Thời tiết se se lạnh vào giữa thu.
Đã cuối giờ Mão, mưa tí tách cả đêm còn chưa ngừng, làm sắc trời lúc rạng sáng vốn mờ tối càng nhuộm màu âm trầm, mây đen như tro xám phủ lên thành Thịnh Dương của Tống quốc.
Sáng sớm bên trong hoàng cung, thị vệ thổi tắt từng ngọn đèn đã đốt thâu đêm.
Trong cung Hồng Hi của Xương Nghi Quận chúa Tô Nghi Thanh, nha hoàn trên người mặc một váy áo xanh, dọc theo những cột trụ đỏ trên hành lang bước nhanh đi tới cửa điện, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, bước chân nhẹ đi vào trong điện.
Tiểu thị nữ trong phòng nghe thấy động tĩnh, vén rèm lên, từ bên trái gian trong đi ra đón.
Nha hoàn áo xanh khép lại cửa điện, ngăn khí lạnh ở bên ngoài tràn vào, rồi nhỏ giọng hỏi: "Quận chúa đã ngủ được thêm chưa?"
Tiểu thị nữ trả lời: "Làm sao mà ngủ được? Vẫn luôn ho khan, mới vừa đây còn nói muốn đứng dậy."
"Vậy làm sao mà chịu được?" Nha hoàn áo xanh không biết làm sao thở dài nói.
"Chính là..." Tiểu thị nữ cũng thần sắc lo âu, nói: "Hay là Nam Ly tỷ tỷ đi khuyên nhủ thử? Có lẽ Quận chúa còn có thể nghe tỷ nói."
Lúc này phòng ngủ truyền tới thanh âm êm ái quen thuộc: "Nam Ly trở về rồi sao?"
Thanh âm không lớn, thế nhưng Nam Ly vẫn lập tức liền nhận ra chất khàn khàn trong thanh âm, không còn trong trẻo như ngày thường.
Không kịp nói thêm nhiều với tiểu thị nữ, Nam Ly vội vàng vén rèm đi vào, xuyên qua các gian đi vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường khung cửa tròn làm bằng gỗ đàn hương đặt phía bắc bức tường, thiếu nữ mặt mũi thanh tú xinh đẹp trên người chỉ mặc trung y màu trắng ngồi ở mép giường, sau khi thấy Nam Ly thì muốn nhấc người lên.
"Quận chúa!" Nam Ly không kịp hành lễ, từ trên giá áo lấy xuống một món chiếc áo, khoác lên người thiếu nữ, sau khi dìu nàng trở lại mép giường, giọng mang oán trách nói: "Người đây là quá không để ý rồi, vốn là đang sinh bệnh, sao còn mặc ít như thế này."
Tô Nghi Thanh cầm lấy bàn tay đang khoác áo lên vai mình, cười với Nam Ly: "Chỉ là nhiễm phải ít khí lạnh, nào có yếu ớt như vậy chứ."
Ho nhẹ mấy tiếng, Tô Nghi Thanh hỏi tiếp: "Đi nghe ngóng thế nào rồi?"
Nam Ly rót một ly trà ấm, đưa tới tay Quận chúa, sau đó khom người hành lễ, trả lời: "Nghe nói lại là tin tức chiến trận thất bại, Hoàng thượng cùng Thái tử, còn có Mạnh tướng quân đã thương nghị suốt đêm, hiện tại vẫn chưa đi ra."
Tô Nghi Thanh thần sắc nặng nề, không yên lòng uống mấy ngụm trà.
Nam Ly nương theo ánh sáng đèn lồng bên mép giường chạm hoa, cẩn thận nhìn thần thần sắc Quận chúa.
Tô Nghi Thanh dáng dấp vô cùng xinh đẹp, vốn là mắt phượng với hàng mi đẹp, gò má hồng cùng môi anh đào, một đôi mắt rất đẹp, ánh mắt trong sáng có thần, trong vẻ xinh đẹp tuyệt trần còn lộ ra một cổ anh khí, hôm nay bởi vì bị bệnh, sắc mặt tái nhợt đi nhiều, mang nỗi ưu tư sâu nặng, cổ anh khí kia đã giảm bớt đi, hiện ra mấy phần khí chất yểu điệu động lòng người.
Tô Nghi Thanh đem ly trà đưa lại cho Nam Ly, hỏi: "Bên ngoài đang trời mưa sao?"

Nam Ly gật đầu, khuyên nhủ: "Bên ngoài trời rất lạnh.

Quận chúa, trên người ngài đang không thoải mái, tối hôm qua lại không nghỉ ngơi tốt, ngủ thêm một lát đi."
"Bổn cung không sao, không cần lo lắng." Tô Nghi Thanh ra hiệu để Nam Ly mặc y phục cho nàng, "Ngày hôm qua lúc Thái tử tới, nhắc đến hoa quế lần trước hái đã phơi xong rồi, muốn thử rượu hoa quế mà ta làm.

Bây giờ đi làm một ít cho ngài ấy, đợi khi ngài ấy tới liền có thể dùng."
"Quận chúa!" Nam Ly không bằng lòng mở miệng muốn nói cái gì, lời đến khóe miệng lại sửa lại, chỉ đành thở dài, nói: "Thái tử nếu như biết người đang mang bệnh mà làm rượu hoa quế cho ngài ấy, có lẽ cũng không an lòng."
Tô Nghi Thanh chú ý tới Nam Ly đang muốn nói lại thôi, lại không truy cứu, chỉ nói: "Chuyện bổn cung bị bệnh không cần nói cho Thái tử.

Vốn là bệnh cũng không nghiêm trọng, hơn nữa chiến sự trước mắt cùng Bắc Di mấy ngày nay đang căng thẳng, Thái tử lòng nhiều lo âu, chúng ta đừng làm ngày ấy thêm loạn."
Nam Ly mở miệng, rồi không có nói gì nữa.
Nam Ly từ nhỏ đã hầu hạ Tô Nghi Thanh, biết rõ Quận chúa tướng mạo nhìn ôn nhu xinh đẹp, thực tế tâm tính rộng lượng, trong lòng có đồi cao lũng sâu, so với không biết bao nhiêu nam tử còn cứng cỏi hơn.
Cuộc sống đấu đá trong cung, Quận chúa đối với đa số chuyện đều tùy tính lãnh đạm, chỉ một mực đối với Thái tử động chân tâm, chuyện liên quan đến Thái tử, đều rất cố chấp.
Vốn dĩ Nam Ly cảm thấy Thái tử đối với Quận chúa là một tấm chân tình, hai người lưỡng tình tương duyệt, cũng là một cọc chuyện đẹp, chỉ là gần đây tin đồn Thái tử muốn cưới nữ nhi của Mạnh tướng quân Mạnh Dương càng ngày càng nghiêm trọng.
Mạnh tướng quân là đệ nhất tướng quân của Tống quốc, ít hôm nữa sẽ đích thân xuất chinh nghênh chiến Bắc Di.
Đích nữ của Mạnh tướng quân Mạnh Uyển Như, nhan sắc mỹ mão nhu mì, là viên minh châu của trên dưới cả nhà Mạnh gia.
Mạnh Uyển Như vẫn luôn ái mộ Thái tử, tin đồn nói Mạnh tướng quân đã thỉnh cầu Hoàng thượng, hy vọng trước khi ông xuất chinh, có thể để cho Thái tử lập Mạnh Uyển Như làm thái tử phi.
Chần chừ một hồi, Nam Ly suy nghĩ tin tức này chưa rõ xác thực thế nào, bây giờ nói cho Quận chúa e rằng lại tăng thêm muộn phiền, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ yên lặng hầu hạ Tô Nghi Thanh rửa mặt mặc y phục.
Mặc xong xiêm áo ngoài, Tô Nghi Thanh ngồi trước gương chải đầu.
Nam Ly từ mái tóc đen nhánh mượt mà như gấm lụa của nàng búi thành một mái tóc đơn giản, sau đó lấy cây trâm mà nàng thường ngày hay mang nhất, chuẩn bị cài vào cho nàng.
Cây trâm này là vào năm Tô Nghi Thanh cập kê, Thái tử Tống Phong Thành tặng cho nàng làm quà sinh nhật, chất màu trắng ngà, đầu trâm khảm một viên trân châu.

Chiếc trậm này dù hình thức đơn giản, nhưng là đầu trâm vì khảm viên trân châu cực kỳ khó có được, mượt mà đầy đặn, ánh sáng óng ánh, dưới ánh sáng chiếu rọi lại ẩn hiện màu ngũ sắc.
Tô Nghi Thanh dù ngày thường yêu thích màu trắng mộc mạc, không thích đeo đồ trang sức, cũng rất thích cây trâm này, hầu như mỗi ngày đều mang.
Nam Ly biết một mặt là hình thức cây trâm này được thiết kế rất hợp lòng Quận chúa, mặt khác dĩ nhiên cùng người tặng có quan hệ.
Nam Ly đang muốn cài cây trâm vào, Tô Nghi Thanh bỗng giơ tay lên ngăn lại, từ trong gương đồng nhìn Nam Ly, nhắc nhở nói: "Hôm nay mùng một."
"Ấy, nô tỳ đều quên mất." Nam Ly vội vàng đặt xuống cây trâm trân châu, ở trong tráp chọn một cây trâm ngọc bích được trang trí bằng vàng và hoa sen, đính một dây lục bảo.
Sau khi chỉnh trang cho Tô Nghi Thanh, Nam Ly quan sát một chút y phục màu xanh nhạt cùng tà váy sắc mộc lan, lại nói: "Hôm nay là mùng một, đợi lát nữa phải đi thỉnh an hoàng hậu, người có muốn đổi y phục màu sắc tịnh lệ chút không? Người lần trước mặc màu trắng mộc mạc, hoàng hậu dường như không thích lắm."
Tô Nghi Thanh cầm lên cây trâm trân châu, xoay qua xoay lại dưới ngón tay nhỏ nhắn, nói: "Thôi, nàng không thích cũng không phải là y phục."
Nam Ly trong lòng thầm than thở, cô biết ý tứ của Quận chúa, hoàng hậu không thích chính là Tô Nghi Thanh, cùng nàng mặc y phục gì không liên quan.
Nhìn thần sắc lo âu trên mặt Nam Ly, Tô Nghi Thanh ngược lại là không để ý, cười nói: "Được rồi, chớ mặt mày ủ dột.

Cùng bổn cung đi làm rượu hoa quế nào? Lần này làm nhiều chút, thời tiết lạnh, chia một ít cho mọi người."
Nam Ly thở dài, không nhịn được nói: "Quận chúa, trước mắt Thái tử đã đến tuổi đại hôn rồi, hoàng hậu bên kia lại là thái độ này, chúng ta nhìn đều gấp cả rồi, ngài lại luôn là như vậy vân đạm phong khinh."
Tô Nghi Thanh lập tức xoay người, vừa muốn nói chuyện thì ho khan, lấy khăn tay che miệng, ho khan mấy tiếng, mới nghiêm mặt mở miệng nói: "Nam Ly, Bổn cung biết ngươi là muốn tốt cho Bổn cung, nhưng là sau này lời này không thể nói nữa, biết chưa?"
Nam Ly "Dạ" một tiếng, nhìn chung quanh, thấp giọng nói: "Nô tỳ biết, mới vừa rồi là nóng lòng mới lỡ lời.

Chẳng qua là, Quận chúa, trong cung này người cũng chỉ có Thái tử là có thể dựa vào, trong lòng người ước chừng phải vì mình mà trù tính."
Tô Nghi Thanh trấn an cười nói: "Bổn cung biết, yên tâm đi.

Đi thôi, đi làm rượu hoa quế."
Nam Ly vội vàng lấy xuống áo khoác ngoài màu xanh đính lông thỏ, khoác lên vai Tô Nghi Thanh, đỡ nàng đi ra ngoài.
Sau khi mở cửa điện ra, bên ngoài không khí ẩm ướt lạnh lẽo phả vào mặt, Tô Nghi Thanh bị không khí lạnh kích thích ho khan mấy tiếng, cổ họng không quá thoải mái, đầu óc nhưng tỉnh táo vài phần.

Nỗi lo lắng của Nam Ly, nàng sao lại không hiểu.
Thậm chí lời Nam Ly không nói ra, nàng cũng có thể đoán ra được ít nhiều.
Sự ái mộ của Mạnh Uyển Như đối với thái tử, mọi người đều biết.
Chiến sự căng thẳng như bây giờ, Mạnh tướng quân xuất chinh, hoàng đế tất nhiên sẽ cân nhắc để cho Mạnh Uyển Như trở thành Thái tử phi, một mặt trấn an lòng tướng, mặt khác cũng là kiềm chế đại tướng khi ra ngoài cầm quân.
Mà nàng mặc dù là hậu thế của tướng gia, bởi vì vinh hiển của cha ông mới được phong cho một tước hiệu Quận chúa, rốt cuộc vẫn chỉ là một cô nhi, có cái gì có thể mượn thế?
Tô Nghi Thanh từ từ hít một hơi khí lạnh, để làm mình không lại suy nghĩ nữa.
Tống Phong Thành từng hứa hẹn rất nhiều với nàng, bọn nàng ở hậu cung cùng nhau lớn lên, nhiều năm năm bầu bạn với nhau, nàng không thể hoài nghi hắn như vậy.

Tống Phong Thành là con trai độc nhất của hoàng hậu, cũng chính là đích trưởng tử của đương kim hoàng thượng, từ khi sinh ra đã được phong vị trữ quân, từ nhỏ tiếp nhận các loại giáo dục cho vị trí trữ quân của một quốc gia.
Mà Tống Phong Thành không để cho mọi người thất vọng, từ nhỏ đến lớn càng ngày càng ổn trọng, bây giờ càng trưởng thành ra một phong thái quân tử khiêm tốn tùng phong trúc vận.
Thái tử hành xử đoan chính, trên dưới triều đều khen ngợi vị trữ quân trẻ tuổi này, không có chút hoài nghi cho rằng trong tưởng lai hắn sẽ trở thành một minh quân.
Thái tử luôn luôn cử xử đúng mực như vậy, thế mà ở dưới bầu trời pháo hoa trong buổi sinh thần 20 tuổi của mình, âm thầm kéo tay nàng, nhẹ giọng nói: "Nghi Thanh, trong ba ngàn con sông, ta chỉ cần nàng."
Lúc ấy, Tô Nghi Thanh quay đầu nhìn, bầu trời đang muôn màu nở rộ trong đôi mắt sâu thẳm của Tống Phong Thành, cũng nở rộ trong lòng nàng.
Mười ngón tay của cả hai đan nhau che khuất dưới ống tay áo rộng, trong mắt nàng dâng lên nụ cười ôn nhu, nhẹ giọng trả lời: "Được."
Đây là lời hứa họ đã hứa với nhau.
*
Ở trong phòng bếp nhỏ bận rộn nửa giờ, rượu hoa quế nóng hổi cũng đã làm xong.
Tô Nghi Thanh tự tay đổ đầy một chén, phân phó nhà bếp giữ ấm, chờ Thái tử tới thì bưng lên, tiếp đó để cho Nam Ly đem phần rượu còn lại nhân lúc còn nóng chia cho trên dưới những người hầu trong Hồng Hi cung.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Tô Nghi Thanh uống thuốc phong hàn, như thường ngày, ngồi ở đông noãn các, trong tay cầm một quyển sách, lẳng lặng đọc sách, chờ Thái tử tới.
Ngày trước Thái tử vẫn luôn là sau khi lâm triều xong thì sẽ tới Hồng Hi cung, cùng Tô Nghi Thanh ngồi uống trà một hồi.
Mà bây giờ sớm đã qua giờ lâm triều kết thúc, Thái tử thế nhưng không có tin tức gì.
Nam Ly không kiên nhẫn, đi cửa cung Hồng Hi nhìn quanh một hồi lại trở lại, cứ như vậy đi tới đi lui nhiều lần.
Lần cuối trở lại bên người Tô Nghi Thanh, Nam Ly ngập ngừng muốn nói.
Tô Nghi Thanh để sách trong tay xuống, lấy khăn tay che miệng nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, bình tĩnh hỏi: "Sao vậy?"
Nam Ly có vẻ bất bình: "Ta gọi người đi nghe ngóng một chút, nói rằng Thái tử sau khi lâm triều xong liền bị hoàng hậu phái người gọi đi rồi."

"Ừm" Tô Nghi Thanh cầm chén trà lên, cụp mắt nhẹ nhàng mở nắp ra, nhưng lại không uống mà nói: "Hoàng hậu gọi Thái tử đi qua, không phải là rất bình thường sao?"
"Nhưng là...!Thái tử cũng nên phái người tới nói một tiếng với người chứ? Trước kia nếu không đến được, ngài ấy sẽ luôn phái người đến nói với người." Nam Ly có chút không hiểu, nghĩ tới Quận chúa đang bị bệnh lại dậy sớm làm chén rượu hoa quế kia, nghĩ rồi lại có chút ủy khuất.
Tô Nghi Thanh cúi đầu trầm ngâm một hồi, nói: "Có lẽ là hoàng hậu bên kia có chuyện gì gấp, Thái tử không kịp phân phó."
Nói xong, Tô Nghi Thanh đứng dậy: "Đã sắp đến giờ rồi, Bổn cung cũng nên đi thỉnh an hoàng hậu."
Tô Nghi Thanh không phải là người thích suy nghĩ lung tung, nếu như vậy, thẳng thắn đi xem thế nào.
Nam Ly ánh mắt sáng lên, "Đúng vậy, Quận chúa đến thỉnh an hoàng hậu, vừa vặn Thái tử cũng ở đó, hoàng hậu sẽ không quá khó khăn."
Tô Nghi Thanh không khỏi mỉm cười nhéo nhéo mặt Nam Ly, nói: "Nào phải là vì cái này? Hơn nữa, khi nào ngươi mới thay đổi tật xấu nhanh mồm nhanh miệng này đây?"
Nam Ly xấu hổ sờ sờ mặt, cười nói: "Có Quận chúa suy nghĩ chu toàn, nô tỳ sợ gì chứ?"
*
Mưa nhỏ còn chưa dứt, hạt mưa lạnh tràn ngập đất trời.
Đi tới bên ngoài cửa Phượng Vi cung của hoàng hậu, Tô Nghi Thanh cúi người từ kiệu bước xuống, thấy xa liễn của Thái tử ở cửa, bên cạnh còn có kiệu nhỏ trang trí đẹp mắt, có thể nhìn ra chính là loại kiệu mà nữ tử khuê các dùng.
Thị nữ nhanh chóng mở ô che phía trên đầu, Tô Nghi Thanh vịn vào tay của Nam Ly chầm chậm đi vào Phượng Vi cung.
Phượng Vi cung là nơi ở của đương kim hoàng hậu, viện tử cùng cung điện cũng so với Hồng Hi cung lớn hơn gấp mấy lần, thiết kế chạm trổ nguy nga lộng lẫy.
Đi tới cửa chính điện, có thị nữ đi vào thông báo.
Trước cửa điện đang đóng, Tô Nghi Thanh đứng chờ, nghe được bên trong không ngừng truyền ra tiếng cười vui vẻ.
Một lát sau, thị nữ đi ra dẫn Tô Nghi Thanh vào điện.
Đại sảnh trải thảm dày, mấy lò than bạc đang đốt.

Những chiếc ghế cũng được phủ hoa sen chỉ vàng và trải đệm màu đỏ sậm, tạo nên một bầu không khí ấm cúng.
Hoàng hậu mặc áo khoác thêu hình phượng hoàng màu đỏ tươi, tay áo dệt chỉ vàng, váy mã diện màu xanh, dáng vẻ ung dung, đôi mắt phượng uy nghiêm.
Tô Nghi Thanh mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim hành lễ với hoàng hậu ở phía chủ tọa, sau khi đứng dậy giương mắt nhìn Thái tử một thân triều phục huyền đen, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh đạm, ngồi bên trái chủ tọa.
Đại công chúa đứng sau lưng Thái tử, hai tay vịn vào lưng ghế của Thái tử, nụ cười trên mặt vẫn chưa thu liễm, nghĩ đến tiếng cười không ngừng lúc nãy chắc chắn là của vị Đại công chúa này.
Mà vị trí bên cạnh chỗ ngồi của Thái tử, chính là Mạnh Uyển Như vẻ mặt đang thẹn thùng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương