
Số thứ tự của cả phòng thi đều bắt đầu bằng số 03. Sau khi Hà Lộ Từ tìm ra chỗ ngồi cho Hà Nguyệt Tâm, thấy Hà Nguyệt Tâm ngồi vào rồi, anh suy nghĩ một hồi lại chạy ra ngoài phòng thi.
Một lát sau quay lại, trên tay có thêm một chai nước khoáng, mở sẵn nắp chai ra, đặt lên bàn trên góc phải cho Hà Nguyệt Tâm: "Có khát thì lấy này uống nha."
Sau loạt hành động này, anh mới quay lại chỗ ngồi của mình.
Hà Nguyệt Tâm ngồi ở dãy cuối cùng của tổ 4, còn Hà Lộ Từ thì ngồi ở dãy 2 của tổ 2.
Có mấy người xung quanh Hà Nguyệt Tâm nghe rõ mồn một Hà Lộ Từ đã nói gì, từ khi nào mà Hà Lộ Từ dịu dàng như vậy rồi? Ác bá trường trong truyền thuyết đâu mất rồi? Tại sao ở trước mặt Hà Nguyệt Tâm lại ân cần dịu dàng đến vậy vậy?
Cứ như trở thành một còn người khác vậy.
"Trước đây tôi còn không tin, cái này cũng quá sủng rồi đi."
"Ông trời ơi. Đột nhiên ngưỡng mộ Hà Nguyệt Tâm quá là chuyện gì đây."
"Có một người anh như vậy thì tôi có hoành hành trong trường rồi."
Hà Lộ Từ cũng có nghe thấy tiếng dị nghị, anh cảm thấy có chút ồn, ngước mắt nhìn quanh phòng thi một cái, những người bị anh nhìn phải đều lập tức cúi đầu không dám nói gì nữa.
Cả phòng thi im ắng hẳn đi, hoàn toàn không hề ồn ào như những phòng thi khác chút nào cả.
Bầu không khí này vẫn tiếp diễn đến tận lúc bắt đầu thi.
Hà Nguyệt Tâm không có tâm tư để ý đến động tĩnh xung quanh, môn thi đầu tiên là Ngữ Văn, trước khi thi cô đã ôn rất kỹ môn này rồi, phần tập làm văn điểm tối đa là 60 điểm, trước đây cô chỉ có thể lấy được tầm 20, 30 điểm thôi, lần gần đây nhất cô làm bài xong đưa cho thầy gia sư chấm thì đã có thể lấy được tầm 40 điểm rồi.
Đợi đến giờ thi, giáo viên giám thị ôm xấp đề thi bước vào trong phòng thi, lúc thấy Hà Lộ Từ trong phòng thi thì cũng lộ ra thần sắc quỷ dị. Người chưa bao giờ đến thi như Hà Lộ Từ thế nhưng lại có mặt trong phòng thi rồi, xem ra văn phòng phẩm cũng được chuẩn bị rất đầy đủ, bộ dạng ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn chờ thi.
Việc đầu tiên khi Hà Nguyệt Tâm lấy được đề thi đó là lật ra đằng sau, xem đề bài phần tập làm văn.
Sau khi nhìn đề xong cô thở phào một hôi, đề bài không có khó như trong tưởng tượng, khá là giống một số đề văn cô luyện qua.
Sau khi điền tên và lớp của mình lên giấy làm bài thì cô bắt đầu động bút.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đợi lúc cô hoàn hồn lại thì cả trang giấy thi đã được lấp đầy bởi nét chữ tú lệ của cô.
Tập làm văn cô phát huy khá ổn định, tâm trạng đang hồi hộp của cô nhất thời bình thản lại. Chỉ cần qua được môn Văn này thì những môn khác với cô mà nói đều không là vấn đề.
Đợi thả lỏng tinh thần xuống hoàn toàn thì cô đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng, cô tay chống trán nhắm mắt lại hòa hoãn trong chốc lát.
Chẳng lẽ là do hồi nãy cô chăm chú quá cho nên mới bị choàng váng ư?
Cô lắc nhẹ đầu, đuổi cảm giác choáng váng ra khỏi đầu, sau đó kiểm tra lại bài làm một lần nữa.
Hà Lộ Từ thì không được ung dung như Hà Nguyệt Tâm rồi, từ giây đầu tiên cầm được để thi thì anh đã bắt đầu như ngồi trên đinh rồi.
Thứ anh dở nhất chính là Ngữ Văn, cái thứ văn vẻ này có thể dễ dàng khiến cho sự nhẫn nại của anh trở thành số 0.
Nhưng anh đang thi chung với em gái trong cùng một phòng thi, không thể nào nộp giấy trắng được, anh vẫn phải banh mắt mà làm bài, chỉ là chữ viết vẫn có chút xấu không dám nhìn.
Anh kẹt trong vòng tuần hoàn mất hết kiên nhẫn và kiên nhẫn làm bài, mồ hôi thấm đầy trán mới miễn cưỡng trả lời hết tất cả bài trong đề thi.
Đợi chuông hết giờ vang lên, sau khi nộp bài rồi anh mới thở phào một hơi, xoay đầu nhìn Hà Nguyệt Tâm, nhưng lại thấy sắc mặt Hà Nguyệt Tâm có chút không được tốt.
Anh vội bước đến chỗ cô, khom lưng nhỏ giọng hỏi: "Em sao vậy?"
Hà Nguyệt Tâm mím môi, cô biết là xảy ra chuyện gì rồi, chắc cô không phải phát sốt thì chính là bị cảm rồi, nhưng đây cũng quá không trùng hợp rồi đi, tại sao lại cứ ngay lúc đang thi thế này chứ. Chẳng lẽ là bởi vì khoảng thời gian này cô ôn tập dữ quá nên quá mệt mỏi sao?
Hà Lộ Từ thấy Hà Nguyệt Tâm không có tinh thần như vậy thì đau lòng không thôi, anh đưa tay ra sờ trán Hà Nguyệt Tâm, quả nhiên là có chút nóng.
Anh nhíu chặt mày lại, trong mắt toàn là lo lắng, anh không nói hai lời cõng Hà Nguyệt Tâm lên lưng và chạy như bay về phía phòng y tế ngay.
Hà Nguyệt Tâm có chút buồn bực, vì thi cử chuẩn bị lâu như vậy rồi, kết quả là lại bệnh ngay lúc này, cô lo lắng là sẽ ảnh hưởng đến buổi thi sau. Cô còn có cuộc cá cược với Lâm Ngữ nữa, lần này nói không chừng là thua rồi.
Hà Lộ Từ chạy nhanh như bay, Hà Nguyệt Tâm cảm nhận được sự nôn nóng trong lòng anh, cô ôm chặt cổ anh nói: "Anh tư, có lẽ chỉ là sốt nhẹ thôi, anh không cần gấp đâu!"
Hà Lộ Từ lời còn không kịp nói, anh có thể không gấp sao, chân em gái mới lành được không bao lâu mà giờ lại bệnh nữa rồi.
Sau khi chạy đến phòng y tế, Cô Từ liền đo nhiệt độ cơ thể cho Hà Nguyệt Tâm ngay: "Không sao, chỉ sốt nhẹ thôi. Truyền bình nước biển là được."
Hà Nguyệt Tâm nghe vậy liền hỏi ngay: "Cần bao lâu vậy cô?"
"Truyền có một bình thôi, cỡ một tiếng là được." Cô Từ có ấn tượng khá tốt với Hà Nguyệt Tâm, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, giọng nói của cô cũng không lạnh lùng như khi nói chuyện với Hà Lộ Từ, "Đúng rồi, buổi chiều mấy giờ tụi em bắt đầu thi vậy?"
"2 giờ rưỡi ạ."
"Vậy thì vẫn kịp."
Hà Lộ Từ vẫn nhíu chặt hai đầu lông mày đến nổi có thể kẹp chết ruồi: "Đang yên đang lành sao tự nhiên lại sốt vậy?"
Hà Nguyệt Tâm dùng cái đầu choáng váng quay mòng mòng của mình hồi tưởng lại, tối hôm qua sau khi gội đầu xong cô đã ngồi ngây người một lúc lâu, rồi lại cầm điện thoại nhắn tin với Phương Viên một hồi lâu, không có sấy khô tóc trước. Chắc là bị cảm lạnh ngay lúc đó rồi!
Nghe Hà Nguyệt Tâm nói xong thì Hà Lộ Từ sốt ruột đến không được: "Hay là chiều nay bỏ thi đi? Nghỉ ngơi cho tốt, lần thi sau cố gắng lại thì cũng như nhau thôi."
Hà Nguyệt Tâm lắc đầu một cách chém đinh chặt sắt, chiều nay thi môn Tự nhiên Tổng hợp, môn Tự nhiên Tổng hợp tổng điểm 300 điểm. Nếu như không thi Tự nhiên Tổng hợp thì không phải coi như cô tự từ bỏ hẳn 300 điểm này sao.
Cho dù là bị bệnh thì cô cũng phải đi thi.
Đợi Hà Nguyệt Tâm truyền nước biển xong, Hà Lộ Từ để cô nghỉ ngơi trong phòng y tế, bữa trưa cũng là Hà Lộ Từ mang đến cho Hà Nguyệt Tâm.
Lúc trưa, Phương Viên Trịnh Viên và đám Tôn Càn cũng vội chạy qua đây, cả đám người vây quanh Hà Nguyệt Tâm, mặt tỏ vẻ đáng tiếc. Bọn họ đều biết trình độ cố gắng học tập của Hà Nguyệt Tâm, kết quả thế nhưng lại bị cảm trước giờ G như vậy.
Phương Viên lo lắng đến không được: "Nguyệt Tâm, bà như vậy còn có thể thi được không?"
Trịnh Viên thở dài một hơi, với bộ dạng như vậy thì Hà Nguyệt Tâm càng không có khả năng thi thắng Lâm Ngữ rồi.
Hà Nguyệt Tâm cười nói: "Không sao đâu, chỉ là thi thôi mà, tôi thi xong lại về nhà nghỉ ngơi thì cũng như nhau thôi."
Tôn Càn có chút lấy làm lạ: "Sao em vừa thi cái là sốt liền vậy, cũng quá xui rồi đi." Vừa nói xong liền bị Hà Lộ Từ hung hăn trừng mắt nhìn, cậu lập tức rụt cổ ngậm miệng lại ngay.
Hà Lộ Từ thấy Hà Nguyệt Tâm bị bệnh rồi mà vẫn cố gượng đi thi thì cả khuôn mặt đều âm trầm đến không được. Nhưng bất kể anh có khuyên thế nào đi chăng nữa thì Hà Nguyệt Tâm đều kiên trì muốn đi thi.
Nếu như có thể anh thật muốn đi thi thay cho em gái.
Trong lòng anh đột nhiên nhói lên một cái, anh đang đau xót cho Hà Nguyệt Tâm.
Thứ mà Hà Nguyệt Tâm muốn có rất nhiều, nhưng anh lại không có cách nào dâng hết lên thỏa mãn em gái, cái anh có thể làm bây giờ đó là bảo vệ bên cạnh em gái, ra tay giúp đỡ em gái khi em gái cần.
Buổi chiều lúc thi môn Tự nhiên Tổng hợp, cả quá trình thi Hà Lộ Từ đều có chút không tập trung.
Mỗi cách một hồi anh thì ngẩng đầu nhìn về phía Hà Nguyệt Tâm một cái, anh sợ em gái sẽ xảy ra chuyện gì, giáo viên giám thi đã đến chỗ anh nhắc nhở anh mấy lần rồi nhưng không có tác dụng gì cả.
Hà Nguyệt Tâm lấy tay chống đầu mình, bây giờ đầu óc choáng váng chóng mặt vô cùng, cả cơ thể để uể oải khôn cùng.
Tự nhiên Tổng hợp phải thi 2 tiếng rưỡi, Hà Nguyệt Tâm biết tình trạng cơ thể mình không được, nên cô ưu tiên làm hết tất cả các bài trắc nghiệm và điền vào chỗ trống trước, tự luận thì làm Vật Lý trước sau đó mới làm những môn khác sau.
Trong lúc làm bài bởi vì bị bệnh nên sự chú ý bị phân tán mấy lần, đầu óc choáng váng đến không được, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến, cô nỗ lực chống cự cảm giác buồn ngủ này lại, tiếp tục giải bài.
Đợi làm hết đề thi Vật Lý thì thời gian thi đã trôi qua hơn phân nửa rồi.
Bởi vì bị bệnh cho nên tốc độ giải bài của cô giảm xuống rất nhiều, bình thường cô chỉ cần một tiếng là đã có thể làm hết đồng đề này rồi, nhưng hôm nay thế nhưng lại tốn hơn 1 tiếng rưỡi.
Nhưng vẫn còn tốt, thời gian 1 tiếng còn lại, dựa vào tốc độ bây giờ của cô thì vẫn có thể giải 7, 8 phần phần tự luận của phần Sinh học và Hóa học.
Trong lúc mơ mơ màng màng thì cô nghe được tiếng bàn mình bị gõ mạnh một cái.
Tiếng gõ này khiến cô bật tỉnh từ cơn buồn ngủ, lúc mở mắt ra nhìn thì thấy toàn thân cô ra đầy mồ hôi.
Cô ngước đầu lên thì nhìn thấy giáo viên giám thị đang nhíu mày nhìn mình: "Em đến đây để thi hay là để ngủ vậy?"
Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, cô bất tri bất giác đã ngủ mất nửa tiếng đồng hồ rồi.
Cô mở bàn phím điện thoại lên đánh chữ.
Hà Nguyệt Tâm: Phần thưởng gì vậy?
Hà Diễn Lạc: bí mật.
Hà Nguyệt Tâm:......
Ô kê, phai.1
Hà Diễn Lạc đã muốn giấu thì cô cũng không hỏi tới cùng nữa.
Còn việc anh ba muốn tặng cái gì cho thì Hà Nguyệt Tâm thật sự là đoán không ra. Dẫu sao thì kiếp trước anh ba hình như cũng chẳng có tặng quà gì cho cô cả.
Cuộc thi tháng được thi trong hai ngày, phòng thi được xếp random. Ở Thập Nhất Trung thi cử mà quay cóp sẽ bị trừng phạt rất nặng, nếu như quay cóp mà bị phát hiện thì sẽ bị ghi nhận lỗi sai trong hồ sơ học bạ, trong hội trường thi cũng có gắn camera, cơ bản là bài trừ hết tất cả mọi khả năng quay bài của học sinh. Vì thế mà có một số học sinh, như anh tư cô, thà rằng không đi thi luôn chứ quyết không quay cóp.
Nói đi thì cũng phải nói lại, nghe nói anh tư sau khi lên Cấp Ba thì hầu như đều không đến thi ở cuộc thi lớn, lần thi tháng này vẫn là lần đầu tiên anh tư thành thật đến tham gia thi cử đấy.
Hà Lộ Từ cà lơ phất phơ ngồi trong xe, hai tay khoanh trước ngực mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cái môi mím chặt của anh và trạng thái yên tĩnh hơn hằng ngày rất nhiều của anh vẫn để lộ ra việc anh đang rất căng thẳng.
Anh có thể không căng thẳng sao! Trước đây đã hứa với em gái là phải chứng minh cho em gái thấy anh có thể thi trên trung bình. Nhưng lỡ như...lỡ thi bể rồi thì sẽ mất mặt tới muốn độn thổ luôn mất.
Hà Nguyệt Tâm lén lút nhìn anh tư một cái rồi nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì đâu, anh tư, đừng căng thẳng quá, chỉ là thi tháng thôi mà. Lần này nếu như thi không tốt thì lần sau cố gắng hơn là được."
Lần sau có thể giống như lần này được sao! Lần sau là thi phân lớp rồi, lần này mà thi không tốt thì lần sau cũng chưa chắc có thể thi tốt lên được, nếu như thi bể hết thì chẳng phải mộng tưởng được học chung lớp với em gái sẽ tan thành mây khỏi sao.
Vẫn còn chưa tới thời gian bắt đầu thi nhưng trước cổng trường học đã tụ tập rất đông học sinh. Đợi đến thời gian thi thì cổng trường mới mở ra.
Hà Nguyệt Tâm nhỏ giọng nói với Lưu Vĩnh: "Chú đậu xa một chút đi, bọn con xuống đi bộ qua đó là được."
Trước cổng trường học có nhiều người như vậy, trải qua chuyện của Hà Nguyệt Dao và chuyện video trượt ván bị đăng lên mạng, cho dù cô đi lại bình thường trong trường thôi thì cũng sẽ có không ít học sinh khối khác nhận ra cô. Đặc biệt là chiếc xe này và tài xế đều nổi bật như vậy, cô có muốn khiêm tốn cũng không được.
Vừa xuống xe, Hà Nguyệt Tâm đã nhìn thấy Phương Viên và Trịnh Viên đang nói chuyện ở chỗ cách cô không xa.
Cô xoay đầu nói với Hà Lộ Từ: "Anh tư, em qua đó trước nha."
Hà Lộ Từ vội nói: "Đợi chút." Thấy Hà Nguyệt Tâm quay đầu nhìn anh đầy khó hiểu, anh cúi mắt xuống, muốn nói chút lời cổ vũ Hà Nguyệt Tâm, nhưng anh không có kinh nghiệm gì cả, cuối cùng suy nghĩ cả buổi cũng chỉ lòi ra được 2 chữ cố lên cực khô khan.
Hà Nguyệt Tâm nở một nụ cười xán lạn với anh, rồi gật đầu cái cụp.
Còn chưa đi tới chỗ Phương Viên thì cô liền cảm nhận được có người đang nhìn mình, Hà Nguyệt Tâm xoay đầu lại nhìn thì đụng phải ánh mắt của Lâm Ngữ.
Lâm Ngữ và một bạn nữ khác, hình như tên là Tào Lệ 曹丽, hai người đang đứng chung nói chuyện phiếm, nói nói một hồi lại nhìn về phía Hà Nguyệt Tâm nở nụ cười chế giễu.
Hà Nguyệt Tâm nhíu nhẹ hai đầu lông mày lại, sự ác ý của Lâm Ngữ với cô đã sắp *trào khỏi màn hình luôn rồi.
(*Trào ra khỏi màn hình: Ngôn ngữ mạng, ám chỉ như giọt nước tràn ly vậy.)
Cô mặc kệ Lâm Ngữ, đi thẳng về phía Phương Viên.
Phương Viên bắt đầu chí cha chí chích như thường: "Tiêu rồi tiêu rồi, tối qua ôn bài được một nửa thì tôi lại ngủ gật mất tiêu rồi, vẫn chưa ôn được bao nhiêu cả, tôi tiêu rồi!"
Nói xong thì quay qua nhìn Hà Nguyệt Tâm nói: "Nguyệt Tâm, bà ôn đến đâu rồi?"
Hà Nguyệt Tâm khựng người lại một chút, kiến thức của học kỳ 1 lớp 11 cô sớm đã thuộc làu rồi, bình thường nếu như chuẩn bị đầy đủ, vậy có thi bất chợt cô cũng không sợ. Cho nên cô căn bản là không ôn tập gì nhiều cả.
Cô còn chưa kịp trả lời Phương Viên, thì bên cạnh đột nhiên có người văng ra một câu: "Nó có ôn thì cũng có ích gì đâu nào? Nước tới chân mới nhảy có tác dụng thì chẳng phải là ai cũng có thể thi đạt điểm tối đa rồi sao."
Ba người quay đầu lại nhìn thì thấy hai người Lâm Ngữ và Tào Lệ đang nhìn bọn họ với ánh mắt đầy giễu cợt.
Phương Viên tính hay bộp chộp, cô sớm đã chướng mắt việc Lâm Ngữ vô duyên vô cớ nhắm vào Hà Nguyệt Tâm như vậy rồi, lúc này thấy Lâm Ngữ nói xấu Hà Nguyệt Tâm thì không phải đồng nghĩa là giẫm trúng mìn của cô sao.
Phương Viên nổi giận nói: "Mày mở thiên nhãn à? Làm sao biết người khác nước tới chân mới nhảy?"
Trịnh Viên bình thường khá kiệm lời, cảm giác tồn tại trong lớp cũng rất thấp, lúc này cũng nhịn không được nói: "Lâm Ngữ, bà như vậy cũng quá quá đáng rồi đó! Sắp phải vào phòng thi rồi, nếu như ảnh hưởng đến Hà Nguyệt Tâm thì phải làm sao đây!"
Lâm Ngữ hứ nhẹ một tiếng: "Có bản lĩnh thì bà đi nói với Cô Mã đi. Nói có mấy câu là ảnh hưởng đến tâm trạng rồi ư? Vậy bây giờ tôi nói chuyện với bà nhiều như vậy, bà có bị ảnh hưởng không?"
Lâm Ngữ vô cùng hung hăn càn quấy, cô ỷ rằng trong thời khắc này làm gì cũng có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cuộc thi lát nữa cho nên không thèm cố kỵ gì cả.
Hà Nguyệt Tâm cũng nhịn không được có chút tức giận, giọng cô lạnh đi hẳn: "Thi xong không phải là sẽ biết thôi sao. Bây giờ bà gấp gáp qua đây chế giễu tôi như vậy, chẳng lẽ là bởi vì chột dạ sợ sẽ thua tôi à?"
Sự chế giễu trên mặt Lâm Ngữ biến mất trong nháy mắt, sắc mặt khó coi hẳn đi.
Mấy ngày trước biểu hiện trong tiết Vật Lý của Hà Nguyệt Tâm thật sự là khiến cô có cảm giác nguy cơ đến. Hà Nguyệt Tâm nếu như đã có tự tin đánh cược với cô rồi thì nói không chừng thật sự là có thực lực trong tay, nhưng cô làm thế nào cũng không tin được rằng Hà Nguyệt Tâm có cái thực lực có thể đánh bại cô, người có thành tích vững trong top 3 trường mỗi năm.
Lâm Ngữ đang định mở miệng chế giễu Hà Nguyệt Tâm thêm mấy câu nữa, nhưng lời còn chưa nói ra thì tay áo liền bị Tào Lệ đứng bên cạnh kéo nhẹ một cái.
Lâm Ngữ thấy khó hiểu nhìn Tào Lệ, Tào Lệ dùng ánh mắt ám chỉ phía sau Lâm Ngữ, Lâm Ngữ quay đầu lại nhìn thì thấy Hà Lộ Từ đang khoanh tay đứng nhìn cô ở chỗ không xa.
Đồ đồng phục của Hà Lộ Từ mặc rất lỏng lẻo, tay áo được bẻ lên cao lộ ra cánh tay đầy năng lượng, trong mặt tràn đầy hơi thở tàn bạo, bây giờ anh đang nhìn cô chằm chằm.
Lâm Ngữ: "......"
Hà Lộ Từ nhíu mày nhìn quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người Hà Nguyệt Tâm.
Hồi nãy anh đứng cách rất xa nên không có nghe rõ mấy người đó nói gì, nhưng ở xa nhìn thấy biểu cảm trên mặt Hà Nguyệt Tâm không đúng nên mới đi lại gần.
Anh đi đến bên cạnh Hà Nguyệt Tâm, hai hàng lông mày nhíu chặt có chút thiếu kiên nhẫn: "Sao vậy?"
Bởi vì Hà Lộ Từ nhìn thì thấy tâm tình anh rõ ràng không được tốt, hơi thở tàn bạo trên người anh khiến không khí xung quanh đều bất giác trở nên căng thẳng theo.
Học sinh xung quanh bất giác kéo xa khoảng cách với đám người bọn họ, xung quanh đám bọn họ đột nhiên trống trải ra cả một khoảng lớn.
Còn những bạn ngoài cửa chú ý tới có gì khác thường thì đang lú đầu ngó qua bên này.
Hà Nguyệt Tâm: "......"
Phương Viên rất muốn kể lại chuyện xảy ra hồi nãy cho Hà Lộ Từ nghe, nhưng nhìn Hà Lộ Từ như đang muốn đánh lộn như vậy, khiến cho chân cô có chút run lẩy bẩy, quay đầu lại nhìn thì thấy Trịnh Viên cũng như cô, đang hận không thể thu mình lại đằng sau lưng Hà Nguyệt Tâm.
Thấy không có ai trả lời, tầm mắt Hà Lộ Từ đóng khung trên mặt Lâm Ngữ: "Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?"
Bởi không học chung lớp với Hà Nguyệt Tâm, khoảng thời gian này Hà Lộ Từ lại đắm chìm trong việc học nên anh không rõ việc Lâm Ngữ cá cược với Hà Nguyệt Tâm. Trực giác nói cho anh biết Lâm Ngữ hình như đang gây khó dễ cho em gái của anh, cụ thể tại sao thì anh không biết.
Khoảnh khắc đụng phải ánh mắt của Hà Lộ Từ, Lâm Ngữ nhịn không được run rẩy cả người một cái. Cô quên mất là Hà Nguyệt Tâm còn có một người anh trai huênh hoang tàn bạo như vậy.
Ở trước mặt Hà Lộ Từ cô dám tiếp tục chế giễu Hà Nguyệt Tâm sao? Cô không dám.
Lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi, mặt cố tỏ ra bình thường nói: "Không có chuyện gì, chỉ, chỉ là nói chuyện......"
Phương Viên và Trịnh Viên nhìn bộ dạng quéo lại của Lâm Ngữ thì sự khinh bỉ trong mắt càng nặng hơn.
Tào Lệ còn sợ hãi hơn Lâm Ngữ nữa, cô nắm chặt tay áo của Lâm Ngữ, thần sắc huênh hoang hồi nãy đã biến mất rồi, Tào Lệ kéo Lâm Ngữ kêu Lâm Ngữ đi mau đi.
Nói xong thì Lâm Ngữ liền lùi ra sau rồi xoay người chạy thụt mạng về phía đám đông, cứ như là bị ma đuổi sau lưng vậy.
Lửa giận trong lòng Phương Viên vẫn chưa tiêu tan, không muốn để cho hai người họ chạy mất như vậy, vừa định mở miệng thì thấy Hà Nguyệt Tâm ra hiệu cho cô kêu cô nhìn về phía phòng bảo vệ, mấy chú bảo vệ đã đi ra ngoài giờ đang chấp tay sau lưng nhìn về phía bọn họ.
Nếu như Hà Lộ Từ biết Lâm Ngữ gây phiền phức cho cô thì Hà Lộ Từ nhất định sẽ không chịu như vậy là thôi đâu.
Trước khi thi nếu như đánh lộn gây chuyện thì nói không chừng sẽ lập tức bị lôi đến Phòng Giáo Vụ mất, còn ảnh hưởng đến việc thi cử nữa.
Ánh mắt cô trầm tĩnh, nếu như muốn trút cơn giận này, thì dùng thành tích thi cử là đủ rồi.
Đứng đợi 20 phút, cổng trường mới chậm rãi mở ra, phòng thi và chỗ ngồi đều là xếp random cả, đợi sau khi vào phòng thi thì cô mới phát hiện cô và Hà Lộ Từ thi chung một phòng.
Nhìn quanh một vòng, trừ Hà Lộ Từ ra thì không có ai cô quen cả.
Cô và Hà Lộ Từ cùng vào trong phòng thi, Hà Lộ Từ vừa mới bước chân vào phòng thi thì phòng thi đang ồn ào lập tức yên phăng phắt.
Sau khi im lặng một hồi thì có người bắt đầu nhỏ giọng kề tai bàn tán.
"Không phải chứ, tôi không nhìn lộn chứ? Hà Lộ Từ thế nhưng lại đến thi à?"
"Nó không phải vẫn luôn không đến thi và nhà trường cũng chả dám làm gì nó sao? Sao lần này thế nhưng lại đến thi rồi?"
Nương theo hành động của anh, học sinh trong cả phòng thi đều trừng lớn ánh mắt không thể tin được nhìn anh.
Hà Lộ Từ thế nhưng đến tham gia thi cử rồi, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy đấy.
Hà Lộ Từ không có tâm tư lo cho mình, anh tìm chỗ ngồi thay Hà Nguyệt Tâm trước, anh nghiêng đầu hỏi Hà Nguyệt Tâm: "Số thứ tự của em là bao nhiêu vậy?"
Hà Nguyệt Tâm cúi đầu nhìn phiếu dự thi của mình một cái: "0345."
Số thứ tự của cả phòng thi đều bắt đầu bằng số 03. Sau khi Hà Lộ Từ tìm ra chỗ ngồi cho Hà Nguyệt Tâm, thấy Hà Nguyệt Tâm ngồi vào rồi, anh suy nghĩ một hồi lại chạy ra ngoài phòng thi.
Một lát sau quay lại, trên tay có thêm một chai nước khoáng, mở sẵn nắp chai ra, đặt lên bàn trên góc phải cho Hà Nguyệt Tâm: "Có khát thì lấy này uống nha."
Sau loạt hành động này, anh mới quay lại chỗ ngồi của mình.
Hà Nguyệt Tâm ngồi ở dãy cuối cùng của tổ 4, còn Hà Lộ Từ thì ngồi ở dãy 2 của tổ 2.
Có mấy người xung quanh Hà Nguyệt Tâm nghe rõ mồn một Hà Lộ Từ đã nói gì, từ khi nào mà Hà Lộ Từ dịu dàng như vậy rồi? Ác bá trường trong truyền thuyết đâu mất rồi? Tại sao ở trước mặt Hà Nguyệt Tâm lại ân cần dịu dàng đến vậy vậy?
Cứ như trở thành một còn người khác vậy.
"Trước đây tôi còn không tin, cái này cũng quá sủng rồi đi."
"Ông trời ơi. Đột nhiên ngưỡng mộ Hà Nguyệt Tâm quá là chuyện gì đây."
"Có một người anh như vậy thì tôi có hoành hành trong trường rồi."
Hà Lộ Từ cũng có nghe thấy tiếng dị nghị, anh cảm thấy có chút ồn, ngước mắt nhìn quanh phòng thi một cái, những người bị anh nhìn phải đều lập tức cúi đầu không dám nói gì nữa.
Cả phòng thi im ắng hẳn đi, hoàn toàn không hề ồn ào như những phòng thi khác chút nào cả.
Bầu không khí này vẫn tiếp diễn đến tận lúc bắt đầu thi.
Hà Nguyệt Tâm không có tâm tư để ý đến động tĩnh xung quanh, môn thi đầu tiên là Ngữ Văn, trước khi thi cô đã ôn rất kỹ môn này rồi, phần tập làm văn điểm tối đa là 60 điểm, trước đây cô chỉ có thể lấy được tầm 20, 30 điểm thôi, lần gần đây nhất cô làm bài xong đưa cho thầy gia sư chấm thì đã có thể lấy được tầm 40 điểm rồi.
Đợi đến giờ thi, giáo viên giám thị ôm xấp đề thi bước vào trong phòng thi, lúc thấy Hà Lộ Từ trong phòng thi thì cũng lộ ra thần sắc quỷ dị. Người chưa bao giờ đến thi như Hà Lộ Từ thế nhưng lại có mặt trong phòng thi rồi, xem ra văn phòng phẩm cũng được chuẩn bị rất đầy đủ, bộ dạng ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn chờ thi.
Việc đầu tiên khi Hà Nguyệt Tâm lấy được đề thi đó là lật ra đằng sau, xem đề bài phần tập làm văn.
Sau khi nhìn đề xong cô thở phào một hôi, đề bài không có khó như trong tưởng tượng, khá là giống một số đề văn cô luyện qua.
Sau khi điền tên và lớp của mình lên giấy làm bài thì cô bắt đầu động bút.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đợi lúc cô hoàn hồn lại thì cả trang giấy thi đã được lấp đầy bởi nét chữ tú lệ của cô.
Tập làm văn cô phát huy khá ổn định, tâm trạng đang hồi hộp của cô nhất thời bình thản lại. Chỉ cần qua được môn Văn này thì những môn khác với cô mà nói đều không là vấn đề.
Đợi thả lỏng tinh thần xuống hoàn toàn thì cô đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng, cô tay chống trán nhắm mắt lại hòa hoãn trong chốc lát.
Chẳng lẽ là do hồi nãy cô chăm chú quá cho nên mới bị choàng váng ư?
Cô lắc nhẹ đầu, đuổi cảm giác choáng váng ra khỏi đầu, sau đó kiểm tra lại bài làm một lần nữa.
Hà Lộ Từ thì không được ung dung như Hà Nguyệt Tâm rồi, từ giây đầu tiên cầm được để thi thì anh đã bắt đầu như ngồi trên đinh rồi.
Thứ anh dở nhất chính là Ngữ Văn, cái thứ văn vẻ này có thể dễ dàng khiến cho sự nhẫn nại của anh trở thành số 0.
Nhưng anh đang thi chung với em gái trong cùng một phòng thi, không thể nào nộp giấy trắng được, anh vẫn phải banh mắt mà làm bài, chỉ là chữ viết vẫn có chút xấu không dám nhìn.
Anh kẹt trong vòng tuần hoàn mất hết kiên nhẫn và kiên nhẫn làm bài, mồ hôi thấm đầy trán mới miễn cưỡng trả lời hết tất cả bài trong đề thi.
Đợi chuông hết giờ vang lên, sau khi nộp bài rồi anh mới thở phào một hơi, xoay đầu nhìn Hà Nguyệt Tâm, nhưng lại thấy sắc mặt Hà Nguyệt Tâm có chút không được tốt.
Anh vội bước đến chỗ cô, khom lưng nhỏ giọng hỏi: "Em sao vậy?"
Hà Nguyệt Tâm mím môi, cô biết là xảy ra chuyện gì rồi, chắc cô không phải phát sốt thì chính là bị cảm rồi, nhưng đây cũng quá không trùng hợp rồi đi, tại sao lại cứ ngay lúc đang thi thế này chứ. Chẳng lẽ là bởi vì khoảng thời gian này cô ôn tập dữ quá nên quá mệt mỏi sao?
Hà Lộ Từ thấy Hà Nguyệt Tâm không có tinh thần như vậy thì đau lòng không thôi, anh đưa tay ra sờ trán Hà Nguyệt Tâm, quả nhiên là có chút nóng.
Anh nhíu chặt mày lại, trong mắt toàn là lo lắng, anh không nói hai lời cõng Hà Nguyệt Tâm lên lưng và chạy như bay về phía phòng y tế ngay.
Hà Nguyệt Tâm có chút buồn bực, vì thi cử chuẩn bị lâu như vậy rồi, kết quả là lại bệnh ngay lúc này, cô lo lắng là sẽ ảnh hưởng đến buổi thi sau. Cô còn có cuộc cá cược với Lâm Ngữ nữa, lần này nói không chừng là thua rồi.
Hà Lộ Từ chạy nhanh như bay, Hà Nguyệt Tâm cảm nhận được sự nôn nóng trong lòng anh, cô ôm chặt cổ anh nói: "Anh tư, có lẽ chỉ là sốt nhẹ thôi, anh không cần gấp đâu!"
Hà Lộ Từ lời còn không kịp nói, anh có thể không gấp sao, chân em gái mới lành được không bao lâu mà giờ lại bệnh nữa rồi.
Sau khi chạy đến phòng y tế, Cô Từ liền đo nhiệt độ cơ thể cho Hà Nguyệt Tâm ngay: "Không sao, chỉ sốt nhẹ thôi. Truyền bình nước biển là được."
Hà Nguyệt Tâm nghe vậy liền hỏi ngay: "Cần bao lâu vậy cô?"
"Truyền có một bình thôi, cỡ một tiếng là được." Cô Từ có ấn tượng khá tốt với Hà Nguyệt Tâm, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, giọng nói của cô cũng không lạnh lùng như khi nói chuyện với Hà Lộ Từ, "Đúng rồi, buổi chiều mấy giờ tụi em bắt đầu thi vậy?"
"2 giờ rưỡi ạ."
"Vậy thì vẫn kịp."
Hà Lộ Từ vẫn nhíu chặt hai đầu lông mày đến nổi có thể kẹp chết ruồi: "Đang yên đang lành sao tự nhiên lại sốt vậy?"
Hà Nguyệt Tâm dùng cái đầu choáng váng quay mòng mòng của mình hồi tưởng lại, tối hôm qua sau khi gội đầu xong cô đã ngồi ngây người một lúc lâu, rồi lại cầm điện thoại nhắn tin với Phương Viên một hồi lâu, không có sấy khô tóc trước. Chắc là bị cảm lạnh ngay lúc đó rồi!
Nghe Hà Nguyệt Tâm nói xong thì Hà Lộ Từ sốt ruột đến không được: "Hay là chiều nay bỏ thi đi? Nghỉ ngơi cho tốt, lần thi sau cố gắng lại thì cũng như nhau thôi."
Hà Nguyệt Tâm lắc đầu một cách chém đinh chặt sắt, chiều nay thi môn Tự nhiên Tổng hợp, môn Tự nhiên Tổng hợp tổng điểm 300 điểm. Nếu như không thi Tự nhiên Tổng hợp thì không phải coi như cô tự từ bỏ hẳn 300 điểm này sao.
Cho dù là bị bệnh thì cô cũng phải đi thi.
Đợi Hà Nguyệt Tâm truyền nước biển xong, Hà Lộ Từ để cô nghỉ ngơi trong phòng y tế, bữa trưa cũng là Hà Lộ Từ mang đến cho Hà Nguyệt Tâm.
Lúc trưa, Phương Viên Trịnh Viên và đám Tôn Càn cũng vội chạy qua đây, cả đám người vây quanh Hà Nguyệt Tâm, mặt tỏ vẻ đáng tiếc. Bọn họ đều biết trình độ cố gắng học tập của Hà Nguyệt Tâm, kết quả thế nhưng lại bị cảm trước giờ G như vậy.
Phương Viên lo lắng đến không được: "Nguyệt Tâm, bà như vậy còn có thể thi được không?"
Trịnh Viên thở dài một hơi, với bộ dạng như vậy thì Hà Nguyệt Tâm càng không có khả năng thi thắng Lâm Ngữ rồi.
Hà Nguyệt Tâm cười nói: "Không sao đâu, chỉ là thi thôi mà, tôi thi xong lại về nhà nghỉ ngơi thì cũng như nhau thôi."
Tôn Càn có chút lấy làm lạ: "Sao em vừa thi cái là sốt liền vậy, cũng quá xui rồi đi." Vừa nói xong liền bị Hà Lộ Từ hung hăn trừng mắt nhìn, cậu lập tức rụt cổ ngậm miệng lại ngay.
Hà Lộ Từ thấy Hà Nguyệt Tâm bị bệnh rồi mà vẫn cố gượng đi thi thì cả khuôn mặt đều âm trầm đến không được. Nhưng bất kể anh có khuyên thế nào đi chăng nữa thì Hà Nguyệt Tâm đều kiên trì muốn đi thi.
Nếu như có thể anh thật muốn đi thi thay cho em gái.
Trong lòng anh đột nhiên nhói lên một cái, anh đang đau xót cho Hà Nguyệt Tâm.
Thứ mà Hà Nguyệt Tâm muốn có rất nhiều, nhưng anh lại không có cách nào dâng hết lên thỏa mãn em gái, cái anh có thể làm bây giờ đó là bảo vệ bên cạnh em gái, ra tay giúp đỡ em gái khi em gái cần.
Buổi chiều lúc thi môn Tự nhiên Tổng hợp, cả quá trình thi Hà Lộ Từ đều có chút không tập trung.
Mỗi cách một hồi anh thì ngẩng đầu nhìn về phía Hà Nguyệt Tâm một cái, anh sợ em gái sẽ xảy ra chuyện gì, giáo viên giám thi đã đến chỗ anh nhắc nhở anh mấy lần rồi nhưng không có tác dụng gì cả.
Hà Nguyệt Tâm lấy tay chống đầu mình, bây giờ đầu óc choáng váng chóng mặt vô cùng, cả cơ thể để uể oải khôn cùng.
Tự nhiên Tổng hợp phải thi 2 tiếng rưỡi, Hà Nguyệt Tâm biết tình trạng cơ thể mình không được, nên cô ưu tiên làm hết tất cả các bài trắc nghiệm và điền vào chỗ trống trước, tự luận thì làm Vật Lý trước sau đó mới làm những môn khác sau.
Trong lúc làm bài bởi vì bị bệnh nên sự chú ý bị phân tán mấy lần, đầu óc choáng váng đến không được, cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến, cô nỗ lực chống cự cảm giác buồn ngủ này lại, tiếp tục giải bài.
Đợi làm hết đề thi Vật Lý thì thời gian thi đã trôi qua hơn phân nửa rồi.
Bởi vì bị bệnh cho nên tốc độ giải bài của cô giảm xuống rất nhiều, bình thường cô chỉ cần một tiếng là đã có thể làm hết đồng đề này rồi, nhưng hôm nay thế nhưng lại tốn hơn 1 tiếng rưỡi.
Nhưng vẫn còn tốt, thời gian 1 tiếng còn lại, dựa vào tốc độ bây giờ của cô thì vẫn có thể giải 7, 8 phần phần tự luận của phần Sinh học và Hóa học.
Trong lúc mơ mơ màng màng thì cô nghe được tiếng bàn mình bị gõ mạnh một cái.
Tiếng gõ này khiến cô bật tỉnh từ cơn buồn ngủ, lúc mở mắt ra nhìn thì thấy toàn thân cô ra đầy mồ hôi.
Cô ngước đầu lên thì nhìn thấy giáo viên giám thị đang nhíu mày nhìn mình: "Em đến đây để thi hay là để ngủ vậy?"
Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo trên tường, cô bất tri bất giác đã ngủ mất nửa tiếng đồng hồ rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook