Sau Khi Trọng Sinh Tôi Đào Hôn
-
5: Cô Buông Tha Cho Cậu Ấy Đi
Lúc Lâm Cam Đường nhận được tin nhắn mà Giang Đồng Đồng gửi tới, cô đang ở trên xe taxi.
Tới nơi rồi xuống xe, đầu ngón tay của cô do dự ở trên dãy số, căng thẳng đến mức trái tim đập mạnh từng nhịp, cuối cùng cũng ấn xuống.
Chuông đổ ba lần, bên kia cũng nghe máy.
“Xin chào?” Giọng nói du dương trong điện thoại mang theo nghi hoặc.
“Tôi là Lâm Cam Đường.
”Điện thoại vang lên tiếng “tút tút ”, bên kia đã cúp máy.
Lâm Cam Đường không nản lòng mà gọi lại lần nữa.
Điện thoại rất nhanh lại được kết nối, giọng nói của Thạch Quân cực kỳ khắc nghiệt, hùng hổ dọa người: “Tìm Ôn Yến Thanh đúng không? Lâm Cam Đường, cô tìm cậu ấy làm cái gì? Kiếp trước Yến Thanh mắc nợ cô à?”“Tám năm, ngay cả khối băng cũng phải tan chảy! Thế mà Lâm Cam Đường cô thì sao, nếu cô đã từ chối rồi, vậy thì còn tìm cậu ấy làm gì?”“Cô tìm cậu ấy về rồi sao nữa? Cô sẽ đáp lại tình cảm của cậu ấy à? Dĩ nhiên là cô sẽ không!” Thạch Quân phẫn nộ: “Nếu đã không thích cậu ấy, tôi xin cô hãy có một chút lương tâm đi, cách xa cậu ấy ra một chút!”“Cô hãy buông tha cho cậu ấy đi!”Lâm Cam Đường bị mắng xối xả, cô siết chặt điện thoại: “Có thể nói cho tôi biết phương thức liên lạc với anh ấy được không?”“Dựa vào cái gì mà ông đây phải nói cho cô?” Thạch Quân chửi ầm lên: “Trước khi kết hôn cậu ấy đi tìm cô, tôi nhìn thấy, cậu ấy quỳ xuống cầu xin cô như thế nào? Cậu ấy không cần cả tự tôn luôn rồi, bỏ đi! Tôi mặc kệ! Bây giờ khó khăn lắm cậu ấy mới chịu để cho bản thân một đường lui, tìm cậu ta ư? Cô nằm mơ!”Điện thoại lại một lần nữa bị cúp, vang lên một tràng “tút tút” máy bận, không cho cô cơ hội nói thêm một câu.
Lâm Cam Đường đối với kết quả này cũng không ngoài ý muốn chút nào.
Thạch Quân là người bạn thân nhất của Ôn Yến Thanh, cũng vẫn luôn khuyên Ôn Yến Thanh, đừng vì tình yêu mà khiến cho bản thân bị lạc lối.
Lâm Cam Đường đóng danh bạ lại, ấn mở phần mềm điện thoại, bên trong còn có một vạn tệ, trước đó vì mua chút đồ dùng hàng ngày, tiện gửi vào.
Kiếp trước cô chưa bao giờ phải để ý đến vấn đề tiền bạc, tiêu toàn là thẻ mà ba Lâm cho cô, tiêu bao nhiêu quẹt thẻ bấy nhiêu.
Kiểm tra qua trong rương hành lý một lượt, tất cả đều là toàn quần áo.
Vừa rồi cô dùng điện thoại thử chuyển ít tiền vào, không chuyển được, không quá bất ngờ, hẳn là ba cô cũng đã khóa thẻ luôn rồi.
Muốn tìm một khách sạn để ở tạm một đêm, lại phát hiện ra không có chứng minh thư.
Lâm Cam Đường bất đắc dĩ, nếu đổi lại là ở kiếp trước, hẳn là cô sẽ mắng Giang Đồng Đồng có phải cố ý giễu cợt cô hay không, nếu không thì sao lại hào hứng đi đưa điện thoại di động cho cô như vậy, mà chứng minh thư thì lại quên?Kiếp trước cô chính là không biết phân biệt tót xấu như vậy, mà trên thực tế, Giang Đồng Đồng có thể chỉ là không nhớ tới thật mà thôi.
Cô tìm số của Giang Đồng Đồng gọi tới, vừa đổ chuông mấy lần, lại trực tiếp bị hủy nghe.
Không cần nghĩ, nhất định là anh của cô làm.
Không ở được trong khách sạn, Lâm Cam Đường mở bản đồ ra, nhìn thấy phía trên gần đây ghi “Minh Khuynh Hào Đình”, lông mày đang nhíu chặt hơi buông ra.
Minh Khuynh Hào Đình là chỗ ở hiện tại của Duẫn Chân, vì để tiện đến công ty, Duẫn Chân đã mua phòng ở đây, ở một mình.
Ba Lâm đã khóa thẻ, chắc chắn cũng sẽ nói với những người khác, không cần phải giúp đỡ đứa con gái đã bị đuổi ra khỏi nhà.
Sống qua một đời cô đã hết sức rõ ràng, đám bạn bè xấu kia của cô, cũng sẽ không vội giúp cô.
Duẫn Chân là đối thủ một mất một còn của cô.
Lại chính là người mà trong lúc cô khó khăn nhất ở kiếp trước, đã đưa tay đỡ cô dậy: “Cố Chỉ Xuyên không phải là người tốt, Lâm Cam Đường, mắt của cô đúng là mù.
”Khi ấy cô đã biết chân tướng, cả tinh thần lẫn thể xác đều mỏi mệt, mà Duẫn Chân một thân âu phục kiểu nữ, tư thế hiên ngang.
“Đứng lên, cô đứng lên cho tôi!” Cô ấy chế giễu cô, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa quan tâm, cô đến chết cũng vẫn luôn nhớ kỹ.
Lâm Cam Đường đứng ở trước cửa một lúc lâu, mới gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau bên trong đã truyền đến tiếng động, cửa mở ra.
Duẫn Chân mở cửa mặc một bộ quần áo ở nhà, đang lau mái tóc quăn còn ướt, vừa nhìn thấy là Lâm Cam Đường, “rầm” một tiếng mà đóng cửa lại.
Duẫn Chân cảm thấy không phải mình gặp quỷ, thì chính là Lâm Cam Đường gặp quỷ.
Bị từ chối ở ngoài cửa, Lâm Cam Đường chắc chắn sẽ không có khả năng hạ mình nữa, hẳn là sau đó sẽ đi thôi.
Duẫn Chân đã nghe nói Lâm Cam Đường bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng chuyện này có liên quan gì đến cô ấy chứ, cô ấy còn ước Lâm Cam Đường càng xui xẻo càng tốt.
Bởi vì phải tham gia hôn lễ, ba Duẫn mới bằng lòng thả cho cô ấy một ngày nghỉ, Duẫn Chân ở trong phòng thoải mái mà xem TV, lại lướt điện thoại cả buổi, đến khi trời tối thấy đói bụng mới quyết định ra khỏi cửa ăn vặt.
Kết quả vừa mở cửa --Lâm Cam Đường đang ngồi dựa vào cửa nhà cô ấy, chiếc va li màu bạc vẫn ở nguyên chỗ cũ chưa từng thay đổi, thấy cô ấy mở cửa, đôi mắt kia lẳng lặng nhìn qua, bình tĩnh mà lại bướng bỉnh.
Duẫn Chân: Má nó!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook