Chương 18: Anh tới chậm

Có người muốn nhảy lầu, thời điểm Trường Ngọc được cảnh sát đưa đi dường như nghe thấy một bên tai, lúc ra khỏi khách sạn cô ngẩng đầu theo bản năng, nhìn thấy người đàn ông trên bệ cửa sổ tầng mười một, người kia mặc âu phục dường như chú ý tới tầm mắt của cô, ngón tay hơi động một chút, thứ gì đó rơi xuống.

Vỡ vụn trên mặt đắt bằng cách cô năm mét, cô nhìn lại, trong nháy mắt hô hấp bị níu chặt lại.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thủy tinh vỡ thành từng mẩu còn có gọng kính viền vàng biến dạng.

Cô không dám nhìn, quay đầu rời đi, đến gần cảnh sát hơn.

Đầu hạ thấp xuống, trong lòng lại hận không phải là anh ta nhảy xuống.

Nhưng mà lại càng không che giấu nổi sự sợ hãi.

Người đàn ông này thật là đáng sợ.

Lúc mẹ Trường ba Trường nhận điện thoại đi đón người còn không dám tin, hỏi ngược lại nhiều lần có phải báo sai tên không, khi biết thật sự là Hồ Ti Tùng, một mặt phức tạp chạy tới sở cảnh sát.

Lúc này Trường Ngọc đã nói rõ tình huống, hai tay đang cầm ly nước ấm dùng một lần, rõ ràng là mùa hè tay lại lạnh lẽo vô cùng, bờ môi cũng trắng bệch.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Trường nhìn thấy con gái nhà mình co quắp trên ghế, bộ dáng sợ hãi, đau lòng nhào tới.


Trường Ngọc suýt chút nữa đẩy bà ra, cho đến khi nghe thấy tiếng kêu khóc mới phát hiện là mẹ Trường, hai mắt đẫm lệ quay đầu.

“Mẹ, con sợ.”

“Đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở đây, thứ đáng chết kia không biết xấu hổ, mẹ đã nói dáng dấp cậu ta không giống người tốt, vậy mà có thể làm ra loại chuyện súc sinh này…”

Trường Ngọc run một cái, “Mẹ, mẹ đừng nhắc đến cậu ta.”

“Đúng đúng đúng, không nhắc tới cậu ta không nhắc tới cậu ta, Trường Ngọc có bị thương không, va phải chỗ nào để mẹ xem một cái.”

Ba Trường cũng không nhàn rỗi, cau mày hỏi thăm chi tiết, hỏi xong đỏ ngầu cả mắt, hận Hồ Ti Tùng không thể xuất hiện trước mặt trực tiếp đánh chết.

Mẹ Trường an ủi hồi lâu mới miễn cưỡng làm bình phục tâm tình Trường Ngọc, định dẫn người đi.

Về đến nhà mẹ Trường sợ cô nghĩ đông nghĩ tây nói ngồi cùng cô một lát, Trường Ngọc đồng ý, nằm trên giường khóc, khóc đến ngủ thiếp đi.

Mẹ Trường nhìn mà đau lòng, đắp chăn cho con gái, rón rén đi ra khỏi phòng.

Đúng lúc có người gọi điện thoại.

Mẹ Trường nhìn cái tên nhảy lên trên điện thoại liền phiền lòng, Hồ Ti Tùng làm ra loại chuyện này, cha mẹ Hồ Ti Tùng cũng có trách nhiệm, bà mặt lạnh nghe máy, ngược lại muốn xem thử bọn họ giải thích thế nào.


“Nhiếp Hồng à, Ngọc nhi vẫn ổn chứ?” Bên kia truyền đến tiếng chú Hồ.

Mẹ Trường nghiến răng nghiến lợi, “Ông còn có mặt mũi hỏi, ông xem một chút chuyện con trai tốt của mình làm ra đi, không bằng cả súc sinh!”

“Ôi chao sao vậy, vốn là chuyện hai người hai bên tình nguyện, sắp bắt đầu thì con gái bà đổi ý còn muốn báo cảnh sát, làm cho con trai tôi nhảy lầu, lời này của bà không nói đạo lý chút nào.”

Mẹ Trường tức đến mức cái mũi cũng sắp lệch, trước kia còn không phát hiện ra, bây giờ cô có thể biết Hồ Ti Tùng giống ai.

“Ông còn biết xấu hổ không!”

“Sao tôi lại không biết xấu hổ, người trẻ tuổi tư tưởng cởi mở, Ti Tùng nhà tôi lại là lần đầu gặp được người mình thích, không hiểu gì hết, tất cả đều nghe Trường Ngọc nhà bà, kết qua Trường Ngọc trở mặt không quen biết, thằng bé nhìn thấy cảnh sát đến sợ đến mức muốn nhảy lầu, bà nói xem có phải Trường Ngọc nhà bà sai không.”

Mẹ Trường ầm ĩ không qua ông ta, trực tiếp để lại một câu “Gặp trên tòa án” rồi cúp máy.

Ngày thứ hai sau khi hai nhà vui mừng hớn hở trùng phùng trở thành kẻ thù.

Chú Hồ cúp điện thoại, cười nhạo một tiếng, nhưng mà khi nhìn đến nhi tử trước mặt mặt mày xám xịt tức giận ném điện thoại.

Hồ Ti Tùng cũng không tránh, để ông đập trúng trán thành cái sừng, chảy máu.


“Con nói mình một chút, được việc không có việc xấu lại dư, trói người có cũng có thể gây ra chuyện lớn như thế, con không thấy mẹ con nhận điện thoại cũng bị dọa ngất đi qua!”

“Ba, lần này là lỗi của con.” Người đàn ông cúi đầu.

Chú Hồ thấy bộ dạng nghe lời nhận lỗi của anh, hết giận hơn nửa.

“Không phải con biết dỗ dành con gái vui vẻ nhất sao, sao mà lúc này gấp đến mức ngay cả bản lĩnh này cũng mất?”

Ngược lại lúc này anh ngẩng đầu, “Lần đầu tiên nhìn thấy cô liền muốn làm cô, không chờ được.”

“Xuy, chút tiền đồ này của con.” Chú Hồ liếc mắt, nhưng mà ông cũng biết con trai này của mình có đức hạnh gì, chỉ châm biếm hai câu liền bỏ qua.

“Được rồi, việc này ba sẽ xử lý, con ở nhà hai ngày này đừng ra ngoài cho ba, tự kiểm điểm mình thật tốt.”

“Vâng.”

Cái này ngược lại Hồ Ti Tùng không có vấn đề, chẳng qua đợi ở nhà khoảng chứng hai ngày mà thôi, giúp việc trong nhà cũng có mấy người lớn lên đẹp mắt, nhưng mà đã hai ngày anh không ăn mặn, phải gọi hai người mới được.

Chỉ có điều bỗng nhiên mất đi ý thức khiến anh có chút để ý, anh trầm mặc suy nghĩ.

Trường Ngọc mở mắt ra, một mảng trắng lóa lọt vào trong tầm mắt, cô ngồi dạy, phát hiện mình quay về trên bàn trong bệnh viện kia, chính là cao trào trên ngón tay của người khác ở chỗ này.

Cô còn đang nghi ngờ vì sao mình lại về đây, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng tóc chải cẩn thận tỉ mỉ đi tới.

Ôm lấy cô.


Mùi hương quen thuộc khiến cô cảm thấy an tâm, cô cẩn thận cọ xát, người đứng đấy ngược lại cứng, cô trừng mắt nhìn, không biết anh làm sao vậy.

Lời anh truyền vào trong tai cô.

“Xin lỗi, anh tới chậm.”

Trường Ngọc nghe không hiểu anh đang nói gì, nhưng mà vẫn vỗ nhẹ lên lưng anh an ủi, thân thể dưới bàn tay có chút nhẹ nhàng ngoài ý muốn, giống như phảng phất một bàn tay có thể xuyên qua.

Cố Tranh hơi mệt mỏi, khống chế thân thể Hồ Ti Tùng khiến anh tiêu hao quá nhanh, năng lượng góp nhặt rất vất vả lập tức không còn, thậm chí suýt chút nữa không thể hóa thành hình trong giấc mộng của cô.

Anh nhắm mắt lại, ôm người vào trong lòng, âm thanh hơi khàn khàn.

“Ngủ cùng anh một lát, được không?”

Trường Ngọc phối hợp chừa cho anh nửa cái bàn, lúc này cái bàn còn đang hẹp không biết sao lại đột nhiên biến lớn, cô cũng không cảm thấy kỳ lạ, còn chỉ vào vị trí bên người, ra hiệu Cố Tranh đến nằm xuống.

Trong mắt Cố Tranh hiện lên một chút ý cười, nằm xuống.

Trên thực tế phương pháp hữu hiệu nhất là giao hợp với Trường Ngọc, anh có thể nhanh chóng có được năng lượng, đồng thời lấy thân thể Trường Ngọc làm mối dắt tốt nhất, nói cách khác anh và cô dùng phương pháp của con người làm tình, nhưng mà anh không muốn, âm khí anh nặng, làm như vậy sẽ làm tổn thương đến cô.

Vốn dĩ anh định nằm vùng trong mộng của cô góp nhặt từng chút năng lượng, chờ đến một thời gian nữa, cô có thể tiếp nhận anh mới nói cho cô. Nhưng mà khi biết bên ngoài có người tùy tiện rình mò thậm chí ra tay đụng đến người của mình, anh cũng không nhịn được nữa.

Anh sờ khuôn mặt điềm tĩnh của cô gái, có lẽ anh nên để cô biết một chút gì đó.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương