Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
-
89: Hãy Nhìn Màu Sắc Của Biển Kìa Hình Như Đang Xảy Ra Thuỷ Triều Đỏ
Ông Khiêm làm việc rất nhanh, ngày thứ ba đã báo cho Lục Áo biết công ty bán đấu giá đồng ý tiếp nhận con cá này, nhưng họ không đồng ý bán đấu giá hộ, họ bằng lòng ra giá là 8.000.000 tiền nước R để mua đứt và bán đấu giá dưới danh nghĩa của công ty.
8.000.000 tiền nước R, dự theo tỉ giá hối đoái hiện tại, đại khái có hơn 5.000.000 tệ tiền Hoa Hạ.
Dù cho trừ hết các loại thuế cũng có hơn 3.000.000 tệ vào tay, tính thế nào cũng không bị lỗ.
Lục Áo không chút do dự, "Được, tôi bằng lòng bán ra."
"Được, vậy tôi sẽ thay mặt cậu xử lý các chứng từ liên quan.
Đợi lát nữa tôi sẽ gửi một bản chứng từ cho cậu, cậu in ra ký tên rồi scan qua cho tôi là được."
"Tôi sẽ làm ngay."
Lục Áo cúp máy, Lâm Cống Thương bên cạnh hỏi:" Ông chủ bán cá giùm cậu gọi điện thoại đến sao?"
"Đúng, là anh ấy.
Hôm nay buổi sáng không rảnh đi bán cá, tôi phải lên trấn trên 1 chuyến, mọi người tiện thể bán luôn giúp tôi nhé?"
"Chuyện nhỏ, giao cho tôi là được." Lâm Cống Thương duỗi thắt lưng mệt mỏi, có chút buồn bực, "Gần đây thuỷ triều không được tốt lắm, có thể ngày mai cũng không bắt được cá."
Sáng nay họ bắt cá nhưng thu hoạch chẳng được bao nhiêu, ngoại trừ Lục Áo vẫn bắt được hơn 15kg cá nhưng thường ngày ra, những người khác thu hoạch cực ít, Đàm Quân Hạo càng tệ hơn, một con cũng không bắt được.
Lục Áo vừa thay đồ lặn biển vừa hỏi: " Không phải cậu định theo anh Chương đi biển thả lưới sao?"
"Giờ chúng ta lặn biển bắt cá mà còn thu hoạch ít đến thế, ra biển đánh cá còn khó hơn.
Đành chờ xem tình hình đã."
Lâm Quý Hiếu ngồi trên đá ngầm hút thuốc nói:" Tôi thấy cậu chẳng thà cứ đi chuẩn bị hôn lễ cho rồi.
Không phải sắp đến ngày làm đám rồi sao?"
Lâm Cống Thương: " Còn hơn nửa tháng kìa, nào có nhanh đến thế?"
"Chỉ có hơn nửa tháng thôi, chớp mắt là qua ngay.
Cậu không trát vôi sửa tường, mua sắp đồ dùng, đi dạo phố cùng bà xã tiện thể chụp ảnh cưới luôn à?"
Lâm Cống Thương nghe vậy có chút động lòng, nhưng miệng thì vẫn cứng cố cãi lại: " Bọn tôi cũng đâu phải đại gia nhà giàu, cần gì phải làm màu làm mè như thế?"
"Cậu không muốn làm, Tiểu Tuệ người ta cũng không muốn sao?"
Lâm Cống Thương không nói, La Tiểu Tuệ chắc chắn là muốn làm.
Đó là những điều mà khi phụ nữ lấy chồng đều phải làm.
Cậu ta thương bạn gái, trong lòng cũng không ngại làm mấy điều này, nhưng mà lời này không dám nói cho mấy người Lâm Quý Hiếu nghe, cậu ta sợ bị họ cười là sợ vợ.
Lục Áo thay đồ xong, giao cá cho bọn họ, "Tôi đi trước đây, mọi người giúp tôi bán cá nhé, chỉ cần xấp xỉ là được."
Lâm Mãn Chương hỏi:" Có cần lái xe chở cậu lên trấn trên không?"
"Không cần, tôi bắt taxi là được."
Lâm Cống Thương đuổi theo ở đằng sau hô, "Cậu có nhiều tiền như vậy, sao không mua một chiếc luôn đi?"
Lục Áo vẫy vẫy tay, "Đã đặt rồi, qua hai ngày nữa là đi lấy xe."
"Đệch! Xe cũng có luôn mà cậu chẳng thèm ơi một tiếng, giấu cũng kín ghê á."
Giọng nói Lục Áo từ xa xa truyền đến, "Đến chừng đó cho cậu mượn đi rước dâu."
"Nghe giọng điệu của cậu kìa, xe cậu mua là xe sang lắm sao?"
Lục Áo lại vẫy vẫy tay, người đã đi thật xa rồi.
Xe cậu mua không tính là sang, nhưng cũng hơn 600.000 tệ, ở nông thôn mà nói cũng được tính là không tồi.
Lục Áo đi trấn trên in và ký tên chứng từ, sau đó lại scan ra gửi file điện tử về bên kia.
Ông Khiêm khi nhận được giấy uỷ quyền từ cậu, nhanh chóng liên hệ với người bên công ty bán đấu giá, sau đó ký hợp đồng thương mại.
Chưa đến bảy giờ tối, Ông Khiêm đã chuyển khoản vào tài khoản của Lục Áo.
8.000.000 tiền nước R, Ông Khiêm trừ đi 5% tiền thù lao và chuyển cho Lục Áo 7.600.000 tệ.
Khoản thu này cực kỳ tốt.
Nếu như Lục Áo muốn lười biếng cũng có thể 1-2 năm không đi bắt cá.
Tối đó Lục Áo chụp màn hình cho Tống Châu xem.
Tống Châu nhìn, nhắn: Không tồi,có tiến bộ.
- Cũng được.
Số dư của tôi sắp được 10.000.000 tệ rồi.
Tống Châu: Tài khoản nhiều tiền như vậy, có dự định gì không?
- Tạm thời chưa, anh có ý kiến gì không? [Hình ảnh bé tò mò]
Tống Châu: Nếu là người bình thường, lúc này hẳn nên tìm một khoá học quản lý tài sản đáng tin, bắt đầu học cách quản lý.
- Hình như tôi thấy vậy được rồi, lười lắm không muốn học.
Nhìn những con chữ trong điện thoại, hai tai Lục Áo bỗng nhiên có chút hồng, chậm chạp thêm một câu: Tôi không biết những chuyện này, anh có thể giúp tôi quản lý không?
Đây là một kiểu bày tỏ mơ hồ, Lục Áo cầm điện thoại, các đốt tay có chút trắng bệch.
Trong điện thoại hiển thị "Đối phương đang soạn tin nhắn....", một hàng chữ nhỏ này có vẻ vô cùng rõ ràng, Lục Áo ngừng thở chờ một đáp án.
1 giây, 2 giây, 3 giây, 4 giây, vào giây thứ 5, tin nhắn của Tống Châu được gửi qua: Đừng lười biếng.
Giờ phút này Lục Áo không biết bản thân mình đang có cảm giác gì, giống như dây đàn kéo căng đột nhiên đứt đoạn, không khí bên ngoài cửa sổ bắt đầu lưu động, tiếng ve kêu, tiếng ếch kêu, từng âm thanh một lọt vào trong tai.
Cậu ném điện thoại trên giường, bản thân nhảy lên giường, âm thanh phần lưng chạm xuống giường nặng nề vang lên.
Thăm dò thất bại.
Cậu không biết Tống Châu là không có cảm giác với cậu, hay căn bản là không nhìn ra tâm tư của cậu.
Cũng có thể đối phương là thẳng nam nguyên chất, mạch não chưa từng nghĩ đến phương diện kia.
Đêm nay Lục Áo bị kích thích, nằm trằn trọc trở mình trên giường đến hơn nửa đêm cũng không ngủ được, sáng hôm sau mang theo 2 quầng thâm mắt cực đại đi cho ngỗng ăn.
Ngỗng của cậu thả ở bên sông, người trong thôn ít khi đến đó, đàn ngỗng yên ổn ở đấy sắp thành bá chủ xung quanh rồi.
Từ khi Lục Áo trở về, mỗi ngày cậu đều đến thăm chúng, tiện thể cho chúng ăn.
Ngỗng có thể tìm thức ăn ở trong sông, nhưng mà theo thời gian sức ăn của chúng càng lúc càng lớn, lượng thức ăn cũng tăng theo, cá cá tôm tôm trong sông có hạn không tài nào nuôi nổi 51 con ngỗng to này.
Muốn có được đàn ngỗng khoẻ mạnh cường tráng vẫn phải có người cho ăn.
Lục Áo sau khi về đã mua một lô thóc cũ.
Lương thực mới của năm nay đã được gieo trồng, thóc cũ không ai ăn của nhiều nhà trong thôn Lâm Ốc sắp nảy mầm hết rồi.
Lục Áo ra giá 1 tệ 0.5kg một hơi mua hơn 500kg, đủ nuôi đàn ngỗng tới lớn.
Đàn ngỗng nhìn thấy Lục Áo, thò đầu cạc cạc xông tới, con nào con náy đều rất đáng yêu, nhưng nếu không cẩn thận bị chúng nó mổ sẽ rất đau.
Hiện tại Lâm Tê Nham đã không đánh lại ngỗng nhà Lục Áo.
Chủ yếu là đàn số lượng ngỗng quá lớn, chỉ cần có một con chạy tới, cả đàn sẽ xông theo, trên mỗi cái cổ thon dài là một cái mỏ mổ người siêu đau, hiện tại Lâm Tê Nham nhìn thấy cảnh này thôi đã ám ảnh rồi, căn bản không dám tới gần.
Cho dù trước giờ đàn ngỗng chưa từng mổ anh, anh cũng không dám đơn thân độc mã đến cho ăn.
Ngỗng nhà Lục Áo dám mổ Lâm Tê Nham, nhưng tuyệt đối không dám mổ cậu.
Nhìn đàn ngỗng đang tiến đến, Lục Áo tiện tay xách cổ một con nào đó đưa tới trước mặt nhìn.
Ngỗng chớp chớp đôi mắt đậu đen, tủi thân "Dát" một tiếng.
Lục Áo không quan tâm, chỉ tâm trung ước lượng sức nặng.
Con trên tay đại khái hơn 2kg.
Lục Áo ước lượng xong, thả nó xuống, tiếp tục bắt con thứ 2.
Rất nhanh, cậu phát hiện đàn ngỗng trên cơ bản đều tầm 2kg trở lên, còn có vài con đặc biệt đã hơn 2,5kg.
Thể trọng này đối với những con ngỗng bình thường khác mà nói đã tính là to rồi.
Nhưng loài cậu mua là ngỗng sư tử, sau khi trưởng thành thể trọng có thể đạt đến 5-10kg, thể trọng 2-2.5kg đối với ngỗng trưởng thành mà nói, không được tính là lớn.
Nếu Lục Áo muốn ăn đàn ngỗng này, tối thiểu cũng phải nuôi thêm hơn 2 tháng.
Nếu còn phải nuôi lâu đến thế, vấn đề ô nhiễm của đàn ngỗng phải được coi trọng.
Cậu thả ngỗng ở bên sông như vậy, thuận tiện đúng là thuận tiện thật, nhưng mà ngỗng ăn rồi ẻ, ẻ rồi ăn, số lượng phế liệu mỗi ngày sản xuất ra không thể xem thường.
Cho dù đến thời điểm hiện tại, dù đàn ngỗng chưa làm cho hoàn cảnh sinh thái xung quanh xấu đi thì cậu cũng phải phòng ngừa trước.
Tối thiểu việc xây một cái chuồng ngỗng xung quanh đây phải được đưa vào danh sách việc cần làm trong ngày.
Lục Áo cho ngỗng ăn xong thì đi dạo xung quanh, tìm một chỗ thích hợp.
Văn kiện cậu thầu núi đã được gửi xuống, phạm vi xung quanh núi Hải Ninh thuộc về cậu, cậu có thể mặc sức dày vò.
Cậu vừa đi dò xét vừa làm một bản quy hoạch đơn giản trên điện thoại.
Trong khoảng thời gian này nếu rảnh rỗi, cậu có thể bắt đầu vây hàng rào.
Trước tiên dựng hàng rào xung quanh núi, để người khác biết núi này có chủ, chờ khi người trong thôn không còn hứng thú với ngọn núi nữa, cậu có thể trực tiếp biến về hình rồng trên núi.
Đúng lúc núi này có một mặt giáp biển lớn, con người trên đất bằng về cơ bản không nhìn thấy cảnh tượng trên núi mà đề phòng ngư dân trên biển càng đơn giản hơn, Lục Áo không hề lo việc mình bị người khác nhìn thấy.
Lục Áo định đi đặt lưới sắt ở công xưởng, khác với hàng rào bằng gỗ, lưới sắt đơn giản hơn nhiều, chỉ cần kéo đi một vòng quanh núi, sau đó ở bên dưới lưới sắt trồng vài loại thực vậy dây leo, rất nhanh sẽ có một cái biên giới.
Ngoại trừ lưới sắt, việc di dời cây ăn quả cũng được đưa vào danh sách việc cần làm.
Khi Lục Áo đi loanh quanh trên núi, tiếng điện thoại vang lên.
Xem trên thông báo là của Lâm Mãn Chương.
"Alo, Lục Áo, chúng tôi muốn ra biển bơm hố nước, cậu đi không?"
"Đi đâu bơm à? Còn chưa chốt, nhưng hình như đi đảo Bạch Hồ, chỗ đó đã nhiều năm không có người đến, chắc sẽ có mấy con cá to."
Lục Áo nhìn sắc trời, "Đi, đợi lát nữa tôi sẽ qua tìm mọi người."
"Chị dâu cậu đã làm xong cơm trưa rồi, cậu qua sớm một tí, chúng ta ăn xong thì đi."
Lục Áo từ chối, "Không cần, tôi ăn ở nhà, sáng nay tôi lỡ nấu hơi nhiều cơm rồi."
"Chỗ chúng tôi nấu nhiều món lắm, nếu câu không tới, chúng tôi chắc chắn sẽ ăn không hết, trời lại nóng như thế, để hư thì tiếc lắm."
Lục Áo nghe vậy chỉ đành tăng tốc xuống núi, trước về nhà một chuyến, cất dọn đồ xong thì leo lên xe ba gác chạy tới nhà Lâm Mãn Chương.
Nhà Lâm Mãn Chương đúng thật là đã làm xong cơm trưa, cậu vừa bước vào đã ngửi được mùi thơm của thức ăn bay khắp sân nhà.
Lâm Tê Nham và Lâm Cống Thương cũng có mặt, thấy cậu tới, vội chào hỏi.
Lục Áo vừa chia tiền cho Lâm Tê Nham.
Con cá 300.000 tệ sau khi trừ thuế mỗi người được chia 82.500 tệ, chỉ đi ra biển một chuyến đã có thu nhập như vậy, thực ra đã rất khả quan rồi.
Mấy ngày nay Lâm Tê Nham tâm tình rất tốt, khi quay video càng thêm tích cực, trong một lúc có nhiều fan tặng thưởng, ngày qua càng lúc càng thoải mái.
Trông thấy Lục Áo cậu ấy vẫy vẫy tay, "Lục Áo, nào nào nào, đặc biệt chừa cho cậu một cái đùi gà."
"Cảm ơn, mọi người đã ăn xong hết rồi à?"
" Mới vừa ăn xong, đợi cậu ăn xong thì chúng ta xuất phát." Lâm Mãn Chương nói: " Tôi đã dọn sạch 5 cái lưới rồi, đợi khi ra biển xem chỗ nào thích hợp, tôi thả lưới xem có đánh bắt được gì hay không."
Lục Áo vừa ăn vừa hỏi: " Năm rồi trong khoảng thời gian này cũng không bắt được cá gì sao?"
"Gần giống vậy, hiện tại mưa to gió lớn, nước biển rất dễ bị đục, mà một khi nước đã đục rồi sẽ không bắt được cả cũng chẳng thả được lưới, bình thường sẽ không có thu hoạch gì.
Trong khoảng thời gian này nha, một tháng có được 10 ngày trời đẹp là hay lắm rồi."
"Vậy thu nhập của 2 tháng này chẳng phải sẽ thấp hơn nhiều so với những tháng khác?"
Lâm Mãn Chương nói:" Hết cách rồi, công việc đánh bắt này nha phải nhìn ông trời để kiếm sống, ông trời không cho kiếm sống, cố gắng cách nào cũng vô dụng."
Ngược lại Lâm Cống Thương lạc quan hơn, "Nghề đánh cá của chúng ta đều tính lương theo năm mà, một năm thu nhập được 100.000-200.000 tệ đã là không tồi rồi, dù sao vẫn thoải mái hơn làm công bán sống bán chết ở bên ngoài."
Lâm Mãn Chương lắc đầu, "Số tiền này nếu muốn nuôi một đại gia đình mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng gì."
"Cho nên bây giờ chúng ta mới quyết định ra biển bơm hố nước đó, một cái hố nước to như thế, cỡ nào cũng phải bắt được chút cá, cộng thêm vận may của Lục Áo, nói không chừng sau khi trừ tiền xăng tiền này tiền nọ, mỗi người còn được chia tới mấy trăm tệ!"
Lâm Cống Thương đi biển thích rủ Lục Áo cùng đi, vận may của Lục Áo là điều mà ai cũng phải công nhận, bình thường dẫn cậu đi biển chắc chắn không lỗ.
Bản thân Lục Áo cũng rất thích đi cùng bọn họ, mấy lần đi biển, ai cũng không keo kiệt chia sẽ hết kinh nghiệm của bản thân, Lục Áo học được rất nhiều điều từ họ.
Tốc độ ăn của cậu rất nhanh, cơm nước xong, mọi người đầu đội nắng gắt xuất phát.
Lâm Mãn Chương đặc biệt mang theo vài trái dưa hấu to to lên thuyền, nếu họ ở trên biển có cảm thấy mệt cũng có thể cắt dưa hấu ra ăn.
Đảo Bạch Hồ Tử tương đối xa, các ngư dân bình thường không đi đến đó.
Lâm Mãn Chương mấy năm nay cũng là lần đầu đến chỗ đó, anh ta nửa đường thả lưới xuống, khi đến đảo Bạch Hồ Tử đã là 3h chiều.
Còn chưa lên đảo, Lâm Mãn Chương xa xa nhìn màu nước biển xung quanh, bỗng nhiên nói:" Chết rồi."
"Làm sao vậy?" Lục Áo khó hiểu, "Có gì bất thường sao?"
Lâm Mãn Chương nhíu mày, "Cậu thử nhìn màu nước biển đi, hình như đã xảy ra thuỷ triều đỏ.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook