Sau khi trọng sinh ta bị quăng vào phòng tối
-
Chương 39:
Đường Miên không còn nhớ rõ rốt cuộc mình và Tả Triều Chi đã triền miên quấn quýt bao nhiêu lâu, đương nhiên nàng không thể nhớ... Ai lại đi nhớ mình đã quan hệ bao nhiêu lần với trượng phu của mình? Như vậy chẳng phải là đồ ngốc sao?
Nhưng nàng lại nhớ niềm khoan khoái trong khoảnh khắc hai người giao hợp, mà giờ lại cảm giác kí ức đó có gì sai sai.
Bây giờ, ngay cả một ánh mắt, một cái vuốt ve hay một giọng than thở trầm của Tả Triều Chi cũng có thể khơi dậy cảm quan trong nàng, không biết liệu có phải nàng bị cầm tù đến phát bệnh rồi? Nàng rất thích hắn, thích tất cả những gì thuộc về hắn. Trước đây nàng cứ luôn cảm thấy Tả Triều Chi dính người, luôn muốn ở một chỗ dây dưa cùng nàng, nhưng xem ra hiện giờ nàng đã dần dần hiểu được cảm giác đó của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có thể cùng người mình yêu kề cận thịt da, ngoại trừ khoái cảm từ cảm quan, còn là sự mãn nguyện trong tâm lý, mỗi lần làm tình đều khiến nàng có cảm giác cả người lâng lâng như nằm trên dải mây bồng bềnh, hồn lìa khỏi xác, thần hồn phát điên vì sướng, thật là một trải nghiệm mới mẻ, mỗi lần nàng đều cảm thấy mình như bị hắn tha hóa, thấu hiểu, gần như hòa thành một thể với hắn rồi.
Trải qua một trận cuồng điên tê dại cả người, Đường Miên mới dần lấy lại thần trí, Tả Triều Chi vẫn đang nằm bên cạnh nàng, không muốn rút lui, bàn tay hắn vân vê đôi ngực nàng, xoa bóp nâng niu từng chút một, từ trước tới nay hắn vẫn luôn thích như thế này, nhưng nàng thì lại không thích lắm, chỉ là bây giờ nàng đã từ bỏ không can thiệp vào sở thích của hắn nữa.
Giống như phát hiện tiếng nhủ thầm trong lòng nàng, Tả Triều Chi quay sang nhẹ nhàng mút mát dái tai của Đường Miên, nói: "Xoa cho nàng, còn có thể giúp nó to lên." Mặc dù của Đường Miên hiện giờ cũng được coi là to, nhưng Tả Triều Chi biết nó còn có thể phát triển hơn nữa, để hắn xoa nắm mười năm sẽ còn to hơn này nhiều.
Đường Miên không nhịn được mà lườm hắn một cái, trong lòng thầm mắng hắn là đồ dung tục.
"Đường Đường lại thầm mắng ta trong lòng ư?"
Tả Triều Chi vui sướng trong lòng, càng tăng lực tay, Đường Miên bị đau chỉ đành nhỏ nhẹ mà nói: "Đâu dám? Ta đau tay chân, có thể buông ra không?" Nằm trên ghế làm mẫu cho hắn vẽ suốt nửa canh giờ, lại bị hắn hành hạ điên cuồng suốt một canh giờ, Đường Miên cảm thấy khắp mình mẩy như mất sạch cảm giác.
Tả Triều Chi không phản ứng, lại ôm lấy nàng liếm mút một hồi rồi mới dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc hắn rút cự vật ra khỏi người nàng, dòng tinh dịch chậm rãi trào ra, chảy xuống tấm vải dệt trên thân nàng, lan ra màu sẫm.
Bầu không khí tràn ngập mùi vị dâm mỹ, Đường Miên chủ động chọc chọc vào ngực hắn: "Lần sau có muốn vẽ tranh thì cũng đừng vẽ lên người ta, ngứa lắm."
"To gan quá nhỉ?" Tả Triều Chi không hề tức giận trước bộ dạng giương nanh giơ vuốt của nàng, vốn dĩ nàng chính là dáng vẻ này, nàng xinh đẹp như vậy, không tiêm nhiễm cho nàng thì mới lạ.
Dẫu sao thì đối với hắn, dáng vẻ đỏng đảnh này của nàng cũng thật đáng yêu.
"Thật sự rất ngứa, bằng không lần sau cho ta vẽ lên ngực chàng để chàng biết nó ngứa như thế nào." Vẽ một con rùa đen, lấy núm ti của hắn làm đầu, có thể vẽ được hai con.
"Ta không sợ ngứa." Cái thái độ ung dung bàng quang của Tả Triều Chi lúc nào cũng có thể khiến Đường Miên tức tới ngứa lợi, có điều Đường Miên chính là loại người không thấy quan tài không đổ lệ, nàng không sợ chết mà dùng móng tay sắc nhọn cấu một phát vào eo hắn.
Tả Triều Chi không mảy may nhúc nhích, mặc do nàng điên cuồng làm loạn trên cơ thể cường tráng của mình bao nhiêu, ngứa thì không ngứa, chỉ là lại vô tình khiến cự thú kia lại ngóc đầu thẳng dậy, khí thế hung hãn chọc chọc quanh nàng.
Đường Miên đỏ mặt: "Chàng..." Tả Triều Chi cũng không phải kẻ có thể thảo phạt hết lần này đến lần khác liên tục như vậy, mắt nhìn thấy cự côn của mình ngỏng dậy, hắn cũng hơi hơi hoảng sợ.
Đường Miên nghiêng đầu tính lẩn sang chỗ khác, Tả Triều Chi đã ôm nàng lên đi tới chỗ giường, tiếp theo đặt nàng ngồi lên bàn gương.
"Ta vẽ có đẹp không? Nàng tự mình nhìn đi, bút họa Đan Thanh của ta là do nàng dạy đó, mấy năm rồi chưa từng giảm xuống." Chỉ cần Đường Miên thích thì cái gì hắn cũng làm được, nàng thích cầm kỳ thi họa, hắn đều sẽ học một chút, kỹ năng chơi cầm thì chẳng ra làm sao, nhưng đổi lại hắn đánh trống khá được, hắn hồi trẻ đánh cờ không giỏi, nhưng lăn lộn trong quân doanh mấy năm trời, cũng học được không ít từ lão tướng quân, mà hắn lại cùng Đường Miên học vẽ. Đường Miên giỏi vẽ hoa điểu, bởi vì nàng có thiên phú, lúc trước Hứa Tu Đệ còn cho mời họa sư cung đình về giảng dạy. Hồi còn nhỏ Đường Miên đã cầm tay hắn dạy bút pháp.
Có được họa công là Đường Miên đích thân chỉ dạy, cho dù hắn vào quân doanh cũng không bị giảm sút kỹ năng, sở trường của hắn không phải tranh hoa điểu mà là tranh chân dung, ở Bắc Cảnh buồn chán, hắn lấy ra nghiên bút, nhớ tới nàng, bèn vẽ xuống để giải tỏa nỗi nhớ nhung trong lòng.
Đường Miên biết kỹ năng vẽ tranh của Tả Triều Chi giỏi, cũng biết hắn thích nhất là vẽ tranh chân dung, kiếp trước nàng đã tìm thấy hơn trăm trang vẽ trong thư phòng của hắn, đều là vẽ nàng, nàng tức giận đều đã đốt hết rồi.
Giờ nghĩ kỹ thì thấy, quả thật Tả Triều Chi đối với nàng vô cùng kiên nhẫn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook