Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu
87: Cậu Thấy Đưa Con Cá Ngừ Kia Ra Nước Ngoài Bán Đấu Giá Thì Sao Nào


Vốn Chung Hồng Hải không định thảo luận về bọn họ, nhưng mà đội viên của anh nói chuyện một hồi thì nói về họ.
"Con cá mắc như vậy, các anh nói xem bọn họ rốt cuộc có bán đi được không nhỉ?"
"Ai mà biết? Cá mà cậu ta câu được cũng tính là loại có tiếng và đắc giá đi? Có giá bán nhưng không có thị trường, nếu không có quan hệ rộng, chỉ bằng một con cá biển mà muốn với giá trên giờ thì chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày."
"Há há há, tôi cũng thấy vậy."
"Anh Chung, vậy cá của chúng ta đã bán hết chưa? Khách hàng họ nói thế nào?"
"Có khách hàng ra giá rồi, giá của con nặng 108kg là 450.000 tệ, con 68kg thì 200.000 tệ, con 46.5kg thì 120.000 tệ.

Giá này có hơi thấp, tôi đang hỏi xem những khách hàng khác xem có ai muốn mua không.

Phải đợi vài ngày, đợi khi thuyền cập bờ rồi quyết định cũng không muộn.
"Giá này đúng là thấp thật, tôi còn tưởng con trên trăm kg kia sẽ bán được trên 1.000.000 tệ nữa kìa."
"Nếu có cơ hội đưa đi đấu giá, chắc là không thành vấn đề." Chung Hồng Hải nói:" Nhưng mà cá ngừ vây xanh trên trăm kg không phải là điều hiếm gặp, rất khó có được tư cách bán đấu giá, để tôi đi hỏi xem có cơ hội nào không."
"Được, làm phiền anh Chung rồi."
"Anh Chung, cá của chúng ta khó bán như thế, cá của họ có khi nào bị ế không?
"Anh Chung, hay là anh nhờ bạn của anh giả làm người lạ hỏi mua cá của họ được không? Vừa khéo chúng ta có đường có lối, hỏi xem 100.000 - 500.000 tệ mua hai con cá họ chịu bán không, mua được rồi chúng ta lại sang tay bán lại."
Đề nghị này vừa được phát biểu, người trong khoang ai cũng bật cười.
Có người cười mắng, "Đệch, thằng nhóc cậu sao mà gian xảo thế? Còn giả làm người lạ đi thăm dò người ta!"
"Ài, cậu đừng nói thế, tôi thấy cách này được đó."
"Nghĩ kỹ lại, tôi cũng thấy được, thân phận người mua người bán đổi qua đổi lại lúc nào chẳng được.


Cá của họ chất lượng tốt, nếu thuận lợi bán ra, quả thật có thể kiếm được một mớ cũng chẳng uổng công chúng ta dắt bọn họ một chuyến đi biển."
Chung Hồng Hải trước đó còn chưa nghĩ đến điều này, nghe đội viên nói vậy, anh nghĩ một hồi:" Đây cũng là một cách hay, để tôi nghĩ kỹ trước đã, các cậu đừng nói ra, đừng để lão Trần nghe thấy."
"Đúng, anh Chung, lần sau chúng ta đổi thuyền được không? Tôi thấy mình với lão ta không hợp nhau.
"Tôi cũng chẳng nhịn được lão già kia, rõ ràng chúng ta ra tiền thuê thuyền, mà lại thiên vị cái tên họ Lục kia, người nào không biết còn tưởng họ Lục kia là con riêng của lão."
"Há há há há."
Chung Hồng Hải nhíu mày, tám nhảm cũng thôi đi, không ngờ mấy người này càng nói càng quá đáng.
"Đủ rồi, cái miệng sạch sẽ một chút, người ta cũng không làm gì chúng ta, để người khác nghe được thì không hay."
"Anh Chung à, anh đừng có nghiêm túc như vậy, chúng ta đâu có nói cho người ngoài nghe, chỉ nói chơi trong phòng này để hả giận mà thôi."
"Đúng vậy, nếu thằng quỷ đó chịu giúp đỡ, chúng ta nhất định có thể câu được con cá cực đại kia, giờ nghĩ lại cũng còn thấy tiếc.

Lần sau đi biển đừng dẫn theo mấy người không có tinh thần tập thể nữa, nhìn thôi cũng thấy buồn nôn."
Các đội viên cùng chung mối thù.
Chugn Hồng Hải không nói gì.
Thuyền của bọn họ dần cập bờ, hơn 7 giờ chiều, Chung Hồng Hải tranh thủ giờ ăn sáng chạy đi tìm Lục Áo.
Chung Hồng Hải vừa vào nhà ăn đã trông thấy Lục Áo đang ngồi đưa lưng về phía anh.
Lục Áo ở nhà ăn vẫn được ưu ái như trước, phòng bếp chiên cho cậu món bánh trứng dày thật dày, một lớp lại một lớp vừa thơm vừa mềm, xếp chồng trên dĩa của cậu cao chừng hơn chục cm.
Lục Áo vừa ăn bánh trứng vừa húp cháo, các thuyền viên khác thấy vậy, cười hì hì bước tới ăn ké bánh trứng, có người thì đem chút thức ăn cho cậu, ai nấy cũng rất thân thiện với cậu.
Thoạt nhìn mối quan hệ giữa cậu và thuyền viên rất tốt.
Trong lòng Chung Hồng Hải có chút kinh ngạc.
Lúc vừa mới lên thuyền, tên nhóc này trông như người mẫu vậy, vừa đẹp trai vừa lạnh lùng lại kiêu ngạo, nhìn kiểu gì cũng không giống kiểu người hoà đồng, anh còn lo lắng không biết cậu có hoà vào tập thể hay không, nào ngờ tới cuối cùng thuyền viên bên lão Trần lại rất thích cậu.
Chung Hồng Hải đi qua ngồi đối diện cậu.

Lục Áo giương mắt, dùng ánh mắt để biểu đạt sự khó hiểu.
Chung Hồng Hải đi thẳng vào vấn đề, "Lục Áo, cá của các cậu đã bán hết chưa?"
"Còn một con chưa bán đi được."
Chung Hồng Hải còn tưởng cậu sẽ nói chưa bán được, không ngờ cậu lại nói chỉ còn một con chưa bán được, trong nháy mắt có chút sửng sốt, nâng cao giọng nói, "Con nào không bán được? Là con cá mặt trăng kia sao?"
"Không phải, là con cá ngừ vây xanh không bán được."
Chung Hồng Hải: " Ài, con đó thì có chút khó xử, người bình thường không ai ăn hết nổi con cá to như thế."
Lục Áo gật đầu tán thành.
Chung Hồng Hải rầu rĩ thở dài, "Cá của bên tôi cũng chưa bán đi được, con cá ngừ nhỏ kia cậu bán giá bao nhiêu?"
"500.000 tệ."
"Không thể nào?!" Chung Hồng Hải thốt ra, "Nhỏ như vậy sao mà bán được 500.000 tệ chứ!"
Lục Áo không biết giá thị trường, cậu chỉ xem tin tức nói cá này thường bán từ vài chục đến trăm vạn.
Cậu ngẩng đầu, "Con cá nhỏ như vậy, thường thì bán được bao nhiêu tiền?"
"200.000-300.000 tệ là hết mức rồi." Chung Hồng Hải nghi ngờ nói, "Cá ngừ vây xanh mắc thì mắc thật, nhưng không đến độ đó, chưa kể bán sỉ và đấu giá khác nhau, ai đâu lại bằng lòng ra giá 500.000 tệ chứ, có khi nào cậu bị lừa rồi không?"
Lục Áo lắc lắc đầu, Ông Khiêm mới là người bị lừa.
Đại khái anh ta cũng giống cậu vậy, đều là lên mạng sưu tập tin tức, cho rằng cá ngừ vây xanh thật sự đáng giá đó, cuối cùng tạo ra sự hiểu lầm này.
Lục Áo ăn sáng xong chào tạm biệt Chung Hồng Hải, trên đường về khoang nghỉ còn đặc biệt gọi điện thoại cho Ông Khiêm, "Tôi vừa nói chuyện với người có kinh nghiệm, một con cá ngừ vây xanh không mắc đến thế, anh ra giá 500.000 là mua hớ rồi."
Ông Khiêm, "Hả?! Thật sao! Đệch, giá tôi ra cao quá sao?! Vậy loại cá này thường bán giá bao nhiêu?"
"Người đó nói 200.000-300.000 tệ thôi, cụ thể phải xét theo địa điểm và mùa đánh bắt nữa." Lục Áo nói, "Con cá này tôi câu chung với người khác không tiện tự ý giảm giá, vậy nên con cá mặt trời kia tôi giảm cho anh 200.000 tệ vậy."
"Ha ha ha, cậu buôn bán mà còn chủ động giảm giá sao? Vậy cảm ơn nhé, tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu.


Nói thật chứ, nếu thực sự lỡ mua con cá mắc như vậy mà còn là mua hớ, đến lúc kết toán sẽ khó giải trình, các cổ đông mà phát hiện sẽ nói ra nói vô."
"Ừm, biết anh kinh doanh cũng không phải chuyện dễ dàng gì."
Ông Khiêm thổn thức nói, "Là cực kỳ khó khăn.

Nếu có thể gặp nhiều thêm người giống cậu vậy, nói không chừng sẽ dễ đấy."
Hơn chục vạn, không phải ai cũng có sự dũng cảm gọi điện thoại nói rằng hơn chục vạn đó tôi không cần.
Ông Khiêm nói: " Nói tới cá ngừ vây xanh, tôi đột nhiên nhớ ra một người có tài nguyên về phương diện đấu giá, là kiểu chuyên vận chuyển hàng ra nước ngoài đấu giá.

Cậu đợi một chút, để tôi liên hệ với anh ta, xem thử có thể đưa con cá ngừ của cậu ra nước ngoài bán đấu giá không nhé."
Lục Áo không chút do dự, lập tức đồng ý, "Làm phiền anh rồi.

Nếu anh có thể bàn thành công vụ này, tôi chi 5% phí vất vả cho anh nhé."
"Ha ha ha, vậy thì không cần, chỉ là tiện tay thôi, không phải chuyện lớn lao gì, bạn bè với nhau phải giúp đỡ lẫn nhau, chuyện trả công cũng đừng nói ra."
"Anh nhận đi, không thể để anh làm chuyện không công như thế."
Ông Khiêm ở trong giới này lăn lộn lâu rồi, hiếm thấy có người biết điều đến thế, cười một hồi đáp: " Được, vậy tôi đi liên hệ anh ta.

Cậu đợi một chút, một lát sau sẽ báo tin tức cho cậu."
Lục Áo đáp, "Được."
Tốc độ làm việc của Ông Khiêm rất nhanh, không tới nửa tiếng, anh ta đã gọi lại cho Lục Áo, "Giải quyết xong rồi.

Người bạn kia của tôi biết nước R có một buổi bán đấu giá cần cá ngừ vây xanh, anh ta có cách giao hàng qua kia.

Nếu cậu tin tưởng thì uỷ quyền cho tôi, tôi sẽ toàn quyền phụ trách vấn đề này, sẽ không không công lấy 5% phí vất vả của cậu đâu."

"Không thành vấn đề." Lục Áo nói, "Sau khi lên bờ, tôi sẽ cho trực thăng vận chuyển cá qua cho anh."
"Vậy được rồi.

Không thì chúng ta hẹn gặp tại sân bay thành phố Tây Đỉnh? Trước đưa cá qua nước R, sau lại bàn chuyện làm ăn của chúng ta."
"Không thành vấn đề." Lục Áo mở bản đồ nhìn, nói: " Tôi đại khái còn một tiếng nữa sẽ cập bờ, hiện tại thuê trực thăng, trong vòng 2 tiếng có thể gặp mặt."
Ông Khiêm vỗ tay một phát, "Vậy đợi lát nữa chúng ta trò chuyện, vừa hay có thể cùng ăn trưa."
Lục Áo gọi điện thoại xong thì về khoang nghỉ, Lâm Tê Nham đang vật lộn với cái máy tính, đã vài ngày cậu ấy không lên mạng rồi, hiện tại đang livestream trò chuyện với fan.
Lục Áo nhìn thoáng qua, tránh đi, xoay người quay về boong tàu hóng gió.
Không lâu sau, Lâm Tê Nham livestream xong đi ra boong tàu, đứng kế Lục Áo hỏi, "Lục Áo, giá cá ngừ mà chúng ta câu được có thay đổi gì không?"
"Không có." Lục Áo nói, "Vẫn là giá kia."
Lâm Tê Nham cười, "Cậu đừng lừa tôi, tôi nghe thấy hết rồi, trên thực tế con cá kia không đáng 500.000 tệ, là cậu đã bồi thường cho bạn mình, mới bán được với giá 500.000 tệ."
Lục Áo giương mắt chờ cậu ấy nói tiếp.
Ánh mắt Lâm Tê Nham trong veo nói, "Hay là sửa về giá thực tế đi?"
"Cậu nghĩ kỹ rồi?"
"Đương nhiên nghĩ kỹ rồi, đây đâu phải chuyện khó lựa chọn gì." Lâm Tê Nham cười, "Không biết thì thôi chứ, đã biết rồi thì sao có thể che giấu lương tâm mà lợi dụng cậu được."
"Được, tôi nói lại với anh ta, 300.000 tệ được không?".
"Được chứ, nếu để tôi tự bán à, 300.000 tệ cũng chẳng bán được, cái giá này đã cực kỳ tốt rồi." Lâm Tê Nham nói, " Tôi cũng có bỏ ra bao nhiêu sức đâu, cái này giống như nhặt được tiền vậy, được bao nhiêu tôi cũng không ghét bỏ."
"Cá là cậu câu được đấy."
Lâm Tê Nham cười, "Nếu không nhờ cậu, tôi nhất định sẽ không câu được con cá này, công lao vẫn thuộc về cậu.

Chuyện giá cả cậu quyết định là được, tôi không có ý kiến."
"Chuyện của hai người thì phải cả hai cùng thương lượng." Lục Áo nói, " Đợi lát nữa tôi sẽ trực tiếp đưa cá tới thành phố Tây Đỉnh, khi đó sẽ nói lại với anh ta.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương