Sau khi cậu đấu giá được thuyền, thanh toán xong tiền và thuế thì muốn làm thủ tục sang tên.
Bởi vì là thuyền bị tịch thu, khi làm thủ tục với chủ thuyền sẽ có chút bất tiện.
Lục Áo đặc biệt dẫn theo tiểu Đỗ.
Tiểu Đỗ không nói 2 lời liền xin nghỉ nửa buổi, giúp chạy ngoài 1 chuyến.
Có tiểu Đỗ giúp đỡ Lục Áo tiết kiệm được lượng lớn thể lực và thời gian, buổi sáng vừa đấu giá xong, buổi chiều Lục Áo đã được sang tên.
Từ nay, phía dưới tên của cậu sẽ có chiếc thuyền Kiềm Minh Ngư 0356, cậu cũng thuộc về tộc có thuyền.
Sang tên xong, Lục Áo hẹn gặp cha vợ của tiểu Văn.
Tiểu Văn chính là người lần trước đã giúp Lục Áo kiểm tra thuyền, em trai của thợ lặn lão Văn.
Cha vợ tiểu Văn mở 1 xưởng đóng và tu sửa tàu Cầm Âm, danh tiếng cũng không tệ, chiếc thuyền này của Lục Áo phải tân trang, dứt khoát chọn 1 xưởng đóng tàu quen thuộc.
Cha vợ tiểu Văn tên là Vu Hoành Thâm, còn chưa tới 50 tuổi, thân hình khỏe mạnh, trông rất lão luyện.
Hai người gặp nhau ở bến tàu, Vu Hoành Thâm vừa đến liền nhiệt tình đưa tay muốn bắt tay với Lục Áo, "Ngưỡng mộ đã lâu."
"Chào chú." Lục Áo bắt tay với ông, dẫn ông lên thuyền, "Tôi muốn tân trang lại chiếc thuyền này."
"Tôi có nghe con rể tôi nói." Vu Hoành Thâm hỏi, "Cậu chủ yếu muốn tân trang những chỗ nào?"
Lục Áo đứng ở trên boong tàu, nói: "Muốn tân trang toàn bộ, hà biển bám trên đáy thuyền, phần rỉ sét trên thân thuyền, trên boong tàu bị hư hao, cơ sở thiết bị bên trong cũng phải kiểm tu, hoặc duy tu sơn lại, hoặc đổi mới, đều phải làm mới lại 1 lần."
"Tôi biết rồi, mục tiêu là đổi mới toàn bộ thuyền đúng không?"
"Gần giống.

Trong đó chủ yếu nhất chính là phải đổi động cơ, hiện tại động cơ của chiếc thuyền này chỉ đạt công suất 280 mã lực, tôi muốn đổi 1 cái động cơ khác có mã lực lớn hơn."
Vu Hoành Thâm vừa nghe liền sôi nổi, "Đổi lại động cơ không phải rẻ, cậu muốn đổi thành bao nhiêu mã lực?"
"Khoảng 500-600 đi."
Vu Hoành Thâm nói:" Con thuyền này của cậu chỉ khoảng 77 tấn, trong dàn thuyền lớn thì không tính là to, hơn 200 mã lực thì có chút yếu, nếu như đổi, 400-500 là đủ rồi, cao hơn sẽ hao xăng."

"Hơn 500 cũng được."
"Cậu có nhìn trúng động cơ nào không?"
"Tân Sài và Hoa Sài đều được."
"Động cơ của 2 công ty này đều không tồi, đều là loại tốt." Vu Hoàng Thâm nói:" Nếu như cậu chỉ định 2 loại nhãn hiệu này, động cơ thuyền 3427 của Tân Sài dùng dầu ma dút với động cơ thuyền 2422 cũng dùng dầu ma dút của Hoa Sài đều phù hợp với yêu cầu của cậu, cái trước là 526 mã lực, cái sau thì 537 mã lực, 2 cái đều nằm trong khoảng giá 150.000 tệ."
Lục Áo hỏi:"Chú cảm thấy cái nào được hơn?"
"Đều được cả, có tiếng như nhau, phải xem sở thích của cá nhân." Vu Hoành Thâm nói:" Nhưng mà tôi quen thân với người bán của Tân Sài, nếu như dùng động cơ của tân Sài, đại khái có thể thương lượng được cái giá 142.000-143.000 tệ."
"Vậy dùng của Tân Sài đi.

Động cơ cũ phải xử lý thế nào?"
"Thường thì sẽ bán lại, động cơ thuyền hơn 280 mã lực sản xuất năm 2013, giá thị trường ở thời điểm này là khoảng 30.000-50.000 tệ, cậu tìm người hoặc công ty chuyên thu mua để bán, hoặc bán cho tôi cũng được, tôi xem hàng rồi mới ra giá."
"Không thành vấn đề, khi tháo ra chú cứ xem thử có thể ra giá bao nhiêu, rồi nói sau."
"Được." Vu Hoành Thâm nhìn thuyền khắp nơi, nói, "Tôi dự tính thay mới toàn bộ đại khái cần 100.000 tệ, tôi sẽ cho công nhân lên thuyền kiểm tra, đợi lát nữa sẽ báo 1 cái giá cụ thể, cậu thấy được không?"
"Được, không thành vấn đề."
Vu Hoành Thâm liền gọi cho công nhân của ông ấy.
Chỉ chốc lát, có mấy người thanh niên đi tới, cầm theo đồng hồ đo, tỉ mỉ kiểm tra thuyền của Lục Áo rồi ghi vào sổ.
Thuyền này không có vấn đề gì lớn, chỉ là hơi cũ 1 chút, công trình tân trang sẽ khá lớn.
Lục Áo cùng bọn họ quan sát 1 buổi chiều, mãi đến hơn 6 giờ mới xem xong.
Vu Hoành Thâm coi như phúc hậu, báo ra 1 con số phải chăng, tân trang lại cả chiếc thuyền bao luôn cả đổi động cơ Tân Sài, tổng cộng chỉ thu 180.000 tệ.

(Mình cảm thấy hình như sai sai nhưng mà bản thân ngu toán nên cũng không dám sửa:)))
Về phần động cơ cũ kia, đến lúc đó sẽ thương lượng riêng.
Lục Áo nhìn kỹ các điều khoản hợp đồng, sau khi xác định không thành vấn đề, liền ký tên ngay.

Cậu đưa trước 30.000 tiền cọc, đổi động cơ xong thì đưa tiếp 100.000, đợi khi nghiệm thu ổn rồi, sẽ chuyển tiếp số tiền còn lại.
Lục Áo đưa chìa khóa cho Vu Hoành Thâm.
Vu Hoành Thâm nói:" Hai ngày tiếp theo sẽ có bão, hiện tại tôi cho người lái thuyền đến chỗ tôi."
Thuyền của cậu không có trục trặc gì, người của xưởng đóng và tu sửa tàu Cầm Âm trực tiếp lái thuyền về bãi gần xưởng, lại đợi khi thủy triều dâng thì lái vào bệ lắp ráp tàu là được.
Lục Áo không có ý kiến, song phương hẹn xong 2 tháng sau sẽ giao hàng, trong 2 tháng này, thuyền sẽ do Vu Hoành Thâm quản lý.
Vu Hoành Thâm thấy Lục Áo sảng khoái, trong lòng càng vui vẻ, vừa hay sắc trời đã tối, liền nói muốn mời Lục Áo ăn cơm chiều,
Lục Áo không đồng ý, cậu đã hẹn tiểu Đỗ rồi.
Vu Hoành Thâm nhân tiện nói:" Tôi cũng quen thân với cảnh sát Đỗ, nếu đã hẹn cậu ấy, vậy chúng ta cùng đi ăn 1 bữa đi."
"Vẫn là thôi đi, lần sau nhé, khó lắm mới tới Kiềm Minh, muốn trò chuyện với cậu ta 1 chút.

Lần sau tôi sẽ mời chú."
"Ha ha ha, cũng được, chốt vậy nhé, lần sau cùng đi ăn."
Đôi bên tạm biệt nhau.
Lục Áo kêu xe đến hàng quán gần cục cảnh sát, gọi tiểu Đỗ ra ăn.
Tiểu Đỗ đặc biệt chừa bụng chờ cậu, khi đến hàng quán, thấy Lục Áo kêu 1 bàn đồ ăn, không khỏi nói:" Quán này đúng là quán ruột của anh nha."
"Đồ ăn của họ ngon mà." Lục Áo múc 1 chén canh sá trùng*, "Các cậu ngày nào cũng phải tăng ca sao?"
Nhắc tới chuyện này tiểu Đỗ lại chua xót 1 phen, "Đừng nói nữa, sắp tới có bão đổ bộ, đêm nay mọi người phải sắp xếp trực ca, để phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn."
"Có bão rồi mà vẫn còn ngư dân ra biển sao?"
"Có chứ, mỗi năm bão lớn bão nhỏ gì cũng có ngư dân ra biển, bão trên cấp 8 còn đỡ 1 chút, người nào cũng biết nó nguy hiểm, không dám ra biển.


Bão nhỏ thì khó nói rồi, có rất nhiều ngư dân cảm thấy thuyền to sẽ không sao hết, nên ra biển thì vẫn sẽ ra.

Có 1 số ngư dân cảm thấy ngày bão sẽ có ít người ra biển, thừa dịp này ra biển bắt cá sẽ thu hoạch được nhiều hơn, cho nên sẽ đặc biệt nhân lúc bão không lớn tìm cơ hội ra biển."
Lục Áo suy nghĩ 1 chút, cảm thấy cũng có phần đúng.
Tiểu Đỗ như mở máy hát, hát hết nỗi khổ dấu kín trong lòng cho Lục Áo nghe.
Năm trước cậu ta mới thi vào đây, trẻ tuổi lại độc thân, có rất nhiều công việc đều đè nặng lên cậu ta và những người đồng nghiệp cùng khóa khác, giống cái loại công việc trực đêm này, chắc chắn sẽ ưu tiên bọn họ.
Lục Áo còn tưởng rằng nhân viên công chức sẽ dễ làm, nghe đến đây, không khỏi để lộ ánh mắt đồng cảm, dùng đũa chung gắp cho cậu ta 1 cái giò heo.
Tiểu Đỗ vội vàng dùng chén nhận lấy, thở dài nói:" Thực ra tăng ca cũng không sao, tiền tăng ca cho đủ, nếu mà sóng yên biển lặn, ngủ cả đêm trong phòng trực ban cũng không sao.

Sợ nhất chính là có ngư dân không nghe khuyên bảo, xảy ra chuyện gì thật, trong mưa to gió lớn đi cứu 1 người, tụi tôi nhìn cũng rất khó chịu."
Lục Áo tỏ vẻ hiểu mà.
Tiểu Đỗ ăn xong bữa tối với ăn khuya, tiếp tục đi trực ban.
Lục Áo thì tìm 1 khách sạn nghỉ ngơi.
Tống Châu vẫn rất bận, tin nhắn hôm nay cậu gửi đi, Tống Châu chỉ báo bình an 1 tiếng, nói ngày mai mới về.
Lục Áo sợ làm phiền anh, cũng lười suốt đêm chạy về, dứt khoát ở lại 1 đêm rồi tính tiếp.
Chạy đôn chạy đáo mệt mỏi 1 ngày khiến Lục Áo ngủ rất ngon.
Chỉ là đến nửa đêm, bỗng nhiên cậu cảm nhận được gì đó, giật mình tỉnh giấc.
Cậu mở to mắt, thấy điều hòa trong khách sạn đang mở 24 độ, trước khi ngủ thì nhiệt độ này còn được, giờ tỉnh giấc cảm thấy có chút lạnh.
Ban đêm rất im lặng, bên ngoài gió thổi ồ ồ, không biết có phải là hiệu ứng của ống nước hay là gì đó khác, tiếng gió rất lớn, có chút giống như oán như than, như khóc như tố (kể lể, tố cáo).
Lục Áo tắt điều hòa, xuống giường mở cửa sổ.
Cửa sổ vừa mở, hơi nước ẩm ướt trong gió đập vào mặt, vô cùng mát mẻ.
Bị gió này thổi trúng, sự buồn ngủ của Lục Áo lập tức biến mất toàn bộ.
Cậu mở điện thoại ra nhìn, phát hiện nhận được rất nhiều tin nhắc, bộ quản lý khẩn cấp tỉnh và cục khí tượng tỉnh đã phát động cảnh báo bão màu vàng, nhắc nhở hiện tại vì sự tác động của luồng khí xoáy nóng, cơn bão đã tiến thẳng đến thành phố Kiềm Vĩnh, sức gió bình quân là cấp 8 đến cấp 9, hoặc gió giật cấp 9 đến cấp 10 cũng có thể tiếp tục gia tăng, xin mọi người dân hãy làm tốt công tác phòng chống, đồng thời nhắc nhở những ngư dân và nhân viên đang tác nghiệp trên biển kịp thời về cảng sẽ tránh bão.
Lục Áo không hiểu sao nhớ tới lời nói buổi tối của tiểu Đỗ.
Cậu không yên tâm, gửi tin nhắn hỏi thăm cho tiểu Đỗ.

Tiểu Đỗ qua hồi lâu mới đáp: Đang vội, hiện tại có chiếc thuyền nằm ở phía đông bắc cảng Kiềm Minh khoảng 16 hải lý bị chìm, 25 ngư dân trên thuyền đẽ đã rơi xuống biển.
- Nghiêm trọng như vậy?
Tiểu Đỗ: đúng vậy, bí thư tỉnh ủy, chủ tịch tỉnh, phó chủ tịch đã ra chỉ thị, hiện tại trung tâm ứng cứu trên biển, bộ quản lý khẩn cấp và cục cảnh sát ngành hàng hải thành phố Kiềm Vĩnh đều đang tổ chức lực lượng toàn lực ứng cứu, nếu như cứu không được người, tụi tôi chắc chắn sẽ bị liên lụy, càng miễn bàn cả đám phóng viên đang đợi tin tức bên ngoài.
- Hiện tại cậu đang trên biển?
Tiểu Đỗ: đúng vậy, đang chạy tới nơi xảy ra tai nại, hiện tại sóng vẫn khá lớn, trời lại tối, ứng cứu hơn 1 tiếng đồng hồ, mới tìm được có 2 người.

Không nói với anh nữa, tôi phải làm việc rồi.
- Được, tự cậu cũng cẩn thận 1 chút.
Tiểu Đỗ không đáp.
Lục Áo nhìn nhóm chat trong wechat, là tin nhắn trong nhóm người tình nguyện của đám người Hạng Hưng Xương.
Tất cả mọi người đang hỏi thăm tin tức và tình huống hiện tại của nhau.
Lục Áo trở thành máy phát tin tức.
Có người trong nhóm trực tiếp nói: trời quá tối, hiện tại còn nổi gió, thuyền của tụi tôi cũng chạy 1 vòng tìm kiếm, 1 người cũng không tìm thấy.
- Sóng bên các cậu có lớn không?
- Tàm tạm, đại khái hơn 2 mét, tụi tôi lái thuyền cá cỡ lớn, tương đối an toàn.
- Hiện tại đã đi dọc theo nơi xảy ra tai nạn tìm kiếm rồi, trực thăng trên đỉnh đầu bay đi bay lại mấy vòng, như vẫn không tìm được người.
- Thời tiết này, quá khó khăn rồi.
- Đúng, tất cả mọi người đều rất sốt ruột, sợ người bị rơi xuống nước trôi nổi quá lâu thể lực chịu không nổi, xảy ra chuyện.
- Ài, hiện tại không khác gì mò kim đáy biển, loại thời tiết này muốn cứu người, nói còn dễ hơn làm?
Lục Áo: Tôi cũng đang ở thành phố Kiềm Vĩnh, bây giờ còn có thuyền muốn xuất phát đi ứng cứu không? Cho tôi 1 chỗ.
- Lục Áo, cậu ở trong thành phố sao?
- Từ từ, thuyền của tụi tôi sắp xuất phát, cậu đang ở đâu?
Lục Áo: đang ở gần cục cảnh sát hàng hải, các cậu đợi 1 chút, tôi kêu xe ra bến tàu.
- Lúc này sao mà kêu xe được, cậu đang ở khách sạn nào, tôi tới rước..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương