Trong nhà chính ở Tả phủ, Tả Triều Chi đứng chắp tay sau lưng. Đời trước hắn vung một tấm lưới khắp trời chỉ để bắt được Tiểu Cẩm Lý hắn yêu, nhưng trời có mắt, ông trời lại cho hắn cơ hội thu lưới một lần nữa.

Trước đây, hắn quá nhân từ với Tiểu Cẩm Lý của hắn, quá dung túng nàng, cuối cùng phải tự mình tiễn nàng đi. Khoảnh khắc cùng nàng rơi vào trong hồ băng, trong lòng hắn cảm thấy rất vui vẻ.

Sau khi mất ý thức, hắn nhớ mang máng bản thân đi tới chỗ một cây cầu, có một người đàn bà tự xưng là Mạnh Bà đưa cho hắn một bát canh, hắn biết bát canh này có nghĩa là gì, nếu hắn uống bát canh này thì hắn sẽ quên Tiểu Cẩm Lý của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tả Triều Chi có thể chịu được trời long đất lở nhưng không thể chịu được một thế giới không có Hứa Đường Miên, nàng là niềm chấp nhất duy nhất của hắn. Tả Triều Chi không hề nghĩ ngợi đấm thẳng vào sống mũi của Mạnh Bà, vùng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của quỷ sai, lang thang trong thành Thác Oan, cuối cùng hắn tìm được một lỗ hổng ở sâu trong thành, dốc hết toàn lực chui vào trong lỗ hổng đó, sau đó lạc giữa một vùng ánh sáng chói mắt.

Khi mở mắt ra một lần nữa, hắn đã sống lại một đời, về lại khoảng thời gian Hứa gia suy tàn. Hắn đã sống lại được một tháng, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ trong một tháng này, dựng nên một chiếc lồng giam khéo léo để nàng có bay cũng không thể thoát được.


Hắn sẽ mãi mãi ghi nhớ những gì xảy ra ở đời trước, vì cứu phụ thân và ca ca, nàng tìm tới phủ của hắn, nàng mặc một bộ y phục hở hang lộng lẫy, trang điểm cầu kỳ tinh tế, muốn dùng thân thể của nàng để đổi lấy sự an toàn của phụ thân và ca ca.

Khi đó hắn cố nhẫn nhịn dục vọng mãnh liệt của bản thân, tha cho nàng, muốn giữ lại những điều tốt đẹp nhất cho đêm tân hôn, đâu ngờ cuối cùng lại nhận về sự phản bội bạc bẽo của nàng. Nếu không nhờ có Phương Thảo bất chấp nguy hiểm mật báo cho hắn biết thì nàng đã lén lút phản bội hắn tằng tịu với đại công tử Tư Mã gia ngay sau lưng hắn.

Hắn chỉ một lòng một dạ muốn ở bên nàng suốt đời suốt kiếp nên liên tục tự lừa dối bản thân rằng: “Một ngày nào đó Đường Đường sẽ biết, ta mới là người tốt với nàng ấy nhất trên đời này.” Ngày qua ngày hắn tự lừa mình dối người, cuối cùng kết quả là đến tận khi chết, hắn vẫn chưa chờ được tới ngày ấy.

Tại sao lúc ấy hắn phải nhẫn nhịn dục vọng của bản thân chứ? Mỗi lần hồi tưởng lại, Tả Triều Chi đều cảm thấy bản thân lúc ấy thực sự vừa khờ dại vừa đáng trách!
Đáng ra hắn nên lập tức biến nàng thành người đàn bà của mình, nhốt nàng ở trong phủ chờ thánh chỉ ban hôn tới lập tức bái đường với nàng. Việc gì hắn phải vẽ vời thêm chuyện? Dù sao thì cuối cùng đêm đầu tiên của họ cũng không phải là đêm tân hôn mà là trên xe ngựa. Sinh lý cảm thấy sung sướng nhưng trong lòng không khỏi bi thương.

Còn chuyện về phụ thân và ca ca của nàng, lúc ấy hắn không chỉ đứng ra điều đình giúp ba người thoát khỏi tử lao mà còn phục hồi lại nguyên quan chức. Lần này hắn sẽ không lòng dạ yếu mềm như thế nữa, cứu người ta ra khỏi lao ngục thì không sao nhưng hắn sẽ không lo liệu chức quan giúp bọn họ nữa. Sau khi hắn giúp đỡ phụ tử Hứa gia xong, bọn họ đã báo đáp hắn thế nào?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Phạm phải tội tru di cửu tộc, ngay cả nữ nhân đã gả đi rồi vẫn phải chịu liên lụy, chết trong lúc đi lưu đày.

Tả Triều Chi hắn phải dùng hết sức bình sinh mới có thể ngăn không thể hiện sự u ám ra mặt.

Tả Triều Chi hết sức đau lòng. Việc gặp lại nàng làm hắn thấy rất vui vẻ nhưng hắn không còn cách nào đơn thuần vui vẻ như trước đây. Suy cho cùng trong lòng hắn vẫn có hơi oán trách nàng.


“Triều Chi ca ca.” Đường Miên đứng ở cửa ra vào nhìn một cái là thấy ngay bóng lưng rắn rỏi kia, nàng gọi đầy quyến luyến, giọng thiếu nữ mười bảy vang lên giòn giã ngắt ngang dòng suy nghĩ của Tả Triều Chi.

Giọng nói quen thuộc cất lên ở cửa ra vào, Tả Triều Chi đứng chắp tay sau lưng, toàn thân cứng đờ. Gần như ngay lập tức hắn muốn thuận theo khát vọng trong lòng mình, xoay người lại lao tới chỗ nàng, ôm nàng vào lòng. Thế nhưng, hắn chỉ đứng nguyên tại chỗ không dám quay đầu, hắn sợ tất cả chỉ là một giấc mộng hoàn lương.

Hứa Đường Miên bước nhẹ chân đi một mạch tới sau lưng Tả Triều Chi. Đời trước, lúc bước vào gian phòng nguy nga lộng lẫy này, trong lòng Hứa Đường Miên ngập tràn lo lắng không yên, nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy như nai về lại suối cũ, như chim én gặp mùa xuân.

Bóng lưng quen thuộc của Tả Triều Chi khiến cho bờ mi nàng bất giác đỏ hoen: “A Triều!” Nàng không gọi ra tiếng ấy nhưng trong lòng nàng đã gọi hắn hàng trăm hàng ngàn lần như vậy. Nếu bạn có đọc bản dịch này ở trang reup rồi thì cũng nhớ qua trang chủ Luvevaland.co để ủng hộ view cho team mình nha.

Tả Triều Chi hít sâu một hơi, cuối cùng hắn cũng quay người lại, tim hắn lập tức như rơi xuống vực sâu. Hắn nhìn vẻ mặt rưng rưng lệ của Hứa Đường Miên, cười nhạt một tiếng.

“Ngươi còn mong đợi gì nữa? Nàng không thích ngươi một chút nào, từ trước đến giờ đều không hề thích ngươi, từ đời trước đến đời này đều ghét ngươi.” Trong lòng Tả Triều Chi thầm mắng mình vô dụng, chỉ mới nghe thấy giọng nói của nàng thôi đã suýt nữa quên hết mọi toan tính trong lòng, trở lại như quá khứ, làm một thằng ngu ngây ngốc thương yêu nàng chiều, chuộng nàng.


Trong cuộc tình có được nhờ cưỡng ép này, Tả Triều Chi vẫn luôn rất rầu rĩ, hắn biết Hứa Đường Miên không yêu hắn nhưng hắn lại không cách nào cam tâm. Hắn có thể làm bất kỳ chuyện gì cho Hứa Đường Miên, nhưng không thể làm được hai chữ “buông tay”.

Đôi khi, Tả Triều Chi vô cùng xem thường bản thân mình.

Hứa Đường Miên nhìn Tả Triều Chi, gương mặt khôi ngô khiến nàng nhung nhớ đang gần ngay trong gang tấc, nàng không nhịn nổi bước tới gần hắn hơn, đưa tay tới, áp bàn tay trắng ngần của nàng lên má hắn.

Tả Triều Chi thuận thế nắm được bàn tay ấy, có lẽ đời trước nàng chưa từng thân mật với hắn như vậy nhưng Tả Triều Chi không còn để ý những chi tiết không quan trọng này, bất kể đời trước phát triển thế nào, đời này hắn quyết tâm sẽ không để nàng tùy ý đùa giỡn, hắn không làm bề tôi quỳ mọp dưới váy của nàng nữa, hắn muốn nàng là nô lệ dưới thân của hắn!


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương