Thời điểm Lạc Phàm tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, bình truyền dịch còn đang nhỏ giọt, trong phòng bệnh ngoại trừ y không còn ai khác. Lạc Phàm ngẩn người, đầu choáng váng vựng huyễn, sự tình phát sinh trước lúc hôn mê y hoàn toàn không nhớ được.

Y như thế nào lại ở bệnh viện?

Ngay khi Lạc Phàm muốn chống đỡ thân thể ngồi dậy, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người tiến vào là Chử Thiếu Phong, y sửng sốt, toàn thân lại bủn rủn vô lực mà ngã nằm trở lại.

Chử Thiếu Phong đi đến gần giường bệnh, cách vài bước thì dừng lại, giọng nói có chút khàn khàn hỏi: "Khá hơn chút nào không?"

Lạc Phàm gật gật đầu, tuy rằng nhớ không được chuyện gì đã xảy ra, nhưng đối với quan tâm của Chử Thiếu Phong, y vẫn là nhịn không được khóe miệng giơ lên, cười cười: "Là anh đưa tôi tới bệnh viện?"

Chử Thiếu Phong ánh mắt cứng lại, dùng đôi con ngươi tràn ngập thâm ý nhìn y một cái, "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là không muốn có người chết trong nhà tôi."

Nói hết, xoay người liền muốn rời đi.

Lạc Phàm tươi cười cương ở trên mặt, nhìn Chử Thiếu Phong lại muốn ly khai, y vội vàng bò xuống giường, để chân trần đạp lên mặt đất lạnh lẽo, hoàn toàn đã quên trên tay còn gắn kim. Chân đá phải ghế bên giường bệnh, y cả người ngã nhào về phía trước. Giá treo dịch truyền cũng bị kéo đổ, phát ra một trận ồn ào.

Kim tiêm vì hành động này mà tuột ra, máu chảy ngược lại ống truyền dịch, rất nhanh đã đỏ một mảng.

Chử Thiếu Phong bước chân dừng lại, cánh tay nắm tay vịn cử hơi hơi run lên, lại vẫn là kéo cửa đi ra ngoài, ngay cả quay đầu lại cũng không, thứ để cho Lạc Phàm vĩnh viễn chỉ là một cái bóng.

Lạc Phàm đã không đếm được đây là lần thứ mấy, giống như từ khi trọng sinh tới nay, mỗi lần đều là y đuổi theo bóng lưng Chử Thiếu Phong, mà Chử Thiếu Phong ngay cả quay đầu liếc y một cái cũng không chịu.

Các y tá nghe được động tĩnh rất nhanh tiến vào phòng bệnh, đem Lạc Phàm đỡ đến trên giường, lần nữa giúp y gắn lại kim, dặn dò y không được lộn xộn.

Lạc Phàm chết lặng nhìn kim tiêm chui vào thịt, lông mày cũng không nhăn lại, chút đau đớn này so với mũi dao mà Chử Thiếu Phong đâm vào tim y thật ra không đáng nhắc đến.

Bởi vì bệnh dạ dày phát tác, lại bị xối nước lạnh đến phát sốt, Lạc Phàm không thể không ở bệnh viện nằm thêm mấy ngày. Mấy ngày này Chử Thiếu Phong không lại đến thăm y lần nào, nhưng trợ lý của hắn đều đặn tới đây, mỗi ngày đều mang đồ ăn cho y.

Ngày xuất viện, Lạc Phàm nhận được điện thoại từ Lạc Bội Bội. Đầu tiên là hỏi han y mấy ngày nay đi đâu, lại nói chút chuyện vụn vặt, y mới nhớ chuyện của cô dường như vẫn chưa được giải quyết. "Bội Bội, em cùng Nghê Gia Nhi hiện tại thế nào?"

Lạc Bội Bội hữu khí vô lực nói: "Đừng nói nữa, em bị mắng thảm, diễn được hai ngày thì phải đóng máy, chờ em trở lại đi."

"Đóng máy?" Lạc Phàm nhớ rõ Lạc Bội Bội diễn vai nữ chính, như thế nào nhanh như vậy liền đóng máy?

"Như Nghê Gia Nhi mong muốn, nữ chính đổi thành cô ta."

Lạc Bội Bội đầu kia tỏ vẻ không sao cả, nhưng Lạc Phàm biết, Lạc Bội Bội trong lòng nhất định không dễ chịu. Cúp điện thoại, y quyết định đi tìm Chử Thiếu Phong.

Nhưng mà Hải Thành lớn như vậy, y không biết Chử Thiếu Phong hiện đang ở nơi nào. Nghĩ tới nghĩ lui cũng cũng chỉ có thể quay về chỗ ở của Chử Thiếu Phong chờ đợi. Chỉ là đợi đợi một đêm cũng đợi không được người về.

Lạc Phàm tự giễu cười cười, đột nhiên cảm thấy chính mình bây giờ thật giống một minh tinh hạng ba bị kim chủ bao dưỡng, mỗi đêm đều đợi kim chủ tới lâm hạnh.

Chờ không được Chử Thiếu Phong, lại chờ được Lạc Bội Bội trở về. Cô không thấy Lạc Phàm ở nhà liền gọi điện thoại hỏi người đi đâu, Lạc Phàm bất đắc dĩ đành phải nói mình đang ở công ty.

Từ khi Lạc Bội Bội xảy ra chuyện, Lạc Phàm liền vội vàng khắp nơi tạo dựng quan hệ xã hội, sau lại  ở chỗ Chử Thiếu Phong lãng phí không ít thời gian, cho nên đã rất nhiều ngày không có tới công ty. Lần này tới y phát hiện không khí trong công ty không đúng lắm, nhóm nữ đồng nghiệp mỗi người đều trang điểm đến xinh xinh đẹp đẹp, các đồng nghiệp nam tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên.

Lạc Phàm khó hiểu, kéo một người tới hỏi chuyện gì xảy ra, người nọ nói: "Lạc Phàm, anh cũng quá không quan tâm chuyện công ty đi! Công ty bị thu mua, chúng ta muốn đổi ông chủ, hôm nay ông chủ mới ngày đầu tiên tới thị sát, tất cả mọi người đều muốn biểu hiện một chút, để Boss mới tới lưu lại ấn tượng tốt."

Lạc Phàm sửng sốt, xác thật là không biết việc này. Không nghĩ tới mấy ngày không trở về, công ty đã đổi chủ. Bất quá nghĩ đến một ít lời đồn công ty kinh doanh không tốt trước kia xem ra cũng không phải tin đồn vô căn cứ. Công ty AS này thực sự đang ở đoạn chót bảng xếp hạng*, nghệ sĩ dưới trướng không nhiều lắm, Lạc Bội Bội xem như nghệ sĩ hồng** nhất công ty.

(*: tui chém đó á hụ hụ

**: "hồng" là chỉ sự nổi tiếng á)

Lạc Phàm vội hỏi: "Ông chủ mới là ai?"

Đồng sự tiến đến bên tai y nói ba chữ.

"Cái gì?" Lạc Phàm đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ. Y cho rằng chính mình nghe lầm, lại hỏi một lần. Đồng sự không kiên nhẫn nói: "Chử Thiếu Phong a! Chính là cái kia Chử thị tập đoàn Chử Thiếu Phong!"

Lạc Phàm đầy mặt dại ra. "Công ty chúng ta bị Chử thị tập đoàn thu mua?"

"Không phải Chử thị tập đoàn," đồng sự nói, vỗ vỗ vai Lạc Phàm, nói: "Là Sở Phong giải trí."

Lạc Phàm đầu óc có chút phản ứng không kịp, như thế nào cũng không nghĩ tới, Chử Thiếu Phong thế nhưng sẽ trở thành người lãnh đạo trực tiếp của y. Ngay lúc y đang đờ đẫn, một trận hương thơm gay mũi ập vào mặt y,  y hắt xì một cái, nhìn về phía nam nhân ít nhất đã phun nửa bình nước hoa.

Johnny, đối thủ một mất một còn của Lạc Phàm, bởi vì đồng dạng là người đại diện, ngày thường luôn có các vấn đề phân phối tài nguyên không đều giữa các nghệ nhân, thường thường tranh nhau đến mặt đỏ tai hồng. Lúc này Kiều Ni lắc mông đi đến trước mặt Lạc Phàm, mắt trợn trắng nói: "Tránh ra, đừng chắn trước cửa thang máy, lát nữa Chử tổng tới, người đầu tiên nhìn thấy phải là tôi."

Lạc Phàm nhìn Johnny õng ẹo tạo dáng, một bộ muốn đem Chử Thiếu Phong nắm tại trong tay*, trong lòng thế nào cũng không thoải mái. Y lạnh nhạt trả lời: "Còn phải nhìn sao? Mùi trên người anh cách đến ba con phố cũng có thể ngửi thấy "

* Nguyên văn:  志在必得  ( chí tại tất đắc): dương dương tự đắc, thắng lợi đã được nắm chắc trong tay.  

"Anh!" Johnny giận giữ, "Tôi nói này Lạc Phàm, anh có thời gian cùng tôi đứng đây đấu võ mồm, như thế nào không dùng để quản muội muội anh? Nhìn xem bình luận trên mạng về cô ta đi, người người đều chửi bới. Tôi thấy chẳng mấy nữa đâu nhất tỷ của AS chúng ta phải thay đổi người."

"Đổi thành ai, anh sao?" Lạc Phàm nghe xong, giận đến bật cười.

Johnny vừa nghe liền xù lông, hắn tuy rằng nương pháo, nhưng lại kiêng kị nhất người khác nói hắn nương pháo. Nghe được Lạc Phàm châm chọc, hắn tức giận đến không nói hai lời liền duỗi tay đẩy Lạc Phàm, hỏi y có ý tứ gì.

Lạc Phàm bệnh vừa mới tốt lên, lúc này thân thể còn có chút suy yếu. Bị Johnny đẩy như vậy, cả người liền không đứng vững mà ngã ngửa, mắt thấy sắp ăn đau, cửa thang máy phía sau y đúng lúc mở ra, một đôi tay đỡ lấy vòng eo y, hương vị quen thuộc của người nọ quanh quẩn ở chóp mũi Lạc Phàm, Lạc Phàm quay đầu lại đi, nhìn đến chính là một khuôn mặt quen thuộc.

Chử Thiếu Phong mặc tây trang màu đen, dáng người cao lớn đĩnh bạt, tóc chải gọn gàng, mặt mày lạnh lùng, mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, trên mặt là vẻ mặt đạm mạc.

Lạc Phàm si ngốc nhìn Chử Thiếu Phong, thật lâu không có phục hồi tinh thần.

Chử Thiếu Phong đỉnh mày vừa nhíu, buông lỏng cánh tay đang đỡ Lạc Phàm.

Johnny thấy thế vội tiến lên tươi cười nịnh nọt: "Chử tổng, tôi là trợ lý giám đốc của AS, tình hình cơ bản của công ty tôi sẽ giới thiệu với ngài."

Chử Thiếu Phong liếc xéo hắn liếc mắt một cái, sau một lúc lâu mới sâu kín nói một câu: "Có mùi gì hôi như vậy?"

Johnny nghe vậy, tươi cười cương ở trên mặt, các nhân viên khác đứng phía sau không cho hắn mặt mũi mà khẽ cười, khuôn mặt hắn một trận đỏ bừng.

Lạc Phàm lúc này đã thu liễm cảm xúc, yên lặng mà thối lui đến một bên.  Y không ghĩ tới Chử Thiếu Phong sẽ thu mua AS, cũng không nghĩ tới hắn sẽ trở thành ông chủ trực tiếp của mình. Y càng không nghĩ tới, người mà y đợi vài buổi tối thế nhưng sẽ xuất hiện tại chỗ này.

Ngay ở lúc y đang miên man suy nghĩ, Chử Thiếu Phong quay đầu nhìn y một cái, chậm rãi đi đến phía trước, dùng âm lượng tất cả mọi người xung quanh đều nghe được nói: "Cậu, lát nữa đến văn phòng tôi".

Người nghe nói như thế toàn bộ đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lạc Phàm, y còn đứng đần độn ở chỗ đó, không dự đoán được Chử Thiếu Phong vừa tới sẽ nói như vậy. Johnny một bên giận đến đỏ mắt.

Chờ Chử Thiếu Phong đi rồi, một đám người vây lên hỏi Lạc Phàm, như thế nào cùng Chử Thiếu Phong nhận thức. Lạc Phàm nhìn Chử Thiếu Phong rời đi, mặc người khác hỏi thế nào cũng không chịu nói một câu. Mọi người cảm thấy mất mặt đều tản ra. Lác Phàm chế trụ cảm giác thấp thỏm bất an, đi đến trước văn phòng Chử thiếu Phong, cẩn trọng gõ gõ cửa.

"Tiến vào."

Nghe tiếng Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm hít một hơi thật sâu, bước vào. Vừa vào đến liền thấy Chử Thiếu Phong đang lật xem báo cáo tài vụ công ty, Lạc Phàm hỏi: "Không biết...... Chử tổng tìm tôi có chuyện gì?"

Chử Thiếu Phong buông tài liệu trong tay, ngẩng đầu liếc y một cái. Ngay sau đó ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn công tác làm từ gỗ hoàng hoa lê (gỗ sưa) thong thả mà có tiết tấu, hắn đối với Lạc Phàm nói: "Lại đây."

Lạc Phàm do dự mà đi đến trước mặt hắn, còn chưa phản ứng lại  đã bị Chử Thiếu Phong ôm eo kéo vào ngực. Lúc mông chạm vào đùi Chử Thiếu Phong, Lạc Phàm không được tự nhiên động động. Chử Thiếu Phong đè lại y, không cho lộn xộn.

Cằm để ở đầu vai Lạc Phàm, tay Chử Thiếu Phong thăm tiến trong áo y, cảm thụ cơ thể người trong lòng run rẩy, Chử Thiếu Phong giọng đã hơi khàn khàn: "Lần trước cậu không có làm tôi tận hứng, tính bồi thường như thế nào đây?"

Chuyện đêm đó Lạc Phàm không nhớ gì cả. Bất quá nghĩ đến chính mình là ở bệnh viện tỉnh lại, phỏng chừng Chử Thiếu Phong là thật sự không có tận hứng. Nghĩ nghĩ, y chủ động hôn lên môi Chử Thiếu Phong: "Anh muốn bồi thường như thế nào?"

Chử Thiếu Phong lại nâng mông Lạc Phàm, đem y ấn trên bàn làm việc, thực mau nắm giữ quyền chủ động. Hắn cúi xuống, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Rất nhanh trong văn phòng chỉ dư lại thô nặng tiếng thở dốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương