Ngọc thạch cứng rắn bị Tả Triều Chi dùng đầu lưỡi đẩy ra, ngang ngược chặn ở môi nàng. “Ưm a!” Đường Miên kinh hãi trợn tròn mắt, cắn chặt đôi môi, làm thế nào cũng không bằng lòng mở miệng.

Sao hắn có thể làm thế? Thứ đó vừa được lấy ra từ chỗ kia của nàng mà! Bên trên vẫn còn dính dịch xuân ở chỗ đó!

“A ư!” Đường Miên kiên trì chống cự, đúng lúc này, Tả Triều Chi đâm thẳng gậy thịt tràn trề sức mạnh vào trong hành lang tràn đầy khao khát, kích thích mãnh liệt khiến khớp hàm cắn chặt của nàng xuất hiện kẽ hở, khối ngọc đó lập tức đâm vào miệng nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khối ngọc vừa ấm vừa trơn, mùi vị không kỳ quái như trong tưởng tượng của nàng, Tả Triều Chi rất coi trọng việc bảo dưỡng thân thể của nàng, ngày nào cũng bôi thuốc, thoa mỡ cho nàng, trừ một chút vị mặn, trong đó còn có mùi thơm của thuốc cao.

Khối ngọc rất nóng bỏng, cũng không biết là vì khoang miệng của hắn hay là tại chỗ đó của nàng, hơi ấm ấy rất kỳ lạ, trái lại khiến nàng run lẩy bẩy.

Tả Triều Chi tóm lấy hai tay nàng, tất cả sự kháng cự của nàng dần biến thành sự nghênh hợp.

Đôi chân ngọc ngà quấn lên eo hắn, lắc lư trên lưng hắn khi hắn dồn dập vặn eo ưỡn hông, nhịp điệu của hai người dần hòa vào làm một, chuyên chú chìm trong niềm vui giác quan hợp nhất. Tiếng nước miếng chóp chép, khối ngọc đi qua miệng hắn rồi lại đi qua miệng nàng, lặp đi lặp lại suốt mấy lần, cuối cùng trượt ra khỏi miệng nàng, men theo gò má, rơi thẳng xuống gối.


Tả Triều Chi không thèm để ý đến nó, lại hạ xuống bờ môi nàng vô số nụ hôn nhỏ vụn, sau đó hắn tách bắp đùi đang quấn trên eo hắn ra, mở thật rộng, hai mắt hắn như bó đuốc nhìn chằm chằm vào chỗ hai người giao hợp, vật cứng thô to đang kéo căng cái miệng nhỏ kia ra cực hạn.

Mỗi lần nhìn hắn đều cảm thấy thật thần kỳ, rõ ràng không hợp nhau là thế, vật chứa và tải trọng rõ ràng không hề hợp nhau, nhưng nàng vẫn có thể nuốt toàn bộ của hắn, cho dù nuốt rất vất vả, cũng có thể biến thành hình dạng của hắn để đón nhận hắn, giống như biển rộng dung nạp trăm sông.

Hắn tiện tay rút gối ra kê xuống dưới mông Đường Miên: “Miệng nhỏ bên dưới của Đường Đường giỏi quá, cắn chặt thật đấy, nàng nhìn xem?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ góc độ của Tả Triều Chi, hắn có thể nhìn không sót chút gì, ánh mắt sắc tình và tàn bạo như được đãi tiệc, môi bướm đáng thương ngậm lấy thân gậy, trong lúc cây gậy thịt ra sức cắm vào, lớp thịt non bị đẩy vào trong, khi hắn rút ra, chúng lại cùng bị đẩy ra ngoài, bên ngoài hồng phấn, bên trong đỏ đậm, đập phành phạch theo động tác của hắn, giống như con bướm bị mưa bão tấn công, tội nghiệp vỗ cánh, trên cánh thấm đẫm nước mưa.

Tả Triều Chi vắt hai chân Đường Miên lên trên vai, nửa thân dưới Đường Miên gần như treo trên không trung, nàng phải dùng mông và khuỷu tay mới chống được nửa thân trên. Dưới tình trạng này, cả cái bụng dưới đều đang phát lực, lỗ nhỏ vốn đã chật hẹp càng co chặt hơn bình thường.

Từ góc độ của Đường Miên thì mông lung hơn nhiều, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được những tàn ảnh sản sinh dưới sự va chạm điên cuồng của hắn, cực kỳ đáng sợ.


“Ha a… trướng quá…” Nàng không nhịn được kêu thành tiếng, xì xì bì bạch, Tả Triều Chi đâm rút cực nhanh, nàng chỉ cảm thấy bản thân dường như sắp bị hắn xuyên thủng.

Lỗ nhỏ chật hẹp bị hắn đâm sâu vào hết lần này đến lần khác, mỗi một tấc thịt non đều được thương yêu không thiếu góc nào, Đường Miên không nhịn được rên rỉ, cảm giác tê dại không ngừng tích lại ở nơi kết hợp và trong bụng dưới, khuếch tán ra khắp nơi, như gợn sóng càng lan ra càng lớn, cảm giác sung sướng bị truyền đến mỗi một nơi trong cơ thể, khiến nàng như bay vào trong cõi bồng lai tiên cảnh trên mây.

Đường Miên hơi híp mắt, hàng mi như cánh quạt rung rung, thân thể trắng bóng vì vận động kịch liệt mà đỏ ửng lên, làn da cũng thấm một lớp mồ hôi mỏng, cả cơ thể nàng như đang dụ dỗ người khác, khiến đuôi mắt Tả Triều Chi đỏ như máu.

Tất cả đều là của hắn! Tất cả đều là của hắn!

Tả Triều Chi cố chấp nghĩ, càng thêm ra sức đâm vào thật sâu, tim hoa của Đường Miên nằm ở rất sâu, nhưng cũng không ngăn nổi thân gậy trời sinh dũng mãnh vĩ đại của hắn.

Bạch bạch bạch…

Tiếng va chạm cực kỳ vang, tựa như xuyên qua xương cốt, vững vàng truyền từ trong cơ thể đến tai, khiến người ta kinh hãi. Đường Miên không nhịn được sợ là mình sẽ bị đâm vỡ mất.


“A a… sâu quá… sâu quá rồi…” Mỗi một lần vào sâu, Tả Triều Chi đều đâm vào cánh cửa nhỏ nằm ở chỗ sâu nhất kia, mỗi lần bị chọc sâu như vậy, nàng đều thấy sợ hãi.

“Sâu thế này mới tốt! Như vậy mới có thể khiến Đường Đường sớm mang thai, bên trong rót đầy thứ của ta.” Tả Triều Chi mỉm cười, mồ hôi rơi từ trán xuống bụng dưới của Đường Miên. Đường Miên giống như bị bỏng, cả cơ thể phát run, lỗ nhỏ cũng theo động tác của nàng mà ra sức co rút. Sau một trận co rút, cơn sướng thế mà lại dễ dàng kéo đến, vòng eo thon nhỏ của Đường Miên ưỡn cong lên, hết đợt này đến đợt khác, bụng dưới cũng đang co rút, vào khoảnh khắc cơn cao trào ập vào trong cơ thể, quy đầu của Tả Triều Chi cũng chọc thủng cánh cửa nhỏ nằm ở nơi sâu nhất.

“Á a…” Đường Miên phát ra tiếng rên yếu ớt, trong đỉnh cao khoái lạc, cửa tử cung bị mở ra, sướng và đau cùng nhau kéo đến, nhất thời vừa đau vừa sướng. Gương mặt mỹ lệ đỏ rực, đôi mắt như hồ nước xuân tràn đầy nước mắt, đuôi mắt tự nhiên đỏ ửng, những giọt lệ mơ màng lăn xuống gò má, đẹp đẽ tuyệt trần.

Tả Triều Chi thở phì phò, bất chấp tất cả mà đâm thẳng vào cổ tử cung bằng phẳng chật hẹp, Đường Miên chỉ cảm thấy vật thể to lớn kia sắp xuyên thủng cái bụng dưới bằng phẳng của nàng rồi.

“Ưm a…” Trước mắt mờ nhòa hết cả, nàng giống như con thuyền nhỏ trong đêm mưa bão, chỉ có thể lênh đênh chìm nổi theo gió to sóng cả.

“Sắp bắn rồi!” Xương cụt truyền đến một trận tê dại, một đường lên đỉnh, vào khoảnh khắc ấy, Tả Triều Chi trèo lên đỉnh cao nhất, quy đầu mở rộng, tinh dịch đặc sệt và nóng bỏng phun ra khỏi lỗ niệu đạo, bắn thẳng vào trong tử cung nhỏ nhắn. Hắn bắn một lúc lâu, cả tử cung đều bị phun đầy tinh dịch.

“Đường Đường ngoan quá.” Tả Triều Chi thả một chân Đường Miên xuống, sau đó gập một chân lại, thúc về phía trước cho sâu hơn. Cái chân Đường Miên vẫn vắt trên vai hắn bị ép đến cực hạn, đến khi hắn bắt giọt cuối cùng vào trong cơ thể nàng mới thôi.

Khi Tả Triều Chi rút tính khí ướt dầm dề ra, Đường Miên vẫn đang ngẩn ngơ, động tác của Tả Triều Chi rất nhanh, cầm một cái ngọc thế chặn kín cửa hang vẫn chưa kịp khép miệng lại, sau đó mở ngăn kéo ở đầu giường ra, lấy một cái hộp gấm màu chàm ra khỏi đó.


Đường Miên nằm ngửa trên giường, khe khẽ lắc đầu, miệng phát ra tiếng rên nho nhỏ, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh lại từ cơn điên cuồng. Tả Triều Chi mở hộp gấm ra, không ngờ trong đó lại là một công cụ cực kỳ dâm dật.

Đầu óc Đường Miên tỉnh táo hơn mấy phần.

“A Triều, lát nữa phải ra ngoài.” Dáng vẻ ngây người của Đường Miên khiến Tả Triều Chi vui vẻ.

“Đúng thế, vậy nên Đường Đường phải mặc quần áo rồi, cái này mà mặc trên người Đường Đường nhất định rất đẹp. Vả lại lát nữa nhiều người phức tạp như vậy, kẻ nên đến hay không nên đến đều đến, ta nhất định phải phòng bị chút chứ, đúng không?”

Đường Miên nhìn nội y được làm bằng các sợi trân châu, cùng với chiếc khóa trinh tiết được làm bằng vàng ròng, sắc mặt trắng bệch.

Đúng thế, đại yến kiểu này, người nhà Tư Mã chắc chắn sẽ đến, điều đó có nghĩa là Tư Mã Thanh Ly nhất định sẽ có mặt.

Đôi mắt Đường Miên trong suốt, nàng gật đầu: “Được, ta mặc.” Nếu nàng mặc có thể khiến hắn yên tâm, thì nàng sẵn lòng.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương