Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
-
Quyển 1 - Chương 7
Bộ trưởng tài chính luôn nhớ rõ quốc vương đã phản ứng như thế nào sau khi đọc bức thư do Vương quốc Bressi gửi một tháng trước.
Lúc đó, cậu xé thư thành từng mảnh trước mặt sứ giả sau đó mỉm cười và nói: “Nếu John đã thề trung thành với ta, hiện tại đã đến lúc anh ta phải chết vì Đế chế Legrand vĩ đại.”
Sự cuồng nộ và lạnh lùng dưới nụ cười ấy khiến người ta không khỏi rùng mình.
20.000 bảng Anh.
Cho dù là toàn bộ Đế chế Legrand, việc kiếm được một số tiền lớn như vậy không phải là điều dễ dàng. Dưới thời trị vì của tiên vương William III, để phát động cuộc chiến chống lại Bressi, ông ta đã từng gom góp một trăm nghìn Mark (tương đương 66.000 bảng Anh), lần đó phải mất hơn bảy tháng. [1]
Trong trường hợp bình thường, phải mất ít nhất hai tháng để gom góp 20.000 bảng Anh.
Nhưng Vương quốc Bressi chỉ cho một tháng để gom góp.
—— Bọn họ không có ý định để cho tù nhân được chuộc về.
Ngoài những lời đồn được lưu truyền rộng rãi rằng tướng quân John đã đầu hàng kẻ địch và các ý kiến về thái độ của công tước Buckingham bị nghi ngờ, quốc vương trực tiếp từ bỏ việc chuộc tướng quân John và chỉ ấn định thời gian đàm phán với Vương quốc Bressi.
Thái độ của quốc vương còn ở đó, ngay cả đại công tước Grice viết thư thuyết phục cũng vô ích, chỉ làm cho quốc vương càng thêm tức giận,quan viên càng không dám, sợ rằng sẽ chọc giận cậu hơn.
Bởi vậy, hơn một tháng trôi qua, đừng nói là 20.000 bảng, bọn họ 1 xu cũng không gom góp.
Nhưng ai ngờ rằng chỉ còn mấy ngày nữa là đến cuộc thương lượng và trao trả tù binh, quốc vương đột nhiên đem chuyện này ra, nhận thấy cậu hình như là hồi tâm chuyển ý, tính toán chuộc tướng quân John.
Bộ trưởng tài chính gần như muốn quỳ xuống vì vị vua thay đổi thất thường của mình
“Hai tháng?”
Nhà vua gõ ngón tay vào tay vịn ghế.
“Trong quốc khố còn bao nhiêu?”
Bộ trưởng tài chính trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, hắn ta cẩn thận nhìn vẻ mặt của quốc vương, uyển chuyển trả lời: “Bệ hạ, để chống lại sự xâm lược của Vương quốc Bressi, chúng ta đã tiêu tốn rất nhiều tiền trong tháng tư, thậm chí còn thu thuế nghĩa vụ quân sự không chỉ một lần…”
“Còn ngân khố hoàng gia thì sao?”
Bộ trưởng tài chính thoạt nhìn có thể run lên bất cứ lúc nào, giọng nói của hắn ta ngày càng nhỏ hơn: “Bệ hạ, ngài đã xây dựng hai lâu đài hoàng gia ở phía Tây và phía Bắc cách đây một thời gian trước…”
Quốc vương nhớ ra rồi.
Một năm nay đế chế Legrand có thể gọi là thời buổi của rối loạn, vì đã xảy ra bạo loạn ở Newcastle ở phía Bắc và Nordover ở phía Tây vào cuối năm ngoái. Sau khi dẹp được cơn phản loạn, để củng cố quyền cai trị của hai nơi này, Purlan đã cho xây dựng một lâu đài thuộc về hoàng gia ở đó. Để xây dựng lâu đài trực thuộc vương thất, việc giám sát khu vực rừng hoàng gia thậm chí còn được tăng cường.
Tốt lắm.
Vẻ mặt quốc vương không thay đổi.
Vẫn là để tướng quân John hy sinh vì đất nước của mình đi.
“Còn thu nhập lãnh thổ cá nhân của ta thì sao?”
Phần này được coi là thu nhập cá nhân của chính quốc vương. Câu hỏi của cậu rõ ràng có nghĩa là quốc vương có ý định tự móc tiền túi chuộc tướng quân John về. Bộ trưởng tài chính hơi kinh ngạc.
Hắn ta đã báo cáo về thu nhập của một số lãnh thổ dưới quyền quốc vương, mặc dù nhìn số tiền này có vẻ lớn nhưng cuộc sống xa hoa hàng ngày của quốc vương hiển nhiên là cực kì xa xỉ —— trong vòng ba ngày, số tiền có thể lấy ra trong trường hợp khẩn cấp chỉ vài ngàn bảng.
Quốc vương ấn trán của mình.
Có thể là di chứng sau khi sống lại, bây giờ đầu của cậu bắt đầu đau nhức.
“Thu nhập trên lãnh thổ của chú ta là bao nhiêu?”
Quốc vương thuận miệng hỏi.
Tất nhiên cậu cũng không mong đợi công tước Buckingham giàu có như thế nào, người giống như một nhà sư khổ hạnh không biết đến hưởng lạc là gì —— cậu thậm chí còn nghi ngờ rằng công tước sẽ sử dụng phần lớn thu nhập của mình để lấp đầy cái hố chi phí quân sự.
Nhưng mà câu trả lời vẫn khiến quốc vương ngạc nhiên.
Công tước quả thực là số vào chẳng bằng số ra.
“Là như vậy, thưa bệ hạ.”
Bộ trưởng tài chính trả lời.
“Theo đạo lý mà nói thì ngài công tước là chủ nợ lớn nhất của hoàng gia.”
Khi Purlan vẫn còn nằm trong tã lót thì Legrand đang trong tình trạng hỗn loạn. Quốc vương còn là trẻ sơ sinh khiến cho quý tộc của nhiều quốc gia rầu rĩ lo lắng —— ở thời đại này, có quá nhiều rủi ro cho một đứa bé đến khi trưởng thành, đặc biệt đứa bé này là chủ nhân của 36 quốc gia.
Chính Công tước Buckingham đã nhiều lần tự bỏ tiền túi ra và sử dụng các khoản vay khổng lồ để hỗ trợ tài chính cho hoàng gia. Sau đó không lâu sau khi quốc vương chính thức trưởng thành, tin đồn rằng công tước Buckingham không muốn trao trả quyền lực đã xuất hiện. Lúc này công tước xứ Buckingham đã làm một chuyện không thể ngờ —— ông đốt hết những giấy nợ kia.
Nhà vua ấn mạnh tay lên trán khiến các khớp xương trắng bệch.
Bộ trưởng tài chính nhìn lén vị vua trẻ, tay cậu đặt lên trán, che đi con mắt. Bộ trưởng tài chính không thể nào đánh giá được tâm trạng của quốc vương vào lúc này.
Trong phòng im lặng một thời gian thật dài.
“Tốt lắm.”
Quốc vương miễn cưỡng lên tinh thần.
“Chuẩn bị đàm phán và bắt đầu quyên tiền.”
Nghe đến chuyện quyên tiền, bộ trưởng tài chính lập tức có dự cảm không tốt.
“Ta nhớ rằng quyền thừa kế của các quý tộc nằm trong quyền kiểm soát của ta.”
Bộ trưởng tài chính đã bắt đầu lắp bắp: “Vâng… vâng… vâng… ạ.”
“Vậy hãy để những người thừa kế đó nộp thuế vì danh hiệu của họ đi.”
“Bệ hạ…”
Bộ trưởng tài chính toát ra một hồi lạnh “Tách” một cái chảy xuống. Quốc vương nói vậy không có sai gì cả. Theo như hiệp ước được các quý tộc ký kết khi quốc vương lên ngôi, quốc vương có quyền cai trị về việc thừa kế —— nhưng điều này thường được dùng khi hai người thừa kế thứ bậc cao quý có điều kiện kế thừa như nhau.
Nhưng mà lúc này nghe lời quốc vương nói, rõ ràng là muốn tất cả quý tộc lớn nhỏ có quyền thừa kế phải rút hết tiền trong túi ra.
Bằng cách này, người con trai cả hợp pháp vốn đã ngồi vững trên danh hiệu cũng sẽ lo lắng đứng ngồi không yên.
Rõ ràng, anh em bọn họ hiển nhiên rất tình nguyện đưa ra một số tiền lớn cho hoàng gia, từ đó thu hoạch được “Giải quyết việc chung” —— ai ra giá cao sẽ được thừa kế —— cân nhắc quyết định, cướp đi tước vị từ anh trai của bọn họ.
Bộ trưởng tài chính có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu quý tộc trong nước mắng với hoa tường vi, rằng quốc vương là đồ xảo quyệt.
Nhưng đối với Chúc Trì mà nói thì không còn cách nào khác.
Tình hình hiện tại của Legrand quá tệ, có nhiều nhân tố phức tạp khác, liệu cậu có đủ thời gian để giải quyết không. Theo câu trả lời của bộ trưởng tài chính, Purlan đã bóc lột dân thường ít nhất ba lần trong hai năm qua, nếu cậu trực tiếp làm tăng gánh nặng thuế của dân thường – vậy thì cuộc bạo loạn của dân chúng cũng không còn xa.
Cậu thà đối mặt với sự bạo loạn của một bộ phận quý tộc hơn là sự bạo loạn của thường dân.
Trong hai cái, vế sau là mới thật sự là đòn hủy diệt tàn khốc.
Và đừng quên công tước Buckingham chưa bị xử tử. Chừng nào lão công tước còn sống một ngày, những quý tộc muốn nổi loạn phải cân nhắc kỹ lưỡng.
“Ngài thật sự muốn làm thế sao?”
Bộ trưởng tài chính hỏi với một chút hy vọng.
“Ngươi nói cho bọn họ biết.” Quốc vương bình tĩnh nói, “Một là giao tiền, hai là lên chiến trường.”
Được rồi, hy vọng không còn nữa.
Bộ trưởng tài chính tuyệt vọng nghĩ.
—— Là người truyền đạt ý chỉ của quốc vương, e rằng mình cũng sẽ mang tiếng xấu rồi.
…
Khi biết rằng quốc vương đã ra lệnh gom góp tiền chuộc, công tước của Buckingham cũng đến gặp nhà vua.
“Ta biết ngài muốn nói gì.”
Trước khi lão công tước mở miệng, quốc vương đã ngăn chặn lời nói của ông.
“Nhưng John không chỉ là con của ngài, anh trai của ta mà còn là tướng quân của đế quốc Legrand, tôn nghiêm của gia tộc tường vi. Điều quan trọng nhất là ——”
Quốc vương dừng một lát.
“Ta cần biết sự thật về trận chiến của Kevin, cuối cùng kẻ nào đã phản bội ta.”
Đôi mắt xanh băng giá của cậu dấy lên lửa giận.
Công tước Buckingham không nói gì.
…
Đồng thời cuộc đàm phán đang đến gần.
Bọn họ bắt đầu chuẩn bị đi đến địa điểm đàm phán, gần với chiến trường thành Teru.
Công tước Buckingham ban đầu dự định đi cùng cậu, nhưng Chúc Trì có mối bận tâm khác.
Cậu không yên tâm về tình hình hiện tại của đế quốc Legrand và cậu không tin tưởng những quý tộc đó có thể an phận trong thời gian cậu đi ra chiến tuyến. Nên cậu đã nhờ công tước Buckingham trở lại hoàng cung ở trung tâm Legrand và tạm thời thay cậu phụ trách các công việc chính trị.
Trước khi đi, Chúc Trì nhớ tới một chuyện.
Đó là chủ nhân của lâu đài Moen, bá tước Walter.
Gã ta đã lâu không đến gặp nhà vua.
“Sao rồi, hắn ta nghĩ rằng ta đã cho thời gian ba ngày là quá nhiều?”
Chúc Trì ngồi trong xe ngựa nhẹ giọng hỏi.
Quản gia vội vã rời đi để tìm bá tước Walter.
Sau khi chờ đợi khoảng một giờ, ông vội vã quay trở lại với khuôn mặt tái mét mà báo cáo.
“Bệ hạ…”
“Nói.”
“Bá tước sợ tội tự sát.”
Không khí dường như đã bị đông cứng lại bởi sự lạnh lẽo của mùa đông.
“Tự sát?”
Bên trong xe ngựa, quốc vương bật ra một tràng cười không thể giải thích được.
Đội ngũ chuẩn bị lên đường đã ngừng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Vào thế kỷ 12, Vua Richard I của Anh bị bắt làm tù binh tại Vienna. Vào thời điểm đó, số tiền chuộc của ông lên tới 100.000 Mark (một Mark gần tương đương với 2/3 bảng Anh). Việc gây quỹ bắt đầu vào ngày 29 tháng 4 và tiếp tục cho đến ngày 20 tháng 12, phải mất hơn bảy tháng để Henry VI của Đức công bố rằng số tiền đáp ứng được kỳ vọng.
Trong các cuộc chiến tranh thời trung cổ, các tù nhân chiến tranh, đặc biệt là các tù nhân quý tộc, thường vô hại và sẽ được thả sau khi trả tiền chuộc.
Từ đó chúng ta có thể suy ra rằng nếu bạn xuyên không đến thời Trung cổ, nếu bạn muốn nhanh chóng kiếm được tài sản sống cả một đời, thì hãy bắt cóc vua … đùa thôi, đừng coi là thật.
[2] Ngoài việc đó ra thì quyền kiểm soát của vua đối với quyền thừa kế thì đó là thật. Năm 1200, William de Tverskaya trao 3000 Mark cho vua John, trong khi đối thủ của ông là William of Mowbray chỉ trả 2000 Mark, do đó theo phong tục “giải quyết việc chung”, vua ban sắc phong cho người làm trước. Phải nói rằng quyền lực của quốc vương thực sự là một vũ khí sắc bén để kiếm tiền —— miễn là vua không biết xấu hổ. Cảm ơn thiên thần nhỏ đã vote cho tôi và tưới nước dinh dưỡng ~
Lúc đó, cậu xé thư thành từng mảnh trước mặt sứ giả sau đó mỉm cười và nói: “Nếu John đã thề trung thành với ta, hiện tại đã đến lúc anh ta phải chết vì Đế chế Legrand vĩ đại.”
Sự cuồng nộ và lạnh lùng dưới nụ cười ấy khiến người ta không khỏi rùng mình.
20.000 bảng Anh.
Cho dù là toàn bộ Đế chế Legrand, việc kiếm được một số tiền lớn như vậy không phải là điều dễ dàng. Dưới thời trị vì của tiên vương William III, để phát động cuộc chiến chống lại Bressi, ông ta đã từng gom góp một trăm nghìn Mark (tương đương 66.000 bảng Anh), lần đó phải mất hơn bảy tháng. [1]
Trong trường hợp bình thường, phải mất ít nhất hai tháng để gom góp 20.000 bảng Anh.
Nhưng Vương quốc Bressi chỉ cho một tháng để gom góp.
—— Bọn họ không có ý định để cho tù nhân được chuộc về.
Ngoài những lời đồn được lưu truyền rộng rãi rằng tướng quân John đã đầu hàng kẻ địch và các ý kiến về thái độ của công tước Buckingham bị nghi ngờ, quốc vương trực tiếp từ bỏ việc chuộc tướng quân John và chỉ ấn định thời gian đàm phán với Vương quốc Bressi.
Thái độ của quốc vương còn ở đó, ngay cả đại công tước Grice viết thư thuyết phục cũng vô ích, chỉ làm cho quốc vương càng thêm tức giận,quan viên càng không dám, sợ rằng sẽ chọc giận cậu hơn.
Bởi vậy, hơn một tháng trôi qua, đừng nói là 20.000 bảng, bọn họ 1 xu cũng không gom góp.
Nhưng ai ngờ rằng chỉ còn mấy ngày nữa là đến cuộc thương lượng và trao trả tù binh, quốc vương đột nhiên đem chuyện này ra, nhận thấy cậu hình như là hồi tâm chuyển ý, tính toán chuộc tướng quân John.
Bộ trưởng tài chính gần như muốn quỳ xuống vì vị vua thay đổi thất thường của mình
“Hai tháng?”
Nhà vua gõ ngón tay vào tay vịn ghế.
“Trong quốc khố còn bao nhiêu?”
Bộ trưởng tài chính trên trán đã đầy mồ hôi lạnh, hắn ta cẩn thận nhìn vẻ mặt của quốc vương, uyển chuyển trả lời: “Bệ hạ, để chống lại sự xâm lược của Vương quốc Bressi, chúng ta đã tiêu tốn rất nhiều tiền trong tháng tư, thậm chí còn thu thuế nghĩa vụ quân sự không chỉ một lần…”
“Còn ngân khố hoàng gia thì sao?”
Bộ trưởng tài chính thoạt nhìn có thể run lên bất cứ lúc nào, giọng nói của hắn ta ngày càng nhỏ hơn: “Bệ hạ, ngài đã xây dựng hai lâu đài hoàng gia ở phía Tây và phía Bắc cách đây một thời gian trước…”
Quốc vương nhớ ra rồi.
Một năm nay đế chế Legrand có thể gọi là thời buổi của rối loạn, vì đã xảy ra bạo loạn ở Newcastle ở phía Bắc và Nordover ở phía Tây vào cuối năm ngoái. Sau khi dẹp được cơn phản loạn, để củng cố quyền cai trị của hai nơi này, Purlan đã cho xây dựng một lâu đài thuộc về hoàng gia ở đó. Để xây dựng lâu đài trực thuộc vương thất, việc giám sát khu vực rừng hoàng gia thậm chí còn được tăng cường.
Tốt lắm.
Vẻ mặt quốc vương không thay đổi.
Vẫn là để tướng quân John hy sinh vì đất nước của mình đi.
“Còn thu nhập lãnh thổ cá nhân của ta thì sao?”
Phần này được coi là thu nhập cá nhân của chính quốc vương. Câu hỏi của cậu rõ ràng có nghĩa là quốc vương có ý định tự móc tiền túi chuộc tướng quân John về. Bộ trưởng tài chính hơi kinh ngạc.
Hắn ta đã báo cáo về thu nhập của một số lãnh thổ dưới quyền quốc vương, mặc dù nhìn số tiền này có vẻ lớn nhưng cuộc sống xa hoa hàng ngày của quốc vương hiển nhiên là cực kì xa xỉ —— trong vòng ba ngày, số tiền có thể lấy ra trong trường hợp khẩn cấp chỉ vài ngàn bảng.
Quốc vương ấn trán của mình.
Có thể là di chứng sau khi sống lại, bây giờ đầu của cậu bắt đầu đau nhức.
“Thu nhập trên lãnh thổ của chú ta là bao nhiêu?”
Quốc vương thuận miệng hỏi.
Tất nhiên cậu cũng không mong đợi công tước Buckingham giàu có như thế nào, người giống như một nhà sư khổ hạnh không biết đến hưởng lạc là gì —— cậu thậm chí còn nghi ngờ rằng công tước sẽ sử dụng phần lớn thu nhập của mình để lấp đầy cái hố chi phí quân sự.
Nhưng mà câu trả lời vẫn khiến quốc vương ngạc nhiên.
Công tước quả thực là số vào chẳng bằng số ra.
“Là như vậy, thưa bệ hạ.”
Bộ trưởng tài chính trả lời.
“Theo đạo lý mà nói thì ngài công tước là chủ nợ lớn nhất của hoàng gia.”
Khi Purlan vẫn còn nằm trong tã lót thì Legrand đang trong tình trạng hỗn loạn. Quốc vương còn là trẻ sơ sinh khiến cho quý tộc của nhiều quốc gia rầu rĩ lo lắng —— ở thời đại này, có quá nhiều rủi ro cho một đứa bé đến khi trưởng thành, đặc biệt đứa bé này là chủ nhân của 36 quốc gia.
Chính Công tước Buckingham đã nhiều lần tự bỏ tiền túi ra và sử dụng các khoản vay khổng lồ để hỗ trợ tài chính cho hoàng gia. Sau đó không lâu sau khi quốc vương chính thức trưởng thành, tin đồn rằng công tước Buckingham không muốn trao trả quyền lực đã xuất hiện. Lúc này công tước xứ Buckingham đã làm một chuyện không thể ngờ —— ông đốt hết những giấy nợ kia.
Nhà vua ấn mạnh tay lên trán khiến các khớp xương trắng bệch.
Bộ trưởng tài chính nhìn lén vị vua trẻ, tay cậu đặt lên trán, che đi con mắt. Bộ trưởng tài chính không thể nào đánh giá được tâm trạng của quốc vương vào lúc này.
Trong phòng im lặng một thời gian thật dài.
“Tốt lắm.”
Quốc vương miễn cưỡng lên tinh thần.
“Chuẩn bị đàm phán và bắt đầu quyên tiền.”
Nghe đến chuyện quyên tiền, bộ trưởng tài chính lập tức có dự cảm không tốt.
“Ta nhớ rằng quyền thừa kế của các quý tộc nằm trong quyền kiểm soát của ta.”
Bộ trưởng tài chính đã bắt đầu lắp bắp: “Vâng… vâng… vâng… ạ.”
“Vậy hãy để những người thừa kế đó nộp thuế vì danh hiệu của họ đi.”
“Bệ hạ…”
Bộ trưởng tài chính toát ra một hồi lạnh “Tách” một cái chảy xuống. Quốc vương nói vậy không có sai gì cả. Theo như hiệp ước được các quý tộc ký kết khi quốc vương lên ngôi, quốc vương có quyền cai trị về việc thừa kế —— nhưng điều này thường được dùng khi hai người thừa kế thứ bậc cao quý có điều kiện kế thừa như nhau.
Nhưng mà lúc này nghe lời quốc vương nói, rõ ràng là muốn tất cả quý tộc lớn nhỏ có quyền thừa kế phải rút hết tiền trong túi ra.
Bằng cách này, người con trai cả hợp pháp vốn đã ngồi vững trên danh hiệu cũng sẽ lo lắng đứng ngồi không yên.
Rõ ràng, anh em bọn họ hiển nhiên rất tình nguyện đưa ra một số tiền lớn cho hoàng gia, từ đó thu hoạch được “Giải quyết việc chung” —— ai ra giá cao sẽ được thừa kế —— cân nhắc quyết định, cướp đi tước vị từ anh trai của bọn họ.
Bộ trưởng tài chính có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu quý tộc trong nước mắng với hoa tường vi, rằng quốc vương là đồ xảo quyệt.
Nhưng đối với Chúc Trì mà nói thì không còn cách nào khác.
Tình hình hiện tại của Legrand quá tệ, có nhiều nhân tố phức tạp khác, liệu cậu có đủ thời gian để giải quyết không. Theo câu trả lời của bộ trưởng tài chính, Purlan đã bóc lột dân thường ít nhất ba lần trong hai năm qua, nếu cậu trực tiếp làm tăng gánh nặng thuế của dân thường – vậy thì cuộc bạo loạn của dân chúng cũng không còn xa.
Cậu thà đối mặt với sự bạo loạn của một bộ phận quý tộc hơn là sự bạo loạn của thường dân.
Trong hai cái, vế sau là mới thật sự là đòn hủy diệt tàn khốc.
Và đừng quên công tước Buckingham chưa bị xử tử. Chừng nào lão công tước còn sống một ngày, những quý tộc muốn nổi loạn phải cân nhắc kỹ lưỡng.
“Ngài thật sự muốn làm thế sao?”
Bộ trưởng tài chính hỏi với một chút hy vọng.
“Ngươi nói cho bọn họ biết.” Quốc vương bình tĩnh nói, “Một là giao tiền, hai là lên chiến trường.”
Được rồi, hy vọng không còn nữa.
Bộ trưởng tài chính tuyệt vọng nghĩ.
—— Là người truyền đạt ý chỉ của quốc vương, e rằng mình cũng sẽ mang tiếng xấu rồi.
…
Khi biết rằng quốc vương đã ra lệnh gom góp tiền chuộc, công tước của Buckingham cũng đến gặp nhà vua.
“Ta biết ngài muốn nói gì.”
Trước khi lão công tước mở miệng, quốc vương đã ngăn chặn lời nói của ông.
“Nhưng John không chỉ là con của ngài, anh trai của ta mà còn là tướng quân của đế quốc Legrand, tôn nghiêm của gia tộc tường vi. Điều quan trọng nhất là ——”
Quốc vương dừng một lát.
“Ta cần biết sự thật về trận chiến của Kevin, cuối cùng kẻ nào đã phản bội ta.”
Đôi mắt xanh băng giá của cậu dấy lên lửa giận.
Công tước Buckingham không nói gì.
…
Đồng thời cuộc đàm phán đang đến gần.
Bọn họ bắt đầu chuẩn bị đi đến địa điểm đàm phán, gần với chiến trường thành Teru.
Công tước Buckingham ban đầu dự định đi cùng cậu, nhưng Chúc Trì có mối bận tâm khác.
Cậu không yên tâm về tình hình hiện tại của đế quốc Legrand và cậu không tin tưởng những quý tộc đó có thể an phận trong thời gian cậu đi ra chiến tuyến. Nên cậu đã nhờ công tước Buckingham trở lại hoàng cung ở trung tâm Legrand và tạm thời thay cậu phụ trách các công việc chính trị.
Trước khi đi, Chúc Trì nhớ tới một chuyện.
Đó là chủ nhân của lâu đài Moen, bá tước Walter.
Gã ta đã lâu không đến gặp nhà vua.
“Sao rồi, hắn ta nghĩ rằng ta đã cho thời gian ba ngày là quá nhiều?”
Chúc Trì ngồi trong xe ngựa nhẹ giọng hỏi.
Quản gia vội vã rời đi để tìm bá tước Walter.
Sau khi chờ đợi khoảng một giờ, ông vội vã quay trở lại với khuôn mặt tái mét mà báo cáo.
“Bệ hạ…”
“Nói.”
“Bá tước sợ tội tự sát.”
Không khí dường như đã bị đông cứng lại bởi sự lạnh lẽo của mùa đông.
“Tự sát?”
Bên trong xe ngựa, quốc vương bật ra một tràng cười không thể giải thích được.
Đội ngũ chuẩn bị lên đường đã ngừng lại.
Tác giả có lời muốn nói:
Vào thế kỷ 12, Vua Richard I của Anh bị bắt làm tù binh tại Vienna. Vào thời điểm đó, số tiền chuộc của ông lên tới 100.000 Mark (một Mark gần tương đương với 2/3 bảng Anh). Việc gây quỹ bắt đầu vào ngày 29 tháng 4 và tiếp tục cho đến ngày 20 tháng 12, phải mất hơn bảy tháng để Henry VI của Đức công bố rằng số tiền đáp ứng được kỳ vọng.
Trong các cuộc chiến tranh thời trung cổ, các tù nhân chiến tranh, đặc biệt là các tù nhân quý tộc, thường vô hại và sẽ được thả sau khi trả tiền chuộc.
Từ đó chúng ta có thể suy ra rằng nếu bạn xuyên không đến thời Trung cổ, nếu bạn muốn nhanh chóng kiếm được tài sản sống cả một đời, thì hãy bắt cóc vua … đùa thôi, đừng coi là thật.
[2] Ngoài việc đó ra thì quyền kiểm soát của vua đối với quyền thừa kế thì đó là thật. Năm 1200, William de Tverskaya trao 3000 Mark cho vua John, trong khi đối thủ của ông là William of Mowbray chỉ trả 2000 Mark, do đó theo phong tục “giải quyết việc chung”, vua ban sắc phong cho người làm trước. Phải nói rằng quyền lực của quốc vương thực sự là một vũ khí sắc bén để kiếm tiền —— miễn là vua không biết xấu hổ. Cảm ơn thiên thần nhỏ đã vote cho tôi và tưới nước dinh dưỡng ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook