"Thân thể của ta không yếu như vậy." Cố Ngôn Khuynh cười nói: "Nếu ngươi không muốn đi, ta sẽ không miễn cưỡng."
Thanh Trì nóng nảy: "Công tử nghĩ oan cho ta rồi, ta thật sự không có cái ý tứ kia! Công tử đi đâu ta liền theo đó, tình cảm chân thành của ta đối với công tử được nhật nguyệt chứng giám..."
Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, Thanh Trì xốc rèm vải lên hỏi, thống lĩnh hộ vệ Hạ Uy nói: "Công tử, Tam hoàng tử ở phía trước."
Cố Ngôn Khuynh nhíu mày, đi xuống xe ngựa.

Phía trước bên đường có một tòa đình hóng gió, Tam hoàng tử đang ngồi ở trong đó, phe phẩy quạt xếp chờ hắn, bên người chỉ có một hộ vệ.
"Ngôn Khuynh, thật không nghĩ tới đệ sẽ phải đi đến cái nơi chim không thèm ị này, ngàn dặm xa xôi, về sau muốn gặp mặt một lần cũng khó khăn." Tam hoàng tử rất khổ sở, rót ly rượu cho hắn: "Tới, ly rượu này xem như ta đưa tiễn đệ."
Cố Ngôn Khuynh uống một hơi cạn sạch: "Tạ điện hạ."
Tam hoàng tử thở dài: "Đều do Thái Tử không cư xử đúng mực, làm phụ hoàng nảy sinh hiềm khích với đệ, khiến đệ không thể ở lại kinh thành, nếu có thể, ta thật sự rất muốn đi cùng đệ."
Cố Ngôn Khuynh nói: "Tạ điện hạ nâng đỡ."
"Đệ làm sao lại khách sáo với ta như thế? Ai, ta cảm thấy đệ không giống với trước kia nữa rồi..." Tam hoàng tử cảm thán oán trách một hồi, Cố Ngôn Khuynh chỉ đành nói canh giờ không còn sớm, chào từ biệt lên đường.
Càng ngày càng xa tòa đình, Cố Ngôn Khuynh thở phào một hơi, chuyến này giang hồ đường xa, trời cao biển rộng, trong triều có hỗn loạn đễn mấy cũng không còn liên quan đến mình nữa.
Miến Châu ở phía tây so với kinh thành, đường xá xa xôi, xe ngựa bình thường phải tốn mất nửa tháng mới đến được, Cố Ngôn Khuynh cũng không vội, trên đường vừa đi vừa ngắm cảnh, rất là thích ý.

Ngày thứ năm, xe ngựa của bọn họ tiến vào địa phận Thương Châu, nơi này đồi núi trùng điệp vắng bóng người, Hạ Uy nói có nhiều sơn tặc thổ phỉ, mọi người cần lưu tâm chút.
Hạ Uy vốn là hộ vệ bên người Cố Dục, Cố Dục cố ý phái hắn tới bảo hộ Cố Ngôn Khuynh, một đường tận tâm tẫn trách, ngay cả một con sâu Cố Ngôn Khuynh cũng không gặp được.

Lúc này, hắn càng nâng cao mười hai phần tinh thần, điểu bay qua thú chạy lại không tránh được đôi mắt hắn.

Nghe hắn nói như vậy Thanh Trì có chút lo lắng, bọn họ chỉ có mười mấy hộ vệ, vạn nhất nếu đụng phải sơn tặc thật, đánh không lại thì phải làm sao bây giờ?
"Cha tuyển đều là người tinh nhuệ, sơn tặc không đáng để lo." Cố Ngôn Khuynh biết y lo lắng, an ủi nói: "Ta lớn nhỏ cũng có một chức quan, sơn tặc tầm thường không có lá gan dám giết mệnh quan triều đình."
Thanh Trì trong lòng an tâm một chút, vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy núi hoang dã lâm, không nhà không người, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, xe ngựa náo loạn một trận, bỗng nhiên dừng lại, một nhóm hộ vệ nhanh chóng che chở phía trước, trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Thanh Trì vừa ló đầu ra nhìn thấy, mẹ ơi, quả thật là sơn tặc!
"Dừng lại, núi này là ta mở, cây này do ta trồng, muốn từ đây đi qua thì để bạc lại!" Mười mấy đại hán ngăn ở giữa đường, trong tay cầm đao rìu, vẻ mặt hung dữ.
"Đây là xa giá của huyện lệnh Thanh Viễn tiền nhiệm Cố đại nhân, ngươi thật to gan, dám can đảm chặn đường mệnh quan triều đình!" Hạ Uy nghiêm nghị nói: "Thức thời thì mau cút."
Mấy sơn tặc hai mặt nhìn nhau, có chút lúng túng, trước đây bọn họ chặn đường đánh cướp chủ yếu toàn bá tánh tầm thường hoặc thương nhân đi đường, chỉ cần bọn họ rống giọng lên là sợ tới mức đem tiền tài ngân lượng dâng hết, đây là lần đầu gặp phải quan lại như vậy, đành phải lui về phía sau vài bước thương lượng.
"Đại ca, gặp phải một tên quan, làm sao bây giờ? Còn cướp nữa hay không?"
"Mấy người này nhìn lợi hại đấy, so với chúng ta thì chắc đánh ngang tay, hay là bỏ đi."
"Không được, nếu cứ bỏ cuộc như vậy thì huynh đệ chúng ta ở chỗ này còn lăn lộn như thế nào được?"
"Chắc gì đã là quan, lỡ may là một tên thương nhân nào đó nói dối thì sao, thử xem đã."
"Đúng vậy, lấy chút tiền mua rượu cũng coi như không mất công đến một chuyến."
Mấy người thương lượng một hồi, một đại hán râu xồm cường tráng đi ra, quát: "Phi, chỉ là một tên huyện lệnh quèn, ngay cả đại quan bọn ta cũng gặp qua rồi, muốn đi à, lưu lại bạc mới được nhé, các ngươi có là Thiên Vương lão tử thì ta cũng không quan tâm!"
Mấy người còn lại cũng hô hô quát quát nâng cao thanh thế, Hạ Uy châm chọc cười, từ trong lồng ngực lấy ra một văn tiền, tùy tay ném xuống đất: "Bạc có, chỉ là phải xem các ngươi có bản lĩnh lấy hay không."
"Hừ, tôn trọng bọn ta một chút được không, ngươi đây là đang bố thí cho ăn mày đấy à!"
"Đại ca, tên này dám khinh thường chúng ta!"

Sơn tặc lòng đầy căm phẫn, vị râu ria xồm xoàm kia lắc lắc đại đao, hung tợn đi tới, một vệt sáng lóe qua, nháy mắt nửa bên râu của hắn biến mất, trên mặt còn để lại một vết thương lớn bằng ngón tay.
Râu xồm ngây ngẩn cả người, mấy tên cũng sợ đến cứng đờ, bọn họ đều nhìn thấy Hạ Uy tự tay rút thanh đoản đao bên hông ra, nâng tay chém một cái.
"Một văn tiền, đủ chưa?" Hạ Uy nói.
"Đủ...! Đủ rồi..." Râu xồm phục hồi tinh thần, xoay người chạy, mới chạy được hai bước lại lộn trở về nhặt một văn tiền, bọn sơn tặc khác cũng nhanh chân biến mất.
Chúng hộ vệ cười ha ha, Thanh Trì liên tục vỗ tay: "Hạ thống lĩnh thật là quá lợi hại, một tay nguyệt lạc vô ảnh đao, thiên hạ vô địch!"
Hạ Uy gãi gãi đầu: "Đâu có, là những người đó quá vô dụng.

Công tử, chúng ta tiếp tục lên đường đi."
"Được." Cố Ngôn Khuynh buông sách trong tay, hoạt động tay chân một chút, một đường nhàm chán, có thể có mấy lần giải buồn như vậy cũng tốt.
"Giang hồ phong vân lục, đây là một quyển truyện ngắn truyền kỳ, công tử như thế nào lại xem cái này?" Thanh Trì vẻ mặt nghi hoặc: "Công tử trước kia chỉ đọc sách thánh hiền, chưa từng chạm vào mấy quyển sách giải trí kiểu vậy."
"Đường xá nhàm chán, xem một chút để giết thời gian." Cố Ngôn Khuynh tiếp tục xem: "Nếu ngươi muốn xem, trong túi vẫn còn, đều là tập thơ hết đấy."
Thanh Trì thất vọng: "Thơ thì có cái gì hay đâu chứ, truyện mới có ý tứ, công tử nếu muốn xem, về sau Thanh Trì tìm cho người."
Cố Ngôn Khuynh:...
Tiểu tử này, học mấy cái trò đấy thì rõ nhanh.
Xe ngựa tiếp tục tiến lên, lúc chạng vạng lại gặp thêm một nhóm sơn tặc chặn đường nữa, lời nói không khác gì lúc trước, làm Cố Ngôn Khuynh thập phần lo lắng.

Quan viên đương kim quản lý thất bại cỡ nào mà bức nhiều người không có kế sinh nhai đến như vậy, phải lên núi vào rừng làm cướp.
Nhưng mà nhóm người lần này không quá giống lần trước, chỉ có mười người tới nhưng thân thủ so với nhóm trước còn tốt hơn không ít, Hạ Uy cùng những hộ vệ khác liều chết khổ chiến vẫn liên tiếp bại lui, đao kiếm đã đánh tới trước xe ngựa, Thanh Trì sợ tới mức mắng oa oa gọi bậy, giơ quyển sách che ở trước mặt Cố Ngôn Khuynh.

"Công tử, làm sao bây giờ đây? Chúng ta phải chết ở nơi này sao!" Thanh Trì khóc lớn: "Ta còn chưa kịp cưới vợ mà!"
Cố Ngôn Khuynh: "......"
"Công tử đi mau!" Hạ Uy che ở trước xe, loan đao cắt qua cổ một sơn tặc, chính mình cũng bị thương ở cánh tay do một người đánh lén, khổ thủ không lùi, bốn phía máu tươi đầm đìa, sát ý như đao.

Cố Ngôn Khuynh nhìn cảnh trước mắt này, nhớ tới một trận loạn đấu trước khi chết ở kiếp trước, thiết huyết vô tình giống như bây giờ, không chừa lối thoát.
Hắn vô kinh không sợ, chỉ đạm mạc và bình tĩnh.
"Công tử, đi nhanh đi!" Thanh Trì muốn đỡ Cố Ngôn Khuynh xuống xe ngựa, bỗng nhiên một đao bổ tới, sợ tới mức hắn đứng im choáng váng, vẫn là Cố Ngôn Khuynh đẩy hắn một cái, đẩy mạnh đến mức lăn xuống xe ngựa, tránh thoát một đao.

Tuy nhiên Cố Ngôn Khuynh đứng sau phải hứng trọn một đao này, mắt thấy đao sắp hạ, một bóng hình nhảy tới, nhất kiếm xuyên tim sơn tặc, tiếp theo đó là từng bóng kiếm chớp loáng như gió, giây lát sơn tặc đều bị giết hết.
Cố Ngôn Khuynh nhìn người mới đến, tâm liền buông xuống.
Người này, đúng là Mục Nghiêm.
Cố Ngôn Khuynh đi xuống xe ngựa, chỉ thấy máu tươi thi thể đầy đất, hộ vệ hộ tống hắn chỉ còn lại đúng Hạ Uy.

Hắn bảo Thanh Trì kinh hồn chưa định giúp Hạ Uy cầm máu băng bó, lại cẩn thận nhìn những thi thể nằm đầy đất, phỏng đoán trong lòng liền được chứng thực.
Đế vương chi tâm, quả thực ngạnh như hàn thiết.
"Đa tạ đại hiệp cứu giúp." Cố Ngôn Khuynh thở dài, chắp tay cảm tạ Mục Nghiêm.
Mục Nghiêm nói: "Ngươi cũng từng cứu ta, xem như huề nhau."
Cố Ngôn Khuynh gật đầu: "Không tồi."
"Đó không phải sơn tặc tầm thường." Mục Nghiêm nói: "Công phu chiêu thức rất có kết cấu, không vì cầu tài, chỉ vì muốn sát hại tính mạng."
Cố Ngôn Khuynh cười nhẹ: "Đa tạ chỉ giáo, ta đã biết."
Biểu tình hắn thản nhiên, tựa hồ đã sớm biết rằng sẽ có người ám sát mình, Mục Nghiêm còn muốn nói thêm gì đó nhưng thấy hắn như thế cũng dừng lại.

"Công tử" Hạ Uy trầm giọng: "Những người này chỉ sợ không phải sơn tặc, như là......"
Cố Ngôn Khuynh giơ tay ngăn y nói tiếp: "Dưỡng thương cho tốt, những cái khác không cần quan tâm."
——————————————
Vào đêm, Dưỡng Tâm Điện.
"Hoàng Thượng, người phái ra truyền tin tức đến, thất bại, bên người Cố Ngôn Khuynh có cao thủ tương trợ." Cẩm Thường công công khom người nói: "Chúng ta có cần phái người......"
Tấn Đế buông bút trong tay, nói: "Thôi, Cố Dục nhiều năm làm quan, cũng coi như tận tâm, hắn đã chủ động đem người đi khỏi, núi cao mà xa, chỉ cần người không hồi kinh, không để Vân Đàm thấy, thì giữ lại cái mạng đó cho Cố gia đi."
"Hoàng Thượng nhân đức dày rộng, quả thật là phúc của xã tắc." Cẩm Thường đúng lúc nịnh nọt tâm vua.
"Nhưng mà Miến Châu đó..." Đôi mắt Tấn Đế hơi trầm xuống, hình như có chút phân vân: "Thiên hạ nhiều nơi như vậy, vì cái gì mà cố tình là Miến Châu? Cố Dục đến tột cùng đang nghĩ cái gì, trẫm quả thật có chút tò mò."
Cẩm thường xem sắc mặt của hắn, suy nghĩ nói: "Nô tài cảm thấy, Miến Châu là nơi xa nhất so với kinh thành, Cố thị lang làm vậy vì muốn tỏ lòng trung thành?"
Tấn Đế mày giãn ra, một lần nữa đề bút: "Cố Dục người này từ trước đến nay cẩn thận chặt chẽ, hắn cũng không dám có tâm tư gì khác, bất quá bên Miến Châu không thể lơi lỏng, lục đệ kia của trẫm cũng không phải là đèn cạn dầu."
"Bệ hạ yên tâm, vẫn luôn có người nhìn chằm chằm."
Trời nhập nhèm cũng là lúc Lại Bộ thị lang Cố Dục nhận được bồ câu đưa thư đến từ Hạ Uy.

Nhìn nội dung bên trong thư, Cố Dục mày nhíu chặt, một lúc lâu sau mới đem tin đặt trên ngọn nến mà đốt.
"Lão gia, vì sao lại dậy sớm như vậy?" Cố phu nhân khoác áo ngoài cho hắn, nhìn sắc trời bên ngoài chưa rõ, thở dài: "Thiên nhật sắp lạnh, cũng không biết Khuynh nhi bên ngoài sao rồi? Có tìm được dịch quán để nghỉ tạm không, có ăn cơm đầy đủ không...!Lão gia, chàng nói Khuynh nhi lưu lại ở trong kinh không an toàn, chính là thật sao? Hoàng Thượng sẽ gây bất lợi với nó?"
Cố Dục thở dài: "Thánh tâm khó dò, đoán mò một chút cũng không sai.

Nàng cũng đừng quá lo lắng, thầy đoán mệnh từng nói Khuynh nhi có mệnh đại phú đại quý, sẽ không bị đông lạnh vì đói đâu."
Cố phu nhân nói: "Nhưng mí mắt của ta cứ giật liên tục, Miến Châu xa như vậy, cũng không biết nó ở trên đường có an toàn hay không..."
Cố Dục bị nói càng thêm ưu phiền, mau khuyên người đi ngủ, viết phong thư gửi cho Hạ Uy bảo hắn bảo vệ người cho tốt, tìm thêm vài hộ vệ nữa cũng được, rồi một mình ngồi ở thư phòng đến bình minh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương