Lời của Đường Miên tuy không nói rõ, nhưng bên trong rõ ràng đang nói Lý Thời Vũ lớn lên không xinh đẹp.

“Ngươi, ngươi!” Lý Thời Vũ trướng đỏ cả mặt, tức giận đến toàn thân phát run, dung mạo của Lý Thời Vũ thật sự không phải ưu thế của nàng ta, nàng ta lớn lên giống phụ thân, đôi mắt không to, cánh mũi hơi rộng, đôi môi hơi dày, chính là diện mạo mà khi đặt trong đám đông hoàn toàn không làm người khác chú ý, mẫu thân của Lý Thời Vũ luôn nói với nàng ta, đây là tướng mạo chủ mẫu đoan chính, không giống cái loại hồ mị tử(*) như Đường Miên, đã nghe lâu những lời này bản thân nàng ta đã hơi tin tưởng, nhưng sự tự ti trong xương cốt vẫn không mất.

*Hồ mị tử 狐媚子: người phụ nữ giỏi mê hoặc người khác bằng vẻ ngoài quyến rũ của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đặc biệt là nàng ta có thể cảm nhận được Tư Mã Thanh Ly rõ ràng không thích cộc hôn sự này, khi trao đổi tín vật đính ước, nàng ta đã tìm noãn ngọc hảo hạng nhất làm ra một đôi móc khóa bình an, nàng ta luôn đeo móc khóa bình an trên người, nhưng lại chưa bao giờ thấy Tư Mã Thanh Ly đeo qua, hai nhà sắp kết thành thông gia, lại không có ai biết.

Lý Thời Vũ cũng luôn cài cây trâm mà Tư Mã Thanh Ly tặng cho nàng ta, cho dù nàng ta biết cây trâm kia chỉ là một món đồ kiểu dáng bình thường trong Thượng Bảo Trai, cũng không có gì đặc biệt. Nàng ta căm hận nhìn chằm chằm Đường Miên, mỗi một vật phẩm trang sức trên người Đường Miên đều đến từ Thải Dực Các, nếu muốn nói phường châu báu đứng đầu Trường An, thì Thải Dực Các là đệ nhất, mỗi vật phẩm trang sức đẹp do Thải Dực Các xuất ra đều là độc nhất vô nhị, chuyện Tả Triều Chi vung tiền như rác mua đồ trang sức cho Đường Miên đã truyền khắp Trường An từ lâu.

“Được rồi Lý tiểu thư, không biết nói chuyện, chúng ta sẽ không mở miệng nữa hử? Ta đi trước một bước, cáo từ.” Đường Miên không muốn nhiều lời với các nàng, vì vậy trực tiếp lướt qua Tư Mã Thanh Du và Lý Thời Vũ, các cô nương bên cạnh đã bắt đầu nhắm vào nàng chỉ chỉ trỏ trỏ, nàng cũng không quan tâm chút nào, kéo tay Ngu Kiều, như vào chỗ không người.


Sau khi sảng khoái tranh luận nhất thời, Đường Miên chính thức vứt bỏ sự dè dặt đã mang hơn hai mươi năm kia.

Từ nay về sau mọi người nói đến Hứa Thất, sẽ không bao giờ coi nàng là quý nữ thế gia có hàm dưỡng nữa, nàng đã trở thành một nữ nhân hung hãn ăn nói tùy tiện.

Nhưng vậy thì sao? Trong nháy mắt trút được gánh nặng kia, Đường Miên đã sáng tỏ thông suốt.

Nàng không cần che giấu quan hệ giữa nàng và Tả Triều Chi nữa, bọn họ là vị hôn phu thê(*) chính đáng, có vị hôn phu ưu tú như thế, tại sao còn phải làm như đại cô nương dưỡng hán tử(*).

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Vị hôn phu thê 未婚夫妻: vợ chồng chưa cưới.

*Đại cô nương dưỡng hán tử 大姑娘养汉子: giấu người khác làm chuyện gì đó, không dám để người khác biết, bí mật hành động sau lưng người khác.

Tả Triều Chi rõ ràng là một đối tượng liên hôn vô cùng tốt, những cô nương nói này nói nọ sau lưng kia nói hắn quá quắt như vậy, nhưng Đường Miên tin tưởng nếu Tả Triều Chi đến cửa cầu thân, các nàng đều sẽ bằng lòng. Trong miệng nói Tả Triều Chi là võ tướng không thông thạo viết lách(*), nhưng các công tử thông thạo viết lách, có ai mười chín tuổi đã có tước vị tự mình đoạt lấy, lại là Quan cư Nhị phẩm?

*Không thông thạo viết lách 不通文墨: chỉ người có trình độ văn hóa không cao hoặc là biết không nhiều chữ.

“A Cẩm, nói như vậy không quan trọng sao?” Lý Thời Vũ và Dung An công chúa qua lại thân thiết, Dung An công chúa có ác ý không thể giải thích với Ngu Kiều, luôn thích khi dễ Ngu Kiều, cho nên Ngu Kiều rất sợ Lý Thời Vũ, nhưng nàng biết Cung Vương thân phận xấu hổ, luôn im lặng nhẫn nhịn.

“Không quan trọng, dù trời sập xuống vẫn có người chống đỡ! A Triều cao như vậy, không phải là chống trời cho chúng ta sao?” Trái lại Đường Miên nói lời này rất thực tế, nước chảy chỗ thấp, người trèo chỗ cao, chuyện ỷ thế hiếp người nơi nào cũng thế, chỉ là Ngu Kiều này quá thành thật rồi, nếu năm đó Ngu Kiều biết lợi dụng thế lực của Tả Triều Chi giống như nàng, tương lai cũng không đến nỗi thê lương như vậy.


So với rắc rối Ngu Kiều gây ra cho Tả Triều Chi, những chuyện kia của Ngu Kiều quả thực đều giống như trò trẻ con.

Ngu Kiều hình như thật sự chưa từng nghĩ đến muốn mượn thế lực của Tả Triều Chi, nàng có chút kinh ngạc mở to mắt.

Đường Miên dẫn Ngu Kiều đến bữa tiệc, hai người chiếm một vị trí trong góc, không gây chú ý cũng thanh tịnh và đẹp đẽ.

“A Triều lo lắng cho tỷ tỷ, nếu có khó khăn, cứ mang hắn ra là được, hắn không ngại phiền phức.” Đường Miên biết Ngu Kiều trời sinh cẩn thận dè dặt, cho dù hôm nay nàng bảo vệ Ngu Kiều tránh thoát một kiếp, nhưng nàng không thể lúc nào cũng ở đây, nếu như lần sau lại có người ra tay tàn nhẫn, nàng ta cũng không thể tự bảo vệ mình.

Ngu Kiều cười cười: “A Triều chính là tính tình này, sẽ luôn chiếu cố những người bên cạnh.”

Đường Miên không thể không chế giễu một câu: “Ngu tỷ tỷ nghĩ hắn quá tốt rồi, A Triều người này không hề biết chăm sóc người khác chút nào, hắn chỉ bao che khuyết điểm mà thôi.” Một khi bị hắn kéo vào trong phạm vi “Người của mình”, hắn có thể vì đối phương nhảy vào nước sôi lửa bỏng, nhưng nếu đối với hắn mà nói là một người xa lạ, hắn rất lạnh nhạt, cho dù có người chết chìm trước mắt hắn, hắn cũng sẽ không ra tay tương trợ.

“A Cẩm thật là hiểu hắn.” Ngu Kiều vươn tay dí trán Đường Miên, cười ra hai chiếc răng khểnh nhỏ, trên mặt là núm đồng tiền ngọt ngào: “Ta đương nhiên biết A Triều nhiệt tình, nhưng những chuyện nhỏ này, cũng không tiện để một đại nam nhân như hắn ra mặt, quá phiền toái hắn.” Nàng cũng không đề cập chuyện này với Tu Kỳ, chính là sợ Tu Kỳ và Tả Triều Chi vì nàng xảy ra xung đột với người khác.


“Nói bậy, hắn thích nhất tỷ tỷ gây thêm rắc rối cho hắn.” Đường Miên có loại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng chủ động nắm lấy hai tay Ngu Kiều: “Ngu tỷ tỷ phải biết cậy sủng mà kiêu nha!”

Ngu Kiều chỉ cảm thấy có chút buồn cười, tùy ý gật đầu: “Được, ta hiểu rồi.”

Nhận được sự bảo đảm của Ngu Kiều, lúc này Đường Miên mới mỉm cười hài lòng.

Đường Đường: Tỷ phải biết ỷ thế hiếp người~

Kiều Kiều: Ồ... Ta thử xem sao?



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương