Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
Quyển 1 - Chương 67

Edit | Beta: Wis

Vậy thì thay vì để ánh sáng đó tập trung vào mình, quốc vương đã đặt vinh quang này lên những người đã an nghỉ.

- --

Những người khác rời khỏi phòng, Charles lấy ra một mật thư, giao cho quốc vương: "Từ Adobe."

Adobe là một quốc gia gần với Blaise, vương hậu quốc vương Adobe là em họ của Ferri III.

Quốc vương hiểu, bức thư này thực ra là của Blaise.

"Đồng minh" của Legrand, Ferri III.

Quốc vương mở thức ra rồi đọc nhanh.

Bức thư được chia làm hai phần, một phần do chính Ferri III và phần còn lại hiển nhiên là do các mật thám hải ngoại của Blaise —— đó là thông tin tình báo về động tĩnh của các quốc gia vùng thấp cách xa Legrand.

Quốc gia vùng đất thấp.

Quốc vương khẽ nhíu mày.

Cậu đứng dậy đi đến bản đồ "bố trí của thế giới" treo trong phòng.

Ở phía Bắc của Blaise có hơn chục quốc gia nhỏ như Hull, Caliland gọi chung là "quốc gia vùng đất thấp". Chúng nằm bên kia biển Legrand, song phương cũng không xảy ra tranh chấp gì.

Ferri III không phải tên ngốc, thời điểm này anh ta sẽ không làm mấy hành động thừa thãi.

"Ngài đang nhìn gì vậy?"

Charles đứng dậy, ông đi đến phía sau quốc vương cùng cậu xem bản đồ treo trên tường.

"Ngài biết gì về các quốc gia vùng đất thấp?" Quốc vương suy nghĩ rồi hỏi.

Charles nhìn sang mấy quốc gia nhỏ kia, ông có hơi khó hiểu lắc đầu: "Nếu như ngài nói là quốc gia vùng đất thấp thế kỷ thứ mười hai trước công nguyên, sau khi bọn họ bị man tộc trên biển chiếm đóng hoàn toàn thì đã từng rất mạnh. Nhưng bây giờ các quốc gia vùng đất thấp đã xuống dốc, trong ba thế kỷ tới nay bọn họ không tham gia sự kiện lớn nào của lục địa."

Như Charles đã nói, các quốc gia vùng đất thấp mấy trăm năm nay đều rất khiêm tốn.

Có lẽ vì biết mình không đủ mạnh nên chỉ chú trọng phát triển thương mại hàng hải, tránh mọi tranh chấp chính trị lớn nào, hệt như bọn họ đang cố biến mình thành "thuyền buồm trên biển" không tranh sự đời. Vì thế mà thậm chí bọn họ còn phải chịu thuế hải quan tương đối cao từ Legrand, Blaise và nhiều quốc gia khác.

Trả giá đắt như thế.

Bọn họ trả giá nhiều như vậy, dù quân sự của các quốc gia vùng đất thấp yếu hơn, nhưng vẫn dựa vào vận tải thương mại mà giành được không gian sinh được.

"Không tranh sự đời?"

Quốc vương chậm rãi lắc đầu.

Cậu trở lại bàn làm việc, nhanh chóng trải thư ra rồi viết một lá thư cho công tước Buckingham ở cung điện Tường Vi.

Ở bên kia eo biển Abyss, hiểu biết của Legrand về quốc gia vùng đất thấp chắc chắn không bằng Blaise lân cận. Nếu quốc vương không hiểu sai thì để đáp lại việc Legrand thông báo về cái bẫy chết người trong lễ lên ngôi, ý nghĩa bức thư của Ferri III là muốn cảnh báo Legrand.

Hãy cẩn thận với các quốc gia vùng đất thấp, bọn họ cũng tham gia kịch biến này mà ấp ủ cũng đã lâu.

"Bảo mật thám hải ngoại của chúng ta cẩn thận chút." Quốc vương cũng nói với Charles.

"Ngài không coi trọng Blaise?"

Charles nhận ra điều đó.

"Đúng thế." Quốc vương không trả lời luôn câu hỏi mà hỏi Charles: "Ngài nghĩ sao về trưởng ủy viên hội đồng thành Kossoya của chúng ta?"

Trưởng ủy viên hội đồng thành Kossoya.

Một thành viên trong đám quan chức thành thị vừa rồi, bọn họ đến để báo cáo với quốc vương về lễ mừng năm mới.

Charles hồi tưởng lại một lát, trong giai đoạn này ông phải tiếp xúc với rất nhiều quan viên vùng duyên hải, hơn nữa ông cũng nghe nói qua về quan lớn ở thành Kossoya —— nói chung, đây là một quan viên có hơi nhiều bồ nhí, mặt khác thì khá bình thường, không quá xuất chúng mà cũng không quá tệ.

Nhưng lúc này bị quốc vương nhắc tới thì chưa chắc đã là chuyện tốt.

"Quý ngài tầm thường của chúng ta không tầm thường chút nào." Quốc vương dùng một loại giọng điệu khen ngợi vừa cười vừa nói: "Quan hệ giữa bồ nhí của ông ta và các linh mục cũng không phải tầm thường, tấm lòng rộng rãi này, quý ông bình thường không thể làm được."

"Ý của ngài là?"

"Đúng là làm khó ông ta vừa phải đứng ra quản lý công việc phức tạp vừa cố tìm cách gửi mật thư cho ngài giáo chủ của tu viện."

Quốc vương mỉm cười hệt như đang chân thành khen ngợi ngài trưởng ủy viên.

Nhưng Charles biết quốc vương đã có ý định giết người.

Charles có hơi cảm khái.

Trước khi họa sĩ lang thang Gracq bước vào, quốc vương và cùng những quan chức thành thị vẫn trò chuyện rôm rả không có gì khác lạ, tuy có uy nghiêm nhưng cũng không gay gắt, ngay cả ông cũng không phát hiện ra điều gì khác thường. Trưởng ủy viên thành thị kia có lẽ sẽ không bao giờ ngờ rằng, khi ông ta tưởng đã qua mặt thành công thì quốc vương đã thầm định sẵn ngày chết cho ông ta rồi.

Quốc vương nhìn Charles: "Ở Legrand và Kossoya nơi ta đến đều có người nhận cành ô liu từ Thánh Đình, huống chi là Blaise đang bị Thánh Đình bao phủ?"

Giọng điệu của cậu có hơi giễu cợt.

Thánh đình của thế giới này chỉ càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Bởi vì ——

"Thần" tồn tại thực sự trong thế giới này.

Cái chết đen lần này chính quốc vương có thể lợi dụng sức mạnh của địa ngục để tăng cường hào quang của vương quyền. Song Thánh Đình cũng có thể lợi dụng sức mạnh siêu phàm để củng cố địa vị của mình trong cái chết đen —— trong bức thư của Ferri III đã chỉ ra rằng đám giáo hoàng đã chữa khỏi cái chết đen cho bệnh nhân và giành được sự ủng hộ của các đại quý tộc.

Quyền lực của Thánh Đình trong thế giới được củng cố và mạnh mẽ hơn nhờ những "thánh tích" có thật.

"Nói với các mật thám của chúng ta hãy cảnh giác với những người mà phe Ferri III tiếp xúc.""

Quốc vương ra lệnh.

Charles hiểu ý của quốc vương, ông im lặng chấp nhận mệnh lệnh này.

Tàu ma có thật, địa ngục có thật, đôi mắt của thần linh nhìn xuống khắp nơi cũng là thật... Trong hàng ngàn năm nay, nhân loại đã phải tiến lên phía trước dưới gông cùm một cách khó khăn, sống dưới sự trói buộc nặng nề.

Nhưng có một số người không muốn sống dưới sự giám sát như vậy, không muốn chấp nhận số phận như thế.

Vì thế trong lịch sử dài đằng đẵng, thế hệ này qua thế hệ khác của gia tộc Tường Vi đã nhuộm đỏ mặt đất bằng máu. Điều họ muốn là nhân loại sẽ không còn trở thành cừu non và nô lệ của thần nữa.

Quốc vương im lặng một lát: "Chiêu mộ thêm thủy thủ, tuyến phong tỏa không thể nới lỏng."

Katani đã chọn Thánh Đình và mang đến đại dịch cho Legrand.

Nhưng lúc này nhiều tàu thuyền dịch bệnh trên biển như vậy, quốc vương không nghĩ Thánh Đình sẽ chỉ giới hạn đại dịch ở mỗi Kossoya. Đường bờ biển dài thì luôn có chỗ yếu. Thậm chí nếu mục tiêu của trận đại dịch đầu tiên không phải một thành phố bến cảng lớn như Kossoya thì Thánh Đình hoàn toàn có thể sai khiến một ít hạm đội bình thường để "mang đến dịch bệnh" cho Legrand.

Nếu cậu là Thánh Đình mà loại phương pháp này có thể gây thương tổn to lớn cho kẻ địch thì nhất định sẽ dùng phương pháp rẻ tiền này nhiều lần.

Đây là dương mưu.

Sau đó, chắc chắn sẽ có những con tàu khác cố đưa dịch bệnh vào Legrand.

—— quốc vương trấn thủ Đông Nam cũng vì ứng đối điều này.

"Khi các tàu dịch bệnh di chuyển tấp nập, bọn họ sẽ hành động."

Quốc vương bình tĩnh nói.

Nhưng vào lúc này, tiếng chuông của Kossoya vang lên inh ỏi.

Charles nhìn ra ngoài cửa sổ: "Sắp sang năm mới rồi."

"Năm mới."

Quốc vương cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh sáng mặt trời chiếu sáng khắp thương cảng vào những ngày cuối cùng năm 1432.

Tuyết lớn bay lả tả, trong thành phố này đa số mọi người đều đang ăn mừng đại nạn vừa qua, vui vẻ đón chờ năm mới. Bọn họ không hề biết có kiểu sóng ngầm gì đang hoành hành chứ đừng nói đến cơn sóng to sắp dâng trào.

Những cơn sóng dữ này, vào lúc này sẽ chỉ đè nặng lên mấy người nhìn thấy nó.

"Chờ họa sĩ cung đình của chúng ta tỉnh lại thì để cho ngài ấy vẽ một bức tranh đi."

Đột nhiên quốc vương mở miệng.

"Ngài muốn cậu ta vẽ gì?"

Charles có hơi tò mò, từ khi sinh đã trở thành vua của Legrand, đương nhiên là nhận được giáo dục tốt nhất, đa số các quân chủ đều có tu dưỡng tốt về mọi mặt. Nhưng cho tới nay quốc vương quan tâm đến hí kịch hơn là hội họa.

"Đêm dịch bệnh ở Kossoya."

Quốc vương trả lời.

Cậu muốn mọi người khắc ghi những thiết kỵ chết đã chết, những hải tặc chôn thân ở biển rộng.

Charles thoáng ngạc nhiên, ông quay đầu nhìn về phía bức "quốc vương và thành phố của người" vẫn còn đặt ở trong phòng —— khỏi phải nghi ngờ, đây là một bức tranh xuất sắc sẽ để lại ấn tượng trong lòng mọi người. Ông không hiểu "ánh sáng nghệ thuật" qua lời quốc vương nghĩa là gì, nhưng lúc này mới hiểu được hành động của cậu có ý gì.

Nếu đó là ánh bình minh của nghệ thuật.

Vậy thì thay vì để ánh sáng đó tập trung vào mình, quốc vương đã đặt vinh quang này lên những người đã an nghỉ.

Có bao nhiêu quân vương sẽ tưởng nhớ những binh sĩ đã hy sinh vì mình?

Trong chiến tranh thứ không đáng giá nhất chính là mạng người, nếu binh sĩ chết không phải là quý tộc thì cũng chả đáng nói, cứ bồi thường chút tiền là đuổi được rồi. Cho tới nay mọi người luôn nghĩ vậy mà cũng chấp nhận như thế.

—— họ sẽ được nhớ đến.

Đêm đó, tại nơi chôn cất của những tên hải tặc, quốc vương đã hứa như thế.

Ông tin rồi.

Mà quốc vương cũng không thẹn với tin tưởng của ông.

Charles bật cười.

Ông nghĩ, ông đã có thể thấy cảnh thiết kỵ hướng về ý chí của vương miện.

"Mọi người sẽ hâm mộ Legrand."

Ông nhẹ nhàng nói.

Quốc vương có hơi kinh ngạc nhìn ông.

Charles chỉ khẽ mỉm cười mà không giải thích.

—— hâm mộ Legrend có một quân vương như vậy.

...

Khi quốc vương nhắc công tước Buckingham chú ý đến lá thư của quốc gia vùng đất thấp, phía Bắc Legrand.

Newcastle.

Sự hoảng loạn do cái chết đen gây ra không ảnh hưởng đến nơi này. Sau khi nhận được nguồn tài nguyên sắt và gỗ phong phú từ Anghel, pháo đài quân sự do quốc vương ra lệnh xây dựng ở đây vào năm ngoái đã tiến triển nhanh chóng hơn trước.

Sau khi kiến trúc sư bị quốc vương từ chối yêu cầu xin thêm tiền thì có thể nói James đã nhiệt tình viết thư cho quốc vương cứ như "người tình bé nhỏ".

Nửa đầu của mỗi bức thư là một câu giải thích chi tiết về ý tưởng mới về pháo đài quân sự của bản thân, nửa sau của bức thư cũng giống vậy —— xin quốc vương thêm tiền.

Quan chỉ huy đóng quân ở đây tình cờ thấy bức thư do James viết thì khóe miệng nhất thời co cắp.

Anh cảm thấy quốc vương không giống với tin đồn.

—— James gan to bằng trời như vậy, ngày nào cũng đòi tiền quốc vương, thế mà cậu còn để cho anh ta sống đến hôm nay. Sao bạo quân có thể khoan dung đến vậy?

Dù sao sau khi "thuộc tính cuồng chiến tranh" được làm nổi bật thì quan chỉ huy đã thấy rất xa lạ với thiết kế sư nhà thờ thuở ban đầu... Anh chàng này không chỉ mỗi ngày ngồi xổm trên đài quan sát suy nghĩ cách cải thiện lỗ bắn cung, mà còn liên tục thúc giục anh xin quốc vương chế tạo riêng một đống nỏ cứng...

Quan chỉ huy không khỏi hoài nghi, cuối cùng mình là người lính, hay là lính của tên này?

Vậy mà quốc vương còn đồng ý chế tạo một loạt nỏ cứng bị cấm cho Neugart.

Nhưng để chế tạo một đám nỏ cứng hiển nhiên không phải việc có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, vì vậy kể từ đó, hầu như ngày nào quan chỉ huy cũng tránh mặt James, sợ vừa thấy mặt tên này thì anh ta sẽ bật thốt ra một đống nỏ cứng.

"Anh không thấy có gì lạ sao?"

Hôm nay, quan chỉ huy đang cẩn thận tránh những nơi James thường đến, anh đang định nhấp một hớp rượu mạnh, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói âm u.

Anh sợ đến mức suýt chút nữa phun ra ngoài một ngụm rượu, khi vừa quay đầu lại đã thấy James râu ria xồm xoàm, quầng mắt thâm đen như mấy ngày không ngủ đứng ở sau lưng anh.

"Anh, anh, anh..." Khóe miệng quan chỉ huy co quắp, cuối cùng đành bất lực nói: "Lạ gì?"

"Đội vận chuyển còn chưa tới."

"Nhà thiết kế thân mến của ta, tuyết đang rơi dày mà!" Quan chỉ huy đầy nỗi khổ tâm: "Hai ngày nay, anh đã hỏi câu này mấy trăm lần rồi! Hãy nghe ta, hãy để những thợ thủ công tội nghiệp đó được nghỉ ngơi chút đi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương