“Sao thế?” Nhiếp Câu rất nhanh đã chú ý đến biến hóa cảm xúc của Kê Du Cẩn, quan tâm hỏi.
‘Không sao, vừa nãy có cúi đầu xem di động một lát, hình như có hơi say xe, nhưng mà không sao đâu, lát nữa là tốt thôi.’
Cách nói này vô cùng hợp lý, hơn nữa Kê Du Cẩn thoạt nhìn cũng không khó chịu lắm, bởi vậy Nhiếp Câu không hoài nghi, yên lòng nhưng không quên dặn dò: “Nếu thật sự cảm thấy không thoải mái, nhất định phải nói cho tôi biết.”
Cũng may không lâu sau, đã đến được chân núi Thanh Giang.

Đoạn đường còn lại xe không chạy lên được, chỉ có thể dựa vào hai chân đi lên.
Đoàn người cầm lấy hành lý bắt đầu leo núi, Nhiếp Câu lấy túi của Kê Du Cẩn trước một bước, nói: “Không phải anh say xe khó chịu sao? Tôi cầm cho anh.”
Kê Du Cẩn nhanh chóng giải thích: ‘Tôi đã không sao rồi.”
Nhưng hình như Nhiếp Câu không thấy được, cầm đồ đạc đi lên núi trước.
Tiêu Tiêu đi đến bên cạnh Kê Du Cẩn, nhỏ giọng trêu chọc: “Bạn trai vừa trẻ vừa đẹp vừa biết săn sóc, hạnh phúc quá đi à!”
Kê Du Cẩn nghe được xưng hô “bạn trai” này, vội giải thích: [Cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là bạn của cậu ấy.]
“Bạn? Anh không thích cậu ta?” Tiêu Tiêu ngoài ý muốn nhướng mày hỏi.
Dọc đường đi này, cậu ta nhìn cách ở chung giữa hai người, còn tưởng rằng họ đang ở thời điểm ngọt ngào đường mật đấy.

Đặc biệt là Nhiếp Câu, hầu như lúc nào cũng chú ý đến Kê Du Cẩn, phàm là người biết nhìn ai sẽ không nhìn ra tình cảm của hắn đối với Kê Du Cẩn chứ?
Kê Du Cẩn không trả lời có thích hay không, mà chỉ nói: [Tôi thế này, không xứng với cậu ấy.]

“Anh nói là chuyện không nói chuyện được hả? Horse biết ngôn ngữ ký hiệu, chắc chắn không để ý đến mấy thứ này.]
[Trừ chuyện này, còn có nguyên nhân khác.

Tóm lại, cậu ấy càng xứng với người tốt hơn.]
Kê Du Cẩn đánh trên di động những lời này, trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót.
Tiêu Tiêu không nói gì nữa, cùng Kê Du Cẩn đi lên núi.

Hai người này cũng thật thú vị, bày đặt chơi hai bên yêu thầm này nọ.
Lúc mới bắt đầu leo núi thì đoàn người còn sục sôi ý chí, chờ thêm một hai tiếng sau, phần lớn đã bắt đầu thở hồng hộc, chỉ còn lại Nhiếp Câu sức lực dư thừa.
“Không được rồi, horse đẹp trai, có thể mang giúp tôi một tí hành lí không?” Tiêu Tiêu than thở nói.

Mỏi mệt khiến mặt cậu ta dày hơn.
Lúc này trên lưng Nhiếp Câu là túi của mình, một tay cầm lấy túi của Kê Du Cẩn.

Sau khi hắn nghe được Tiêu Tiêu nói thì giơ tay kia lên, tay kia đang nắm tay Kê Du Cẩn.
“Anh thấy rồi đấy, tôi hết tay cầm rồi.” Nhiếp Câu bình tĩnh đáp lời.
Tiêu Tiêu nhìn hai người nắm tay, mặt không cảm xúc nghĩ thầm, “tình bạn” hai người này cũng thuần túy quá, chúc “tình bạn” của hai người thiên trường địa cửu!
“Bé Ngư yêu quý…” Tiêu Tiêu nhìn về phía Phi Ngư.
Nhưng mà Phi Ngư cũng đang mệt mỏi, nói thẳng: “Cậu xem bộ dạng tôi có thể cầm thêm được rồi sao? Tôi còn muốn có ai đó cầm đồ giúp tôi đây.”
Vẻ mặt Kê Du Cẩn rối rắm, tựa như muốn nói gì đó, lại bị Nhiếp Câu nắm chặt bàn tay.
“Giữ chút thể lực đi, còn xa lắm.” Nhiếp Câu nhẹ giọng nói với Kê Du Cẩn.
Kê Du Cẩn: …
Được rồi, anh nhìn chung cũng đã thêm gánh nặng cho Nhiếp Câu rồi, không cần phải xuất đầu đi chi viện cho mấy người khác.
Phi Ngư nhìn hai người Nhiếp Câu lôi lôi kéo kéo tiếp tục đi lên núi, đề nghị: “Hay là chúng ta cũng làm giống hai người họ, kéo nhau đi đi? Hai người một tổ, người phía trước kéo người phía sau, rồi lại thay phiên kéo, thế nào?”
“Chúng ta ở đây 7 người, còn một người lẻ loi thì sao?”
“Cậu bị ngốc à, ba người mình một tổ càng tốt, mỗi lần có thể để hai người phía trước kéo, thay phiên cũng sẽ nhẹ nhàng hơn!”
Cuối cùng, đoàn người cũng nghiêng ngả lảo đảo bò lên được đỉnh núi.
Đến buổi tối khi ở nhà khác, đoàn người đã không còn tinh lực để nói chuyện gì nữa, sôi nổi đi nhận phòng đã đặt trước, hành lý ném xuống, bò lên giường nằm liệt, một chút sức lực nhúc nhích cũng không có.
Bọn họ đặt phòng là phòng cho hai người, cho ba người.


Nhà khách này không lớn, tổng cộng chỉ có bốn phòng.

Trùng hợp gần đây có một phòng hai người bị trục trặc mạch điện, tạm thời không thể ở được, nên có một phòng hai người nhưng chỉ có một cái giường lớn, mà gian phòng đó bị phân cho Nhiếp Câu với Kê Du Cẩn.
Khi Kê Du Cẩn cùng Nhiếp Câu mở cửa ra, nhìn đến cái giường đôi 1m8 kia, đều ngây ngẩn cả người.
Nhiếp Câu có phản ứng trước, đi vào buông hành lý xuống, lôi Kê Du Cẩn vào phòng: “Mau đến đây, nằm xuống nghỉ ngơi một lát, mệt muốn chết rồi phải không?”
Kê Du Cẩn thu lại tâm tình, đi qua ngồi bên mép giường.

Khi thân thể tiếp xúc với nệm mềm mại, anh cảm thấy cơ bắp toàn thân đang kêu gào “thoải mái”, cuối cùng cũng không nhịn được ngửa người ra sau, nhắm mắt lại thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ chốc lát sau, Kê Du Cẩn cảm thấy cổ chân mình bị một bàn tay nắm lấy, anh lập tức kinh ngạc mở mắt ra, nhìn thấy Nhiếp Câu đang cởi giày cho anh!
Kê Du Cẩn vội vã ngồi dậy, nhưng Nhiếp Câu ấn vai anh không cho anh dậy: “Nằm xuống đừng nhúc nhích, tôi mát xa chân cho anh, bằng không chân sẽ bị căng cơ, ngày mai đừng nói là xuống núi, đi đường thôi cũng đã lao lực.”
‘Vậy còn cậu?’ Kê Du Cẩn hỏi.
“Trước kia tôi đã quen làm mấy công việc tay chân, đã quen rồi, chút vận động kiểu này không ảnh hưởng được tôi.” Nhiếp Câu nói.
Lúc hắn chưa thành niên, còn ở một khu du lịch bán nước khoáng.

Dưới chân núi một tệ một chai nước khoáng, lên tới đỉnh núi có thể bán được 5-6 tệ.

Ngọn núi kia cũng không thấp hơn núi Thanh Giang bao nhiêu, nhưng Nhiếp Câu mười sáu mười bảy tuổi mỗi ngày có thể leo lên leo xuống bốn năm lần, mỗi lần vác một thùng nước leo lên.

Một ngày có thể kiếm hơn một trăm tệ, lời hơn đi làm công.


Đáng tiếc buôn bán trên núi đều có người lũng đoạn, hành vi của Nhiếp Câu rất nhanh đã bị phát hiện, đối phương liên hợp với nhân viên quản lý của khu du lịch đuổi hắn ra ngoài.
Kê Du Cẩn biết được chuyện đó, trong lòng càng thêm hụt hẫng, chỉ hận không thể gặp Nhiếp Câu sớm hơn vài năm, để Nhiếp Câu không phải chịu những cực khổ kia.
Nhiếp Câu từng làm trong tiệm mát xa chân, bởi vậy kỹ thuật mát xa rất chuyên nghiệp, sau khi đau đớn qua đi, Kê Du Cẩn cảm thấy nhẹ nhàng đi rất nhiều.

Không chỉ như vậy, Nhiếp Câu còn tìm được một thùng ngâm chân bằng điện.

Du khách đến nơi này đều leo núi rất lâu mới đến được, ông chủ nhà khách phỏng chừng suy xét đến chuyện này, mới cố ý chuẩn bị thùng ngâm chân.
“Để chân vào ngâm một chút, yên tâm, thùng này tôi tiêu độc qua rồi.

Không khí trên núi này lạnh hơn một ít, ngâm chân không chỉ để thư giãn, mà còn có thể xua đi cái lạnh.”
Được chăm sóc chu đáo như vậy, Kê Du Cẩn cảm động, đồng thời, tình ý đối với Nhiếp Câu càng sâu.

Chỉ cần tưởng tượng đến sau này Nhiếp Câu sẽ ở bên người khác, sự dịu dàng này sẽ được một người con gái hoặc con trai khác cảm nhận được, Kê Du Cẩn liền cảm thấy lo âu và khủng hoảng.
Những người khác leo núi không có thể lực tốt như Nhiếp Câu, cũng không có phúc khí như Kê Du Cẩn, đều mệt xỉu không có tiếng động gì, thẳng đến thời điểm ăn tối mới kéo hai chân đau nhức xuất hiện, từ đầu đến chân tràn ngập mệt mỏi.
“Tại sao khí sắc của hai người vẫn tốt như vậy?” Nhìn đến hai người Nhiếp Câu tinh thần sung túc, Phi Ngư không khỏi có hơi khó hiểu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương