Nhận ra được Tư Ngưng Hạ không muốn nói về đề tài này, Khuất Ngữ không có tiếp tục nói, buông ly xuống, nâng cằm tinh xảo của cô, trong mắt mang theo ý cười, "Mau thử xem sandwich có hương vị thế nào?"
Tư Ngưng Hạ gật đầu, động tác tự nhiên dùng dao nĩa cắt miếng sandwich nhỏ ra, bỏ vào trong miệng, sau khi tinh tế cảm nhận mùi vị của thức ăn rồi cẩn thận nuốt xuống, cười đến ưu nhã: "Ừm, cũng ngon lắm."
Ánh mắt của Khuất Ngữ hiện rõ ý vui vẻ, cô cười nói: "Lát nữa ăn thử một chút mì Ý đi? Mình cảm thấy cậu sẽ thích nó."
"......"
Quả thực những động tác của Khuất Ngữ quá mức ái muội, ít nhất nàng và Lãnh Thính Nhiên cũng không có dùng chung dụng cụ ăn, một lần cũng chưa từng.

Nàng nhớ rất rõ có một lần lấy nhầm ly của Lãnh Thính Nhiên, cô ta liền ghét bỏ, lấy một cái ly khác.

Đáy mắt của nàng dần lãnh đạm, vì sao mình đột nhiên lại nghĩ về chuyện đó kia chứ? Nàng và Lãnh Thính Nhiên là không có khả năng bên nhau, mặc kệ là đời trước hay kiếp này, Cao Xanh đã cho nàng cơ hội sống lại, nàng tuyệt đối sẽ trân quý, sẽ không lần nữa đi vào con đường thảm hại ấy mà làm khổ chính mình.
“Cậu sao vậy?” Khuất Ngữ hỏi.
“Hả?” Tư Ngưng Hạ hoàn hồn, cười cười, “À, không có gì đâu.”
Đúng lúc mì Ý của Khuất Ngữ được phục vụ mang lên, cả hai ngừng lại đề tài đang nói.
Sau khi phục vụ rời đi, Khuất Ngữ dùng nĩa cuốn mì lên, vững vàng đưa đến bên miệng nàng trước, ánh mắt nhấp nháy chờ mong nhìn nàng, “Cậu thử xem.”
Rũ mắt nhìn mì sợi óng ánh đẫm sốt ngon lành trước mặt, Tư Ngưng Hạ chần chừ vài giây.

Cái nhìn của Khuất Ngữ thật ái muội, động tác đút ăn này cũng thật thân mật, chẳng phải đã vượt xa phạm vi quen biết bình thường rồi sao?
Nàng dùng tay tiếp nhận cái nĩa, nói tiếng cảm ơn.
Khuất Ngữ có chút xấu hổ thu tay lại, “Buổi chiều không có tiết học, cậu có muốn đi xem phim không?”
Tư Ngưng Hạ vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến kiếp trước nàng vì Lãnh Thính Nhiên phá bỏ hết các mối quan hệ bằng hữu, lần này nàng muốn làm lại cuộc đời, muốn kết thật nhiều bạn bè.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Gần đây có phim gì đang chiếu nhỉ?”
“Để mình tìm xem.”

Tư Ngưng Hạ không lên tiếng, cúi đầu ăn mì Ý.

Khi vừa ngước mắt, nàng chợt nhận ra, hình như mình vừa dùng nĩa của Khuất Ngữ.

Nàng ngượng ngùng, lặng lẽ đặt trả lại nĩa vào đĩa của Khuất Ngữ.

Khuất Ngữ vốn đang chú mắt vào màn hình điện thoại đột nhiên ngẩng lên nhìn nàng, “Cậu muốn xem phim nhẹ nhàng hay phim nghiêm túc một chút?”
“Nhẹ nhàng thôi.”
“Bộ “First Aid Love” và “Girlfriend’s Evolution” được rate khá cao điểm, cậu muốn xem bộ nào?”
Tư Ngưng Hạ không chút do dự chọn bộ đầu tiên, bộ “Girlfriend’s Evolution” nàng biết, là bộ phim điện ảnh đầu tiên của Kỷ Sơ Bồng đóng nhưng vai diễn khá nhạt nhòa, không có chút ấn tượng nào.
Bộ phim khiến Kỷ Sơ Bồng nổi danh là bộ cùng đóng với Lãnh Thính Nhiên - “Walking with the Wind”, hai người họ cũng từ bộ phim này mà quen nhau.

Là một bộ phim đồng tính, nội dung chính của phim là hai người phụ nữ trong nghịch cảnh đấu tranh giành lấy sự sống, hai người đồng sinh cộng tử rồi về sau nảy sinh tình yêu.

Nhớ lúc xem, Tư Ngưng Hạ toàn bộ quá trình đều cắn góc gối của mình.
Nàng biết rằng họ chỉ là đang diễn, thế nhưng khi Lãnh Thính Nhiên ôn nhu, tinh tế hôn môi Kỷ Sơ Bồng, nàng vẫn không kìm được cảm xúc hâm mộ đồng thời cũng ghen tuông, uất ức.

Nàng hâm mộ Kỷ Sơ Bồng được Lãnh Thính Nhiên đối xử dịu dàng, mặt khác nàng ghen vì hai người họ hôn môi.

Bản thân nàng hết mình trong tình yêu ấy vậy mà từ đầu đến cuối Lãnh Thính Nhiên cũng chưa từng âu yếm hôn nàng như thế.

Mỗi lần lên giường cùng nàng, cô ta đều biểu hiện như chỉ để hoàn thành nhiệm vụ.

Khả năng diễn xuất của Lãnh Thính Nhiên vô cùng xuất sắc, cũng chính nhờ như thế mà được lên hot search.
Bây giờ nghĩ lại, diễn xuất tốt cái gì chứ, chẳng phải là đang thể hiện tình cảm chân thật hay sao? Nói không chừng hai người họ phim giả tình thật, nhờ phim mai mối mà nên duyên, mà nàng khi ấy còn ngu ngốc thần tượng năng lực của Lãnh Thính Nhiên.
Tính toán thời gian, hẳn là sắp tới Lãnh Thính Nhiên sẽ được mời đóng nữ phụ trong “Zodiac Raiders” rồi.

Theo như kiếp trước, Lãnh Thính Nhiên sẽ gây tiếng vang trong giới nhờ vai diễn này, sau đó lại được mời đóng nữ chính trong phim “Perspective”.

Nhưng những sự kiện này phải qua một thời gian nữa mới diễn ra.
“Mình mua vé rồi, khoảng 2 tiếng nữa thì đến giờ chiếu, chúng ta ăn xong rồi đi.”
Giọng nói của Khuất Ngữ đem nàng từ hồi ức về lại thực tại, cười cười, trả lời: “Ừm, vậy cậu trả tiền vé, mình bao bữa này.”
“Cũng được.” Khuất Ngữ không có từ chối.
Tư Ngưng Hạ nói: “Ăn trước đi, thức ăn sắp nguội lạnh rồi.”
Khuất Ngữ ừ một tiếng, cầm lấy nĩa khi nãy Tư Ngưng Hạ vừa đặt xuống, ánh mắt lộ ra tia ấm áp dịu dàng.
Tư Ngưng Hạ đem sandwich cắt nhỏ, thuận lợi ăn ngon lành.

Kiếp trước nàng ít giao lưu với Khuất Ngữ, trong nhất thời không tìm được đề tài nói chuyện, chỉ im lặng ăn thức ăn của mình.
“Cậu ăn ít vậy, đủ no không?” Khuất Ngữ quan tâm hỏi.
“À, đủ rồi á.” Tư Ngưng Hạ dùng khăn giấy lau miệng, theo thói quen tìm son môi trong túi xách.
Sau đó bỗng nhiên nàng dừng lại động tác.
Kiếp trước sau khi hẹn hò cùng Lãnh Thính Nhiên, các nàng rất ít cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Mỗi lần đi, nàng đều tỉ mỉ trang điểm thật cẩn thận sao cho vẻ ngoài hoàn mĩ nhất, vì sợ sẽ bị phóng viên chụp trúng, không thể qua loa được, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Lãnh Thính Nhiên.

Bây giờ trở về năm 20 tuổi, Lãnh Thính Nhiên còn chưa bắt đầu nghiệp diễn, nàng cũng không cần phải đề phòng vấn đề kia.
Khuất Ngữ xem thời gian trên điện thoại, nói “Vẫn còn thời gian, cậu có muốn ăn một chút tráng miệng không?”
Tư Ngưng Hạ uống một ngụm cà phê, đáp lại “Thôi đi, mình sợ béo.”
Khuất Ngữ cười “Cậu có béo lên một chút thì vẫn xinh đẹp mà.”
Tư Ngưng Hạ: “Không, mình muốn làm nữ thần.”
“Cậu hiện tại là nữ thần rồi còn gì.” Khuất Ngữ bật cười.
Tư Ngưng Hạ cũng cười, hàng lông mi tinh xảo rung động, “Lần khác ăn nhé?”
“Ò, vậy để lần khác vậy.” Khuất Ngữ không tiếp tục đề tài này nữa, lại uống một ngụm cà phê, “Hay đi tính tiền rồi dạo vòng vòng một chút?”
Tư Ngưng Hạ: “Được.”
Khuất Ngữ xách túi đứng dậy, tiện tay cầm phiếu ăn trên bàn đến quầy thanh toán cùng với Tư Ngưng Hạ.

Bên cạnh quầy tính tiền là quầy cà phê.

Lãnh Thính Nhiên đang pha cà phê, đồng nghiệp ghé vào tai cô nói gì đó, cô đột nhiên cười lên, nụ cười còn ngọt ngào vô cùng.
Năm năm ở bên nhau cô cũng chưa từng cười với nàng như vậy.

Mặc dù đã tự dặn lòng không được quan tâm, nhưng khi nhìn thấy Lãnh Thính Nhiên cười vui vẻ với người khác như vậy trái tim nàng vẫn sẽ bất giác đau đớn, tê dại đến mức không thể cầm được.
Nếu là trước kia, nàng sẽ ầm ĩ ghen tuông, xông tới bên kia hùng hổ tuyên bố với vị đồng nghiệp kia rằng Lãnh Thính Nhiên là người của nàng.

Nhưng hiện tại, trải qua vô số lần như thế, nàng cũng mệt mỏi rồi.

Tư Ngưng Hạ tự hỏi bản thân mình: Liệu mình có muốn đau đớn thêm lần nữa không? Tất nhiên là không.
Bàn tay đang nắm chặt, móng tay đâm vào thịt đau quá, nhưng nếu tiếp tục để ý cô ta, trái tim nàng sẽ càng đau hơn gấp bội.

Cảm giác khó chịu từ tay truyền đến não khiến cho cô thanh tỉnh, buông lỏng nắm tay.

Tựa hồ cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của nàng, Lãnh Thính Nhiên quay đầu nhìn sang, tình cờ hai người chạm vào quang điểm của đối phương.
Cô nhìn lầm sao? Vì sao Tư Ngưng Hạ lại buồn khổ như thế?
“Tiểu thư, phiền cô kí vào đây.”
Tư Ngưng Hạ bừng tỉnh, thu hồi ánh mắt, cầm lấy cây bút phục vụ đưa tới, đặt xuống lưu loát khi tên mình, nghiêng đầu nói với Khuất Ngữ: “Đi thôi.”
Khuất Ngữ cố nén sự mờ mịt, nở một nụ cười rồi gật đầu.
“Ở đây có một cửa hàng IXUAO.

Mình muốn mua một vài thứ, cậu vào với mình không?” Khuất ngữ hỏi.
Hai người bước ra khỏi thang máy, bên ngoài quán ăn mới mở kia vẫn còn đông kịt người xếp hàng, xem ra đổi chỗ ăn là một quyết định sáng suốt.
Cùng Khuất Ngữ đi vào trung tâm mua sắm đối diện, lên tầng ba, thuận lợi tìm được cửa hàng, nhân viên thực nhanh chạy ra nghênh đón.
Khuất Ngữ: “Tôi muốn tìm màu thứ 36 của bộ sưu tập IX.”
Nhân viên làm động tác mời chào, “Vâng, lối này.”
Khuất Ngữ nhìn Tư Ngưng Hạ, cầm thỏi son đẹp đẽ lớn hơn ngón tay cái một chút, hỏi nàng: “Cậu thấy màu này thế nào?”
Tư Ngưng Hạ nhìn một chút, biểu tình nghiêm túc gật đầu, “Ừm, cũng đẹp lắm.”
Khuất Ngữ cười, nói với nhân viên cửa hàng: “Lấy hai thỏi màu này nhé.”
“Vâng.”
“Đóng gói riêng nhé.” Khuất Ngữ bổ sung.
Người nhân viên vui vẻ, khéo léo mời hai người đến quầy thanh toán.
Ra đến cửa, Khuất Ngữ đem một trong hai túi giấy đưa cho Tư Ngưng Hạ, “Tặng cho cậu.”
Tư Ngưng Hạ ngẩn ra, đang muốn từ chối thì Khuất Ngữ đã nói, “Chưa từng tặng quà cho cậu, nể mặt mình nhận đi nhé.”
“Cảm ơn cậu.” Tư Ngưng Hạ vẫn là nhận lấy, nghĩ thầm lần sau đáp lễ cô.
Khuất Ngữ mừng như điên, tự cảm thấy mối quan hệ giữa cô và nàng đã tiến thêm một bước.
“Không còn sớm lắm, chúng ta đi lấy vé xem phim thôi.”
Tư Ngưng Hạ: “Được.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương