Edit: Chanh
Từ thư phòng đi ra, Cố Ngôn Khuynh thở dài một hơi, đam mê đặc thù của Thái Tử, hắn quá hiểu biết.
Trở về phòng không lâu, Thái Tử quả nhiên phái người tới, Cố Ngôn Khuynh vẫn chưa trực tiếp từ chối, chỉ là sau khi dùng cơm chiều xong thì ở trong viện ngồi một lúc lâu, bảo Thanh Trì chuẩn bị nước tắm, chờ nước lạnh mới đi vào, ngâm hơn nửa canh giờ, ngày hôm sau liền thuận lợi nhiễm phong hàn, ho khan không ngừng.
Hắn bị bệnh, tự nhiên không thể tham gia thơ hội, Cố Dục bất đắc dĩ, quở trách hắn vài câu, bảo hắn ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Cố Ngôn Khuynh có chút áy náy, hắn ít khi tùy hứng hành sự như vậy, nhưng giống như Cố Dục đã nói, kiếp trước Thái Tử dây dưa quá nhiều với hắn. Chuốc rượu hạ dược, đe dọa dụ dỗ, biện pháp nào có thể sử dụng đều dùng qua, nếu không phải chính mình sớm có phòng bị gặp chiêu nào phá chiêu đó, chỉ sợ khí tiết tuổi già khó giữ được.
Hiện giờ sống lại một đời, hắn càng không muốn cùng vị kia có liên quan gì, đành phải suy nghĩ biện pháp này, né qua được rồi tính sau.
Ở trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày, hôm nay sau khi dùng xong cơm trưa, Cố Ngôn Khuynh liền đi ra cửa, Thanh Trì chạy nhanh đuổi kịp: “Công tử, người muốn đi đâu?”
“Tùy tiện đi dạo một chút.” Cố Ngôn Khuynh ăn mặc đơn giản, đi ra cửa phủ. Lúc này xuân hạ tương giao, khắp nơi tràn ngập sắc vàng của hoa cúc, hắn đứng cạnh cây liễu, nhìn một hàng cò trắng bay vào tận trời, nhìn đến nhập thần, thật lâu sau chưa động.
“Công tử, người nhìn cái gì vậy?” Thanh Trì ngẩng đầu xem xét, vẻ mặt khó hiểu.
Cố Ngôn Khuynh khẽ cười nói: “Không có gì.”
Thanh Trì cảm thấy công tử nhà mình có chút kỳ lạ, trước đây người chỉ một lòng một dạ đọc sách, đi ra ngoài chơi một chút cũng không muốn. Thế mà nhiều ngày nay lại không thấy người lật được trang sách nào, không phải viết thơ vẽ tranh thì là ngồi phát ngốc, hơn nữa khí chất nhiều chút uy nghiêm trưởng thành, dường như chỉ qua một đêm công tử đã thay đổi rất nhiều.
Bỗng nhiên, Cố Ngôn Khuynh đi đến hẻm nhỏ phố tây.
“Công tử tới nơi này làm gì?” Thanh Trì túm ống tay áo của hắn: “Nơi này rất nhiều kẻ ăn xin, dơ loạn thật sự, chúng ta trở về đi.”
Cố Ngôn Khuynh nói: “Tìm một người, ngươi đi về trước đi.”
Thanh Trì nói: “Công tử muốn tìm ai, chúng ta kêu gia đinh trong phủ cùng tìm.”
Cố Ngôn Khuynh tìm người, là Mục Nghiêm.
Kiếp trước hắn trùng hợp gặp Mục Nghiêm ngay tại hẻm chuột này, Mục Nghiêm trọng thương còn bị mấy kẻ ăn xin khinh nhục, Cố Ngôn Khuynh cho y ngân lượng tìm đại phu, sau khi thương thế y tốt lên liền nói muốn báo ân, hai chữ báo ân chính là hơn hai mươi năm, đến tận khi y chết. Đời này Cố Ngôn Khuynh hi vọng gặp được y sớm hơn, miễn cho y chịu nhiều đau khổ, chỉ là không biết đã đến lúc chưa.
Hai người đi vào ngõ hẹp, hai bên quả thật có không ít người ăn xin hoặc ngồi hoặc nằm, hờ hững nhìn hai người. Cố Ngôn Khuynh đang đi, bỗng nhiên có một người túm lấy mắt cá chân của hắn, miệng cầu được bố thí, Thanh Trì vội vàng không ngừng kéo Cố Ngôn Khuynh ra phía sau.
“Xin thương xót đi, ta đã ba ngày không ăn cái gì……”
Lão ăn xin quỳ rạp trên mặt đất, Cố Ngôn Khuynh ngồi xổm xuống nói: “Trên người ta không mang theo ngân lượng, nếu ngươi cầu ấm no, trong phủ ta còn thiếu một người gác cổng, muốn thì cùng ta trở về.”
Hắn vừa mới dứt lời, mấy tên ăn xin xung quanh liền vội vàng chạy đến, Thanh Trì vội la lên: “Công tử, phủ chúng ta chắc không thiếu nhiều người như vậy đâu?”
Cố Ngôn Khuynh nói: “Chỉ lo ấm no, không cho tiền công.”
Nói xong đám đông liền mau chóng rời đi, chỉ còn bốn người, Cố Ngôn Khuynh hỏi thăm mấy người này xem gần đây có thấy được ai bị trọng thương đi tới nơi này không, mấy người đều nói chưa từng thấy, Cố Ngôn Khuynh liền tính đưa bọn họ cùng lão ăn xin kia về.
“Công tử, vì sao bỗng nhiên đưa nhiều người như vậy hồi phủ?” Thanh Trì khó hiểu: “Huống chi chỉ là mấy kẻ ăn xin, liệu có thể sống tốt sao?”
Cố Ngôn Khuynh nói: “Nhiều thêm mấy cái miệng ăn cơm thôi mà, một người nếu mong muốn lớn nhất chỉ là ấm no, sẽ không dễ sinh ra tâm tư khác.”
Thanh Trì cái hiểu cái không, nói: “Công tử, người mà người muốn tìm cũng là một tên ăn xin à?”
Cố Ngôn Khuynh lắc đầu, “Lần sau lại đến đi.”
Hai người hồi phủ, vừa lúc Lưu quản gia đang trách cứ hạ nhân trong phủ ham ăn biếng làm, hành sự bất lực nên đuổi đi mấy người, Cố Ngôn Khuynh đưa bọn họ đi tắm rửa sạch sẽ liền giữ lại, làm việc quả nhiên tận tâm hơn nhiều.
Lão ăn xin đói bụng hồi lâu nên thân thể suy yếu, Cố Ngôn Khuynh còn mời đại phu tới xem bệnh cho lão, lão ăn xin cảm động đến rơi nước mắt, quỳ trên mặt đất dập đầu, Cố Ngôn Khuynh nâng lão dậy: “Không cần đa lễ, sau này an tâm ở đây, trước tiên dưỡng bệnh cho tốt.”
Lão ăn xin gọi Cố Ngôn Khuynh là bồ tát cứu khổ cứu nạn, Cố Ngôn Khuynh trấn an vài câu, bỗng nhiên nói: “Con gái của ngươi, còn muốn nhận nàng không?”
Lão ăn xin ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn hắn, Cố Ngôn Khuynh chậm rãi nói: “Thời trẻ thê tử ngươi mất sớm, một mình ngươi nuôi con khôn lớn nhưng con gái lại bị một thương nhân nhìn trúng đem về làm thiếp thất, hiện giờ cũng coi như không lo cơm áo, lại không nhận phụ thân của mình, để mặc ngươi phải đi ăn xin mà sống, con cái như vậy, ngươi còn muốn nhận không?”
Đôi mắt vẩn đục của lão lăn xuống vài giọt nước mắt, thở dài: “Nhận hay không còn cần thiết nữa sao? Từ nhỏ ta không cho nó được một ngày hạnh phúc nào, chỉ cần nó sống vui vẻ, không nhận ta... cũng được...”
Cố Ngôn Khuynh không nói gì, khuyên lão tĩnh dưỡng cho tốt liền rời đi.
Hai ngày sau, Cố Ngôn Khuynh bỏ lại Thanh Trì, từ cửa hông ra khỏi phủ, một đường đến phía tây, lại đi vào ngõ hẹp kia, một đám ăn xin ngồi ở ven đường nhìn hắn, trong đó có mấy tên không thành thật, không có ý tốt đi tới.
“Đứa nhóc này vừa nhìn là biết thiếu gia nhà có tiền, không đi hoa lâu kỹ viện chơi mà chạy này tới làm gì? Ta thấy nó chính là tới chê cười chúng ta.”
“Đúng vậy, cũng không có ai đi theo, thật là dũng cảm.”
“Các huynh đệ, nếu không chúng ta dạy cho hắn một bài học đời?”
“Đúng vậy, cho hắn nếm chút giáo huấn đi!”
“Các vị đã đoán sai.” Mắt thấy mấy người kia vây quanh lại đây, Cố Ngôn Khuynh đứng yên, đạm nhiên nhìn bọn họ: “Ta không đơn thuần chỉ là nhà có tiền, nhà ta là quan lại, chẳng những có tiền mà còn có thế, hộ vệ của ta đang chờ ở bên ngoài, khuyên các ngươi một câu tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không gây hoạ vào thân, ngươi còn cái mạng khác để chết không?”
Hắn nói bình đạm, lại đem mấy người kia hù dọa, nào còn dám tiến lên trước nửa bước.
Cố Ngôn Khuynh lấy ra chút ngân lượng, nói: “Ta cũng không có hứng thú đuổi đánh ăn xin, có tay có chân, dựa vào bản lĩnh của mình mà tồn tại mới tính là nam nhân. Bất quá hôm nay ta phải mua một tin tức từ các ngươi, chỉ là lời nói của các ngươi liệu có đáng giá hay không.”
“Cái…… cái tin tức gì?” Mấy tên ăn xin mắt sáng như hổ nhìn bạc.
Cố Ngôn Khuynh nói: “Nơi này của các ngươi nơi này, có thấy một người trẻ tuổi bị thương không?”
Mấy tên ăn xin nhìn nhau xem vài lần, một người trong đó nói: “Buổi tối hôm qua có người đánh nhau tại đây, đánh rất hung hãn, nhưng mà có người bị thương hay không thì ta cũng không biết, ngươi đến cái nhà kia nhìn thử xem.”
Cố Ngôn Khuynh ném ngân lượng lại liền đi, những tên ăn xin ấy lập tức chạy lại mà đoạt, không thiếu được một phen chiến đấu hăng hái.
Cố Ngôn Khuynh đi vào cái nhà rách nát ấy, có thể thấy được nhiều vết máu trên mặt đất, xem ra quả thật là có người bị thương. Hắn đi vào bên trong vài bước, một cành cây đột nhiên xẹt qua trước mắt, đập vào cái bàn gần đó.
Chỉ là một đoạn nhánh cây mà có thể để lại vết nứt gần ba phân, nếu thay đổi cái khác hoặc nhắm chuẩn hắn mà vụt, chắc chắn hắn đã sớm bỏ mạng.
“Không cần khẩn trương, ta tới để giúp ngươi.” Cố Ngôn Khuynh cũng không hoảng loạn, bước chân chầm chậm đi đến, hắn hiểu tính tình vị này, muốn giết người sẽ không chớp một chút mắt.
“Ngươi là ai?” Sau khi phá tan bàn ghế, hắc y thiếu niên lạnh lùng dò hỏi, nắm chặt chuôi kiếm tùy thời chuẩn bị ra khỏi vỏ.
“Kiếm hiệp Mục Nghiêm, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay cố ý đến đây, chỉ vì muốn thấy phong thái của ngài.” Cố Ngôn Khuynh nói dối tới nghiêm trang: “Đại hiệp bị thương? Có cần ta giúp hay không?”
Hắc y nhân Mục Nghiêm im lặng một lát, nói: “Không cần, đi mau.”
Cố Ngôn Khuynh tiến lên vài bước: “Ta dẫn ngươi đi xem đại phu.”
“Ta nói không cần!” Mục Nghiêm biểu cảm rùng mình, kiếm rút ra chỉ thẳng yết hầu, không đến nửa tấc nữa là chạm vào.
Cố Ngôn Khuynh trong lòng thầm than, tính tình của người này thật là muốn mệnh mà.
Nếu cứu hắn không thành mà còn bị giết, chẳng phải rất oan uổng sao?
Cố Ngôn Khuynh suy nghĩ tính toán lý do thoái thác, bỗng nhiên ngoài phòng có mấy vị đại hán xâm nhập vào, mỗi người tay cầm lưỡi dao, hung thần ác sát.
“Mục Nghiêm, ngươi là một tên sát sư hung đồ, để xem ngươi còn trốn được chỗ nào, hôm nay chính là ngày ngươi phải chết!”
Mấy người ra tay không lưu tình chút nào, hơn nữa không hề bận tâm đến Cố Ngôn Khuynh, Cố Ngôn Khuynh âm thầm kêu khổ, trốn phía dưới cái bàn, thật vất vả mới sống lại, hắn không muốn lại chết thêm lần nữa đâu.
Mục Nghiêm trường kiếm như gió, lúc đánh nhau với mấy vị đại hán, cả phòng tràn ngập bóng kiếm, sát ý như đao, Cố Ngôn Khuynh xem mà hoa cả mắt.
Mục Nghiêm tuy bị thương, nhưng so với mấy người kia vẫn không rơi xuống thế hạ phong, trải qua một phen đánh nhau lại thêm mấy chỗ bị thương, mấy vị kia đã hoàn toàn bỏ mạng.
Cố Ngôn Khuynh thấy trên người y đầy máu, trước ngực có một vết chém đặc biệt đáng sợ, vội dìu y: “Ta liền mang ngươi đi tìm đại phu.”
Mục Nghiêm nhìn hắn một cái, muốn nói gì, mở miệng liền trào ra một đống máu, sau đó lâm vào hôn mê. Cố Ngôn Khuynh đỡ không được y, đành phải buông y ra, lại dùng chút ngân lượng gọi mấy tên ăn xin đến, đem người nâng đến y quán.
Mục Nghiêm bị thương rất nghiêm trọng, nếu không phải kịp thời cứu trị thì chỉ có con đường chết, Cố Ngôn Khuynh nhìn đại phu vì y mà trị thương băng bó, xác nhận tính mạng đã giữ được mới yên tâm, chỉ là ngân lượng trên người đều cho người khác hết rồi, liền lấy ngọc bội trên eo để lại, yêu cầu đại phu cần phải chữa khỏi cho y.
Lúc sau, Cố Ngôn Khuynh đi vào một quán trà phố nam, cho dù không có tiền trong người cũng đành phải ngồi xuống, tiểu nhị tiến đến.
Hắn ở kinh thành cũng khá nổi danh, ông chủ quán trà nhận ra hắn, cũng không hỏi gì mà đem ra một bình Bích Loa Xuân tốt nhất, Cố Ngôn Khuynh không từ chối được đành phải uống.
Ước chừng một chén trà sau, Cố Ngôn Khuynh chờ được người tới, đi vào một tiệm thuốc đối diện. Hắn đứng dậy, nói sẽ cho người đem tiền trà tới liền đi. Ông chủ quán trà dọn dẹp chén trà hắn đã uống qua, tiểu nhị cung kính cầm lấy.
“Đây chính là cái chén mà công tử Cố gia đã uống qua, không lâu sau chính là Trạng Nguyên.” Ông chủ quán trà nói như thế với tiểu nhị của mình.
Lúc này tuy còn chưa thi hội, nhưng Cố Ngôn Khuynh là thiếu niên có tài, mười một tuổi liền bị Hoàng Thượng gọi vào cung làm thư đồng của Thái Tử, ở trong lòng bá tánh kinh thành, học vị Trạng Nguyên trừ hắn ra sẽ không có người khác.
Cố Ngôn Khuynh đi đến trước tiệm thuốc nhưng không đi vào, chờ nàng ta ra mới đi theo phía sau, đi qua một cái phố, nếu không phải khí độ của hắn không tầm thường, tư thái thong dong, nghiễm nhiên chính là một tên khốn kiếp đang theo đuôi nữ tử đàng hoàng.
Nữ tử mới đầu tâm thần không yên, không phát hiện có người đi theo, khi đi qua một cái hẻm ít người, nàng mới chú ý đến tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại thấy được Cố Ngôn Khuynh.
“Ngươi... ” Nữ tử vốn định chất vấn, nhưng thấy bộ dáng này của Cố Ngôn Khuynh liền nói không nên lời.
Từ thư phòng đi ra, Cố Ngôn Khuynh thở dài một hơi, đam mê đặc thù của Thái Tử, hắn quá hiểu biết.
Trở về phòng không lâu, Thái Tử quả nhiên phái người tới, Cố Ngôn Khuynh vẫn chưa trực tiếp từ chối, chỉ là sau khi dùng cơm chiều xong thì ở trong viện ngồi một lúc lâu, bảo Thanh Trì chuẩn bị nước tắm, chờ nước lạnh mới đi vào, ngâm hơn nửa canh giờ, ngày hôm sau liền thuận lợi nhiễm phong hàn, ho khan không ngừng.
Hắn bị bệnh, tự nhiên không thể tham gia thơ hội, Cố Dục bất đắc dĩ, quở trách hắn vài câu, bảo hắn ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Cố Ngôn Khuynh có chút áy náy, hắn ít khi tùy hứng hành sự như vậy, nhưng giống như Cố Dục đã nói, kiếp trước Thái Tử dây dưa quá nhiều với hắn. Chuốc rượu hạ dược, đe dọa dụ dỗ, biện pháp nào có thể sử dụng đều dùng qua, nếu không phải chính mình sớm có phòng bị gặp chiêu nào phá chiêu đó, chỉ sợ khí tiết tuổi già khó giữ được.
Hiện giờ sống lại một đời, hắn càng không muốn cùng vị kia có liên quan gì, đành phải suy nghĩ biện pháp này, né qua được rồi tính sau.
Ở trong phủ nghỉ ngơi mấy ngày, hôm nay sau khi dùng xong cơm trưa, Cố Ngôn Khuynh liền đi ra cửa, Thanh Trì chạy nhanh đuổi kịp: “Công tử, người muốn đi đâu?”
“Tùy tiện đi dạo một chút.” Cố Ngôn Khuynh ăn mặc đơn giản, đi ra cửa phủ. Lúc này xuân hạ tương giao, khắp nơi tràn ngập sắc vàng của hoa cúc, hắn đứng cạnh cây liễu, nhìn một hàng cò trắng bay vào tận trời, nhìn đến nhập thần, thật lâu sau chưa động.
“Công tử, người nhìn cái gì vậy?” Thanh Trì ngẩng đầu xem xét, vẻ mặt khó hiểu.
Cố Ngôn Khuynh khẽ cười nói: “Không có gì.”
Thanh Trì cảm thấy công tử nhà mình có chút kỳ lạ, trước đây người chỉ một lòng một dạ đọc sách, đi ra ngoài chơi một chút cũng không muốn. Thế mà nhiều ngày nay lại không thấy người lật được trang sách nào, không phải viết thơ vẽ tranh thì là ngồi phát ngốc, hơn nữa khí chất nhiều chút uy nghiêm trưởng thành, dường như chỉ qua một đêm công tử đã thay đổi rất nhiều.
Bỗng nhiên, Cố Ngôn Khuynh đi đến hẻm nhỏ phố tây.
“Công tử tới nơi này làm gì?” Thanh Trì túm ống tay áo của hắn: “Nơi này rất nhiều kẻ ăn xin, dơ loạn thật sự, chúng ta trở về đi.”
Cố Ngôn Khuynh nói: “Tìm một người, ngươi đi về trước đi.”
Thanh Trì nói: “Công tử muốn tìm ai, chúng ta kêu gia đinh trong phủ cùng tìm.”
Cố Ngôn Khuynh tìm người, là Mục Nghiêm.
Kiếp trước hắn trùng hợp gặp Mục Nghiêm ngay tại hẻm chuột này, Mục Nghiêm trọng thương còn bị mấy kẻ ăn xin khinh nhục, Cố Ngôn Khuynh cho y ngân lượng tìm đại phu, sau khi thương thế y tốt lên liền nói muốn báo ân, hai chữ báo ân chính là hơn hai mươi năm, đến tận khi y chết. Đời này Cố Ngôn Khuynh hi vọng gặp được y sớm hơn, miễn cho y chịu nhiều đau khổ, chỉ là không biết đã đến lúc chưa.
Hai người đi vào ngõ hẹp, hai bên quả thật có không ít người ăn xin hoặc ngồi hoặc nằm, hờ hững nhìn hai người. Cố Ngôn Khuynh đang đi, bỗng nhiên có một người túm lấy mắt cá chân của hắn, miệng cầu được bố thí, Thanh Trì vội vàng không ngừng kéo Cố Ngôn Khuynh ra phía sau.
“Xin thương xót đi, ta đã ba ngày không ăn cái gì……”
Lão ăn xin quỳ rạp trên mặt đất, Cố Ngôn Khuynh ngồi xổm xuống nói: “Trên người ta không mang theo ngân lượng, nếu ngươi cầu ấm no, trong phủ ta còn thiếu một người gác cổng, muốn thì cùng ta trở về.”
Hắn vừa mới dứt lời, mấy tên ăn xin xung quanh liền vội vàng chạy đến, Thanh Trì vội la lên: “Công tử, phủ chúng ta chắc không thiếu nhiều người như vậy đâu?”
Cố Ngôn Khuynh nói: “Chỉ lo ấm no, không cho tiền công.”
Nói xong đám đông liền mau chóng rời đi, chỉ còn bốn người, Cố Ngôn Khuynh hỏi thăm mấy người này xem gần đây có thấy được ai bị trọng thương đi tới nơi này không, mấy người đều nói chưa từng thấy, Cố Ngôn Khuynh liền tính đưa bọn họ cùng lão ăn xin kia về.
“Công tử, vì sao bỗng nhiên đưa nhiều người như vậy hồi phủ?” Thanh Trì khó hiểu: “Huống chi chỉ là mấy kẻ ăn xin, liệu có thể sống tốt sao?”
Cố Ngôn Khuynh nói: “Nhiều thêm mấy cái miệng ăn cơm thôi mà, một người nếu mong muốn lớn nhất chỉ là ấm no, sẽ không dễ sinh ra tâm tư khác.”
Thanh Trì cái hiểu cái không, nói: “Công tử, người mà người muốn tìm cũng là một tên ăn xin à?”
Cố Ngôn Khuynh lắc đầu, “Lần sau lại đến đi.”
Hai người hồi phủ, vừa lúc Lưu quản gia đang trách cứ hạ nhân trong phủ ham ăn biếng làm, hành sự bất lực nên đuổi đi mấy người, Cố Ngôn Khuynh đưa bọn họ đi tắm rửa sạch sẽ liền giữ lại, làm việc quả nhiên tận tâm hơn nhiều.
Lão ăn xin đói bụng hồi lâu nên thân thể suy yếu, Cố Ngôn Khuynh còn mời đại phu tới xem bệnh cho lão, lão ăn xin cảm động đến rơi nước mắt, quỳ trên mặt đất dập đầu, Cố Ngôn Khuynh nâng lão dậy: “Không cần đa lễ, sau này an tâm ở đây, trước tiên dưỡng bệnh cho tốt.”
Lão ăn xin gọi Cố Ngôn Khuynh là bồ tát cứu khổ cứu nạn, Cố Ngôn Khuynh trấn an vài câu, bỗng nhiên nói: “Con gái của ngươi, còn muốn nhận nàng không?”
Lão ăn xin ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn hắn, Cố Ngôn Khuynh chậm rãi nói: “Thời trẻ thê tử ngươi mất sớm, một mình ngươi nuôi con khôn lớn nhưng con gái lại bị một thương nhân nhìn trúng đem về làm thiếp thất, hiện giờ cũng coi như không lo cơm áo, lại không nhận phụ thân của mình, để mặc ngươi phải đi ăn xin mà sống, con cái như vậy, ngươi còn muốn nhận không?”
Đôi mắt vẩn đục của lão lăn xuống vài giọt nước mắt, thở dài: “Nhận hay không còn cần thiết nữa sao? Từ nhỏ ta không cho nó được một ngày hạnh phúc nào, chỉ cần nó sống vui vẻ, không nhận ta... cũng được...”
Cố Ngôn Khuynh không nói gì, khuyên lão tĩnh dưỡng cho tốt liền rời đi.
Hai ngày sau, Cố Ngôn Khuynh bỏ lại Thanh Trì, từ cửa hông ra khỏi phủ, một đường đến phía tây, lại đi vào ngõ hẹp kia, một đám ăn xin ngồi ở ven đường nhìn hắn, trong đó có mấy tên không thành thật, không có ý tốt đi tới.
“Đứa nhóc này vừa nhìn là biết thiếu gia nhà có tiền, không đi hoa lâu kỹ viện chơi mà chạy này tới làm gì? Ta thấy nó chính là tới chê cười chúng ta.”
“Đúng vậy, cũng không có ai đi theo, thật là dũng cảm.”
“Các huynh đệ, nếu không chúng ta dạy cho hắn một bài học đời?”
“Đúng vậy, cho hắn nếm chút giáo huấn đi!”
“Các vị đã đoán sai.” Mắt thấy mấy người kia vây quanh lại đây, Cố Ngôn Khuynh đứng yên, đạm nhiên nhìn bọn họ: “Ta không đơn thuần chỉ là nhà có tiền, nhà ta là quan lại, chẳng những có tiền mà còn có thế, hộ vệ của ta đang chờ ở bên ngoài, khuyên các ngươi một câu tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không gây hoạ vào thân, ngươi còn cái mạng khác để chết không?”
Hắn nói bình đạm, lại đem mấy người kia hù dọa, nào còn dám tiến lên trước nửa bước.
Cố Ngôn Khuynh lấy ra chút ngân lượng, nói: “Ta cũng không có hứng thú đuổi đánh ăn xin, có tay có chân, dựa vào bản lĩnh của mình mà tồn tại mới tính là nam nhân. Bất quá hôm nay ta phải mua một tin tức từ các ngươi, chỉ là lời nói của các ngươi liệu có đáng giá hay không.”
“Cái…… cái tin tức gì?” Mấy tên ăn xin mắt sáng như hổ nhìn bạc.
Cố Ngôn Khuynh nói: “Nơi này của các ngươi nơi này, có thấy một người trẻ tuổi bị thương không?”
Mấy tên ăn xin nhìn nhau xem vài lần, một người trong đó nói: “Buổi tối hôm qua có người đánh nhau tại đây, đánh rất hung hãn, nhưng mà có người bị thương hay không thì ta cũng không biết, ngươi đến cái nhà kia nhìn thử xem.”
Cố Ngôn Khuynh ném ngân lượng lại liền đi, những tên ăn xin ấy lập tức chạy lại mà đoạt, không thiếu được một phen chiến đấu hăng hái.
Cố Ngôn Khuynh đi vào cái nhà rách nát ấy, có thể thấy được nhiều vết máu trên mặt đất, xem ra quả thật là có người bị thương. Hắn đi vào bên trong vài bước, một cành cây đột nhiên xẹt qua trước mắt, đập vào cái bàn gần đó.
Chỉ là một đoạn nhánh cây mà có thể để lại vết nứt gần ba phân, nếu thay đổi cái khác hoặc nhắm chuẩn hắn mà vụt, chắc chắn hắn đã sớm bỏ mạng.
“Không cần khẩn trương, ta tới để giúp ngươi.” Cố Ngôn Khuynh cũng không hoảng loạn, bước chân chầm chậm đi đến, hắn hiểu tính tình vị này, muốn giết người sẽ không chớp một chút mắt.
“Ngươi là ai?” Sau khi phá tan bàn ghế, hắc y thiếu niên lạnh lùng dò hỏi, nắm chặt chuôi kiếm tùy thời chuẩn bị ra khỏi vỏ.
“Kiếm hiệp Mục Nghiêm, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay cố ý đến đây, chỉ vì muốn thấy phong thái của ngài.” Cố Ngôn Khuynh nói dối tới nghiêm trang: “Đại hiệp bị thương? Có cần ta giúp hay không?”
Hắc y nhân Mục Nghiêm im lặng một lát, nói: “Không cần, đi mau.”
Cố Ngôn Khuynh tiến lên vài bước: “Ta dẫn ngươi đi xem đại phu.”
“Ta nói không cần!” Mục Nghiêm biểu cảm rùng mình, kiếm rút ra chỉ thẳng yết hầu, không đến nửa tấc nữa là chạm vào.
Cố Ngôn Khuynh trong lòng thầm than, tính tình của người này thật là muốn mệnh mà.
Nếu cứu hắn không thành mà còn bị giết, chẳng phải rất oan uổng sao?
Cố Ngôn Khuynh suy nghĩ tính toán lý do thoái thác, bỗng nhiên ngoài phòng có mấy vị đại hán xâm nhập vào, mỗi người tay cầm lưỡi dao, hung thần ác sát.
“Mục Nghiêm, ngươi là một tên sát sư hung đồ, để xem ngươi còn trốn được chỗ nào, hôm nay chính là ngày ngươi phải chết!”
Mấy người ra tay không lưu tình chút nào, hơn nữa không hề bận tâm đến Cố Ngôn Khuynh, Cố Ngôn Khuynh âm thầm kêu khổ, trốn phía dưới cái bàn, thật vất vả mới sống lại, hắn không muốn lại chết thêm lần nữa đâu.
Mục Nghiêm trường kiếm như gió, lúc đánh nhau với mấy vị đại hán, cả phòng tràn ngập bóng kiếm, sát ý như đao, Cố Ngôn Khuynh xem mà hoa cả mắt.
Mục Nghiêm tuy bị thương, nhưng so với mấy người kia vẫn không rơi xuống thế hạ phong, trải qua một phen đánh nhau lại thêm mấy chỗ bị thương, mấy vị kia đã hoàn toàn bỏ mạng.
Cố Ngôn Khuynh thấy trên người y đầy máu, trước ngực có một vết chém đặc biệt đáng sợ, vội dìu y: “Ta liền mang ngươi đi tìm đại phu.”
Mục Nghiêm nhìn hắn một cái, muốn nói gì, mở miệng liền trào ra một đống máu, sau đó lâm vào hôn mê. Cố Ngôn Khuynh đỡ không được y, đành phải buông y ra, lại dùng chút ngân lượng gọi mấy tên ăn xin đến, đem người nâng đến y quán.
Mục Nghiêm bị thương rất nghiêm trọng, nếu không phải kịp thời cứu trị thì chỉ có con đường chết, Cố Ngôn Khuynh nhìn đại phu vì y mà trị thương băng bó, xác nhận tính mạng đã giữ được mới yên tâm, chỉ là ngân lượng trên người đều cho người khác hết rồi, liền lấy ngọc bội trên eo để lại, yêu cầu đại phu cần phải chữa khỏi cho y.
Lúc sau, Cố Ngôn Khuynh đi vào một quán trà phố nam, cho dù không có tiền trong người cũng đành phải ngồi xuống, tiểu nhị tiến đến.
Hắn ở kinh thành cũng khá nổi danh, ông chủ quán trà nhận ra hắn, cũng không hỏi gì mà đem ra một bình Bích Loa Xuân tốt nhất, Cố Ngôn Khuynh không từ chối được đành phải uống.
Ước chừng một chén trà sau, Cố Ngôn Khuynh chờ được người tới, đi vào một tiệm thuốc đối diện. Hắn đứng dậy, nói sẽ cho người đem tiền trà tới liền đi. Ông chủ quán trà dọn dẹp chén trà hắn đã uống qua, tiểu nhị cung kính cầm lấy.
“Đây chính là cái chén mà công tử Cố gia đã uống qua, không lâu sau chính là Trạng Nguyên.” Ông chủ quán trà nói như thế với tiểu nhị của mình.
Lúc này tuy còn chưa thi hội, nhưng Cố Ngôn Khuynh là thiếu niên có tài, mười một tuổi liền bị Hoàng Thượng gọi vào cung làm thư đồng của Thái Tử, ở trong lòng bá tánh kinh thành, học vị Trạng Nguyên trừ hắn ra sẽ không có người khác.
Cố Ngôn Khuynh đi đến trước tiệm thuốc nhưng không đi vào, chờ nàng ta ra mới đi theo phía sau, đi qua một cái phố, nếu không phải khí độ của hắn không tầm thường, tư thái thong dong, nghiễm nhiên chính là một tên khốn kiếp đang theo đuôi nữ tử đàng hoàng.
Nữ tử mới đầu tâm thần không yên, không phát hiện có người đi theo, khi đi qua một cái hẻm ít người, nàng mới chú ý đến tiếng bước chân phía sau, quay đầu lại thấy được Cố Ngôn Khuynh.
“Ngươi... ” Nữ tử vốn định chất vấn, nhưng thấy bộ dáng này của Cố Ngôn Khuynh liền nói không nên lời.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook