Hôm sau, Chung Trình tìm ra bộ quần áo tươm tất nhất của mình mặc vào, sẵn sàng đi phỏng vấn.
Tuy rằng trước đó anh làm ở một khách sạn cao cấp, tiền lương cũng coi như phong phú, nhưng lại không tích cóp được gì nhiều.
Bởi vì anh có một đứa con trai bệnh tật triền miên, thường xuyên nằm viện, chi phí điều trị rất cao.
Kể từ khi mất việc ở khách sạn, mỗi ngày anh đều nôn nóng tìm công việc mới.
Tìm tới tìm lui, hoặc là tiền lương thấp hơn nhiều so với trước kia, không đủ chi tiêu trong nhà, hoặc là chỗ làm cách nhà quá xa, không có cách nào chăm sóc con trai.
Họa vô đơn chí là, bởi vì gần đây nhiệt độ không khí hạ xuống, con của anh không cẩn thận lại bị cảm! Lúc lòng anh đang nóng như lửa đốt, lại nhìn thấy thông báo tuyển dụng thợ làm bánh trên mạng.
Tiền lương và trình độ thợ làm bánh so với làm ở khách sạn trước đó chênh lệch không nhiều, giao thông nơi làm việc cũng rất tiện để đi lại.
Trò chuyện với ông chủ một lúc lâu, cuối cùng Chung Trình cũng có được cơ hội phỏng vấn.
Anh nhất định phải cố gắng có được việc làm này, bởi vì bỏ lỡ lần này, không biết đến bao giờ mới tìm được một công việc thích hợp như vậy nữa.
“Ba ba, chờ một chút… khụ khụ --“
Khi Chung Trình chuẩn bị ra ngoài, con của anh gọi lại, đưa cho anh một cái túi: “Đem cái này theo đi.”
“Đây là?” Chung Trình khó hiểu mở túi ra, trong đó là một bộ đồng phục đầu bếp trắng tinh.
“Không phải nói lúc phỏng vấn… khụ -- người ta sẽ yêu cầu ba ba làm bánh kem sao? Khụ khụ -- Mang cái này theo đi, càng dễ có được hảo cảm của ông chủ.”
Chung Trình nghe vậy nghĩ lại, quả thật có lý! Anh nhìn đứa con thông minh nhưng ốm yếu của mình, vô cùng đau lòng: “Vẫn là Tiểu Kiệt nghĩ chu đáo, ba ra ngoài đây, con ở nhà ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Giữa trưa nếu ba không về nhà, trong tủ lạnh có cháo nấu sẵn rồi, con dùng lò vi sóng hâm nóng lại hai phút là được, phải nhớ uống thuốc, có chuyện gì lập tức gọi cho ba, biết chưa?”
“Biết ạ… khụ khụ -- Ba mau đi nhanh đi, đừng để muộn.”
Chung Trình theo địa chỉ đến nơi, mở cửa là một thanh niên anh tuấn cao ráo, hơn nữa đối phương nhìn Chung Trình với đôi mặt tràn ngập thăm dò.
Chung Trình lập tức khẩn trương, thậm chí hoài nghi mình có phải đến nhầm địa chỉ rồi không: “Chào anh, xin hỏi là Kê tiên sinh sao? Tôi là Chung Trình, anh đã nói cho tôi đến đây phỏng vấn.”
Mở cửa đúng là Nhiếp Câu, sau khi hắn nghe vậy hơi nghiêng người, tránh ra, giọng lạnh lùng nói: “Vào đi, hơn nữa tôi không phải Kê tiên sinh, anh ấy mới phải.”
Giọng nói hơi cao lên, nhưng giọng điệu lại ôn hòa đi rất nhiều: “A Cẩn, người phỏng vấn đến rồi.”
Lúc này Kê Du Cẩn đã xuất hiện, Chung Trình nhìn đến khí chất của Kê Du Cẩn rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây mới đúng này, phần lớn thợ làm bánh giỏi đều có tính cách dịu dàng hiền lành, không giống vị mở cửa lúc nãy, chỉ ánh mắt thôi cũng đã khiến người khác khẩn trương.
Nhiếp Câu không biết làm bánh, vì vậy bước kế tiếp để Kê Du Cẩn tự nói chuyện với Chung Trình.
Chung Trình thấy Kê Du Cẩn toàn dùng di động đánh chữ nói chuyện với anh, trong lòng đã đoán ra Kê Du Cẩn không thể nói chuyện.
Anh là một người có EQ bình thường, cho dù trong lòng nghĩ thế nào, cũng sẽ không tùy tiện biểu hiện ra ngoài, ngay cả vẻ mặt cũng không có chút gì khác thường.
Kê Du Cẩn yêu cầu Chung Trình làm một cái bánh kem red velvet để thể hiện tay nghề của mình.
Nguyên liệu và dụng cụ cần thiết đều đã chuẩn bị xong, Chung Trình không chút do dự mà cởi áo khoác, thay bộ đồng phục đầu bếp của mình.
Bộ đồng phục đầu bếp kia, vừa nhìn đã biết không phải đồ mới, cổ tay áo và cổ áo đều có vết sờn nhỏ, rõ ràng đã dùng trong thời gian dài.
Nhưng lại được giặt vô cùng sạch sẽ, nhìn không ra một vết bẩn, hơn nữa được ủi phẳng phiu, không có một nếp nhăn.
Trong lòng Kê Du Cẩn yên lặng gật đầu, từ bộ đồng phục đầu bếp này, ít nhất có thể cho thấy được thói quen vệ sinh của Chung Trình có thể qua cửa được.
Suy cho cùng thì muốn làm đồ ăn cho vào miệng được, vệ sinh sạch sẽ là yêu cầu cơ bản nhất.
Chung Trình không hổ là có nhiều năm kinh nghiệm làm việc trong khách sạn cao cấp, mặc dù hiện tại phải đối mặt với một số dụng cụ làm bánh không quá quen thuộc, vẫn vững vàng tự nhiên như cũ.
Kê Du Cẩn vẫn luôn chú ý toàn bộ quá trình Chung Trình làm bánh, dù có dùng ánh mắt cao hơn để đánh giá thì anh cũng không thể bắt bẻ gì được.
Cuối cùng khi bánh kem đã hoàn thành đặt trước mặt Kê Du Cẩn, mặc dù còn chưa nếm thử, nhưng chỉ xem cách làm, lần phỏng vấn này của Chung Trình cũng đã vượt qua.
Kê Du Cẩn nếm thử, độ lửa khi nướng cốt bánh được nắm giữ rất tốt, mềm xốp ngon miệng, bơ cũng vừa vặn, dày đặc tinh tế, vào miệng liền tan.
Nhưng mà trong mắt Kê Du Cẩn, bánh có hơi ngọt, suy cho cùng thì khi anh làm bánh kem luôn chú trọng đến tốt cho sức khỏe và ít đường, nhưng mà đây cũng không phải là vấn đề lớn, trao đổi với Chung Trình một chút là được.
Nhiếp Câu cũng nếm thử, sau đó tỏ vẻ: “Cũng không tệ lắm, nhưng vẫn kém so với anh làm một chút.”
Đánh giá này thật ra có hơi bất công, Kê Du Cẩn khách quan mà giải thích: ‘Dù tôi có tự làm, cũng không thể tốt hơn thế này được.’
“Dù sao thì tôi cũng cảm thấy, anh làm điểm tâm ngọt càng hợp khẩu vị của tôi hơn.” Nhiếp Câu vẫn kiên trì với nhận định của mình.
Nếu đã vượt qua phỏng vấn, thì kế tiếp chính là thương lượng tiền lương và đãi ngộ.
[Thời gian thử việc ba tháng, trong thời gian thử việc tiền lương chỉ có 8000, không có tiền thưởng.
Sau khi chuyển chính thức lương tạm thời là 10000, tiền thưởng thì chia theo tổng doanh thu được 5 phần ngàn.
Lương cơ bản sẽ trả hàng tháng, tiền thưởng mỗi quý kết toán một lần, đóng 5 hiểm 1 kim theo quy định của pháp luật.]
(5 hiểm 1 kim: Là 5 loại bảo hiểm (BH hưu trí, BH y tế, BH tai nạn lao động, BH xã hội, BH thất nghiệp), 1 kim là chỉ quỹ hỗ trợ nhà ở.)
Chung Trình rất hài lòng với đãi ngộ thế này, chỉ là lương tạm thời cũng đã đuổi kịp với tiền lương trước đây khi làm ở khách sạn, huống chi còn có tiền thưởng có thể lấy thêm.
“Vậy khi nào thì có thể đi làm?” Chung Trình dò hỏi.
[Mặt tiền cửa hàng cơ bản đã hoàn thành, nhưng còn cần thêm mấy ngày để sửa sang lại một ít thứ, dự tính tuần sau sẽ khai trương.
Mà yêu cầu anh phải đến giúp đỡ làm đồ ngọt cần cho ngày khai trương vào buổi tối trước ngày đó, có thể chứ?]
“Không thành vấn đề.”
Sáng sớm Chung Trình đã đến đây, sau khi kết thúc phỏng vấn cũng đến giờ ăn trưa.
Nhiếp Câu miễn cưỡng mà khách sáo hỏi: “Nếu không vội gì thì ở lại ăn cơm trưa hãy đi?”
Chung Trình không cảm nhận được sự nhiệt tình giữ người lại trong giọng điệu của Nhiếp Câu, bởi vậy vô cùng biết điều nói: “Không cần đâu, nhà tôi còn một đứa con trai đang chờ, tôi phải về nấu cơm cho nó.”
“Ờ, con trai quan trọng hơn, hiểu, vậy không giữ anh lại nữa.” Đúng lúc hắn cũng không muốn nấu cơm cho người khác ngoài Kê Du Cẩn ăn.
Buổi tối lúc livestream, Nhiếp Câu vẫn mang Kê Du Cẩn cùng chơi game như cũ.
Hiện giờ rank của Kê Du Cẩn cũng khá cao, có thể cùng ghép đội với acc chính của Nhiếp Câu, hơn nữa các tướng biết chơi cũng nhiều lên, không giống lúc trước chỉ chơi được hai, ba tướng.
Trò chơi này streamer livestream cũng không ít, cơ bản đều tập trung ở rank cao, buổi tối lại là lúc nền tảng có lược truy cập lớn nhất, bởi vậy chuyện các streamer đụng xe(*) là không thể tránh được.
Tỷ như buổi tối hôm nay, Nhiếp Câu gặp được một streamer khá nổi tiếng ở cùng nền tảng livestream -- Phi Ngư.
_____________________________
(*) Đụng xe: Gặp nhau trên mạng, thường để nói về các tuyển thủ chơi game hoặc streamer chơi game nổi tiếng, vô tình gặp nhau trong game.
Thường thì ngoài mặt vui vẻ anh anh em em chứ thật ra trong lòng thì ganh ghét cạnh tranh dữ lắm, nên mới dùng từ đụng xe để hình dung.
Bánh kem Red velvet: (sắp tới sinh nhật mẹ chồng và sinh nhật t (cùng 1 ngày) nên t định mua loại này này, nhìn đẹp ghê).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook