Sáng sớm, bên ngoài tia nắng ấm áp tựa như những chùm tia pha lê chiếu rọi vào phòng ngủ, ánh mặt trời dừng lại trên gương mặt của cậu trai đang nằm trên giường, chàng trai mang khuôn mặt anh tuấn không góc chết
Đôi mắt đang nhắm từ từ hé mở ra, hắn dần tỉnh dậy.

Chỉ là đôi mắt của hắn lộ ra một phần cảm xúc giống như đã trải qua nhiều năm tháng sóng gió của cuộc đời có vài phần trầm ổn, thân xác của một cậu nhóc 17-18 tuổi này so với linh hồn có chút không hợp nhau.

Hắn từ trên giường ngồi dậy, thở dài.

Thực ra tên của hắn trước kia là Dương Ninh, nhưng hiện tại chuyện đã là việc của đời trước.

Không ngờ một lão bà hơn bốn mươi tuổi lại biến thành một cậu thiếu niên độ tuổi 18, mà không những thay đổi thời không cả giới tính cũng liền thay đổi.

Đường đường là một nữ nhân hơn bốn mươi, đột nhiên trở thành nam nhân, ít nhiều gì cũng khó có thể tiếp thu được.

Cũng may kiếp trước cô đã có kinh nghiệm hơn hai mươi năm làm diễn viên, làm nghề diễn viên lâu rồi, đối với nhân vật như thế nào cũng đều có thể đóng vai diễn thật tốt khiến người người tâm đắc.

Cứ coi như đây là đang diễn tiếp một nhân vật đi!
Từ mấy ngày trước cô đã nhập vào thân thể này, thân thể của Phó Thanh Thời.

Phó Thanh Thời chính là tên hắn, hắn sau khi nhập vào liền trực tiếp hấp thu toàn bộ ký ức của thân thể, một người có gia thế hiển hách, cũng là một sinh viên tốt nghiệp cao trung.

Càng kịch tính chính là thân thể này vậy mà chính là nam thần hồi cao trung Dương Ninh yêu thầm, nhất thời hắn lại có cảm giác hơi dở khóc dở cười.

Phó Thanh Thời là thiếu niên Dương Ninh yêu thích, nhưng đồng thời cũng là ngọn nguồn khiến cho cuộc đời học sinh của cô vô cùng thảm hại, bởi vì cô thích một người không thể với tới, bị cho là trèo cao cho nên suốt một năm cô đều bị bạo lực học đường.

Thẳng đến khi mẹ cô mắc bệnh ung thư thời kì cuối rồi qua đời, Dương Ninh liền bỏ học đi làm công cho người ta, đến năm hai mươi tuổi có duyên trùng hợp bước vào giới nghệ sĩ.

Bắt đầu từ diễn viên quần chúng thấp bé nhất, một đường lăn lê bò lết hơn hai mươi năm, hẳn đến năm cô 40 tuổi đã có thể dựa vào thực lực của bản thân đoạt lấy tam kim ảnh hậu.

Vốn dĩ đã từng thích một thiếu niên có bộ dạng mơ hồ, mà hiện giờ cô đã trở thành hắn, đồng thời cảm khái vận mệnh đúng là quá thần kỳ, cả đời của cô có chút tiếc nuối hiện tại hắn có cơ hội liền muốn đền bù.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng học kỳ, sau khi rửa mặt, thay quần áo học sinh, hắn nhanh chóng điều chỉnh trạng thái của bản thân, dù sao nam nữ vẫn có chút khác biệt, lời nói cử chỉ đều phải chú ý.

Cũng may hắn có ký ức mười mấy năm trời của Phó Thanh Thời, hơn nữa đời trước làm diễn viên cũng từng diễn qua không ít nhân vật nữ giả nam, được huấn luyện có chuyên môn về đặc điểm của nam nhân.

Thêm một kỳ nghỉ đông để học tập thích ứng với cơ thể, cho nên hắn đã hoàn thành từ một nữ nhân trở thành một nam nhân.

Từ nhà cách trường học không xa, hắn trực tiếp đi bộ đến đó dựa theo ký ức.

Xung quanh trường học dòng người đi lại không thôi.


Phó Thanh Thời đến nháy mắt đã hấp dẫn vô số ánh mắt của nữ sinh.

Thiếu niên có lông mi dài, một đôi mắt thanh lãnh như mắt phượng không thấy buồn vui, mũi cao, môi mỏng khép hờ, chỉ dư một cái đường cong.

Đây cũng là lý do khiến nhật ký Dương Ninh yêu thầm Phó Thanh Thời bị người khác ác ý truyền đi khắp, mọi người đối với cô chê cười, sống ở nơi bùn lầy mà con rệp lại mơ ước bầu trời trăng sáng rực rỡ.

Phó Thanh Thời xem nhẹ ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh, hoặc ánh mắt ghen ghét, lập tức hướng phòng học cao tam đi tới.

Điều hòa trong trong phòng học khiến căn phòng ít nhiều ấm áp hơn so với bên ngoài.

Bởi vì là học kỳ mới bắt đầu, cho nên mọi người đều không thể trở lại trạng thái ban đầu, trong phòng học một đám người cười đùa, Phó Thanh Thời đến làm phòng học an tĩnh đi không ít.

Đặc biệt là nữ sinh, vốn đang há mồm cười to, cũng biến thành nhấp môi cười khẽ, rõ ràng dáng ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng trở thành dáng ngồi ngay ngắn thục nữ.

Tuy rằng ít có người dám nhìn thẳng hắn, nhưng nhó nghiêng nhìn lén thì chắc chắn không ít.

Này chính là Phó Thanh Thời nam thần giáo thảo đầy mị lực.

Chỗ hắn ngồi ở giữa bàn thứ ba, liền ở cạnh bục giảng, là chỗ gần nhất với lão sư, cũng được lão sư thích nhất.

Phó Thanh Thời chẳng những diện mạo xuất chúng, thành tích cũng nổi bật, tuy là người thanh lãnh, bạn bè ở trường học cũng không nhiều lắm, lại phi thường được lão sư ưu ái.

Ánh mắt của hắn từ trên chỗ ngồi liếc xuống hướng về vị trí bàn cuối cùng, nơi đó có một bóng hình giấu mình trong góc nhìn giống như bóng ma, chỉ có thể nhìn thấy một góc đồng phục xanh đen.

Ánh mắt của hắn trở nên sâu thẳm.

"Phó Thanh Thời, chào buổi sáng!" cô gái ngồi bàn thứ nhất chào hỏi hắn, lại hướng hắn chớp chớp mắt.

Nữ sinh xung quanh đều dùng một loại ánh nhìn ghen ghét nhìn cô ta.

Bất quá các cô lại không trào phúng đối đãi với cô ta giống như Dương Ninh.

Bởi vì cô gái này có bộ dạng phi thường xuất sắc, mái tóc gãi đúng chỗ ngứa uốn khúc, tản ra hào quang mang sắc thái lấp lánh, ngũ quan tinh xảo giống như búp bê Tây Dương, nhìn bộ dạng của cô ta chắc hẳn là con lai.

Đương nhiên nữ sinh này cũng không chỉ là một cái bình hoa, thành tích học thực sự rất ưu tú, thậm chí có thể vượt qua Phó Thanh Thời, quả thật là một cô gái nhan sắc vẹn toàn.

Phó Thanh Thời đối nàng gật gật đầu, không nói thêm cái gì.

Nhưng nếu dựa theo tính tình của Phó Thanh Thời, hắn khẳng định sẽ cùng cô nói vài câu.

Bởi vì Phó Thanh Thời đối cô gái tên là Tô Tiêu Mộ này rất có hảo cảm, đều là đối với nữ chủ Mary Sue.


Phó Thanh Thời dưới đáy lòng nhướng mày, hắn biết đây đúng là nữ chủ của một quyển sách Mary Sue giới giải trí, hơn nữa là nữ chủ còn trọng sinh.

Tô Tiêu Mộ trọng sinh có ưu thế lớn, sao chép vô số ca khúc kinh điển cùng điện ảnh, ở giới giải trí hô mưa gọi gió, bạo hồng.

Cuối cùng còn thành công leo lên vị trí giới giải trí, cùng nam chủ Mary Sue văn, mở ra cốt truyện hằng ngày ngọt sủng cho quần chúng ăn cẩu lương.

Mà Phó Thanh Thời trong nguyên tác còn là nam phụ si tình đối với nữ chủ yêu mà không được.

Bất quá bởi vì Tô Tiêu Mộ cho rằng Phó Thanh Thời gia cảnh bình thường, tuy rằng đối hắn từng có một chút tình cảm, nhưng cuối cùng vẫn không lựa chọn hắn mà chọn ôm đùi vàng có thế có tiền.

Kiếp trước Dương Ninh nhưng thật ra có biết một chút tình huống của Tô Tiêu Mộ, cô cũng là sớm vào giới giải trí.

Ngay từ đầu bởi vì có bộ dạng xuất sắc nhấc lên một chút bọt nước, sau lại không biết đắc tội với ai, khi đó cô còn ở điện ảnh diễn một tử thi.

Tô Tiêu Mộ biểu hiện khác lạ một chút, bất quá chỉ là trong nháy mắt, cô chỉ cười cười liền quay đầu làm đề toán học.

Chỉ là tâm tư ở đây không phải nằm ở trên đề mục, lại không biết nằm ở đâu rồi.

Phó Thanh Thời cũng sẽ không suy nghĩ tìm tòi nghiên cứu Tô Tiêu Mộ đang có tâm tình như thế nào, hắn đi đến vị trí bàn thứ hai cuối phòng học gõ lên mặt bàn của nam sinh mặt đầy mụn.

"Bạn học, cậu đổi vị trí với tôi."
Phía sau đang ầm ĩ nháy mắt an tĩnh xuống, hàng phía trước dù đang nghiêm túc làm bài tập Tô Tiêu Mộ cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn hắn một cái, đáy mắt có vài phần ủy khuất.

Cô không biết Phó Thanh Thời bị làm sao, cô cảm thấy hắn đã thay đổi, nhưng lại giống như không thay đổi.

Cô am hiểu suy đoán tâm lý con người, trước kia cô còn có thể nhận thấy được hắn đối mình rõ ràng là thích, cho dù hắn biểu hiện không mấy rõ ràng.

Bất quá Tô Tiêu Mộ cũng sẽ không nháo theo Phó Thanh Thời, bởi vì cô biết, nam nhân chính là như thế, mình càng đối với hắn biểu hiện mình để ý, hắn càng không đem mình đặt vào mắt.

Bị Phó Thanh Thời yêu cầu đổi vị trí nam sinh sửng sốt một chút, cũng có phần không dám tin.

"Thật sự muốn đổi?"
Phó Thanh Thời gật đầu.

Đổi liền đổi, vì cái gì phải hỏi lại.

Phó Thanh Thời yêu cầu đổi vị trí yêu cầu cũng không kỳ quái, bởi vì ban cao tam mỗi lần thi cử đều sẽ đổi chỗ ngồi một lần, dựa vào thành tích xếp chọn chỗ ngồi.


Mà trước học kỳ, Phó Thanh Thời đạt hạng nhất, cho nên hắn có quyền lợi thứ nhất chọn vị trí.

Kỳ quái là lần này hắn lại chọn vị trí bàn cuối cùng, dãy phía sau kia chính là thiên đường của học tra, thế nào cũng cùng loại học bá như hắn không có quan hệ.

Phó Thanh Thời trực tiếp đem đồ đạc của chính mình dọn lại đây, hắn hiện tại ngồi cùng bàn với tiểu béo, hắn cùng Dương Ninh hiện tại cách nhau rất gần, khoảng cách chỉ đủ một người đi qua.

Dương Ninh tựa hồ đem thân thể giấu càng sâu, tới tới lui lui mà đổi vị trí, cô từ đầu tới đuôi đầu cũng chưa từng nâng lên, chỉ là vẫn luôn không ngừng viết viết.

Phó Thanh Thời chỉ nhìn Dương Ninh một cái, cũng không có giao lưu gì với cô.

Hắn đem ba năm học lịch sử của mình ở cao trung toàn bộ ghi ra.

Sau khi trọng sinh, hắn phát hiện mình có ký ức cùng năng lực lý giải vô cùng bá đạo, bất cứ thứ gì chỉ cần xem một lần liền nhớ rõ.

Đương nhiên hắn ghi lịch sử ra giấy cũng không phải vì học tập, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện thế giới của hắn hiện tại với thế giới trước kia tuy rằng có Phó Thanh Thời, có Dương Ninh, còn có lớp học tên tựa hồ cũng không có gì khác biệt.

Nhưng toàn bộ lịch sử thế giới cùng bối cảnh chính trị hoàn toàn bất đồng.

Hắn trước kia biết triều đại thời hán về sau liền đã xảy ra biến hóa, Đường Tống Nguyên Minh Thanh thay thế mà chính là ký yến Ngô này triều đại xa lạ.

Từng thanh cuối cùng trải qua trăm năm sỉ nhục cũng không tồn tại, mà sớm liền tiến hành rồi tự mình biến cách, thành lập Nội Các, huỷ bỏ hoàng quyền, Hoa Hạ bởi vậy đi lên con đường tư bản chủ nghĩa.

Ở vài chiến trung biểu hiện tương đương mắt sáng.

Khoa học kỹ thuật phát triển rất nhanh chóng, đây là vì cái gì đời trước mình ở cao trung khi ấn phím cơ đều rất ít thấy, mà hiện giờ lại có trí thông minh nhân tạo.

Hoa Hạ lấy lịch Huỳnh Đế làm chuẩn, tính đến năm nay lịch Huỳnh Đế đã bốn sáu chín bảy năm, cũng là dương lịch năm 2000.

Mà thi đại học tổng cộng xét chín khoa, ngoại ngữ có thể tự chọn, nhưng yêu cầu phải suy xét trường học không có giáo viên dạy môn ngoại ngữ.

Cho nên đây thật sự là thế giới song song, Phó Thanh Thời nhịn không được nhướng mày.

Mà lúc này, chủ nhiệm lớp đã vào, giáo viên chủ nhiệm là một thầy giáo trung niên dạy ngữ văn, hắn quét mắt qua toàn ban hơn ba mươi người, ánh mắt chợt dừng lại nhìn đến chỗ ngồi ở cuối cùng vị trí của Phó Thanh Thời, mày hơi nhíu lại.

Bất quá ông cũng không tại chỗ nói ra, chủ nhiệm lớp từ trước đến nay rất cho học bá mặt mũi.

.

truyện ngôn tình
Nói vài câu khai giảng đơn giản xong liền vào tiết học.

Phó Thanh Thời lấy ra sách giáo khoa ngữ văn, bởi vì lịch sử hoàn toàn thay đổi, cho nên sách ngữ văn nội dung cũng khác biệt lớn, lão sư ở trên bục giảng thơ cổ, nhưng hắn không nghe, mà là cẩn thận nghiên cứu văn hóa của hai thế giới khác nhau như thế nào.

Bởi vì triều đại này không có Đường Tống Nguyên Minh Thanh, cho nên triều đại văn học nổi danh cũng liền không còn tồn tại, bọn họ văn chương thơ từ cũng liền không tồn tại, thay vào đó là tên của một đám người xa lạ.

Thi tiên khác một người, thi thánh cũng khác một người.


Bởi vì quốc gia đặc biệt coi trọng truyền thống văn hóa, cho nên ngữ văn ở thi đại học chiếm đa số, mà thơ từ văn cổ lại ở ngữ văn cao trung chiếm tương đối lớn.

Phía trước có nguyên nhân vì thi đại học cổ thơ viết đến phi thường xuất sắc, trực tiếp được đại học Yến Kinh phá cách trúng tuyển vào Học Viện Văn.

Đại học Yến Kinh là trường học cao cấp ở Hoa Hạ.

Đương nhiên học sinh mà chủ nhiệm lớp thích nhất cũng không phải Phó Thanh Thời, mà chính là người ngồi phía sau hắn, vị nữ nhân xuyên không vào nữ phụ kia, bởi vì nàng thơ từ viết cực kỳ tốt, thậm chí chủ nhiệm lớp từng tuyên bố thẳng còn hay hơn thơ thời cổ.

Cơ hồ cả nước đều biết, cao trung Nam Uyển có một vị nữ nhân tài năng tuyệt đỉnh.

"Tạc dạ vũ sơ phong sậu,
Nùng thụy bất tiêu tàn tửu
Thí vấn quyển liêm nhân,
Khước đạo hải đương y cựu.

Tri phủ? Tri phủ?
Ưng thị lục phì hồng sấu."
Vị nữ phụ xuyên không Lý Thanh Gia trích thơ *Như Mông Lệnh của Lý Thanh Chiếu liền thành danh.

(*)giải thích một chút: đây là bài thơ Như Mông Lệnh kỳ 2 của nữ tác giả Lý Thanh Chiếu thời nhà Tống.

" 昨夜雨疏风骤,
浓睡不消残酒.

试问卷帘人,
却道海棠依旧.

知否 知否
应是绿肥红瘦."
Tan học, Phó Thanh Thời bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng, hỏi hắn vụ đổi chỗ ngồi.

Phó Thanh Thời nhiều lần bảo đảm sẽ không ảnh hưởng thành tích bản thân, chủ nhiệm mới thả cho hắn rời đi.

Chủ nhiệm cũng nói, kỳ thi lần sau nếu thành tích bị giảm xuống, sẽ đem vị trí của hắn đổi về chỗ cũ.

Thời điểm hắn từ văn phòng bước ra, vừa lúc đụng phải Lý Thanh Gia, hai người trước kia chưa từng giao lưu.

Phó Thanh Thời tính tình thanh lãnh, Lý Thanh Gia tự xưng là thanh cao, tuy rằng cô được gọi là tài hoa nhưng đều là do sao chép văn cổ thượng.

Một lát sau, Lý Thanh Gia quay đầu nhìn hắn một cái.

Sau khi trở lại phòng học, các khoa đại biểu đều ở khu tác nghiệp, kỳ nghỉ hè mỗi một khoa đều có mười mấy bài thi, mà hàng phía sau trong phòng đang điên cuồng chép bài tập.

Phó Thanh Thời cũng không viết bài, cái này là do kỳ nghỉ đông hắn cơ bản đều vượt qua ở bệnh viện, nguyên chủ cùng người đánh nhau ngã bể đầu, vì thế mới cho hắn có cơ hội nhập vào người, dưỡng hai tháng mới hảo đến không khác biệt lắm, lần té ngã này khiến hắn ngã ra được năng lực gặp qua là không quên.
_________
( ಠ_ಠ) tui dịch dị đó, ai hiểu thì hiểu còn không hiểu thì...!Nhớ nói tui sửa nha trừi:>.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương