Dưới lầu vang lên tiếng nhạc chậm rãi mà ưu nhã. Lúc truyền đến trên lầu, âm thanh đã nhỏ hơn rất nhiều, như cách phải một tấm màn mỏng.

Trên cầu thang nhỏ hẹp, có hai người phụ nữ trung niên trong trang phục bảo mẫu đang đưa đẩy mâm cơm trên tay cho nhau.

"Tôi làm gì có thời gian đưa cơm cho vị đó chứ, cô đi một mình đi. Bên dưới đều là khách khứa cả, bên Nguyệt Dao Tiểu thư cũng cần phục vụ tùy lúc nữa."

Hôm nay là sinh nhật của Hà Nguyệt Dao, dưới nhà đang tổ chức tiệc sinh nhật cho cô ấy, còn mời không ít khách khứa đến nữa.

Những người như bọn họ, làm việc trong nhà họ Hà đã nhiều năm, cả một năm trời đều bận tối mặt tối mày, chính là để đợi đến hôm nay biểu hiện thật tốt trước mặt Nguyệt Dao Tiểu thư, bọn họ đều muốn tới cuối năm tiền thưởng năm sẽ được nhiều hơn gấp bội.

"Tôi cũng có rảnh đâu, nó không biết tự mình xuống ăn à, không có chân à. Thật phiền phức mà!"

Không đợi cô ta than phiền xong, người còn lại đã quay lưng đi về phía sảnh lớn: "Tự đi đi, mặc kệ nó có ăn hay không, đưa xong thì mau chóng xuống lầu là được."

Người ở lại vẻ mặt không cam tâm, nhìn mâm cơm đã nguội lạnh một cái, không còn cách nào khác, chỉ có thể cởi tạp dề ra bưng mâm cơm lên lầu.

Trong lòng lại lầm bầm lầu bầu, đúng là công nuôi dưỡng lớn hơn công sinh thành mà, nếu không tại sao rõ ràng Hà Nguyệt Tâm mới là thiên kim nhà họ Hà, nhưng chỉ vì lúc nhỏ đi lạc, bây giờ khó khăn lắm mới được đưa về nhà, thiếu mất tình cảm 17 năm sớm chiều bên nhau; nên mới không được cưng chiều bằng đứa con gái nuôi từ nhỏ được nhận nuôi về nhà chứ.

Ba mẹ nhà họ Hà mất sớm, để lại gia nghiệp to lớn này lại cho mấy đứa con trai, mấy đứa con trai lại cùng nhau lớn lên với Hà Nguyệt Dao, nên cưng chiều Hà Nguyệt Dao như vì sao xoay quanh mặt trăng vậy.

Bởi cô nói rồi, gả vào hào môn có gì tốt, có khả năng sẽ bị người chồng hào môn bỏ rơi, xảy ra chuyện ngoại tình thậm chí là ly hôn, cuối cùng danh tiếng quét đất. Còn không tốt bằng có mấy anh trai hào môn, cả đời đều được cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, dù có gả cho người khác cũng có mấy anh trai ở đằng sau chống lưng cho.

Phòng của mấy anh em nhà họ Hà đều ở trên tầng 2. Trước khi Hà Nguyệt Tâm về nhà cả tầng 3 đều bị Hà Nguyệt Dao độc chiếm, chỉ quần áo, giày dép, túi xách thôi đã chiếm hết 3 căn phòng rồi. Sau này Hà Nguyệt Tâm được nhận về nhà họ Hà, Hà Nguyệt Dao mới nhường ra một căn phòng cho Hà Nguyệt Tâm, còn là căn phòng trong góc sâu nhất nữa chứ.

Cô định thần lại, gõ cửa phòng, qua một lúc mới vang lên tiếng bước chân sau cửa. Cửa mở ra.

Làn da của thiếu nữ mở cửa trắng mịn, mặt mày sáng sủa, trên người mặc cái đầm bông giặt đến có chút trắng mòn, lộ ra vùng cổ gáy thon mịn, dáng người cao gầy, gương mặt nhỏ bé bởi vì đôi mắt có chút to mà nhìn vào càng nhỏ hơn. Lông mi của cô chậm rãi chớp một cái, khiến cho người làm có chút thấp thỏm.

"Chị bưng cơm lên à?"

Cô người làm lúc này mới phát hiện mình nhìn Hà Nguyệt Tâm đến thất cả thần, nên vội gật đầu.

Thật ra nếu xét về dung mạo thì Hà Nguyệt Tâm đẹp hơn Hà Nguyệt Dao rất nhiều. Cô từng vô tình thấy được mặt mộc của Hà Nguyệt Dao, trước makeup và sau khi makeup nhìn như là 2 người khác nhau, còn Hà Nguyệt Tâm thì kể cả khi không makeup cũng rất là đẹp.

Hà Nguyệt Tâm quét mắt qua mâm cơm, không có chút hơi nóng nào cả, hiển nhiên là đã nguội lâu rồi.

Rõ ràng cô mới là thiên kim thật sự của nhà họ Hà, lại bị đứa con gái nuôi bồ câu chiếm tổ chim sẽ, tất cả người làm trong nhà đều nâng cao đạp thấp. Cơm canh bưng tới không phải đồ nguội cả, thì cũng rất là ít.

Nhờ vào việc trùng sinh, cô biết được cảnh tượng phồn hoa bây giờ của nhà họ Hà không tới một năm nữa sẽ bị phong ba khủng hoảng kinh tế hủy hoại triệt để. Nhà họ Hà sẽ từ nhà giàu nhất thế giới trở thành nhà nợ nần ngập đầu. Hào trạch, sản nghiệp, tài khoản ngân hàng đều sẽ bị đóng băng hoàn toàn. Mấy người anh sẽ bị đuổi khỏi hào trạch, không xu dính túi. Ngay cả những khách khứa dưới lầu, cũng có hơn một nửa sẽ tổn thất hơn một nửa gia sản sau trận phong ba này, từ xã hội thượng lưu xuống còn trung lưu.

Còn Hà Nguyệt Dao, cũng sẽ từ thiên kim hào môn trong một đêm rớt vào đầm lầy, không thấy tung tích.

Hà Nguyệt Tâm hoàn hồn lại, nhận lấy mâm cơm, cũng không chê nó đã nguội ngắt, nếm thử một miếng: "Không ngon bằng tôi làm."

Người làm bối rối, đây là món do đầu bếp trưởng của nhà hàng Michelin ba sao mà nhà họ Hà chuyên môn tuyển dụng làm ra. Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại nói là không ngon bằng cô ấy làm?? Không phải là đầu óc có vấn đề đấy chứ

Hà Nguyệt Tâm từ nhỏ được ba mẹ nuôi nuôi lớn, ba mẹ nuôi không có học thức văn hóa gì nhiều, chủ yếu mưu sinh bằng việc bán rau ngoài chợ, thường bận rộn tới không có thời gian để ăn cơm. Bình thường đều là cô làm xong ở nhà, sau đó đưa đến cho ba mẹ ăn. Lâu dần, tay nghề nấu nướng của cô cũng ngày càng tốt lên.

Lúc đầu sau khi mấy anh trai phá sản bị đuổi ra khỏi hào trạch, bạn bè đều tránh như tránh tà, Hà Nguyệt Dao lại không thấy tung tích. Cuối cùng là cô đã đưa mấy người họ về nhà ba mẹ nuôi. Lúc đó đồ ăn mà cô nấu ra, vừa mới dọn ra bàn thì đã bị mấy anh trai quét sạch cả. Ngay cả sau này khi mấy anh trai đông sơn tái khởi rồi, đầu bếp trong nhà có làm ngon như thế nào đi nữa thì đều không ngon bằng bữa cơm đơn giản "tặng than trong ngày tuyết" của cô.

Đáng tiếc rằng cô vẫn chưa kịp hưởng thụ, thì đã chết do tai nạn giao thông ở tuổi 25 rồi. Chớp mắt một cái cô lại trở về thời điểm các anh trai cưng chiều Hà Nguyệt Dao.

Sau khi người làm đi rồi cô đóng cửa lại, đi về phía bàn học.

Phía trên bên trái có một cây đèn, trên bàn là đề cương làm được một nửa.

Kiếp trước vào kỳ thi đại học cô làm không được tốt, không vào được trường đại học mà mình thích, đây vẫn luôn là việc cô luôn hối tiếc.

Bây giờ cô được bắt đầu lại từ tuổi 17, lớp 11 không còn mấy ngày nữa là khai giảng rồi.

Mấy ngày cô trùng sinh về này vẫn luôn không ngừng giải đề trong phòng, và cũng là để test thử lại trình độ của bản thân mình.

Điều may mắn là, trí nhớ của cô tốt, kiến thức học qua hồi cấp 3 đều không có quên, thậm chí giờ đây còn nhiều thêm một năm kinh nghiệm của lớp 12 để ôn tập. Kiếp trước 4 năm đại học cô cũng không có sao nhãn qua.

Buổi sáng cô đã test thử một bộ đề thi tự nhiên tổng hợp của lớp 11, tổng điểm 300 điểm, trừ một câu khó ra, và những bước giải đề giản lược sẽ phải trừ một ít điểm ra thì toàn bộ còn lại gần như đúng hết.

Tiền tài có thể mất hết trong vòng một đêm, chỉ có kiến thức chứa trong đầu mới là bất diệt..

***

Đại sảnh bố trí xa hoa, cả một khung cảnh châu báu ngập tràn.

Hà Nguyệt Dao mặc một bộ đầm dạ tiệc màu hồng lam giá trị không nhỏ, rất dễ nhìn thấy trong đám đông.

"Hồi nãy tôi nhìn thấy Triệu Băng Băng rồi! Tôi thật không dám qua đó xin ký tên của chị ấy!"

Cô là bạn học cùng lớp của Hà Nguyệt Dao, hôm nay là tiệc sinh nhật nên Hà Nguyệt Dao đã mời không ít bạn học đến đây.

Hà Nguyệt Dao cười nhạt nói: "Không sao, để lát tôi xin giùm bà cho."

"Dao Dao, bà thật tốt! Nếu mà sinh nhật của tôi cũng có nhiều người nổi tiếng đến để chúc mừng như vậy thì có chết không uổng"

"Bà bớt đi, bà làm sao được với Dao Dao chứ, Dao Dao từ khi sinh ra đã đứng ở vạch đích của bà rồi."

Biểu cảm trên mặt Hà Nguyệt Dao khựng lại trong một chốc, chớp mắt lại khôi phục lại như thường. Bất quá cũng tốt, nhà họ Hà chưa bao giờ tiết lộ cho bên ngoài biết sự thật cô là con nuôi chứ không phải con gái ruột của nhà họ Hà.

"Sao không thấy người chị mới được nhận về của bà vậy?"

Biểu cảm trên mặt Hà Nguyệt Dao có chút đạm mạc: "Chị ấy có chút sợ người lạ, thường không tham dự những trường hợp như thế này."

"Tôi thấy là sợ mất mặt thì có. Mọi người có thấy bình chọn trên diễn đàn trường chưa, thật là cười chết người mà."

Mấy người khác lập tức quay quần lại, người đó mở khóa điện thoại. Bài post trên diễn dàn trường mới chỉ đăng lên cách đây mấy tiếng đã xếp thành lầu cao rồi, phía sau caption còn để một chữ "HOT" nho nhỏ nữa.

Caption là: Chim sẽ cả đời cũng không có cách nào biến thành phượng hoàng được cả, thiên kim hào môn không giống nhất, tôi bình chọn cho Hà Nguyệt Tâm một phiếu, không tiếp nhận phản bác!

Nội dung chủ đề còn đề cập đến không ít thiên kim hào môn khác. Bình chọn của Hà Nguyệt Tâm dẫn đầu cách xa những người khác cả cây số.

Lầu 1: Lần trước tôi còn thấy cô ta bán rau giùm người khác ngoài chợ nữa! Thật mất mặt mà, bộ không thấy bẩn à!

Lầu 2: Căn cứ vào tin nóng từ nguồn tin cậy, quần áo trên người cô ta là hàng sale off của hãng thời trang đại chúng nào đó. Dị ghê. Nhà họ Hà làm sao có thể cho tiền cô ta chứ, ăn mặc bần hàn như vậy không biết làm cho ai coi nữa?

Lầu 3: Lầu trên nói có lẽ là thật đấy, nhà họ Hà có lẽ là không có cho cô ta tiền. Nghe nói từ sau khi cô ta được đưa về nhà mấy người anh trai đều không thích cô ta, ảnh chụp chung cũng chả thấy được một tấm nữa, đi ăn bên ngoài cũng chỉ dẫn theo mình Hà Nguyệt Dao thôi.

Lầu 4: Tôi nói này, như Hà Nguyệt Dao mới là bộ dạng của thiên kim hào môn chứ.

Lầu 5: Lầu trên +1. Tôi mà là anh trai cô ta tôi cũng không thích cô ta. Bộ dạng quê mùa như cả đời chưa thấy bao giờ vậy.

Lầu 6: Nghe nói cô ta sẽ chuyển đến trường chúng ta thì phải? Đừng mà! Tôi dùng tên thật để phản đối. Nghe nói trường mà hồi trước cô ta học rất rác rưởi, qua đây rồi có khi nào kéo điểm bình quân của chúng ta xuống không đây!

Lầu 7: Lầu trên đừng nói nữa, nghe nói chủ nhiệm lớp tôi rầu đến nỗi tóc rụng gần nửa rồi, tất cả chủ nhiệm đều cắm nhan khấn phật rằng Hà Nguyệt Tâm đừng chuyển đến lớp của mình.

Lầu 8: Bây giờ mới cắm nhan khấn phật có trễ không vậy?

Lầu 9: Hà Nguyệt Tâm đã đập bể hoan tưởng của tôi về hào môn rồi.

Lầu 10: Hà Nguyệt Tâm +1.

Lầu 11: Hà Nguyệt Tâm + số cmnd.

Những lầu còn lại hầu như đều là cười nhạo Hà Nguyệt Tâm cả.

Mọi người đứng tụm lại cười không ngừng. "Thảo nào mấy người anh đều không thích cô ta, không xứng tầm thật."

Nghe vậy, Hà Nguyệt Dao đè nén khóe miệng không nhịn được nhếch lên của mình, nhìn những người còn lại một cách thâm thúy.

"Sự bần hàn đẻ ra là có khắc sâu trong xương tủy của một người là sửa không được đâu."

"Đúng rồi, anh bà đâu. Khi nào thì họ tới?"

Hà Nguyệt Dao có chút tiếc nuối. Hôm nay ba trong bốn người anh đều ở nước ngoài cả, về không được.

Anh hai Hà Tinh Hoài (何星淮) đang bận lưu diễn thế giới, giờ đang ở đầu bên kia của thế giới. Anh ba Hà Hành Lạc(何珩洛) đang dẫn đội tiến hành huấn luyện khép kín ở Nga. Anh tư Hà Lộ Từ(何路辞) thì đang thám hiểm Nam Cực cùng với bạn, bởi vì lý do thời tiết, đường bay vẫn tạm thời trong trạng thái đóng, cho nên nhất thời không về được.

Nhưng mà quà sinh nhật của Hà Nguyệt Dao bọn họ đã gửi về từ nửa tháng trước rồi.

"Anh cả sẽ về ngay thôi."

Mấy người bạn học nhìn nhau một hồi, có chút ngưỡng mộ: "Tôi nghe nói hồi nãy Hà Thúy Chi (何邃之)vừa mua một viên Heart of the Sea đấy, nghe nói giá cuối cùng lên tới 1 triệu 8 RMB lận đấy!"

Một người trong nhóm vẻ mặt khó tin nói: "Đây là cuộc sống của người có tiền sao! Ăn mừng có cái sinh nhật tặng qua đắt tiền như vậy sao?? Tôi nghĩ cũng không dám nghĩ đến nữa!"

Hà Nguyệt Dao mím môi cười.

Hà Thúy Chi sau khi ba mẹ mất, dưới cái nhìn thèm thuồng lang sói của họ hàng thân thích và đám cổ đông, một thân một mình bảo vệ gia nghiệp, chỉ trong vài năm ngắn ngủi thôi đã nắm được hết cả Hà thị. Sản nghiệp còn khuếch trương thêm 20%, khiến cho Tập đoàn Hà thị vốn nằm ngoài vòng top 50 thế giới, một bước trở thành người giàu nhất thế giới. Mới chỉ 25 tuổi, còn trẻ măng mà giá trị con người đã vượt qua con số chục tỷ rồi, còn đạt được vị trí thứ 5 trong bảng xếp hạng Forbes được công bố vào đầu năm nay.

"Hơn nữa giá trị quà tặng của mấy người anh còn lại cũng không thấp đâu, đều không dưới 7 đơn vị cả. Xin cho phép tôi hóa thân thành chanh tinh!"

Tiệc sinh nhật đã tiến hành đến gần cuối rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Hà Thúy Chi. Hà Nguyệt Dao nhịn không được gọi điện hối, nhưng vẫn luôn trong trạng thái khóa máy.

Khâu tặng quà là khâu cô kỳ vọng nhất, đặc biệt là viên Heart of the Sea đó, cô từng nhìn thấy trên tạp chí, chỉ nhìn giá thôi đã khiền cô nhịn không được muốn sở hữu rồi. Vì thế nên cô đã ám chỉ rất lâu, Hà Thúy Chi mới chịu đi hội đấu giá để mua."

Nhưng bây giờ còn không thấy trở về, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?

Thời gian ngày càng về đêm, thậm chí có người đã bắt đầu lộ ra vẻ mặt mất hứng rồi.

"Anh bà rốt cuộc có về không vậy?"

"Đúng vậy, Dao Dao, bà gọi điện thoại hối chưa vậy?"

Hà Nguyệt Dao cười có chút miễn cưỡng: "Có thể là đang kẹt xe thôi. Mọi người cũng biết mà, anh tôi vừa mới xuống máy bay thôi, có thể sẽ về trễ một chút."

Trước cửa đột nhiên truyền đến một trận xáo động, quản gia đi từ cửa ngoài vào, đằng sau không xa là thân ảnh mặc vest cao ráo.

Hà Nguyệt Dao thở phào một hơi, đứng thẳng người dậy.

Trên người người đó là bộ vest đặt riêng của nhãn hàng nổi tiếng nào đó, tóc trước trán hơi chải ngược về đằng sau, lộ ra hàng lông mày tinh tế, mắt dài hẹp, da trắng ngần, có thể thấy được bình thường được sống trong hoàn cảnh ăn sung mặc sướng, cả người đều là hơi thở lạnh nhạt, cùng không khí náo nhiệt của bữa tiệc hoàn toàn không hợp.

Sự xuất hiện của Hà Thúy Chi khiến cho hiện trường bữa tiệc không nhịn được im ắng hẳn đi.

Một bạn học nhéo nhẹ cánh tay của bạn học khác hét không tiếng: "Mẹ nó! Ace quá đi mất! Dao Dao kiếp trước bà tích được đức gì mà có được người anh này thế!"

Hà Nguyệt Dao nghe được tiếng hét của bạn học, không nhịn cười mỉm lên.

Cô đi trước mặt Hà Thúy Chi, tinh nghịch nói: "Anh, anh về trễ rồi. Nhưng mà lần này tha cho anh đấy, quà của em đâu?"

Hà Thúy Chi nhăn mày, hơi thở có chút không đều, chạy về đây có chút vôi, anh không có thời gian để ý đến Hà Nguyệt Dao, mắt quét khắp bữa tiệc một vòng, không thấy được người muốn gặp.

Anh có chút không vui, trầm giọng hỏi quản gia đứng cách đó không xa.

"Tâm Tâm đâu?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương