Đi vào trong tiệm, tiệm quạnh quẽ chỉ có một nhân viên hướng dẫn mua hàng ở quầy thu ngân, lúc này có người vào tiệm, nhưng đầu người đó cũng chẳng ngẩng lên, chỉ lo ngồi trên ghế chơi di động.
Nhiếp Câu và Kê Du Cẩn đi ra phía trước, Nhiếp Câu giơ tay gõ vang kệ thủy tinh trên quầy thu ngân, cô gái hướng dẫn mua hàng kia mới không kiên nhẫn mà ngẩng đầu tiên: “Mua cái gì thì tự mình chọn rồi tới đây tính tiền là được… Ông chủ! Sao hôm nay cậu lại đến đây?”
Sau khi đối phương nhận ra là Kê Du Cẩn, hơi hoảng loạn một chút, đứng dậy.
Mặt Kê Du Cẩn hơi trầm xuống, dùng di động đánh chữ dò hỏi đối phương: [Tại sao chỉ có một mình cô, mấy người khác đâu?]
“Ờm… Chắc là….
Chắc là ở phòng bếp phía sau đi…” Nhân viên hướng dẫn có hơi chột dạ nhỏ giọng nói.
Mà lúc này Nhiếp Câu đã lấy một cái tiramisu từ trong tủ kính, dùng muỗng nhựa xắn một miếng nếm nếm, ngay sau đó không thèm che giấu nhăn mặt lại.
Khi Kê Du Cẩn đang khó hiểu nhìn hắn, hắn không nói gì trực tiếp múc một muỗng đưa tới bên miệng Kê Du Cẩn.
Nhưng mà cái muỗng này Nhiếp Câu mới vừa dùng qua…
Kê Du Cẩn rũ mắt xuống, hé miệng, cố gắng làm ra vẻ như không có việc gì mà ăn miếng bánh.
Rất nhanh, vị bơ kém chất lượng béo ngậy tràn trong miệng, mà cốt bánh vừa khô vừa thô ráp, ăn như vụn gỗ.
Kê Du Cẩn là thợ làm bánh, ngay lập tức nhận ra vấn đề, tức khắc không còn những ý nghĩ kiều diễm nữa.
Bơ không biết khi nào đã đổi thành loại kém chất lượng như vậy, bột mì làm cốt bánh cũng là dùng loại bột có chất lượng cực thấp, dù sao công nghệ cũng vô cùng qua loa, hơn nữa không biết đã để mấy ngày rồi, mới có thể lên mùi vị tệ như vậy.
Mà loại bánh này, lại dám công khai trưng bày trong tủ kính của tiệm bánh!
“Thật khó tưởng tượng, ở đoạn đường thế này, một cửa hàng trang hoàng xinh đẹp, lại nếm được một loại đồ ngọt dở tệ như vậy.”
Nghe thế, Kê Du Cẩn cảm thấy có chút xấu hổ.
Tuy rằng bánh kem không phải anh làm, nhưng suy cho cùng thì đây là cửa hàng của anh, không ngờ rằng lại thành một hồi chê cười.
Đồng thời, Kê Du Cẩn cũng cảm thấy rất tức giận, lạnh mặt đi vào bếp phía sau, Nhiếp Câu rất nhanh đã đuổi theo.
Hai người vừa đi, cô gái hướng dẫn mua hàng đã mau chóng gọi điện thoại: “Chị Anna, chị mau đến tiệm đi, chuyện lớn rồi, hôm nay ông chủ đến tiệm.”
Kê Du Cẩn vào bếp, lại phát hiện thợ làm bánh mặc bộ quần áo đồng phục đầu bếp là người mình không quen biết!
Người nọ cũng không quen biết Kê Du Cẩn, thấy anh tiến vào còn cau mày hỏi: “Mấy người là ai? Chỗ này không thể tiến vào không biết sao?”
Cô gái hướng dẫn mua hàng theo sát hai người, nghe được động tĩnh, nhanh chóng cao giọng nói: “Sư phụ Vương, đây là ông chủ của cửa tiệm mình.”
“Ông chủ? A… Ra là ông chủ à…” Thợ làm bánh gọi sư phụ Vương này xấu hổ mà cười cười với Kê Du Cẩn, sau đó nhỏ giọng hỏi cô gái nhân viên: “Cậu ta là chủ tiệm? Chủ tiệm không phải là Anna sao?”
“Chị Anna là quản lý trưởng, không phải chủ tiệm!” Cô gái hướng dẫn mua hàng cũng nhỏ giọng nói với sư phụ Vương.
Nhưng ở không gian phía sau bếp gần như kín kẽ mà nói, mặc dù hai người kia đã nhỏ giọng, Kê Du Cẩn và Nhiếp Câu cũng nghe được rõ ràng.
Không để ý đến sư phụ Vương, Kê Du Cẩn trực tiếp hỏi cô gái hướng dẫn mua hàng: [Thợ làm bánh Owen lúc trước đây? Còn thợ trang trí bánh Ilse đâu?]
“Bọn họ… đều nghỉ việc, nên chị Anna mới mời sư phụ Vương đến đây.” Ánh mắt cô gái hướng dẫn mua hàng tránh né mà trả lời..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook