Ba người vất vả lắm mới giải quyết xong 2 lưới cá, ở bên ngoài nướng cá ăn xong, trời cũng sắp tối.
Ngỗng nhà Lục Áo "cạc cạc " bơi kiếm ăn từ hạ nguồn lên thượng du, vây quay Lục Áo.
Lục Áo cho chúng nó vài con cá rô phi nhỏ, chúng nó lập tức đập cánh liều mạng tranh giành.
Lâm Cống Thương nhìn đàn ngỗng này, trong mắt toát ra sự hâm mộ, "Ngỗng nhà cậu ngoan thật!"
"Tạm được."
"Chỗ nào tạm được chứ, chúng nó coi cậu như ngỗng mẹ rồi, quả thực là cậu đi đến đâu chúng nó theo sau đó." Lâm Cống Thương ngồi xổm xuống, đưa tay sờ sờ cổ của con ngỗng nào đó, "Ai da, đáng yêu quá đi, nhìn thôi tôi cũng muốn nuôi rồi."
Lâm Tê Nham đứng bên cạnh dọn đồ, nghe vậy hỏi:" Nuôi rồi để khi nào cậu đám cưới thì lừa làm ngỗng quay chứ gì?"
"Cút!"
Lục Áo vừa đi vừa nghe bọn họ ở phía sau đấu võ mồm, trong mắt dần hiện ra ý cười.
Lâm Tê Nham buổi tối không có chuyện gì làm, đặc biệt cùng Lục Áo về nhà, giúp cậu lùa ngỗng vào chuồng, vừa định ra ngoài giúp đổi thức ăn và nước, Tống Châu nghe thấy tiếng động liền từ trong sân đi tới, "Về rồi sao?"
Lục Áo quay đầu nhìn anh, "Ừm, hôm nay hơi trễ một chút, anh có đói không?"
"Không đói lắm."
Lâm Tê Nham nghe hai người nói chuyện, biết điều chào tạm biệt đi về.
Tống Châu hỏi:" Tê Nham cậu không ở lại ăn cơm tối sao? Vào nhà ăn chút gì đi?"
Lâm Tê Nham vội vàng xua tay, "Không không không, tôi về nhà ăn, bà nội tôi làm xong cơm tối rồi, hai người ăn đi."
"Được, cậu đi về cẩn thận."
"Được, tôi về trước, hẹn gặp lại sau."
Lâm Tê Nham đeo theo thiết bị vội vàng rời đi.
Tống Châu quay lại, giúp Lục Áo đem cá hôm nay bắt được bỏ vào trong túi nhựa lớn, sau đó cho vào tủ đông.
Hôm nay ngỗng đã ăn no, mấy con cá này sáng mai làm nát rồi cho chúng nó ăn.
Đựng xong cá, Lục Áo ngáp một cái, mang theo lưới cá ra sân nhỏ, "Lưới này phải đem chôn."
"Hửm?"
"Hôm nay đi ao hoang thả lưới, trong ao có rất nhiều rong rêu." Lục Áo lấy cái lưới xanh mơn mởn triển lãm cho Tống Châu xem."Lưới cá kia thì không sao, không dính rêu xanh, còn có thể dùng tiếp, nhưng tấm này thì không được, bên trên dính đầy rêu xanh, không bắt được cá.
Phải đem chôn xuống đất, chờ khi rêu xanh trên lưới rụng xuống sau đó mới có thể tiếp tục dùng."
Tống Châu cười:" Làm vậy được sao?"
"Có thể chứ, trí tuệ của ngư dân."
Lục Áo xoay cái cuốc, hai ba phát là đào ra một cái hố, bỏ lưới cá xuống chôn, "Lưới cá này sẽ được chôn khoảng 1 tuần, chất lượng lưới không tồi, một tuần hẳn sẽ không bị mục nát."
"Được, đến lúc đó giúp cậu đào lưới cá ra." Tống Châu hỏi, "Các cậu ở ngoài ăn thịt nướng?"
"Tính là vậy đi?" Lục Áo ăn ngay nói thật, "Cứ vậy ăn một chầu náo nhiệt, thực ra có hơi khó ăn."
Tay nghề của Lâm Cống Thương và Lâm Tê Nham cũng thường thôi, cậu lại vội thả lưới, nên không rãnh trông chừng.
Cuối cùng đồ nướng ra miễn cưỡng coi như cao cấp hơn đồ nấu chín 1 chút, đừng nói là món ăn nhà hàng, ngay cả món gia đình bình thường nhất cũng không bằng.
Tống Châu nghe cậu nói vậy hai mắt cong cong, "Vậy có muốn ra ngoài ăn không?"
"Đi đâu ăn."
"Đi đâu cũng được."
Lục Áo động lòng.
"Hay là chúng ta đi tỉnh Nguyên Nam ăn thịt nướng? Thịt nướng chỗ họ không tồi."
"Được." Tống Châu cười, "Cậu đi thay quần áo đi, chúng ta xuất phát."
"Tôi đi tắm trước."
Lục Áo chạy nhanh vào phòng tắm hung hăng rửa mặt một phen, khi trở ra lại biến trở về cậu thanh niên đẹp trai nhẹ nhàng khoan khoái.
Cậu mặc áo thun quần đùi, chân mang giày thể thao, cả người đẹp trai đến mức như sắp phát sáng.
Tống Châu đi qua, đặt tay lên vai cậu, đem cậu đến con hẻm nhỏ bên cạnh con đường mỹ thực nào đó của tỉnh Nguyên Nam.
Ra khỏi hẻm nhỏ, Lục Áo quay đầu nhìn khắp nơi.
Bảy giờ tối, đèn hoa rực rỡ, xung quanh rất tưng bừng náo nhiệt, rộn ràng người đi đường.
"Chúng ta chọn một quán ăn nào đó rồi vào?"
"Muốn chọn quán nào?"
"Ừm, đợi một chút, tôi xem thử, chọn quán thịt nướng có nhiều người nhất." Lục Áo nhìn hai ba lần đã ưng ý một quán thịt nướng, lôi kéo Tống Châu đi tới.
Cô phục vụ trông thấy bọn thì hai mắt sáng rực, nhiệt tình mời họ đến xếp hàng.
Lục Áo đã lâu không gặp phải tình huống phải xếp hàng này, có hơi sửng sốt một chút.
Cô phục vụ nhiệt tình nói:" Nhanh lắm, hai vị trước tiên bấm theo dõi đến trang web của chúng tôi, khi sắp đến lượt hai vị trang web sẽ tự động nhắc nhở.
Hai vị có thể đi dạo chơi xung quanh, nếu như sắp đến lượt mình mà vẫn chưa về thì ở trên trang web của chúng tôi kéo số thứ tự của mình ra sau một chút, rất tiện."
Công năng này đúng thật tương tối có tình người, Lục Áo giương mắt nhìn Tống Châu.
Tống Châu nhận được ánh mắt cậu, "Cậu quyết định đi, tôi không đói."
"Vậy chúng ta thử xem sao?"
Lục Áo nhanh nhẹn theo dõi trang web của họ rồi lấy số thứ tự, nhìn thử một chút, thời gian xếp hàng gần 2 tiếng, trong khoảng thời gian này bọn họ hoàn toàn đủ cho họ xem một bộ phim.
Tống Châu không ý kiến.
Hai người mua đồ uống và bắp rang đi xem phim.
Lục Áo sau khi về quê đã rất lâu không đi rạp xem phim, nghĩ tới có chút hoài niệm.
Phim mà họ xem là một bộ phim hài, nội dung cũng không tệ lắm, rất buồn cười.
Xem phim xong vừa khéo sắp tới số của họ, hai người lười đi dạo ở ngoài, trực tiếp quay về quán thịt nướng.
Khi về còn phải đợi ở quán thêm 1 lúc, hôm nay Lục Áo mệt không chịu nổi, ngồi trên ghế híp mắt muốn ngủ.
Tống Châu thấy cậu không nơi tựa đầu, dứt khoát để cậu tựa lên vai mình.
Lục Áo cũng không để ý, trước đây cậu mệt, cũng hay tựa vào vai bạn cùng phòng hay Cát Nhiễm Châu để ngủ.
Tóm lại là tìm một công cụ hình người.
Cậu nhắm mắt lại, yên tâm đem sức nặng của cơ thể giao cho Tống Châu chống đỡ.
Khi cậu sắp ngủ say, một giọng nam kinh ngạc vui mừng vang lên, "Đại thần, thực sự là ngài!"
"Ừ."
Giọng nói kia có chút ngập ngừng, lại hỏi:" Ngài là....!Đang đi ăn cơm tối với bạn trai sao?"
Lục Áo nghe vậy có chút muốn tỉnh, nhưng mà vẫn không thoát khỏi cơn buồn ngủ.
Cậu mơ mơ màng màng chợt nghe Tống Châu nói:" Không phải, đi ăn một bữa với bạn nhỏ."
Bạn nhỏ?!
Lục Áo tỉnh táo ngay lập tức, mở to mắt nhìn về phía đối diện.
Một người thanh niên cao lớn trẻ tuổi đang đứng đối diện cậu, người này trông rất đẹp trai, chỉ là mang theo một chút cảm giác không đứng đắn, anh ta đang cung kính theo sát nói chuyện với Tống Châu.
Ngoài ra còn có một cô gái đi theo bên cạnh, chiều cao đại khái tới ngực anh ta.
Cô gái này xinh đẹp khác thường, trông như búp bê, đúng lúc đang tò mò nhìn Lục Áo.
Đối diện với tầm mắt của Lục Áo, cô gái run lên một chút, "Hưu" một phát lùi về phía sau lưng người thanh niên kia.
Người thanh niên thấy cậu tỉnh, vội hỏi:" Chào cậu."
"Chào anh." Lục Áo mặt không biểu cảm.
Người thanh niên cảm thấy không đúng lắm, không tiếp tục chào hỏi, vội nói:" Chúng tôi không làm phiền các ngài dùng cơm."
Nói rồi, giống như sợ cái gì đó, anh ta vội vàng kéo cô gái phía sau mình rời đi.
Lục Áo nhìn chằm chằm bóng lưng họ, "Bọn họ là?"
"Phi nhân loại, thấy tôi nên đặc biệt đến chào hỏi." Tống Châu quay đầu nhìn cậu, mang theo đôi mắt cười, "Cậu không mệt?"
"Tàm tạm." Lục Áo muốn nói vừa rồi tôi nghe thấy anh gọi tôi là bạn nhỏ, nghĩ rồi nghĩ, cảm thấy cũng không có gì đáng nói, có thể chỉ là một cách gọi mà thôi.
Trong lòng Lục Áo mang theo sự buồn bực không rõ mạnh mẽ chuyển đề tài, "Sắp tới lượt rồi."
Giây tiếp theo, quả thật đã đọc tới số của bọn họ.
Lục Áo đưa giấy ra, hai người liền được nhân viên phục vụ niềm nở mời vào trong.
Quán thịt nướng này thực sự rất ngon, vừa mềm lại nhiều nước, phối với nước chấm đặc chế thơm cay, làm cho thực khách ăn ngon vô cùng.
Lục Áo lại không ăn bao nhiêu, trong lòng luôn cảm thấy có thứ gì đó đè nặng trong lòng.
Tống Châu cho cậu một ly nước ô mai, thấp giọng hỏi:" Có phải không thoải mái?"
"Không phải, chỉ là chưa tỉnh ngủ." Lục Áo che dấu nói:" Có hơi mệt."
"Vậy ăn nhiều chút, ăn xong sẽ đưa cậu về ngủ."
Lục Áo ngẩng đầu nhìn anh một cái, nửa nói thật nửa nói giỡn, "Tôi thấy không thôi anh dọn qua nhà tôi ở luôn, dù sao trong nhà tôi cũng có rất nhiều phòng."
Tống Châu nghĩ nghĩ, "Gần đây công việc hơi nhiều, bên chỗ cậu tình huống cũng đã ổn định hơn rồi, hẳn là không cần tôi bất cứ lúc nào cũng trông chừng."
Lục Áo dừng đũa lại, "Trước đây tôi cần phải bị trông chừng sao?"
"Gần giống vậy, tốt xấu gì cũng là con rồng cuối cùng của vị diện này, nếu như tin tức này vô ý bị để lộ ra ngoài, sẽ có không ít người để mắt đến cậu." Tống Châu nắm chặt cơ hội dạy cậu phải biết giữ an toàn, "Có rất nhiều phi nhân loại tin rằng ăn thịt rồng sẽ có thể gia tăng sức mạnh, cậu ở trong mắt họ chẳng khác gì thịt Đường Tăng, phải cận thận một chút."
"......!À." Lục Áo không nghĩ tới thì ra nguyên nhân là vậy.
Dừng vài giây, cậu thấp giọng nói:" Tôi còn tưởng bởi vì chúng ta hợp tính, anh mới thường tìm tôi chơi."
"Đương nhiên cũng là vì hợp tính." Tống Châu cong cong hai mắt, "Nếu không tôi chỉ cần kêu cấp dưới nhìn chằm chằm chỗ cậu được rồi, sao phải tự mình làm?"
Cảm giác ấm áp quay trở về, trong lòng Lục Áo vô cùng phức tạp.
Bỗng nhiên cậu nhớ lại khi đi đọc, một bạn học gay đã nói với cậu, chỉ có gay mới cẩn thận dè dặt, những người mà hơi thân một tí đã có thể làm ra những loại động tác ôm hôn thân thiết đa số đều là ung thư thẳng nam, trong đầu bọn họ căn bản không hề xuất hiện ý nghĩ nam với nam cũng có thể yêu nhau.
Hiện tại Lục Áo cuối cùng cũng hiểu rồi, nếu đều là gay, đối phương sẽ không dưới tình huống không quen sẽ lựa chọn tị hiềm, mà sẽ không dịu dàng ấm áp đến mức như thể đó là điều hiển nhiên.
Cậu nghĩ thông chuyện này, càng ăn càng cảm thấy không ngon.
Tống Châu nhìn cậu ăn ít như vậy, trong mắt lộ ra sự lo lắng, "Không thoải mái sao?"
"Không, chỉ là mệt." Lục Áo giả vờ như không có gì, "Tôi ăn thêm một chút."
Trên thực tế, tâm tình không tốt, ăn gì cũng khó tiêu.
Từ khi Lục Áo biến thành rồng tới nay, đây là lần đầu tiên cảm nhận được thức ăn nặng trịch nhét trong dạ dày, làm người ta cảm thấy khó chịu.
Về đến nhà, Lục Áo lấy viên thuốc tiêu hóa sắp hết hạn ra, nhai hai viên, nằm ở trên giường tìm một bạn gay nào đó nói chuyện.
Lục Áo đem chuyện này hơi sửa lại một chút, sau đó đem câu chuyện kể lại, "Cậu nói xem anh ấy có ý gì?"
Bạn gay do dự một chút, "Có thể không có ý gì cả? Chỉ đơn giản là người tốt?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook