Trong phòng ngủ, Kê Du Cẩn nằm trên giường, đắp chăn đàng hoàng, Nhiếp Câu ngồi ghé bên mép giường.
Có lẽ do cảnh tượng này quá mức ái muội, Kê Du Cẩn có hơi khẩn trương, hai mắt không dám nhìn thẳng Nhiếp Câu.
“Bình thường ngủ không được thì phải làm sao?” Nhiếp Câu hỏi anh.
Đôi mắt Kê Du Cẩn nhìn về phía đầu giường bên kia, nơi đó đặt một cái bịt mắt hơi nước có tác dụng hỗ trợ giấc ngủ.

Rồi sau đó, Kê Du Cẩn lại lấy di động ra, phát ra đoạn nhạc mà mình nghe trước khi đi ngủ.
“Nhạc không lời trợ giúp giấc ngủ … vậy không phải cần mang tai nghe sao? Như thế không tốt cho thính lực đâu, hạn chế nghe mấy thứ này đi.” Nhiếp Câu có hơi không đồng ý nói.
Nhưng mà bịt mắt hơi nước vẫn không tệ, sau khi mang lên có thể chắn hết mọi ánh sáng, có lợi cho giấc ngủ.

Nhiếp Câu xé ra một cái bịt mắt, để Kê Du Cẩn nhắm mắt lại sau đó mang lên cho anh.

Ánh đèn nơi phòng ngủ vốn đã tối tăm, bây giờ đã bị bịt mắt làm ngăn cách hoàn toàn.
Sau khi thị giác bị che chắn, các cảm giác khác càng thêm rõ ràng.
Kê Du Cẩn cảm giác được lòng bàn tay của Nhiếp Câu đang xoa đi xoa lại giữa tóc mình, mát xa nhẹ nhàng.

Tiếng “sàn sạt” rất nhỏ vang lên bên tai, làm người ta không thể tập trung suy nghĩ gì khác, chỉ có thể từ từ buông dòng suy nghĩ xuống.


Mà mát xa nhẹ nhàng thể này tạo cho người ta cảm giác thư thái từ cơ thể đến tận trái tim.
Kê Du Cẩn vốn còn một chút khẩn trương, từ từ thả lỏng lại…
Nhiếp Câu cảm thấy hơi thở của Kê Du Cẩn trở nên đều đều, thẳng đến khi đối phương rơi vào giấc ngủ say mới dừng tay lại.

Hắn ngồi ở mép giường, nhìn Kê Du Cẩn ngủ không chút gì đề phòng, muốn đụng một chút vào đôi môi mềm mại kia, muốn vuốt ve chiếc cổ thon thả ấy, muốn cùng đối phương kề cận da thịt ôm chặt lấy nhau.

Nhưng mà, cuối cùng hắn chẳng làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng tắt đèn, đóng cửa lại, rời đi.
Đồng hồ sinh học của Kê Du Cẩn luôn luôn đúng giờ, nhưng sáng hôm sau lại khó có được mà thức trễ.

Anh bị cảm giác đói bụng đánh thức, sau khi tháo bịt mắt xuống lấy di động xem giờ, sắp 9h luôn rồi!
Ngày thường trước 8 giờ là anh phải đến tiệm để làm đồ ngọt với Chung Trình! Kê Du Cẩn nhanh chóng rời giường, thay quần áo, vội vã ra khỏi nhà.

Nhiếp Câu thấy vậy đưa cho anh một cái bình giữ ấm: “Bên trong có cháo hải sản đã nấu xong, tuy rằng trong tiệm có bánh mì với sữa có thể ăn, nhưng ăn cháo nóng vào bữa sáng sẽ tốt hơn.”
Kê Du Cẩn nhận lấy, tuy rằng chưa ăn, nhưng trong lòng đã vô cùng ấm áp.
‘Cảm ơn, tôi sẽ nhớ ăn.’
Lúc Kê Du Cẩn đến tiệm, đã sắp 9h rưỡi.
[Xin lỗi, hôm nay đến muộn.] Kê Du Cẩn xin lỗi Chung Trình, suy cho cùng anh đến trễ thì người chịu ảnh hưởng nhiều nhất là Chung Trình, không ai giúp đỡ, một mình Chung Trình làm đồ ngọt cần bán vào buổi sáng, lượng công việc tăng lên.
“Không sao, nhưng mà lúc giữa trưa không bận lắm tôi có thể rời đi một lát không? Con trai tôi tối qua lại bị bệnh, tuy rằng đã nhờ dì hàng xóm chăm sóc giúp, nhưng tôi vẫn không yên tâm lắm, muốn giữa trưa về nhà xem.” Chung Trình có hơi ngượng ngùng nói.
[Được, hôm nay cho anh nghỉ nửa ngày, không trừ tiền lương cũng không ảnh hưởng điểm chuyên cần của anh.]
“Cảm ơn ông chủ!”
Giữa trưa sau khi Chung Trình rời khỏi, lại đến mấy khách hàng đặt bánh kem làm riêng, cũng chỉ có thể dựa hết vào Kê Du Cẩn.

Cũng may thông thường anh chỉ cần nướng cốt bánh, trang trí bơ có thợ trang trí phụ trách, cho nên cũng không quá bận rộn.

Nhưng mà Kê Du Cẩn vẫn đang xem xét tuyển thêm một thợ làm bánh, nếu không ngày nào đó anh hoặc Chung Trình bị bệnh gì đó, chỉ còn một thợ làm bánh thì không làm xuể.
“Ông chủ, ở đây có một khách quen muốn đặt làm một cái bánh sinh nhật, nhưng yêu cầu có hơi phức tạp, anh có muốn đi ra xem thử không?” Nhân viên hướng dẫn đến sau bếp nói.
Kê Du Cẩn đi ra phía trước, nhìn đến thiếu niên tuấn tú mà nhân viên hướng dẫn nói đến kia, cảm thấy vô cùng quen mắt.


Đợi đến khi đối phương mở miệng nói chuyện, giọng nói càng khiến Kê Du Cẩn quen thuộc hơn nữa, đây không phải là streamer Phi Ngư gần đây thường cùng anh với Nhiếp Câu chơi game đấy sao?
Vì Kê Du Cẩn chỉ lộ mặt trên mạng một lần, hơn nữa Phi Ngư không có nhìn thấy, nên Phi Ngư cũng không nhận ra Kê Du Cẩn.
Lúc này, Phi Ngư có hơi ngại ngùng gãi gãi đầu, nói với Kê Du Cẩn: “Tôi muốn làm một cái bánh sinh nhật nhân kem chảy, nhưng vị đừng quá ngọt, cũng không thể quá béo, tốt nhất là ít bơ.

Có thể làm vị muối biển là tốt nhất, trên bánh kem đừng có bất kì thứ gì là sô cô la, dùng là bột ca cao cũng không được, có thể làm được chứ? Trang trí thì sao cũng được, không có yêu cầu đặc biệt, đơn giản là được rồi.”
Kê Du Cẩn gật gật đầu, lấy di động ra nói chuyện với Phi Ngư: [Tôi hiểu rồi, có thể làm được.

Là đưa cho bạn bè hay trưởng bối? Chúng tôi có thể dựa vào tình huống khác nhau để trang trí bánh kem.]
Bất kể ai lần đầu nhìn thấy Kê Du Cẩn dùng di động để nói chuyện với người khác, đều sẽ đưa mắt nhìn thêm một chút, cho dù không có ý gì xấu, chỉ đơn giản là tò mò thôi.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Kê Du Cẩn không muốn tiếp xúc với người lạ.

Nhưng Phi Ngư lại không có biểu lộ ra cảm xúc gì khác, tựa như đang đối mặt với một chuyện rất bình thường.
“Tặng cho bản thân, chúc mừng tôi sinh nhật 20 tuổi vui vẻ.” Phi Ngư nói.
Kê Du Cẩn hơi dừng một chút, mới gật gật đầu với đối phương: [Xin hỏi cậu khi nào mới đến lấy?]
“Chạng vạng 7 giờ đi, cần trả tiền đặt cọc trước hay toàn bộ tiền trước?”
[Không cần, lúc lấy bánh kem rồi tính sau.]
“Hửm? Còn có thể như vậy nữa à? Khó trách cửa hàng các anh mới mở không lâu đã có chút danh tiếng, cửa hàng bánh kem khác cũng không tín nhiệm khách hàng như vậy đâu.

Vậy tôi đi trước, bánh kem nhờ anh vậy.”
Chờ Phi Ngư rời đi, nhân viên hướng dẫn mới khó hiểu hỏi Kê Du Cẩn: “Ông chủ, cửa hàng chúng ta không phải nhận trước 30% tiền đặt cọc bánh sao?”

Suy cho cùng nguyên liệu dùng đều là tốt nhất, lỡ như khách hàng đổi ý từ bỏ, loại bánh kem đặt trước thế này rất khó bán cho người khác.

Bán không được, cuối cùng vẫn là cửa hàng tổn thất nhiều nhất.
[Đơn hàng này ghi vào sổ cho tôi trả, tôi quen biết vị khách hàng kia, bánh kem này tôi muốn tặng cậu ấy làm quà sinh nhật.]
“À, nhưng mà hình như cậu ta không quen ông chủ mà?”
[Là bạn trên mạng, tôi đã thấy mặt cậu ấy, nhưng cậu ấy chưa thấy qua mặt tôi.]
“À, ra là vậy.” Cuối cùng nhân viên hướng dẫn cũng đã hiểu.
Chờ lúc chạng vạng Phi Ngư đến lấy bánh kem, nhận lấy bánh kem từ tay Kê Du Cẩn, chuẩn bị quét mã trả tiền: “Cảm ơn, bao nhiêu tiền?”
Kê Du Cẩn xua tay, đưa thêm một tấm thiệp chúc mừng.

Phi Ngư mở ra, bên trong viết: Chúc Phi Ngư sinh nhật 20 tuổi vui vẻ.
“Anh biết tôi sao? Là fans trong phòng livestream của tôi hả?” Phi Ngư vô cùng kinh ngạc.
Kê Du Cẩn lắc đầu: [Gần đây chúng ta chơi game suốt mà, còn có horse nữa.]
Cuối cùng Phi Ngư cũng nhận ra: “Thì ra anh chính là A Cẩn hả? Chả trách trước giờ không…”
Phi Ngư không nói hết câu, nhưng mọi người đều hiểu ý..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương