Sau Khi Trở Thành Bạo Quân
-
Quyển 1 - Chương 38
Edit | Beta: Wis
Một khi đã ngồi trên cái bàn quyền lực này, vậy thì ai cũng đều là thợ săn. Nếu muốn coi người khác như con mồi, vậy ngươi phải sẵn sàng trở thành con mồi vào một ngày nào đó.
- --Xung quanh có hơi im lặng, giọng điệu của quốc vương nhẹ bẫng, không thể phân rõ vui giận. Các quý tộc nghĩ quốc vương hỏi vậy là định coi bá tước Konst làm con chim đầu đàn cần phải xử lý
"Đúng vậy, bệ hạ."
Trong nháy mắt bá tước Konst cảm thấy mình như trung thần dũng cảm hồi xưa khuyên can quân chủ tàn bạo. Vì thể hiện quyết tâm không lùi bước của các quý tộc, một phần lời can gián này cũng do bá tước Konst viết, mà không phải do quan ghi chép của ông ta. [1]
Bá tước Konst hùng hồn trả lời, nếu quốc vương từ chối ngay tại chỗ thì ông ta cũng đã chuẩn bị xong lời lẽ để hùng biện.
Các quý tộc thì thầm reo hò khen hay đều bảo ông ta "anh dũng quá".
"Có ba lỗi chính tả, bốn lỗi ngữ pháp." Quốc vương cầm bút lông, ký tên của mình lên đó rồi ngẩng đầu nhìn bá tước Konst, cậu cười như không cười nhìn bá tước Konst: "Sau này ta sẽ cử một thầy dạy đọc viết đến lâu đài của ông, hy vọng lần sau ta có thể thấy một bài công văn đủ tiêu chuẩn, việc này chắc không khó lắm với ông đâu nhỉ?"
Bá tước Konst đứng hình.
Đại sảnh im lặng giây lát, ngay sau đó mọi người cười phá lên.
Đây là một việc rất bất lịch sự nhưng phải nói rằng, bởi vậy mà không khí trở nên hoan hỉ hơn nhiều.
Không biết tên ranh nào trong đám người đè giọng hô một tiếng: "Ngài bá tước Konst dũng cảm, cầu Thánh Chủ có thể cứu vớt bài viết của ông!"
Khuôn mặt bá tước Konst đỏ bừng lên.
Ông ta theo tiếng nhìn lại, muốn tìm tên khốn nào bỏ đá xuống giếng nhưng chỉ thấy những khuôn mặt không kìm được vẻ giễu cợt. Ngay cả những quý tộc vừa mới tán thưởng ông ta cũng không khỏi cúi đầu cười lén.
"Mời ngài ngồi."
Quốc vương giao tờ giấy đã ký cho đại pháp quan.
"Sau đó sẽ có người khảo sát lại khu rừng để phân lại ranh giới của rừng hoàng gia, hy vọng ta không hiểu lầm ý của các ngài, mà đây chính là những gì quý vị muốn."
Trong câu đùa của quốc vương, bầu không khí dần dịu lại.
Cuộc tàn sát đẫm máu vừa nãy bị quốc vương qua loa bỏ qua, dường như cậu chẳng hề keo kiệt thể hiện ra một chút thành ý —— cậu cũng không định đưa hết thảy quý tộc lên máy chém.
Các quý tộc cũng cảm thấy mình đã giành được chút thắng lợi.
Cho nên nhìn chung có thể xem như "ai cũng vui".
Chỉ có công tước Buckingham ở một bên là khẽ thở dài.
—— khi quốc vương suýt nữa đã chết trong rừng Konosen, cậu đã quyết định sửa đổi luật rừng hoàng gia. Quốc vương chỉ chờ các quý tộc chất vấn việc này thì dùng chuyện vốn định làm để đổi lấy một vài lợi ích.
Có đôi khi không biết sự thật cũng là chuyện tốt.
Cầu xin Thánh Chủ trên cao, phù hộ cho những quý tộc vênh váo đó đi.
"Được rời, chúng ta bàn nốt chuyện cuối cùng." Quốc vương đợi một hồi, sau đó cậu mỉm cười đưa tay ra hiệu mọi người yên tĩnh lại: "Chúng ta nói chuyện, liên quan tới..."
Cách nửa cái đại sảnh, ánh mắt quốc vương rơi vào đại diện của Liên minh Năm cảng được cử đến.
"Liên quan tới việc "điều lệ hạn chế bến cảng" đi."
Quốc vương nhẹ nhàng nói, giọng điệu hòa nhã hệt như chỉ đang nói về một việc bình thường, tiện thể nhắc tới. Đương nhiên những người thông minh đều biết đây là việc then chốt của hôm nay.
"Điều lệ hạn chế bến cảng" đây là một điều lệ mà William III đã cố gắng thực hiện nhưng vẫn không thể.
Sau khi William III qua đời, công tước Buckingham đã dốc hết sức lực để giữ ngai vàng cho cháu mình nên <điều lệ hạn chế bến cảng> vẫn luôn bị trì hoãn lại. Cho đến hôm nay, đây là lần đầu tiên quốc vương nhắc tới trong hội nghị.
Các đại diện thị dân do Liên minh Năm cảng cử đến đang ngồi trên ghế, bọn họ cũng không quá lo lắng.
Trước khi tham gia hội nghị, Liên minh Năm cảng đã tranh thủ đến bờ biển Đông Nam để liên hợp với các quý tộc ở đó. Quan hệ giữa Liên minh Năm cảng và quý tộc ven biển chắc chắn còn thân thiết hơn quan hệ giữa quốc vương bọn và họ.
Bọn họ là đồng minh về lợi ích.
Các điều lệ hạn chế sẽ không được thông qua.
"Tất nhiên, xét cho cùng thời gian giữ nguyên điều lệ có hơi dài, thế nên có một số thứ vẫn cần phải sửa đổi."
Dương như không nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Liên minh Năm cảng, quốc vương vỗ tay. Các thẩm phán của quốc vương đứng lên, lấy ra một văn bản pháp lý và phân phát.
"Có lẽ các vị nên dành chút thời gian để xem những thay đổi này?"
Những đại biểu của Liên minh Năm cảng nhìn văn kiện được phân phát, bất chợt bọn họ có một loại dự cảm xấu, lo lắng tiếp nhận những điều lệ hạn chế mới từ thẩm phán.
Nhất thời cả đại sảnh đều tràn ngập tiếng lật giấy "sột soạt".
Quốc vương quan sát biểu hiện của mọi người, không mấy ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt các quý tộc lộ ra vẻ vui mừng, còn các đại diện của Liên minh Năm cảng dần mất vẻ bình tĩnh.
"Điều lệ hạn chế bến cảng" mới đã thay đổi một số việc dựa trên bản gốc, khoản thuế 1/3 xu ban đầu do Liên minh Năm cảng trưng thu được chia lại dựa theo quy định của lãnh chúa, kết án lại được trao cho các quý tộc địa phương ở phía Đông Nam [2]. Trừ cái đó ra thì còn có một số quy định mới được bổ sung khác, chẳng có chỗ nào mà không phải đang tiến hành quy hoạch lại lợi ích vốn thuộc về Liên minh Năm cảng.
Liên hợp giữa cựu Liên minh Năm cảng và các quý tộc Đông Nam cũng không vững chắc như thế.
Chỉ cần tồn tại lợi ích cạnh tranh, dù là xô sắt cũng sẽ bị thủng lỗ chỗ.
"Cho tôi biết, ý kiến của các vị?"
Quốc vương dò hỏi với vẻ thân thiện.
Các đại diện của Liên minh Năm cảng chuyển sự chú ý của bọn họ sang các quý tộc đã thực hiện thỏa thuận riêng.
Nhưng bọn họ nhất định phải thất vọng rồi.
Các quý tộc khen ngợi việc này không dứt miệng hệt như thoáng chốc đã mất hết ký ức, cũng làm như không thấy ánh mắt của bọn họ. Thậm chí có mấy người nóng vội còn đứng lên khen ngợi điều lệ mới, bảo rằng nó kế thừa tinh thần pháp luật thường thấy của Legrand.
Người đại diện của Liên minh Năm cảng đứng lên, vừa định phản bác thì quốc vương vỗ tay.
"Được rồi, quý vị." Cậu kết thúc cuộc thảo luận này: "Đã trễ rồi, chúng ta biểu quyết đi. Mời, quý vị."
Cậu nhìn thoáng qua đại diện của Liên minh Năm cảng với vẻ sâu xa.
Bọn họ như rơi vào động băng, trơ mắt nhìn những người vốn từng là đồng minh, vừa đảo mắt đã phản bội.
Bọn họ từng nghĩ các quý tộc Đông Nam sẽ là chiến hữu của mình, nhưng ai ngờ giờ đây đã trở thành đối thủ cạnh tranh.
Chuông của thánh đường Wies vang lên.
Với tiếng chuông ngân vang khắp cung điện Tường Vi, cuộc biểu quyết đã kết thúc, "điều lệ hạn chế bến cảng" mới được thông qua với số phiếu tán thành cực cao.
...
Khi các đại biểu nghị hội rời đi, bọn họ thấy khắp nơi cổng cung điện vẫn còn đỏ thẫm. Máy chém cao đứng sừng sững ở đấy, máu của các quận trưởng nhuộm đỏ cả tuyết.
Có người đứng rất lâu trước máy chém.
Anh - tộc trưởng Dawson là gia chủ duy nhất trong năm gia tộc lớn của Liên minh Năm cảng đến tòa thành Merz.
Tộc trưởng có mái tóc xù và đôi mắt nâu nhìn lớp máu đã bị giá lạnh đông cứng thật lâu, cuối cùng đưa ra quyết định.
Anh ngẩng đầu: "Mong trời cao phù hộ cho Legrand, phù hộ cho gia tộc Dawson."
Đây nhất định là một mùa đông bận rộn khác hoàn toàn với trước đây.
Các quận trưởng mới nhậm chức và đại biểu dân tự do trở về với vẻ hớn hở hạnh phúc. Máu của những quận trưởng bị xử tử đóng thành băng trước cổng cung điện, nhưng dân thường trong ngôi nhà đổ nát lại cảm nhận được một chút hơi ấm giữa mùa đông giá rét. Dù quốc vương không có ý đó, mọi thứ vẫn đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.
Mọi việc dần trở nên có hi vọng.
Mà các đại biểu của Liên minh Năm cảng cũng trở lại với "điều lệ hạn chế bến cảng" mới. Mùa đông này đối với rất nhiều người mới chỉ là bắt đầu, mà một số người cũng hiểu rằng mùa đông giá rét của Liên minh Năm cảng đã đến.
Bọn họ cúi đầu trước quốc vương, hoặc là phải nổi dậy phản kháng.
Liên minh Năm cảng đã chọn cái sau.
Cuối tháng 10 năm 1432.
Sau khi kết thúc hội nghị đầu tiên, lấy gia tộc Gourros làm người đứng đầu Liên minh Năm cảng, đã đưa ra phản đối trước tòa án hoàng gia: Họ cho rằng "điều lệ hạn chế bến cảng" đi ngược lại những quyền lực mà hoàng tộc đã hứa với họ từ thế kỷ XI, đi ngược lại tinh thần tự do của thành phố bến cảng.
Đại diện từ Liên minh Năm cảng, các thương hội dọc theo bờ biển phía Đông Nam đã thống nhất từ chối cung cấp các dịch vụ quân sự hàng hải cho hoàng gia cho đến khi có những thay đổi đối với "điều lệ hạn chế bến cảng" [3], hơn nữa từ chối vật liệt cần thiết để hoàng gia xây dựng tòa thành ở nhiều nơi.
Việc xây dựng hai tòa thành quân sự quan trọng của quốc vương đành phải hoãn lại.
Phong trào kháng chiến của Liên minh Năm cảng bắt đầu như vậy.
...
"Có vẻ như con không lo lắng lắm?"
Công tước Buckingham và quốc vương chậm rãi đi bộ dọc theo hành lang cung điện, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Công tước Buckingham đang nhắc tới phong trào phản kháng của thương hội ở phía Đông Nam dưới sự tổ chức của Liên minh Năm cảng, lần này các thương nhân lớn nhỏ trên biển đoàn kết lại với nhau, nhất trí không chấp nhận những điều lệ hạn chế của quốc vương.
Thanh thế còn rất lớn.
Phía Đông Nam được coi là khu vực giàu có nhất Legrand, thủ đô của đế quốc thương nghiệp nằm ở nơi đó.
Nhưng dường như quốc vương không xem trọng sự đoàn kết của các thương nhân.
"Vật liệu để xây dựng tòa thành quân sự cũng có thể được vận chuyển bằng đường bộ." Quốc vương trả lời: "Gia tộc Grew sẽ rất vui lòng khi đảm nhận trách nhiệm này. Tiểu bang Anghel cũng sẽ không từ chối phương án mua bán của hoàng gia —— bọn họ nghèo đến nỗi ngay cả bộ trưởng tài chính khi đàm phán cũng có hơi không đành lòng. Còn những thương nhân kia..."
Quốc vương nở nụ cười.
"Bọn họ là thương nhân, không phải quý tộc, cũng không phải thường dân. Bác của con."
"Con đã có biện pháp?"
"Tại sao thương nhân muốn tự do?" Quốc vương hỏi rồi tự trả lời: "Bản thân ý nghĩa của tự do là vì lợi ích. Một chuyện rất đơn giản... đặt lợi ích lên trước mặt, bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn nhanh hơn bất kỳ người nào."
Quốc vương giẫm lên tảng đá lạnh lẽo đi về phía trước.
"Hãy chờ xem, một bản luật chống độc quyền, bác sẽ biết sự đoàn kết của thương nhân yếu đến cỡ nào."
Quốc vương nhẹ nhàng nói.
"Vậy bác sẽ chờ xem."
Công tước Buckingham dịu giọng nói.
Quốc vương nhìn cả dãy hành lang dài, nơi có những cột đá chạm trổ thon dài đẹp mắt vươn thẳng lên trên, trong mắt quốc vương không còn chút hơi ấm nào.
Cậu chưa từng nói giỡn.
Một khi đã ngồi trên cái bàn quyền lực này, vậy thì ai cũng đều là thợ săn. Nếu muốn coi người khác như con mồi, vậy ngươi phải sẵn sàng trở thành con mồi vào một ngày nào đó.
Đừng bao giờ quên một việc ——
Người đang ngồi ở đây vừa là lang sói vừa là cừu non.
____________
Tác giả có lời muốn nói: Những lời sau đây là thảo luận một chút về rừng hoàng gia, có thể bỏ qua.
[1] Ngay từ thế kỷ 13, việc đọc viết rất phổ biến đối với giới quý tộc, các tầng lớp khác cũng bắt đầu biết chữ. Nhưng lúc ấy việc viết là một điều phiền phức đối với nhiều quý tộc, họ cảm thấy không xứng với địa vị của mình nên họ sẽ thuê những quan viết riêng.
[2] Theo lịch sử, năm 1040, Tu Viện Saviour và Tu viện Thánh Augustine thường xuyên xảy ra tranh chấp về quyền thu thuế 1/3 đồng ở Sandwich.
[3] Ý nghĩa của hải quân ở đây không có nghĩa là hải quân cận đại, mà dùng để chỉ hải quân thời Trung cổ. Lấy hải quân Anh làm nguyên mẫu, lúc đó nước Anh chưa có cơ quan quản lý hải quân chính thức, không có lính hải quân chuyên nghiệp, liên minh thành phố cảng cung cấp các dịch vụ quân sự hàng hải quan trọng cho hoàng gia.
Một số giới thiệu về rừng hoàng gia thời Trung cổ.
Lấy tư tưởng hiện tại có lẽ khó có thể giải thích tại sao khi đó lại có đủ loại xung đột xung quanh rừng hoàng gia. Nhưng ở thời kì Trung cổ, rừng hoàng gia là một trong những đặc quyền tài chính của quốc vương.
Theo luật rừng lúc bấy giờ, người dân không được phép săn bắt, chăn nuôi, làm rẫy,... trong khu rừng của hoàng gia, ai vi phạm sẽ bị nghiêm trị.
"... Mục đích trực tiếp của rừng hoàng gia là để bảo vệ các bãi săn và con mồi của quốc vương, vậy nên nó có thể cung cấp nhiều loại thịt rừng cho hoàng gia. Thông qua việc bán gỗ, quyền săn bắn, quyền chăn thả, quyền khai khẩn đất đai,... rừng hoàng gia cũng có thể mang lại thu nhập ổn định, và nó chiếm một phần nhất định trong thu nhập của các vị vua thời Trung cổ. Hàng năm Henry II và Vua John nhận được 2.000 bảng Anh và hơn 3.000 bảng Anh từ rừng hoàng gia." —— <đặc quyền tài chính của các vị vua thời Trung cổ> của Thi Thành.
Như đã đề cập trước đó, các bá tước hiếm khi nhận được 5.000 bảng một năm. Đây không phải một số tiền nhỏ. Nhưng thêm vào đó, bằng cách trừng phạt những kẻ vi phạm luật rừng, quốc vương cũng có thể có được một lượng lớn lợi nhuận pháp lý.
Trong cuốn <từ bảo tồn đến quản lý: nghiên cứu về thu nhập từ rừng hoàng gia Anh thời Trung cổ> của ông Quách Phong, giới thiệu chi tiết về các loại thu nhập khác nhau của rừng hoàng gia: "Vào thời phồn vinh của rừng hoàng gia ở Anh thời Trung cổ, chiếm 1/3 diện tích đất ở Anh là tài sản riêng của hoàng gia, nó luôn được luật rừng bảo vệ nghiêm ngặt. Vào thế kỷ 12, việc thực thi nghiêm ngặt luật rừng đã mang lại nhiều lợi ích cho hoàng gia, và rừng hoàng gia đóng một vai trò quan trọng trong thu nhập của hoàng gia. Từ cuối thế kỷ 13 đến đầu thế kỷ 14, khi rừng ngày càng trở thành trung tâm của các hoạt động nông nghiệp và công nghiệp, việc thực hiện luật rừng đã chuyển từ giữ lại các đặc quyền của hoàng gia sang tăng thu nhập của quốc vương, và việc bảo vệ các khu rừng của hoàng gia đã chuyển sang quản lý..."
Theo quy định của luật rừng thời Trung cổ, hoàng gia được hưởng nhiều đặc quyền khác nhau trong rừng hoàng gia, chẳng hạn như quyền săn bắn, quyền thuê đất, quyền khai thác rừng và các loại thuế cần thiết. Mà việc miễn trừ những đặc quyền này, tức là đặc cách, bản thân nó có thể mang lại rất nhiều lợi ích kinh tế cho hoàng gia..."
Từ góc độ của những người đến sau, một số điều tưởng chừng như không thể giải thích được, nhưng chỉ cần bạn bước vào đó và lắng nghe nó, bạn sẽ thấy rằng mọi thứ xuất hiện đều phải có lý do của nó. Lịch sử tự nó sẽ kéo dài.
Dưới đây là một số tài liệu để tham khảo:
[1] Lưu Thiến Thiến. Phân tích về Tự do trong Hiến chương Rừng của Anh năm 1217 [J]. Giới lý luận, 2018 (04): 62-70.
[2] Quách Phong. Khu rừng Hoàng gia ở Anh thời Trung cổ [N]. Nhật báo Quảng Minh, 2012-12-05 (011).
[3] Quách Phong. Từ Luật Tư sang Luật Công: Những thay đổi của Luật Lâm nghiệp ở Anh trong thời Trung cổ [J]. Tạp chí Đại học Sư phạm Thủ đô (Ấn bản Khoa học Xã hội), 2012 (04): 29-35.
[4] Quách Phong. Tổng quan về Tòa án rừng Anh thời Trung cổ [J] Tạp chí Đại học Sư phạm Sơn Tây (Ấn bản Khoa học Xã hội), 2010,37 (02): 82-84 + 89.
[5] Từ Bảo tồn đến Quản lý: Nghiên cứu Thu nhập từ Rừng Hoàng gia ở Anh thời Trung cổ [J]. Nghiên cứu về năng suất, 2010 (03): 134-135 + 142.
[6] Trần Nhật Hoa. "Thịt rừng và Thực vật" —— Vấn đề Rừng Hoàng gia ở Anh thời Trung cổ [J]. Tạp chí Đại học Sư phạm Thủ đô (Ấn bản Khoa học Xã hội), 2008 (05): 48-53.
[7] Thi Thành. Đặc quyền tài chính của các quốc vương Anh thời Trung cổ [J]. Các vấn đề trong giảng dạy lịch sử, 2006 (02): 4-11.
Một khi đã ngồi trên cái bàn quyền lực này, vậy thì ai cũng đều là thợ săn. Nếu muốn coi người khác như con mồi, vậy ngươi phải sẵn sàng trở thành con mồi vào một ngày nào đó.
- --Xung quanh có hơi im lặng, giọng điệu của quốc vương nhẹ bẫng, không thể phân rõ vui giận. Các quý tộc nghĩ quốc vương hỏi vậy là định coi bá tước Konst làm con chim đầu đàn cần phải xử lý
"Đúng vậy, bệ hạ."
Trong nháy mắt bá tước Konst cảm thấy mình như trung thần dũng cảm hồi xưa khuyên can quân chủ tàn bạo. Vì thể hiện quyết tâm không lùi bước của các quý tộc, một phần lời can gián này cũng do bá tước Konst viết, mà không phải do quan ghi chép của ông ta. [1]
Bá tước Konst hùng hồn trả lời, nếu quốc vương từ chối ngay tại chỗ thì ông ta cũng đã chuẩn bị xong lời lẽ để hùng biện.
Các quý tộc thì thầm reo hò khen hay đều bảo ông ta "anh dũng quá".
"Có ba lỗi chính tả, bốn lỗi ngữ pháp." Quốc vương cầm bút lông, ký tên của mình lên đó rồi ngẩng đầu nhìn bá tước Konst, cậu cười như không cười nhìn bá tước Konst: "Sau này ta sẽ cử một thầy dạy đọc viết đến lâu đài của ông, hy vọng lần sau ta có thể thấy một bài công văn đủ tiêu chuẩn, việc này chắc không khó lắm với ông đâu nhỉ?"
Bá tước Konst đứng hình.
Đại sảnh im lặng giây lát, ngay sau đó mọi người cười phá lên.
Đây là một việc rất bất lịch sự nhưng phải nói rằng, bởi vậy mà không khí trở nên hoan hỉ hơn nhiều.
Không biết tên ranh nào trong đám người đè giọng hô một tiếng: "Ngài bá tước Konst dũng cảm, cầu Thánh Chủ có thể cứu vớt bài viết của ông!"
Khuôn mặt bá tước Konst đỏ bừng lên.
Ông ta theo tiếng nhìn lại, muốn tìm tên khốn nào bỏ đá xuống giếng nhưng chỉ thấy những khuôn mặt không kìm được vẻ giễu cợt. Ngay cả những quý tộc vừa mới tán thưởng ông ta cũng không khỏi cúi đầu cười lén.
"Mời ngài ngồi."
Quốc vương giao tờ giấy đã ký cho đại pháp quan.
"Sau đó sẽ có người khảo sát lại khu rừng để phân lại ranh giới của rừng hoàng gia, hy vọng ta không hiểu lầm ý của các ngài, mà đây chính là những gì quý vị muốn."
Trong câu đùa của quốc vương, bầu không khí dần dịu lại.
Cuộc tàn sát đẫm máu vừa nãy bị quốc vương qua loa bỏ qua, dường như cậu chẳng hề keo kiệt thể hiện ra một chút thành ý —— cậu cũng không định đưa hết thảy quý tộc lên máy chém.
Các quý tộc cũng cảm thấy mình đã giành được chút thắng lợi.
Cho nên nhìn chung có thể xem như "ai cũng vui".
Chỉ có công tước Buckingham ở một bên là khẽ thở dài.
—— khi quốc vương suýt nữa đã chết trong rừng Konosen, cậu đã quyết định sửa đổi luật rừng hoàng gia. Quốc vương chỉ chờ các quý tộc chất vấn việc này thì dùng chuyện vốn định làm để đổi lấy một vài lợi ích.
Có đôi khi không biết sự thật cũng là chuyện tốt.
Cầu xin Thánh Chủ trên cao, phù hộ cho những quý tộc vênh váo đó đi.
"Được rời, chúng ta bàn nốt chuyện cuối cùng." Quốc vương đợi một hồi, sau đó cậu mỉm cười đưa tay ra hiệu mọi người yên tĩnh lại: "Chúng ta nói chuyện, liên quan tới..."
Cách nửa cái đại sảnh, ánh mắt quốc vương rơi vào đại diện của Liên minh Năm cảng được cử đến.
"Liên quan tới việc "điều lệ hạn chế bến cảng" đi."
Quốc vương nhẹ nhàng nói, giọng điệu hòa nhã hệt như chỉ đang nói về một việc bình thường, tiện thể nhắc tới. Đương nhiên những người thông minh đều biết đây là việc then chốt của hôm nay.
"Điều lệ hạn chế bến cảng" đây là một điều lệ mà William III đã cố gắng thực hiện nhưng vẫn không thể.
Sau khi William III qua đời, công tước Buckingham đã dốc hết sức lực để giữ ngai vàng cho cháu mình nên <điều lệ hạn chế bến cảng> vẫn luôn bị trì hoãn lại. Cho đến hôm nay, đây là lần đầu tiên quốc vương nhắc tới trong hội nghị.
Các đại diện thị dân do Liên minh Năm cảng cử đến đang ngồi trên ghế, bọn họ cũng không quá lo lắng.
Trước khi tham gia hội nghị, Liên minh Năm cảng đã tranh thủ đến bờ biển Đông Nam để liên hợp với các quý tộc ở đó. Quan hệ giữa Liên minh Năm cảng và quý tộc ven biển chắc chắn còn thân thiết hơn quan hệ giữa quốc vương bọn và họ.
Bọn họ là đồng minh về lợi ích.
Các điều lệ hạn chế sẽ không được thông qua.
"Tất nhiên, xét cho cùng thời gian giữ nguyên điều lệ có hơi dài, thế nên có một số thứ vẫn cần phải sửa đổi."
Dương như không nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Liên minh Năm cảng, quốc vương vỗ tay. Các thẩm phán của quốc vương đứng lên, lấy ra một văn bản pháp lý và phân phát.
"Có lẽ các vị nên dành chút thời gian để xem những thay đổi này?"
Những đại biểu của Liên minh Năm cảng nhìn văn kiện được phân phát, bất chợt bọn họ có một loại dự cảm xấu, lo lắng tiếp nhận những điều lệ hạn chế mới từ thẩm phán.
Nhất thời cả đại sảnh đều tràn ngập tiếng lật giấy "sột soạt".
Quốc vương quan sát biểu hiện của mọi người, không mấy ngạc nhiên khi thấy khuôn mặt các quý tộc lộ ra vẻ vui mừng, còn các đại diện của Liên minh Năm cảng dần mất vẻ bình tĩnh.
"Điều lệ hạn chế bến cảng" mới đã thay đổi một số việc dựa trên bản gốc, khoản thuế 1/3 xu ban đầu do Liên minh Năm cảng trưng thu được chia lại dựa theo quy định của lãnh chúa, kết án lại được trao cho các quý tộc địa phương ở phía Đông Nam [2]. Trừ cái đó ra thì còn có một số quy định mới được bổ sung khác, chẳng có chỗ nào mà không phải đang tiến hành quy hoạch lại lợi ích vốn thuộc về Liên minh Năm cảng.
Liên hợp giữa cựu Liên minh Năm cảng và các quý tộc Đông Nam cũng không vững chắc như thế.
Chỉ cần tồn tại lợi ích cạnh tranh, dù là xô sắt cũng sẽ bị thủng lỗ chỗ.
"Cho tôi biết, ý kiến của các vị?"
Quốc vương dò hỏi với vẻ thân thiện.
Các đại diện của Liên minh Năm cảng chuyển sự chú ý của bọn họ sang các quý tộc đã thực hiện thỏa thuận riêng.
Nhưng bọn họ nhất định phải thất vọng rồi.
Các quý tộc khen ngợi việc này không dứt miệng hệt như thoáng chốc đã mất hết ký ức, cũng làm như không thấy ánh mắt của bọn họ. Thậm chí có mấy người nóng vội còn đứng lên khen ngợi điều lệ mới, bảo rằng nó kế thừa tinh thần pháp luật thường thấy của Legrand.
Người đại diện của Liên minh Năm cảng đứng lên, vừa định phản bác thì quốc vương vỗ tay.
"Được rồi, quý vị." Cậu kết thúc cuộc thảo luận này: "Đã trễ rồi, chúng ta biểu quyết đi. Mời, quý vị."
Cậu nhìn thoáng qua đại diện của Liên minh Năm cảng với vẻ sâu xa.
Bọn họ như rơi vào động băng, trơ mắt nhìn những người vốn từng là đồng minh, vừa đảo mắt đã phản bội.
Bọn họ từng nghĩ các quý tộc Đông Nam sẽ là chiến hữu của mình, nhưng ai ngờ giờ đây đã trở thành đối thủ cạnh tranh.
Chuông của thánh đường Wies vang lên.
Với tiếng chuông ngân vang khắp cung điện Tường Vi, cuộc biểu quyết đã kết thúc, "điều lệ hạn chế bến cảng" mới được thông qua với số phiếu tán thành cực cao.
...
Khi các đại biểu nghị hội rời đi, bọn họ thấy khắp nơi cổng cung điện vẫn còn đỏ thẫm. Máy chém cao đứng sừng sững ở đấy, máu của các quận trưởng nhuộm đỏ cả tuyết.
Có người đứng rất lâu trước máy chém.
Anh - tộc trưởng Dawson là gia chủ duy nhất trong năm gia tộc lớn của Liên minh Năm cảng đến tòa thành Merz.
Tộc trưởng có mái tóc xù và đôi mắt nâu nhìn lớp máu đã bị giá lạnh đông cứng thật lâu, cuối cùng đưa ra quyết định.
Anh ngẩng đầu: "Mong trời cao phù hộ cho Legrand, phù hộ cho gia tộc Dawson."
Đây nhất định là một mùa đông bận rộn khác hoàn toàn với trước đây.
Các quận trưởng mới nhậm chức và đại biểu dân tự do trở về với vẻ hớn hở hạnh phúc. Máu của những quận trưởng bị xử tử đóng thành băng trước cổng cung điện, nhưng dân thường trong ngôi nhà đổ nát lại cảm nhận được một chút hơi ấm giữa mùa đông giá rét. Dù quốc vương không có ý đó, mọi thứ vẫn đang diễn ra theo chiều hướng tốt đẹp.
Mọi việc dần trở nên có hi vọng.
Mà các đại biểu của Liên minh Năm cảng cũng trở lại với "điều lệ hạn chế bến cảng" mới. Mùa đông này đối với rất nhiều người mới chỉ là bắt đầu, mà một số người cũng hiểu rằng mùa đông giá rét của Liên minh Năm cảng đã đến.
Bọn họ cúi đầu trước quốc vương, hoặc là phải nổi dậy phản kháng.
Liên minh Năm cảng đã chọn cái sau.
Cuối tháng 10 năm 1432.
Sau khi kết thúc hội nghị đầu tiên, lấy gia tộc Gourros làm người đứng đầu Liên minh Năm cảng, đã đưa ra phản đối trước tòa án hoàng gia: Họ cho rằng "điều lệ hạn chế bến cảng" đi ngược lại những quyền lực mà hoàng tộc đã hứa với họ từ thế kỷ XI, đi ngược lại tinh thần tự do của thành phố bến cảng.
Đại diện từ Liên minh Năm cảng, các thương hội dọc theo bờ biển phía Đông Nam đã thống nhất từ chối cung cấp các dịch vụ quân sự hàng hải cho hoàng gia cho đến khi có những thay đổi đối với "điều lệ hạn chế bến cảng" [3], hơn nữa từ chối vật liệt cần thiết để hoàng gia xây dựng tòa thành ở nhiều nơi.
Việc xây dựng hai tòa thành quân sự quan trọng của quốc vương đành phải hoãn lại.
Phong trào kháng chiến của Liên minh Năm cảng bắt đầu như vậy.
...
"Có vẻ như con không lo lắng lắm?"
Công tước Buckingham và quốc vương chậm rãi đi bộ dọc theo hành lang cung điện, hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Công tước Buckingham đang nhắc tới phong trào phản kháng của thương hội ở phía Đông Nam dưới sự tổ chức của Liên minh Năm cảng, lần này các thương nhân lớn nhỏ trên biển đoàn kết lại với nhau, nhất trí không chấp nhận những điều lệ hạn chế của quốc vương.
Thanh thế còn rất lớn.
Phía Đông Nam được coi là khu vực giàu có nhất Legrand, thủ đô của đế quốc thương nghiệp nằm ở nơi đó.
Nhưng dường như quốc vương không xem trọng sự đoàn kết của các thương nhân.
"Vật liệu để xây dựng tòa thành quân sự cũng có thể được vận chuyển bằng đường bộ." Quốc vương trả lời: "Gia tộc Grew sẽ rất vui lòng khi đảm nhận trách nhiệm này. Tiểu bang Anghel cũng sẽ không từ chối phương án mua bán của hoàng gia —— bọn họ nghèo đến nỗi ngay cả bộ trưởng tài chính khi đàm phán cũng có hơi không đành lòng. Còn những thương nhân kia..."
Quốc vương nở nụ cười.
"Bọn họ là thương nhân, không phải quý tộc, cũng không phải thường dân. Bác của con."
"Con đã có biện pháp?"
"Tại sao thương nhân muốn tự do?" Quốc vương hỏi rồi tự trả lời: "Bản thân ý nghĩa của tự do là vì lợi ích. Một chuyện rất đơn giản... đặt lợi ích lên trước mặt, bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn nhanh hơn bất kỳ người nào."
Quốc vương giẫm lên tảng đá lạnh lẽo đi về phía trước.
"Hãy chờ xem, một bản luật chống độc quyền, bác sẽ biết sự đoàn kết của thương nhân yếu đến cỡ nào."
Quốc vương nhẹ nhàng nói.
"Vậy bác sẽ chờ xem."
Công tước Buckingham dịu giọng nói.
Quốc vương nhìn cả dãy hành lang dài, nơi có những cột đá chạm trổ thon dài đẹp mắt vươn thẳng lên trên, trong mắt quốc vương không còn chút hơi ấm nào.
Cậu chưa từng nói giỡn.
Một khi đã ngồi trên cái bàn quyền lực này, vậy thì ai cũng đều là thợ săn. Nếu muốn coi người khác như con mồi, vậy ngươi phải sẵn sàng trở thành con mồi vào một ngày nào đó.
Đừng bao giờ quên một việc ——
Người đang ngồi ở đây vừa là lang sói vừa là cừu non.
____________
Tác giả có lời muốn nói: Những lời sau đây là thảo luận một chút về rừng hoàng gia, có thể bỏ qua.
[1] Ngay từ thế kỷ 13, việc đọc viết rất phổ biến đối với giới quý tộc, các tầng lớp khác cũng bắt đầu biết chữ. Nhưng lúc ấy việc viết là một điều phiền phức đối với nhiều quý tộc, họ cảm thấy không xứng với địa vị của mình nên họ sẽ thuê những quan viết riêng.
[2] Theo lịch sử, năm 1040, Tu Viện Saviour và Tu viện Thánh Augustine thường xuyên xảy ra tranh chấp về quyền thu thuế 1/3 đồng ở Sandwich.
[3] Ý nghĩa của hải quân ở đây không có nghĩa là hải quân cận đại, mà dùng để chỉ hải quân thời Trung cổ. Lấy hải quân Anh làm nguyên mẫu, lúc đó nước Anh chưa có cơ quan quản lý hải quân chính thức, không có lính hải quân chuyên nghiệp, liên minh thành phố cảng cung cấp các dịch vụ quân sự hàng hải quan trọng cho hoàng gia.
Một số giới thiệu về rừng hoàng gia thời Trung cổ.
Lấy tư tưởng hiện tại có lẽ khó có thể giải thích tại sao khi đó lại có đủ loại xung đột xung quanh rừng hoàng gia. Nhưng ở thời kì Trung cổ, rừng hoàng gia là một trong những đặc quyền tài chính của quốc vương.
Theo luật rừng lúc bấy giờ, người dân không được phép săn bắt, chăn nuôi, làm rẫy,... trong khu rừng của hoàng gia, ai vi phạm sẽ bị nghiêm trị.
"... Mục đích trực tiếp của rừng hoàng gia là để bảo vệ các bãi săn và con mồi của quốc vương, vậy nên nó có thể cung cấp nhiều loại thịt rừng cho hoàng gia. Thông qua việc bán gỗ, quyền săn bắn, quyền chăn thả, quyền khai khẩn đất đai,... rừng hoàng gia cũng có thể mang lại thu nhập ổn định, và nó chiếm một phần nhất định trong thu nhập của các vị vua thời Trung cổ. Hàng năm Henry II và Vua John nhận được 2.000 bảng Anh và hơn 3.000 bảng Anh từ rừng hoàng gia." —— <đặc quyền tài chính của các vị vua thời Trung cổ> của Thi Thành.
Như đã đề cập trước đó, các bá tước hiếm khi nhận được 5.000 bảng một năm. Đây không phải một số tiền nhỏ. Nhưng thêm vào đó, bằng cách trừng phạt những kẻ vi phạm luật rừng, quốc vương cũng có thể có được một lượng lớn lợi nhuận pháp lý.
Trong cuốn <từ bảo tồn đến quản lý: nghiên cứu về thu nhập từ rừng hoàng gia Anh thời Trung cổ> của ông Quách Phong, giới thiệu chi tiết về các loại thu nhập khác nhau của rừng hoàng gia: "Vào thời phồn vinh của rừng hoàng gia ở Anh thời Trung cổ, chiếm 1/3 diện tích đất ở Anh là tài sản riêng của hoàng gia, nó luôn được luật rừng bảo vệ nghiêm ngặt. Vào thế kỷ 12, việc thực thi nghiêm ngặt luật rừng đã mang lại nhiều lợi ích cho hoàng gia, và rừng hoàng gia đóng một vai trò quan trọng trong thu nhập của hoàng gia. Từ cuối thế kỷ 13 đến đầu thế kỷ 14, khi rừng ngày càng trở thành trung tâm của các hoạt động nông nghiệp và công nghiệp, việc thực hiện luật rừng đã chuyển từ giữ lại các đặc quyền của hoàng gia sang tăng thu nhập của quốc vương, và việc bảo vệ các khu rừng của hoàng gia đã chuyển sang quản lý..."
Theo quy định của luật rừng thời Trung cổ, hoàng gia được hưởng nhiều đặc quyền khác nhau trong rừng hoàng gia, chẳng hạn như quyền săn bắn, quyền thuê đất, quyền khai thác rừng và các loại thuế cần thiết. Mà việc miễn trừ những đặc quyền này, tức là đặc cách, bản thân nó có thể mang lại rất nhiều lợi ích kinh tế cho hoàng gia..."
Từ góc độ của những người đến sau, một số điều tưởng chừng như không thể giải thích được, nhưng chỉ cần bạn bước vào đó và lắng nghe nó, bạn sẽ thấy rằng mọi thứ xuất hiện đều phải có lý do của nó. Lịch sử tự nó sẽ kéo dài.
Dưới đây là một số tài liệu để tham khảo:
[1] Lưu Thiến Thiến. Phân tích về Tự do trong Hiến chương Rừng của Anh năm 1217 [J]. Giới lý luận, 2018 (04): 62-70.
[2] Quách Phong. Khu rừng Hoàng gia ở Anh thời Trung cổ [N]. Nhật báo Quảng Minh, 2012-12-05 (011).
[3] Quách Phong. Từ Luật Tư sang Luật Công: Những thay đổi của Luật Lâm nghiệp ở Anh trong thời Trung cổ [J]. Tạp chí Đại học Sư phạm Thủ đô (Ấn bản Khoa học Xã hội), 2012 (04): 29-35.
[4] Quách Phong. Tổng quan về Tòa án rừng Anh thời Trung cổ [J] Tạp chí Đại học Sư phạm Sơn Tây (Ấn bản Khoa học Xã hội), 2010,37 (02): 82-84 + 89.
[5] Từ Bảo tồn đến Quản lý: Nghiên cứu Thu nhập từ Rừng Hoàng gia ở Anh thời Trung cổ [J]. Nghiên cứu về năng suất, 2010 (03): 134-135 + 142.
[6] Trần Nhật Hoa. "Thịt rừng và Thực vật" —— Vấn đề Rừng Hoàng gia ở Anh thời Trung cổ [J]. Tạp chí Đại học Sư phạm Thủ đô (Ấn bản Khoa học Xã hội), 2008 (05): 48-53.
[7] Thi Thành. Đặc quyền tài chính của các quốc vương Anh thời Trung cổ [J]. Các vấn đề trong giảng dạy lịch sử, 2006 (02): 4-11.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook