Sau khi giấy chứng tử vong của Kê Du Cẩn được đưa ra, tâm Nhiếp Câu đã như tro tàn, chỉ còn một thể xác còn sống trên đời mà thôi.

Sở dĩ còn chưa hoàn toàn ngã xuống, bởi vì hắn còn muốn xử lý tang sự A Cẩn cho tốt.
Trên báo cáo giám định tử vong ghi, A Cẩn vì sơ ý té ngã mà sinh non, dẫn đến băng huyết, mất máu quá nhiều mà chết.

Nguyên nhân té ngã, có thể vì A Cẩn có bệnh trầm cảm nghiêm trọng, lại vì sự khỏe mạnh của đứa con trong bụng mà không chịu dùng thuốc điều trị, dưới tinh thần hoảng loạn mà té ngã.
Nhiếp Câu thế mới biết được, khi A Cẩn rời đi đã mang thai, còn bị bệnh trầm cảm.
Là hắn hại chết A Cẩn.
Buồn cười nhất chính là, lúc Nhiếp Câu cố gắng lên tinh thần để xử lý hậu sự cho A Cẩn, vậy mà lại có luật sư đến thông báo hắn đi tiếp nhận di sản của A Cẩn.


Lúc này Nhiếp Câu mới nhớ tới, khi còn ở bên nhau, hắn đã lừa gạt A Cẩn lập di chúc, ghi rõ di sản của A Cẩn sẽ được hắn thừa kế, thậm chí người được hưởng tiền bảo hiểm của A Cẩn cũng ghi tên hắn.
Quá buồn cười, những thứ đó là lúc trước hắn lừa gạt và tính kế mà có được, là chứng cứ phạm tội của hắn.
“Đem quyên góp hết đi.” Nhiếp Câu nói.
Luật sư có hơi không dám tin: “Quyên góp hết? Còn một phòng ở thành phố S, trị giá gần 20 triệu!”
“Ừm, quyên góp hết cả đi, dùng… danh nghĩa của Kê Du Cẩn.”
Lúc trước trăm phương nghìn kế để lừa gạt lấy mấy thứ này, hiện tại Nhiếp Câu nhìn đến, chỉ thấy đau đớn như lăng trì.

Quyên góp rồi, biết đâu có thể tích lũy một chút công đức cho A Cẩn, đổi cho kiếp sau A Cẩn có thể bình an vui vẻ, không phải trải qua đau khổ, không cần phải… gặp được một kẻ khốn nạn như hắn nữa!
Xử lý xong tất cả hậu sự, Nhiếp Câu mang theo tro cốt của Kê Du Cẩn, về quê của mình.
Cha mẹ Nhiếp Câu qua đời sớm, quê quán chỉ còn một cái nhà cũ sập xệ.

Bất quá ở nông thôn non xanh nước biếc, Nhiếp Câu định chôn A Cẩn ở nơi này, suy cho cùng thì A Cẩn thích yên tĩnh, chen chúc trong nghĩa trang thành phố sẽ không thoải mái.
Nhiếp Câu rửa sạch một cái bàn cũ trong nhà, sau đó cẩn thận đặt hũ tro cốt của A Cẩn lên.
Hũ tro cốt kia làm bằng sứ trắng, không có một vết bẩn, đơn giản sạch sẽ xinh đẹp, cực kì giống Kê Du Cẩn.
Mà bản thân Nhiếp Câu lại tùy tiện ngồi trên mặt đất đầy bụi bẩn, lấy ra giấy tiền vàng bạc cùng với nhang đèn, bắt đầu đốt cho Kê Du Cẩn.

Nguyên bản hắn không tin mấy thứ này, nhưng bây giờ, chẳng ngại dù mấy thứ này có một phần vạn hữu dụng, Nhiếp Câu cũng nguyện ý thử.
Ngày mai hũ tro cốt của A Cẩn sẽ hạ táng, đêm nay là đêm cuối cùng Nhiếp Câu có thể ở bên cạnh anh.
Nhiếp Câu nhớ lại lần đầu gặp A Cẩn, khi đó hắn vừa kết thúc giai đoạn đầu tiên của khóa học ở tổ chức PUA, tổ chức bảo hắn chọn một mục tiêu tiến hành lần đầu tác nghiệp thực tiễn.

Từ một đống tư liệu nhân vật, Nhiếp Câu liếc mắt nhìn thấy được Kê Du Cẩn tú mỹ u buồn.

Hắn từ sớm đã biết mình là gay, nhưng hơn hai mươi năm qua chỉ có A Cẩn mới khiến trái tim hắn có có cảm giác đập thình thịch mạnh mẽ.

Bởi vì điểm tâm động này, Nhiếp Câu cầm lấy tư liệu của A Cẩn.
“Người này sao? Một người câm, người thân duy nhất cũng vừa qua đời không lâu, tứ cố vô thân, còn rất giàu có, là một mục tiêu không tồi.

Nhưng mà người rất hướng nội, lòng đề phòng cũng rất nặng, phỏng chừng không dễ ra tay, cậu cân nhắc xong rồi?”

“Cân nhắc xong, tôi chọn anh ta.” Lúc đó Nhiếp Câu siết chặt tư liệu của A Cẩn, trả lời như thế.
Chuyện sau đó cũng chứng minh Nhiếp Câu là một thành viên “ưu tú” của tổ chức PUA, hắn thành công khiến A Cẩn yêu tên cặn bã hắn, sau đó tự mình học được các thủ đoạn “khuyến khích tự sát”, “dưỡng thành thú cưng”, “Điên cuồng bòn rút”, toàn bộ thực hành trên người A Cẩn, tra tấn A Cẩn đến tiều tụy tinh thần và thể xác.
Nhiếp Câu nhắm mắt nằm trên mặt đất, ép bản thân đừng nghĩ đến những chuyện đã qua.
Có lẽ ánh lửa quá mức ấm áp, hoặc có lẽ mấy ngày qua quá mệt mỏi khiến hắn đến cực hạn, Nhiếp Câu không biết thế nào mà nằm ngủ quên trên mặt đất, sau đó bị tiếng ồn ào đánh thức, mở mắt ra liền thấy được ánh lửa trước mặt.
“Trong nhà có ai không? Cháy rồi!” Bên ngoài có người lớn tiếng kêu gọi, còn có người chạy đi tìm nước dập lửa.
Cháy! Nhiếp Câu có hơi ngây ngốc mà phản ứng lại, sau đó hắn nhìn đến hủ tro cốt đang trong ngọn lửa, sứ trắng bên ngoài đã bị xông vài vệt đen, bàn gỗ cũ cũng lung lay sắp đổ trong lửa.
Nhiếp Câu lập tức nóng nảy, tức khắc chạy đến bên hủ tro cốt của Kê Du Cẩn, trong tích tắc bàn gỗ tan thành từng mảnh mà ôm hủ tro cốt vào lòng, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, may quá may quá…
Hoàn toàn không chú ý đến, xà nhà phía trên đang nện xuống trên đầu hắn!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương